Chương 11: GƯƠM ĐAO TRÊN BÀN ĂN
Sề Má
19/10/2015
Giang Thu Ảnh nghe được tin tức kia trên đường đến đại viện. Nàng vốn là người đơn giản, chỉ hơi bất ngờ, cũng không nghĩ gì nhiều. Dễ hiểu nha, người ta đàn ông sung sức, ra ngoài hơn hai năm, đương nhiên kiếm chỗ giải quyết nhu cầu. Thời đại này khuyến khích vợ nhỏ, không phải bóc bánh trả tiền, chuyện dẫn về đứa con nít cũng có thể hiểu được. Ừ, có thể hiểu được - Giang Thu Ảnh nghĩ nghĩ, đầu gật gật.
Khi nàng đến đại viện, bên trong muốn bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu.
Giang lão phu nhân ngồi ở chính giữa, ôm trong lòng một đứa nhỏ trắng trẻo, trên mặt đầy ý cười. Đứng bên cạnh là một lục y nam tử, anh tuấn nghiêm nghị, hẳn là Giang Tử Kính. Xung quanh là một phòng nữ nhân.
"Tổ mẫu, hình như con tới hơi muộn." - Giang Thu Ảnh cười cười, vén váy bước vào.
Giang lão phu nhân mấy ngày này nhìn nàng thực thuận mắt, hiện tại tâm trạng đang thêm vui vẻ, liền đưa tay vẫy vẫy : "Tứ nha đầu đến rồi? Tới tới, coi đứa nhỏ, là hài tử của tam thúc ngươi đây."
Giang Thu Ảnh cười tít mắt, theo bản năng nhìn qua nam tử áo xanh, lại thấy gương mặt hắn không xuất hiện chút biến hóa nào. Là phụ thân, ai không vui sướng khi nhắc đến con trai mình? Vậy mà người này đến nhếch mi cũng không có. Kẻ máu lạnh, không nên tiếp xúc nhiều - Giang Thu Ảnh thầm đưa ra nhận xét.
"Tam thúc, người hảo" - dù sao cũng là trưởng bối, chào hỏi vẫn là phải có.
Trong mắt Giang Tử Kính lóe lên tia ngạc nhiên. Nha đầu này, khi nào thì hiểu chuyện như vậy? Nhớ hai năm trước, nàng còn thật ngông cuồng điêu ngoa. Giờ nhìn nàng cười ngọt ngào, lại có chút giống Nguyệt nhi. Nguyệt nhi của ta, giờ nàng sống ra sao....
Di? Vị tam thúc này có chút lạ. Giang Thu Ảnh lấy làm kỳ quái. Nàng chào hỏi đàng hoàng nha. Hắn không thèm đáp lại cũng thôi, sao vẻ mặt bỗng dưng đăm chiêu rồi mơ mơ màng màng, thực khó hiểu, còn nhìn nàng với ánh mắt rất lạ nữa.
Nhìn đến nữ nhân ngồi bên cạnh phía còn lại của Giang lão phu nhân, Giang Thu Ảnh cười làm quen : "Vị này, chắc là tam thẩm thẩm?"
Một phòng im bặt.
"Ngươi... ngươi....?" - một nữ nhân khác, vốn đang yên vị tại một chỗ cách đó khá xa đứng bật dậy.
Giang lão phu nhân cau mày.
Nữ nhân được Giang Thu Ảnh chào hỏi gương mặt hồng lên, len lén nhìn Giang Tử Kính, phát hiện hắn không hề để tâm, buồn bã quay lại.
Đáng thương Giang Thu Ảnh ngốc nghếch không biết mình vừa lỡ lời. Nàng chợt nhìn thấy gương mặt đắc ý của Giang Băng Thanh, lại thấy ánh mắt khó hiểu của Giang Như Ngọc, vừa chột dạ đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Giang lão phu nhân :
"Hồ nháo! Còn không mau tạ lỗi với tam thẩm của ngươi?
Khi nàng đến đại viện, bên trong muốn bao nhiêu vui mừng thì có bấy nhiêu.
Giang lão phu nhân ngồi ở chính giữa, ôm trong lòng một đứa nhỏ trắng trẻo, trên mặt đầy ý cười. Đứng bên cạnh là một lục y nam tử, anh tuấn nghiêm nghị, hẳn là Giang Tử Kính. Xung quanh là một phòng nữ nhân.
"Tổ mẫu, hình như con tới hơi muộn." - Giang Thu Ảnh cười cười, vén váy bước vào.
Giang lão phu nhân mấy ngày này nhìn nàng thực thuận mắt, hiện tại tâm trạng đang thêm vui vẻ, liền đưa tay vẫy vẫy : "Tứ nha đầu đến rồi? Tới tới, coi đứa nhỏ, là hài tử của tam thúc ngươi đây."
Giang Thu Ảnh cười tít mắt, theo bản năng nhìn qua nam tử áo xanh, lại thấy gương mặt hắn không xuất hiện chút biến hóa nào. Là phụ thân, ai không vui sướng khi nhắc đến con trai mình? Vậy mà người này đến nhếch mi cũng không có. Kẻ máu lạnh, không nên tiếp xúc nhiều - Giang Thu Ảnh thầm đưa ra nhận xét.
"Tam thúc, người hảo" - dù sao cũng là trưởng bối, chào hỏi vẫn là phải có.
Trong mắt Giang Tử Kính lóe lên tia ngạc nhiên. Nha đầu này, khi nào thì hiểu chuyện như vậy? Nhớ hai năm trước, nàng còn thật ngông cuồng điêu ngoa. Giờ nhìn nàng cười ngọt ngào, lại có chút giống Nguyệt nhi. Nguyệt nhi của ta, giờ nàng sống ra sao....
Di? Vị tam thúc này có chút lạ. Giang Thu Ảnh lấy làm kỳ quái. Nàng chào hỏi đàng hoàng nha. Hắn không thèm đáp lại cũng thôi, sao vẻ mặt bỗng dưng đăm chiêu rồi mơ mơ màng màng, thực khó hiểu, còn nhìn nàng với ánh mắt rất lạ nữa.
Nhìn đến nữ nhân ngồi bên cạnh phía còn lại của Giang lão phu nhân, Giang Thu Ảnh cười làm quen : "Vị này, chắc là tam thẩm thẩm?"
Một phòng im bặt.
"Ngươi... ngươi....?" - một nữ nhân khác, vốn đang yên vị tại một chỗ cách đó khá xa đứng bật dậy.
Giang lão phu nhân cau mày.
Nữ nhân được Giang Thu Ảnh chào hỏi gương mặt hồng lên, len lén nhìn Giang Tử Kính, phát hiện hắn không hề để tâm, buồn bã quay lại.
Đáng thương Giang Thu Ảnh ngốc nghếch không biết mình vừa lỡ lời. Nàng chợt nhìn thấy gương mặt đắc ý của Giang Băng Thanh, lại thấy ánh mắt khó hiểu của Giang Như Ngọc, vừa chột dạ đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Giang lão phu nhân :
"Hồ nháo! Còn không mau tạ lỗi với tam thẩm của ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.