Chương 40: Bởi Vì Bọn Họ Có Ngoại Hình Ưa Nhìn. 2
Vinh Tiểu Vinh
02/02/2024
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán, Lý Ngọc đã từng nghe Tôn trưởng lão nói, những thiên tài tu luyện chân chính đó sẽ được phát hiện từ khi còn nhỏ, phần lớn họ đều đến từ các môn phái hoặc gia đình tu tiên khác nhau, hoặc phụ mẫu là những người tu tiên. Các môn phái ngoại môn giống như Bạch Vân Quán chỉ là đãi cát tìm vàng mà thôi, vì không thể bỏ lỡ những thiên tài bị bỏ lỡ như Khương Ly, hầu hết các đệ tử đều không có thiên phú tu hành quá cao.
Những đệ tử rời đi gần như đã mất đi cơ hội gia nhập các môn phái lớn, họ có thể lựa chọn trở thành người tu tiên bình thường và tiếp tục tu luyện. Sau khi tụ khí, họ có thể gia nhập một số môn phái nhỏ, hoặc tìm kiếm công việc trong thế tục.
Sau khi bước vào cánh cửa tu tiên, cho dù không thể trường thọ, nhưng cũng rất dễ dàng vinh hoa phú quý cả đời.
Trong số đó, một bộ phận có thân phận không hề thấp, được hoàng thất và quý tộc của một số nước nhỏ đưa vào. Khu vực Đạo Môn, không phải là vương triều trung ương, cả toàn bộ thiên hạ này, thay vì nói là quốc gia, chi bằng nói là các môn phái lớn. Sự hiện diện của quốc gia rất nhạt nhòa, cũng chỉ ảnh hưởng đến một bộ phận nhỏ của thế tục, con trai của vương hầu tướng lĩnh gì đó khi bước vào trong Bạch Vân Quán, không khác gì một đệ tử bình thường.
Tuy nhiên, chỉ cần không bước vào giới tu tiên, những đệ tử này khi trở về thế tục, vẫn sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
Một tháng trước, Bạch Vân Quán có hơn một trăm đệ tử, nhưng bây giờ chỉ còn mười chín người.
Chín người bọn họ hai năm trước đã thành công tụ khí, nhưng không được chọn, bọn họ ở lại thêm hai năm, chờ đợi lần tuyển chọn này, nếu như lần này không được chọn, bọn họ cũng sẽ rời khỏi đây.
Điều này là do tụ khí có tính ngẫu nhiên rất lớn. Ngay cả Thiên linh mạch của Khương Ly cũng cần sử dụng một viên thuốc tụ khí để thành công. Chúng ta không thể đơn giản phủ nhận thiên phú của họ vì việc tụ khí muộn, nếu không, phái Côn Lôn đã bỏ lỡ một đệ tử thiên tài của Thiên linh mạch.
Theo dữ liệu cho thấy, 99% những người không thể tụ khí thành công sau hai năm luyện tập không có thiên phú tu hành quá cao, mà trong hai năm tụ khí này, thiên phú tu hành và cả thời gian tụ khí không hề có sự liên quan mạnh mẽ.
Do đó, miễn là các đệ tử của Bạch Vân Quán có thể tụ khí thành công trong vòng hai năm, họ sẽ có thêm một cơ hội.
Chỉ cần trong hai năm tới bọn họ có thể khai mở bốn huyệt đạo, về cơ bản có thể được chọn, nhưng theo như những gì Lý Ngọc biết, trong đám đệ tử này, không có người nào có thể khai mở hai huyệt đạo, xác suất được tuyển chọn lần này rất thấp.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao những thiên tài chân chính kia vừa mới sinh ra không bao lâu đã được các môn phái lớn lựa chọn, bồi dưỡng từ bé, khả năng các thiên tài được sinh ra trong cách môn phái ngoài rất ít.
Không lâu sau khi Lý Ngọc trở lại phòng, Chu Tử Tuyền bước vào, nàng vừa bước vào cửa đã nói: “Lý Ngọc, người của phái Côn Lôn sẽ đến vào ngày mai, chúng ta sẽ tìm Tôn trưởng lão và hỏi ông ấy về quá trình tuyển chọn. Đệ có đi hay không?”
Hai tháng gần đây, nàng thường xuyên đến chỗ của Lý Ngọc. Hai người bọn họ đã bước đến mối quan hệ vào phòng mà không cần phải gõ cửa, hơn nữa cách xưng hô của nàng cũng đổi từ “Lý sư đệ” thành “Lý Ngọc”, khi nào tâm trạng tốt còn gọi Lý Ngọc là “Tiểu Ngọc”.
“Đi chứ.”
Lý Ngọc không từ chối, Tôn trưởng lão truyền thụ kinh nghiệm, hiển nhiên phải nghe.
“Nhanh lên, nhanh lên, thời gian của Tôn trưởng lão rất quý giá, nếu như đi trễ sẽ không kịp nữa đâu.” Chu Tử Tuyền một tay nắm lấy cổ tay Lý Ngọc, một tay nắm lấy váy của nàng, chạy nhanh tới tiểu viện của Tôn trưởng lão.
Trong sân, bên cạnh Tôn trưởng lão, đã tụ tập hơn mười người.
Khi Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đến, Tôn trưởng lão vừa khéo từ trong phòng bước ra.
Hai tháng qua, Lý Ngọc một lần cũng không có nhìn thấy Tôn trưởng lão phơi nắng ở bên ngoài, Bạch Vân phát hiện có một đạo Thiên linh mạch, tuy rằng cùng hắn không có quan hệ trực tiếp, nhưng cũng có công lao, hình như môn phái ban thưởng cho hắn. Một viên trân quý đan dược, cho phép hắn đạt tới hoàng kim đan dược giai đoạn, hắn hai tháng nay bế quan tu luyện, điều chỉnh trạng thái của mình, Lý Ngọc rất ít gặp hắn.
Hai tháng qua, Lý Ngọc đã không con nhìn thấy Tôn trưởng lão phơi nắng ở bên ngoài dù chỉ một lần. Bạch Vân Quán xuất hiện một Thiên linh mạch, mặc dù chuyện này cũng không có quan hệ trực tiếp gì với hắn, nhưng ít nhiều hắn cũng có công lao, tông môn hình như còn khen thưởng cho hắn một viên đan dược quý báu, giúp hắn có thể tu luyện đến tầng Kim Đan. Cũng trong hai tháng này, hắn bế quan tu luyện, điều chỉnh lại tâm trạng, hắn cũng rất ít đi thăm Tôn trưởng lão.
Những đệ tử rời đi gần như đã mất đi cơ hội gia nhập các môn phái lớn, họ có thể lựa chọn trở thành người tu tiên bình thường và tiếp tục tu luyện. Sau khi tụ khí, họ có thể gia nhập một số môn phái nhỏ, hoặc tìm kiếm công việc trong thế tục.
Sau khi bước vào cánh cửa tu tiên, cho dù không thể trường thọ, nhưng cũng rất dễ dàng vinh hoa phú quý cả đời.
Trong số đó, một bộ phận có thân phận không hề thấp, được hoàng thất và quý tộc của một số nước nhỏ đưa vào. Khu vực Đạo Môn, không phải là vương triều trung ương, cả toàn bộ thiên hạ này, thay vì nói là quốc gia, chi bằng nói là các môn phái lớn. Sự hiện diện của quốc gia rất nhạt nhòa, cũng chỉ ảnh hưởng đến một bộ phận nhỏ của thế tục, con trai của vương hầu tướng lĩnh gì đó khi bước vào trong Bạch Vân Quán, không khác gì một đệ tử bình thường.
Tuy nhiên, chỉ cần không bước vào giới tu tiên, những đệ tử này khi trở về thế tục, vẫn sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
Một tháng trước, Bạch Vân Quán có hơn một trăm đệ tử, nhưng bây giờ chỉ còn mười chín người.
Chín người bọn họ hai năm trước đã thành công tụ khí, nhưng không được chọn, bọn họ ở lại thêm hai năm, chờ đợi lần tuyển chọn này, nếu như lần này không được chọn, bọn họ cũng sẽ rời khỏi đây.
Điều này là do tụ khí có tính ngẫu nhiên rất lớn. Ngay cả Thiên linh mạch của Khương Ly cũng cần sử dụng một viên thuốc tụ khí để thành công. Chúng ta không thể đơn giản phủ nhận thiên phú của họ vì việc tụ khí muộn, nếu không, phái Côn Lôn đã bỏ lỡ một đệ tử thiên tài của Thiên linh mạch.
Theo dữ liệu cho thấy, 99% những người không thể tụ khí thành công sau hai năm luyện tập không có thiên phú tu hành quá cao, mà trong hai năm tụ khí này, thiên phú tu hành và cả thời gian tụ khí không hề có sự liên quan mạnh mẽ.
Do đó, miễn là các đệ tử của Bạch Vân Quán có thể tụ khí thành công trong vòng hai năm, họ sẽ có thêm một cơ hội.
Chỉ cần trong hai năm tới bọn họ có thể khai mở bốn huyệt đạo, về cơ bản có thể được chọn, nhưng theo như những gì Lý Ngọc biết, trong đám đệ tử này, không có người nào có thể khai mở hai huyệt đạo, xác suất được tuyển chọn lần này rất thấp.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao những thiên tài chân chính kia vừa mới sinh ra không bao lâu đã được các môn phái lớn lựa chọn, bồi dưỡng từ bé, khả năng các thiên tài được sinh ra trong cách môn phái ngoài rất ít.
Không lâu sau khi Lý Ngọc trở lại phòng, Chu Tử Tuyền bước vào, nàng vừa bước vào cửa đã nói: “Lý Ngọc, người của phái Côn Lôn sẽ đến vào ngày mai, chúng ta sẽ tìm Tôn trưởng lão và hỏi ông ấy về quá trình tuyển chọn. Đệ có đi hay không?”
Hai tháng gần đây, nàng thường xuyên đến chỗ của Lý Ngọc. Hai người bọn họ đã bước đến mối quan hệ vào phòng mà không cần phải gõ cửa, hơn nữa cách xưng hô của nàng cũng đổi từ “Lý sư đệ” thành “Lý Ngọc”, khi nào tâm trạng tốt còn gọi Lý Ngọc là “Tiểu Ngọc”.
“Đi chứ.”
Lý Ngọc không từ chối, Tôn trưởng lão truyền thụ kinh nghiệm, hiển nhiên phải nghe.
“Nhanh lên, nhanh lên, thời gian của Tôn trưởng lão rất quý giá, nếu như đi trễ sẽ không kịp nữa đâu.” Chu Tử Tuyền một tay nắm lấy cổ tay Lý Ngọc, một tay nắm lấy váy của nàng, chạy nhanh tới tiểu viện của Tôn trưởng lão.
Trong sân, bên cạnh Tôn trưởng lão, đã tụ tập hơn mười người.
Khi Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đến, Tôn trưởng lão vừa khéo từ trong phòng bước ra.
Hai tháng qua, Lý Ngọc một lần cũng không có nhìn thấy Tôn trưởng lão phơi nắng ở bên ngoài, Bạch Vân phát hiện có một đạo Thiên linh mạch, tuy rằng cùng hắn không có quan hệ trực tiếp, nhưng cũng có công lao, hình như môn phái ban thưởng cho hắn. Một viên trân quý đan dược, cho phép hắn đạt tới hoàng kim đan dược giai đoạn, hắn hai tháng nay bế quan tu luyện, điều chỉnh trạng thái của mình, Lý Ngọc rất ít gặp hắn.
Hai tháng qua, Lý Ngọc đã không con nhìn thấy Tôn trưởng lão phơi nắng ở bên ngoài dù chỉ một lần. Bạch Vân Quán xuất hiện một Thiên linh mạch, mặc dù chuyện này cũng không có quan hệ trực tiếp gì với hắn, nhưng ít nhiều hắn cũng có công lao, tông môn hình như còn khen thưởng cho hắn một viên đan dược quý báu, giúp hắn có thể tu luyện đến tầng Kim Đan. Cũng trong hai tháng này, hắn bế quan tu luyện, điều chỉnh lại tâm trạng, hắn cũng rất ít đi thăm Tôn trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.