Chương 35: Đô Úy Mã Thành Công (3)
Khai Hoang
20/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến khi vị cấp trên này quay lưng rời đi, Lý Hiên mới đồng cảm nhìn Mã Thành Công: "Đô úy, ban nãy ngươi có thể không cần đồng ý mà, bây giờ Chu Tước Đường đang thiếu người, thật ra nàng ta không dám làm gì người đâu."
"Cút!" Mã Thành Công bị chọc tức, sau đó lại suy sụp, vô cùng đau đớn nói: "Ngày trước Lý Hiên, Lý Khiêm Chi ngươi là một thanh niên phúc hậu bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu, hào phóng bao nhiêu, sao lại sa đọa thành đức hạnh như bây giờ? Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Lý Hiên mỉm cười: "Nếu như Mã Đô úy đau lòng vì về sau thiếu mất phần tiền tiêu vặt từ ta, vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần Mã Đô úy có thể giúp ta được loại ưu trong kì kiểm tra đánh giá tháng này, ty chức đương nhiên không thiếu quà tặng."
"Thế thì bỏ đi."
Mã Thành Công lắc đầu, sau đó vẻ mặt hắn ta nghiêm túc lại: "Khiêm Chi, đồ trên người ngươi mang đủ cả chứ? Nếu như ngươi không tính làm việc qua loa nữa, vậy ta sẽ coi ngươi thành gia súc mà sai khiến, lát nữa ngươi đi với ta. Nếu quả thực là ác linh thì lần này có lẽ sẽ ra tay thật."
"Mang đủ cả!" Trong lòng Lý Hiên lại sinh ra mấy phần hưng phấn và chờ mong, hắn rất muốn chiêm ngưỡng thử, rốt cuộc yêu ma quỷ quái của thế giới này trông như thế nào.
Làm một pháp y đã hành nghề hai năm, hắn đã nhìn nhiều thi thể lắm rồi, còn thuộc loại hồn ma thì đúng là chưa thấy bao giờ. Cho nên vô cùng hiếu kỳ, vô cùng chờ mong.
Ánh mắt Mã Thành Công nhìn hắn đầy quái dị, sau một hồi lâu lại phát ra một tiếng thở dài lo lắng.
Hai người bước đi nhanh nhẹn, trong lúc nói chuyện đã ra tới chuồng ngựa ở bên ngoài, mỗi người cưỡi lên một con long câu cường tráng, phi nhanh như sấm mà rời khỏi phủ.
Đây quả thực là "long câu", chứ không phải dùng để hình dung hai con ngựa đẹp. Chúng nó không chỉ có vảy ở dưới bụng, trên đầu còn có sừng, vai cao ít nhất hai mét!
Sau đó chưa tới nửa khắc, hai người đã tìm đến cầu Nhị Đầu, cách Chu Tước Đường ít nhất là mười dặm—— Tốc độ của con long câu này không hề chậm hơn xe cộ ở thời hiện đại chút nào.
"Chính là chỗ này!"
Thân thủ Mã Thành Công lưu loát nhảy từ trên yên ngựa xuống, sau đó sải bước thật lớn đi vào một tòa tứ hợp viện ước chừng có ba sân ở phía trước. Lý Hiên thì liếc nhìn bốn phía, phát hiện tiểu viện này nằm trên bờ sông, bên cạnh là cầu Nhị Đầu người qua lại như mắc cửi. Bởi vì ở đối diện đường cái, một hàng tiểu viện ở phía trước đã được cải tạo thành cửa hàng.
Có điều lúc này, cửa sổ của tám cửa tiệm đối diện đường cái đều đang đóng chặt, xung quanh có mười mấy nha dịch Ứng Thiên phủ đang đứng, ngăn cản toàn bộ những người qua đường muốn tới gần.
Tới khi Lý Hiên đi vào trong sân liền phát hiện chỗ này đang bày hai cỗ quan tài gỗ đen dán đầy bùa chú.
Phía trước quan tài là một pháp đàn tạm thời bố trí, một vị đạo nhân ba mươi tuổi, người khoác pháp bào, ngũ quan tuấn tú đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa pháp đàn. Ấn đường hắn ta nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, hai tay nâng một cây kiếm gỗ đào, trong miệng lẩm bẩm.
Bên cạnh thì là một đám nam nữ già trẻ mặc đồ tang, hơn hai mươi người đông đúc vô cùng, vẻ mặt đều nhuốm bi thương, kêu khóc thảm thiết.
Lúc Lý Hiên tiến vào, Mã Thành Công vừa khéo đang dò hỏi tình hình từ một vị bổ đầu mặc đồ đen của Ứng Thiên phủ: "Bên này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trong quan tài là Lâm viên ngoại và con thứ của ông ta là Lâm Dương, một người chết vào giờ Tý đêm qua, một người chết vào giờ Dần bảy khắc, đều bị lệ quỷ làm hại."
Hai tay bổ đầu đó nắm thành quyền, vẻ mặt cung kính đáp lại: "Đề phòng hồn biến, chúng ta đã nhập liệm cho cả hai thi thể, còn mời cả đạo trưởng của Huyền Đô Quan tới trấn hồn siêu độ cho bọn họ."
Đến khi vị cấp trên này quay lưng rời đi, Lý Hiên mới đồng cảm nhìn Mã Thành Công: "Đô úy, ban nãy ngươi có thể không cần đồng ý mà, bây giờ Chu Tước Đường đang thiếu người, thật ra nàng ta không dám làm gì người đâu."
"Cút!" Mã Thành Công bị chọc tức, sau đó lại suy sụp, vô cùng đau đớn nói: "Ngày trước Lý Hiên, Lý Khiêm Chi ngươi là một thanh niên phúc hậu bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu, hào phóng bao nhiêu, sao lại sa đọa thành đức hạnh như bây giờ? Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Lý Hiên mỉm cười: "Nếu như Mã Đô úy đau lòng vì về sau thiếu mất phần tiền tiêu vặt từ ta, vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần Mã Đô úy có thể giúp ta được loại ưu trong kì kiểm tra đánh giá tháng này, ty chức đương nhiên không thiếu quà tặng."
"Thế thì bỏ đi."
Mã Thành Công lắc đầu, sau đó vẻ mặt hắn ta nghiêm túc lại: "Khiêm Chi, đồ trên người ngươi mang đủ cả chứ? Nếu như ngươi không tính làm việc qua loa nữa, vậy ta sẽ coi ngươi thành gia súc mà sai khiến, lát nữa ngươi đi với ta. Nếu quả thực là ác linh thì lần này có lẽ sẽ ra tay thật."
"Mang đủ cả!" Trong lòng Lý Hiên lại sinh ra mấy phần hưng phấn và chờ mong, hắn rất muốn chiêm ngưỡng thử, rốt cuộc yêu ma quỷ quái của thế giới này trông như thế nào.
Làm một pháp y đã hành nghề hai năm, hắn đã nhìn nhiều thi thể lắm rồi, còn thuộc loại hồn ma thì đúng là chưa thấy bao giờ. Cho nên vô cùng hiếu kỳ, vô cùng chờ mong.
Ánh mắt Mã Thành Công nhìn hắn đầy quái dị, sau một hồi lâu lại phát ra một tiếng thở dài lo lắng.
Hai người bước đi nhanh nhẹn, trong lúc nói chuyện đã ra tới chuồng ngựa ở bên ngoài, mỗi người cưỡi lên một con long câu cường tráng, phi nhanh như sấm mà rời khỏi phủ.
Đây quả thực là "long câu", chứ không phải dùng để hình dung hai con ngựa đẹp. Chúng nó không chỉ có vảy ở dưới bụng, trên đầu còn có sừng, vai cao ít nhất hai mét!
Sau đó chưa tới nửa khắc, hai người đã tìm đến cầu Nhị Đầu, cách Chu Tước Đường ít nhất là mười dặm—— Tốc độ của con long câu này không hề chậm hơn xe cộ ở thời hiện đại chút nào.
"Chính là chỗ này!"
Thân thủ Mã Thành Công lưu loát nhảy từ trên yên ngựa xuống, sau đó sải bước thật lớn đi vào một tòa tứ hợp viện ước chừng có ba sân ở phía trước. Lý Hiên thì liếc nhìn bốn phía, phát hiện tiểu viện này nằm trên bờ sông, bên cạnh là cầu Nhị Đầu người qua lại như mắc cửi. Bởi vì ở đối diện đường cái, một hàng tiểu viện ở phía trước đã được cải tạo thành cửa hàng.
Có điều lúc này, cửa sổ của tám cửa tiệm đối diện đường cái đều đang đóng chặt, xung quanh có mười mấy nha dịch Ứng Thiên phủ đang đứng, ngăn cản toàn bộ những người qua đường muốn tới gần.
Tới khi Lý Hiên đi vào trong sân liền phát hiện chỗ này đang bày hai cỗ quan tài gỗ đen dán đầy bùa chú.
Phía trước quan tài là một pháp đàn tạm thời bố trí, một vị đạo nhân ba mươi tuổi, người khoác pháp bào, ngũ quan tuấn tú đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa pháp đàn. Ấn đường hắn ta nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, hai tay nâng một cây kiếm gỗ đào, trong miệng lẩm bẩm.
Bên cạnh thì là một đám nam nữ già trẻ mặc đồ tang, hơn hai mươi người đông đúc vô cùng, vẻ mặt đều nhuốm bi thương, kêu khóc thảm thiết.
Lúc Lý Hiên tiến vào, Mã Thành Công vừa khéo đang dò hỏi tình hình từ một vị bổ đầu mặc đồ đen của Ứng Thiên phủ: "Bên này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trong quan tài là Lâm viên ngoại và con thứ của ông ta là Lâm Dương, một người chết vào giờ Tý đêm qua, một người chết vào giờ Dần bảy khắc, đều bị lệ quỷ làm hại."
Hai tay bổ đầu đó nắm thành quyền, vẻ mặt cung kính đáp lại: "Đề phòng hồn biến, chúng ta đã nhập liệm cho cả hai thi thể, còn mời cả đạo trưởng của Huyền Đô Quan tới trấn hồn siêu độ cho bọn họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.