Chương 34: Đô Úy Mã Thành Công (2)
Khai Hoang
20/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng sau đó hắn ta lại nghi ngờ hỏi: "Nhưng tiếp theo đây lại có hơi nan giải, nghe nói hôm qua ngươi giúp nàng ta phá án? Còn dốc sức rất lớn? Là thật hay giả vậy?"
"Là thật." Lý Hiên ăn ngay nói thật: "Hôm qua vụ án ở Lãm Nguyệt Lâu liên lụy tới ta, không thể không nỗ lực mà làm, tự chứng minh trong sạch. May mắn được Giang giáo úy trợ giúp, phá được vụ án này."
Ánh mắt Mã Thành Công tiếp tục hoài nghi mà đánh giá Lý Hiên, hắn ta rõ ràng không tin tưởng năng lực của Lý Hiên, nhưng cho đến giờ, ba nghi phạm đang bị giam giữ trong kia không phải là giả.
Sau đó hắn ta chỉ lắc đầu, nói: "Chỗ nan giải chính là đây, vốn dĩ với kẻ tạm bợ như ngươi, trong Lục Đạo Ty chúng ta đâu phải chỉ có một hai người, giáo úy vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt, coi như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ không biết tại sao Giang giáo úy lại tưởng ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng, cũng như ta trở thành trụ cột tương lai của Lục Đạo Ty, thế nên để mắt tới ngươi. Tính tình nha đầu này rất hăng hái, trong khoảng thời gian ngắn, ta chỉ sợ không thể tiếp tục bao che cho ngươi."
Chuyện này vừa khéo chính là ý muốn của Lý Hiên: "Thật sự không được thì bỏ đi, về sau ta sẽ đàng hoàng đi làm."
"Như vậy sao được?" Mã Thành Công cao giọng, không dám tin mà nhìn Lý Nguyên: "Ngươi cứ thế mà cúi đầu chịu thua ư? Khiêm Chi, tốt xấu gì ngươi cũng là công tử có tiếng trong thành Nam Kinh, thế nào cũng phải đấu tranh một tí chứ? Đừng sợ."
Lý Hiên thì thở dài: "Tình hình trong nhà ta, ngài cũng không phải không biết, bây giờ nào còn thẳng nổi sống lưng? Đến cả nhân vật như Mã Đô úy ngài, trước mặt Giáo úy đại nhân cũng phải cẩn thận, cúi đầu nghe theo, ta còn có thể thế nào? Hơn nữa ta thấy Giang đại nhân nói rất có lý, bổng lộc của ta đều từ mồ hôi nước mắt nhân dân. Ta ăn bổng lộc của họ đương nhiên phải làm việc hết lòng cho họ, phải triệt để hối cải."
Lúc hắn nói được một nửa, con ngươi hơi thu lại, ánh mắt bắt đầu liều mạng ra dấu cho đối phương, đáng tiếc Mã Thành Công không chú ý, hắn ta vô cùng bất mãn: "Nói cho rõ, sao ta lại phải cẩn thận, cúi đầu nghe theo chứ? Ta cũng chỉ nể mặt mấy người Giang thị, qua loa với nàng ta mà thôi, ngươi coi ta sợ nàng ta thật hả? Ngay như ban nãy, lẽ nào nàng ta thật sự dám đưa ta đi sung quân? Đến lúc đó ai làm việc cho nàng ta? Ta——"
Có lẽ cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Lý Hiên, Mã Thành Công đổi giọng: "Có điều ta vẫn rất bội phục năng lực của Giang đại nhân. Đại nhân không chỉ võ nghệ cao cường, tính tình cũng tốt. Khôn khéo giỏi giang, quản lý hiệu quả, giao đúng người đúng việc, chí công vô tư, chăm sóc thuộc hạ, làm gương cho binh sĩ, có cấp trên như vậy là may mắn của ta."
"Xin nhận lời khen! Tuy những gì ngươi nói đều là thật, nhưng ta vẫn không hài lòng." Từ đằng sau truyền đến giọng nói âm trầm của Giang Hàm Vận: "Tháng này thiếu nhân thủ, bồn cầu ở hậu viện vẫn chưa sắp xếp được người đi cọ. Nếu Mã Đô úy đã thích nể mặt mũi Giang thị chúng ta, vậy không bằng lại nể thêm lần nữa, nhận luôn chuyện này tới tay đi."
Sống lưng của Mã Thành Công lập tức xìu xuống, nét mặt cũng trở nên nhăn nhó: "Ty chức, ty chức lĩnh mệnh!"
Sau đó Giang Hàm Vận lại vứt vào ngực hắn ta một miếng bùa màu vàng óng chiết thành hình mũi tên: "Ứng Thiên phủ xin cứu viện từ chúng ta, nói bên phía cầu Nhị Đầu có một vụ án, bọn họ không thể xử lý."
"Là do yêu quái làm loạn ư?" Lý Hiên hơi nhướn mày: "Nhưng ta nhớ cầu Nhị Đầu không thuộc khu vực quản lý của chúng ta mà?"
Giang Hàm Vận không khỏi liếc hắn: "Chỗ đó quả thực không phải đất thuộc quản lý của chúng ta, nhưng vì chuyện hoàng tử mất tích tới nay, hiện tại toàn bộ nhân thủ của Nam Trực Lệ sắp bị điều hết rồi, còn quan tâm cái khu vực quản lý làm gì? Nghe nói bên đó do một con ác linh quấy phá, đã mất hai mạng người rồi. Tóm lại, Mã Đô úy, ngươi mau qua đó một chuyến đi."
Nhưng sau đó hắn ta lại nghi ngờ hỏi: "Nhưng tiếp theo đây lại có hơi nan giải, nghe nói hôm qua ngươi giúp nàng ta phá án? Còn dốc sức rất lớn? Là thật hay giả vậy?"
"Là thật." Lý Hiên ăn ngay nói thật: "Hôm qua vụ án ở Lãm Nguyệt Lâu liên lụy tới ta, không thể không nỗ lực mà làm, tự chứng minh trong sạch. May mắn được Giang giáo úy trợ giúp, phá được vụ án này."
Ánh mắt Mã Thành Công tiếp tục hoài nghi mà đánh giá Lý Hiên, hắn ta rõ ràng không tin tưởng năng lực của Lý Hiên, nhưng cho đến giờ, ba nghi phạm đang bị giam giữ trong kia không phải là giả.
Sau đó hắn ta chỉ lắc đầu, nói: "Chỗ nan giải chính là đây, vốn dĩ với kẻ tạm bợ như ngươi, trong Lục Đạo Ty chúng ta đâu phải chỉ có một hai người, giáo úy vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt, coi như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ không biết tại sao Giang giáo úy lại tưởng ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng, cũng như ta trở thành trụ cột tương lai của Lục Đạo Ty, thế nên để mắt tới ngươi. Tính tình nha đầu này rất hăng hái, trong khoảng thời gian ngắn, ta chỉ sợ không thể tiếp tục bao che cho ngươi."
Chuyện này vừa khéo chính là ý muốn của Lý Hiên: "Thật sự không được thì bỏ đi, về sau ta sẽ đàng hoàng đi làm."
"Như vậy sao được?" Mã Thành Công cao giọng, không dám tin mà nhìn Lý Nguyên: "Ngươi cứ thế mà cúi đầu chịu thua ư? Khiêm Chi, tốt xấu gì ngươi cũng là công tử có tiếng trong thành Nam Kinh, thế nào cũng phải đấu tranh một tí chứ? Đừng sợ."
Lý Hiên thì thở dài: "Tình hình trong nhà ta, ngài cũng không phải không biết, bây giờ nào còn thẳng nổi sống lưng? Đến cả nhân vật như Mã Đô úy ngài, trước mặt Giáo úy đại nhân cũng phải cẩn thận, cúi đầu nghe theo, ta còn có thể thế nào? Hơn nữa ta thấy Giang đại nhân nói rất có lý, bổng lộc của ta đều từ mồ hôi nước mắt nhân dân. Ta ăn bổng lộc của họ đương nhiên phải làm việc hết lòng cho họ, phải triệt để hối cải."
Lúc hắn nói được một nửa, con ngươi hơi thu lại, ánh mắt bắt đầu liều mạng ra dấu cho đối phương, đáng tiếc Mã Thành Công không chú ý, hắn ta vô cùng bất mãn: "Nói cho rõ, sao ta lại phải cẩn thận, cúi đầu nghe theo chứ? Ta cũng chỉ nể mặt mấy người Giang thị, qua loa với nàng ta mà thôi, ngươi coi ta sợ nàng ta thật hả? Ngay như ban nãy, lẽ nào nàng ta thật sự dám đưa ta đi sung quân? Đến lúc đó ai làm việc cho nàng ta? Ta——"
Có lẽ cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Lý Hiên, Mã Thành Công đổi giọng: "Có điều ta vẫn rất bội phục năng lực của Giang đại nhân. Đại nhân không chỉ võ nghệ cao cường, tính tình cũng tốt. Khôn khéo giỏi giang, quản lý hiệu quả, giao đúng người đúng việc, chí công vô tư, chăm sóc thuộc hạ, làm gương cho binh sĩ, có cấp trên như vậy là may mắn của ta."
"Xin nhận lời khen! Tuy những gì ngươi nói đều là thật, nhưng ta vẫn không hài lòng." Từ đằng sau truyền đến giọng nói âm trầm của Giang Hàm Vận: "Tháng này thiếu nhân thủ, bồn cầu ở hậu viện vẫn chưa sắp xếp được người đi cọ. Nếu Mã Đô úy đã thích nể mặt mũi Giang thị chúng ta, vậy không bằng lại nể thêm lần nữa, nhận luôn chuyện này tới tay đi."
Sống lưng của Mã Thành Công lập tức xìu xuống, nét mặt cũng trở nên nhăn nhó: "Ty chức, ty chức lĩnh mệnh!"
Sau đó Giang Hàm Vận lại vứt vào ngực hắn ta một miếng bùa màu vàng óng chiết thành hình mũi tên: "Ứng Thiên phủ xin cứu viện từ chúng ta, nói bên phía cầu Nhị Đầu có một vụ án, bọn họ không thể xử lý."
"Là do yêu quái làm loạn ư?" Lý Hiên hơi nhướn mày: "Nhưng ta nhớ cầu Nhị Đầu không thuộc khu vực quản lý của chúng ta mà?"
Giang Hàm Vận không khỏi liếc hắn: "Chỗ đó quả thực không phải đất thuộc quản lý của chúng ta, nhưng vì chuyện hoàng tử mất tích tới nay, hiện tại toàn bộ nhân thủ của Nam Trực Lệ sắp bị điều hết rồi, còn quan tâm cái khu vực quản lý làm gì? Nghe nói bên đó do một con ác linh quấy phá, đã mất hai mạng người rồi. Tóm lại, Mã Đô úy, ngươi mau qua đó một chuyến đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.