Chương 39: Bởi Vì Bọn Họ Có Ngoại Hình Ưa Nhìn.
Vinh Tiểu Vinh
02/02/2024
Rốt cuộc thì Khương Ly đã giấu ngực của mình kiểu gì vậy, bản thân nàng cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng không thể nào làm được.
Trần Minh sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Khương Ly, Khương Ly thực sự là Thiên linh mạch sao?”
Đây là lần thứ hai mươi bảy Trần Minh hỏi vấn đề này, Lý Ngọc không muốn giải thích thêm nữa, lắc đầu nói: “Chờ Tôn trưởng lão trở về, huynh có thể tự đi hỏi.”
Cơ thể của Trần Minh khẽ run lên, hắn đã đắc tội với người có quyền năng to lớn, người sẽ đạt tầng Nguyên Anh trong tương lai sao?
Trong khoảnh khắc nào đó, một ánh sáng bạc lóe lên từ phía bầu trời.
Ánh sáng bạc từ xa bay tới gần, rất nhanh liền bay qua đầu ba người, Tôn trưởng lão nhảy xuống phi thuyền, nén phi thuyền biến nhỏ trở lại. Lý Ngọc nhìn quanh hỏi: “Tôn trưởng lão, Khương Ly đâu?”
Tâm tình của Tôn trưởng lão rất tốt, cả người vui vẻ, nói: “Khương Ly đã được một tổ sư tầng Nguyên Anh trong tông môn thu nhận làm đệ tử rồi. Thiên linh mạch quả đúng là Thiên linh mạch, lão phu sống đã hai trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vài vị tổ sư tầng Nguyên Anh vì tranh giành một đệ tử mà cãi nhau đến mức như thế…”
“Tổ phụ của tầng Nguyên Anh!”
Khi Trần Minh nghe thấy điều này, đôi mắt hắn tối sầm lại và ngất xỉu trên mặt đất.
Chu Tử Tuyền cảm thấy ngưỡng mộ, sau đó hỏi: “Tôn trưởng lão, Khương sư muội sẽ quay về chứ?”
Tôn trưởng lão mỉm cười nói: “Còn quay về làm cái gì, con bé đã không còn là người cùng một thế giới với các ngươi. Nếu như các ngươi có thể vào được trong Côn Lôn, may ra còn có cơ hội gặp được. Nếu như không thể, cả đời này chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa đâu…”
Sinh mệnh của phàm nhân chỉ vẻn vẹn mấy chục năm, cho dù tụ khí thành công nhưng không luyện được đến tầng Trúc Cơ thì cũng chỉ hấp hối sống được khoảng trăm năm. Còn các tu sĩ tầng Nguyên Anh, tuổi thọ kéo dài cả ngàn năm. Một tháng trước, còn đang cùng mọi người làm nhiệm vụ để kiếm linh tệ, chỉ trong chớp mắt, đã trở thành khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân.
Chuyện của Khương Ly đã gây ra một chấn động lớn trong Bạch Vân Quán, nhưng theo dòng thời gian trôi, mọi người cũng đã bớt nhắc đến chuyện này.
Thứ nhất, bọn họ không thân thích lắm với Khương Ly. Thứ hai, sắp tới cuộc tổng tuyển cử hai năm một lần của đệ tử phái Côn Lôn, mọi người đều đang nỗ lực tu luyện nên không có tâm tư dư thừa mà nghĩ đến những chuyện khác.
…
Hai tháng sau, ở núi Bạch Vân, bên một con suối nào đó.
Có lẽ vì được cho ăn mỗi ngày, tiểu bạch hổ trong lòng của Lý Ngọc cũng đã lớn hơn một chút, mập mạp mũm mĩm, rất đáng yêu.
Ôm con hổ nhỏ trong lòng, kết thúc một quỹ đạo tu luyện. Khi Lý Ngọc mở mắt ra, hắn thở dài.
Đã hai tháng kể từ khi Khương Ly rời đi, hắn không mở thêm được một huyệt đạo nào, tu vi của hắn vẫn như hai tháng trước, nhưng pháp lực lại tăng lên một chút. Tuy rằng đây là tình huống hết sức bình thường, nhưng trong lòng của Lý Ngọc vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất vọng.
Con đường tu tiên vô cùng gian nan, thông thường muốn mở một huyệt đạo nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì phải mất vài tháng, thậm chí hơn một năm.
Thời gian cần thiết để mở một huyệt đạo càng ngắn thì cho thấy thiên phú càng tốt và thành tựu trong tương lai càng cao.
Ngoại trừ Thiên linh mạch, không cần uống đan dược, dựa vào tự thân tu luyện, hai tháng khai mở được một huyệt đạo đã có thể gọi là thiên tài, bốn tháng khai mở ra một huyệt đạo, thiên phú không tệ, chưa kể còn có khả năng tu được đến tần Kim Đan.
Lý Ngọc đã từng hỏi Tôn trưởng lão, ông ấy đã mất bốn tháng để khai mở một huyệt đạo trong tầng Luyện Khí. Hiện tại ông ấy đã có tu vi của tầng sau Trúc Cơ, tuổi thọ của ông ấy đã lên tới hơn hai trăm năm mươi năm.
Điều này càng cho thấy thiên phú của Lý Ngọc không tốt đến thế, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Đương nhiên, đã ba tháng mà không khai mở được một huyệt đạo.
Thành tích của hắn sẽ không quá cao, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới tầng Kim Đan mà thôi.
Tuy nhiên, đây là trường hợp không nhờ vào sự trợ giúp từ bên ngoài. Lý Ngọc cúi đầu nhìn vào ngực của mình, theo lý mà nói, chỉ cần có đủ linh dược thì cực hạn của hắn mới có thể cao hơn nữa.
Sau khi xoa đầu của tiểu bạch hổ, Lý Ngọc bay về phía Bạch Vân Quán.
Ngày mai là ngày tuyển chọn đệ tử, khi Lý Ngọc bay về Bạch Vân Quán, đạo quán thường ngày náo nhiệt đã không còn thấy nhiều người nữa.
Yêu cầu tuyển chọn đệ tử khắt khe của phái Côn Lôn là hai năm tụ khí, nếu ở trong quán hai năm, học các bài công pháp cơ bản, thậm chí không khai thông được một huyệt đạo nào thì sẽ không đủ tư cách để được tuyển chọn.
Những đệ tử hai năm không thể tụ khí đã thu dọn đồ đạc rời đi sớm, số lượng đệ tử này chiếm tới 90% tổng số đệ tử.
Trần Minh sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Khương Ly, Khương Ly thực sự là Thiên linh mạch sao?”
Đây là lần thứ hai mươi bảy Trần Minh hỏi vấn đề này, Lý Ngọc không muốn giải thích thêm nữa, lắc đầu nói: “Chờ Tôn trưởng lão trở về, huynh có thể tự đi hỏi.”
Cơ thể của Trần Minh khẽ run lên, hắn đã đắc tội với người có quyền năng to lớn, người sẽ đạt tầng Nguyên Anh trong tương lai sao?
Trong khoảnh khắc nào đó, một ánh sáng bạc lóe lên từ phía bầu trời.
Ánh sáng bạc từ xa bay tới gần, rất nhanh liền bay qua đầu ba người, Tôn trưởng lão nhảy xuống phi thuyền, nén phi thuyền biến nhỏ trở lại. Lý Ngọc nhìn quanh hỏi: “Tôn trưởng lão, Khương Ly đâu?”
Tâm tình của Tôn trưởng lão rất tốt, cả người vui vẻ, nói: “Khương Ly đã được một tổ sư tầng Nguyên Anh trong tông môn thu nhận làm đệ tử rồi. Thiên linh mạch quả đúng là Thiên linh mạch, lão phu sống đã hai trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vài vị tổ sư tầng Nguyên Anh vì tranh giành một đệ tử mà cãi nhau đến mức như thế…”
“Tổ phụ của tầng Nguyên Anh!”
Khi Trần Minh nghe thấy điều này, đôi mắt hắn tối sầm lại và ngất xỉu trên mặt đất.
Chu Tử Tuyền cảm thấy ngưỡng mộ, sau đó hỏi: “Tôn trưởng lão, Khương sư muội sẽ quay về chứ?”
Tôn trưởng lão mỉm cười nói: “Còn quay về làm cái gì, con bé đã không còn là người cùng một thế giới với các ngươi. Nếu như các ngươi có thể vào được trong Côn Lôn, may ra còn có cơ hội gặp được. Nếu như không thể, cả đời này chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa đâu…”
Sinh mệnh của phàm nhân chỉ vẻn vẹn mấy chục năm, cho dù tụ khí thành công nhưng không luyện được đến tầng Trúc Cơ thì cũng chỉ hấp hối sống được khoảng trăm năm. Còn các tu sĩ tầng Nguyên Anh, tuổi thọ kéo dài cả ngàn năm. Một tháng trước, còn đang cùng mọi người làm nhiệm vụ để kiếm linh tệ, chỉ trong chớp mắt, đã trở thành khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân.
Chuyện của Khương Ly đã gây ra một chấn động lớn trong Bạch Vân Quán, nhưng theo dòng thời gian trôi, mọi người cũng đã bớt nhắc đến chuyện này.
Thứ nhất, bọn họ không thân thích lắm với Khương Ly. Thứ hai, sắp tới cuộc tổng tuyển cử hai năm một lần của đệ tử phái Côn Lôn, mọi người đều đang nỗ lực tu luyện nên không có tâm tư dư thừa mà nghĩ đến những chuyện khác.
…
Hai tháng sau, ở núi Bạch Vân, bên một con suối nào đó.
Có lẽ vì được cho ăn mỗi ngày, tiểu bạch hổ trong lòng của Lý Ngọc cũng đã lớn hơn một chút, mập mạp mũm mĩm, rất đáng yêu.
Ôm con hổ nhỏ trong lòng, kết thúc một quỹ đạo tu luyện. Khi Lý Ngọc mở mắt ra, hắn thở dài.
Đã hai tháng kể từ khi Khương Ly rời đi, hắn không mở thêm được một huyệt đạo nào, tu vi của hắn vẫn như hai tháng trước, nhưng pháp lực lại tăng lên một chút. Tuy rằng đây là tình huống hết sức bình thường, nhưng trong lòng của Lý Ngọc vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất vọng.
Con đường tu tiên vô cùng gian nan, thông thường muốn mở một huyệt đạo nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì phải mất vài tháng, thậm chí hơn một năm.
Thời gian cần thiết để mở một huyệt đạo càng ngắn thì cho thấy thiên phú càng tốt và thành tựu trong tương lai càng cao.
Ngoại trừ Thiên linh mạch, không cần uống đan dược, dựa vào tự thân tu luyện, hai tháng khai mở được một huyệt đạo đã có thể gọi là thiên tài, bốn tháng khai mở ra một huyệt đạo, thiên phú không tệ, chưa kể còn có khả năng tu được đến tần Kim Đan.
Lý Ngọc đã từng hỏi Tôn trưởng lão, ông ấy đã mất bốn tháng để khai mở một huyệt đạo trong tầng Luyện Khí. Hiện tại ông ấy đã có tu vi của tầng sau Trúc Cơ, tuổi thọ của ông ấy đã lên tới hơn hai trăm năm mươi năm.
Điều này càng cho thấy thiên phú của Lý Ngọc không tốt đến thế, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Đương nhiên, đã ba tháng mà không khai mở được một huyệt đạo.
Thành tích của hắn sẽ không quá cao, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới tầng Kim Đan mà thôi.
Tuy nhiên, đây là trường hợp không nhờ vào sự trợ giúp từ bên ngoài. Lý Ngọc cúi đầu nhìn vào ngực của mình, theo lý mà nói, chỉ cần có đủ linh dược thì cực hạn của hắn mới có thể cao hơn nữa.
Sau khi xoa đầu của tiểu bạch hổ, Lý Ngọc bay về phía Bạch Vân Quán.
Ngày mai là ngày tuyển chọn đệ tử, khi Lý Ngọc bay về Bạch Vân Quán, đạo quán thường ngày náo nhiệt đã không còn thấy nhiều người nữa.
Yêu cầu tuyển chọn đệ tử khắt khe của phái Côn Lôn là hai năm tụ khí, nếu ở trong quán hai năm, học các bài công pháp cơ bản, thậm chí không khai thông được một huyệt đạo nào thì sẽ không đủ tư cách để được tuyển chọn.
Những đệ tử hai năm không thể tụ khí đã thu dọn đồ đạc rời đi sớm, số lượng đệ tử này chiếm tới 90% tổng số đệ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.