Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 45: Bách Niên Giai Lão
BooMew
28/09/2019
Lâm Thiên Y vừa nói xong, Nhuệ Thừa Minh vội vàng buông nàng ra nhưng vẫn đứng cách nàng không gọi là xa phải gọi cái
kiểu đứng này là ' Thân Mật ' đúng vậy! Đây chính là quá thân mật!
Lâm Thiên Y nheo mắt lại nói.
" Sắp thành thân! Chúng ta không nên gặp mặt! "
Nhuệ Thừa Minh trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y, rồi chốc lát lại nhíu mày, nhẹ giọng nói.
" Không gặp ta sẽ nhớ nàng mất! " Nhuệ Thừa Minh giọng ủy khuất nói.
" Đâu phải chúng ta không từng xa nhau! " Lâm Thiên Y nhíu mày hung hăng nói.
" Nhưng ta vẫn nhớ nàng... Không gặp nàng một ngày cứ dài như một năm vậy... Làm sau ta chịu nổi ... Y Y ... " Nhuệ Thừa Minh vẫn giữ bộ dáng cực ủy khuất kia mà nói với Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh một lúc, nhíu mày nghiêm túc nói.
" Thế ngươi muốn chúng ta bách niên giai lão không? "
" Đương nhiên là muốn! " Nhuệ Thừa Minh gật đầu!
" Vậy thì đến ngày đại hôn ngươi mới được gặp ta! " dứt câu Lâm Thiên Y xoay người rời đi, môi nàng khẽ nhếch lên độ cong nho nhỏ ít ai thấy được.
Nhuệ Thừa Minh đứng đó nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y rời đi.
Hắn xoay người quay về nói.
" Cái gì cần chuẩn bị thì nhanh chống chuẩn bị đi, không biết thì đi hỏi mấy ma ma đấy! "
Dứt câu hắn nhanh chống biến mắt, trong lòng Nhuệ Thừa Minh cực rối rắm, thành thân là không được gặp nàng, mặc dù mùng sáu tháng sau chỉ còn một tuần nữa nhưng chính hắn vẫn không kiềm nén được nổi nhớ.
Đang miên man suy nghĩ, bổng Nhuệ Thừa Minh nhếch mép cười một cái.
Ai có quy định không cho lén đi gặp! Chỉ cần đứng nhìn nàng từ xa thôi là đủ rồi! Hắn quyết định đêm nay sẽ xuất môn!
•••••
Âu Dương Chí đang tay ôm phải ấp hai mĩ nhân, mắt lại thất thần nhìn nơi xa xa kia.
Đoàn Quan mày nhíu chặt bước chân vội vàng đi vào, vừa vào phòng của Âu Dương Chí, hắn khom người xuống hành lễ xong đứng lên nói.
" Thiếu Gia... "
Âu Dương Chí cũng không để ý biểu cảm lúc này của Đoàn Quan nên không biết gì mà giọng điệu tức giận quát.
" Có gì cứ nói! Ấp a ấp úp là sao ? "
Đoàn Quan hít một hơi sâu nói.
" Thiếu Gia, bên ngoài Kinh Châu bây giờ đang nháo nhào chuyện hôn sự của Lâm Cô Nương. "
Âu Dương Chí dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đoàn Quan nói.
" Ngươi nói là có ý tứ gì ? "
Đoàn Quan nói.
" Ngoài huyện ai nấy đều biết mùng sáu tháng sau là ngày thành thân của Huyết Vương Nhuệ Thừa Minh và Lâm Gia Lâm Thiên Y. "
" Bốp " chén trà đang bưng rơi xuống, ánh mắt tức giận đỏ ngầu của Âu Dương Chí dọa sợ hai mĩ nhân hai bên hắn.
Âu Dương Chí tàn nhẫn xô ngã hai mĩ nữ quát lên.
" Biến! Biến hết đi!"
Hai mĩ nhân khóc lóc chạy đi.
Chỉ còn lại mỗi Âu Dương Chí và Đoàn Quan.
Đoàn Quan cuối đầu, hắn biết Lâm Cô Nương là người chủ tử của hắn để ý, tuy chỉ mới gặp vài lần nhưng mỗi lần gặp Lâm Cô Nương, chủ tử luôn dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng ấy! Bây giờ ... Lâm Cô Nương lại sắp thành thân nhất định chủ tử sẽ đau lòng, chỉ trách là chủ tử đến quá muộn. . .
Âu Dương Chí hai mắt đỏ ngầu, tay gõ gõ bàn phát ra âm thanh " Cốc.. Cốc... Cốc... " trong đầu hắn lúc này hỗn loạn, cái gì mà thành thân chứ! Nàng là của hắn, Lâm Thiên Y là của Âu Dương Chí hắn, ai... Ai lại dám cướp đi nàng... Hắn nhất định không thành toàn cho người đó.
" Đoàn Quan, chuẩn bị người đi! Đêm nay chúng ta sẽ bắt Lâm Thiên Y đi. "
Đoàn Quan mở to mắt há hốc mồm bất ngờ nhẹ giọng can ngăn.
" Thiếu Gia, không được đâu! Nàng ta là Vương Phi tương... " chưa nói dứt câu. Âu Dương Chí đã chen vào.
" Ngoài ta ra, ta tuyệt đối không cho nàng thuộc về bất cứ ai! Đi đi! "
" Thiếu .... " gia! Nếu Lâm Thiên Y đau khổ ngài sẽ vui vẻ sao ? Đoàn Quan nuốt lại câu trong bụng cái gì cũng không nói xoay người rời đi.
Âu Dương Chí còn lại một mình trong căn phòng, tay hắn không kiềm được mà run run, tại sao ... Chính hắn là người yêu nàng... Chính hắn là người luôn dõi theo nàng... Nàng lại thành thân với kẻ khác...
Haha... Nếu đã như nàng muốn! Hắn nhất định đoạt lại nàng cho bằng được ! Nàng là của hắn vĩnh viễn là của hắn.
•••••
Nhuệ Thừa Minh từ lúc về phủ đến giờ không biết suy nghĩ gì mà rơi vào trầm tư một lúc, hắn mới ngẩng đầu nhìn Linh Đàm phân phó.
" Linh Đàm, gọi mười người từ Minh Hắc Các đến đây! "
Linh Đàm nhìn Nhuệ Thừa Minh thắc mắc định hỏi thì Nhuệ Thừa Minh đã nói.
" Gọi họ đến bảo vệ Y Y! Ta chỉ sợ có vài kẻ chưa an phận thôi! " nói tới đây, Nhuệ Thừa Minh nghĩ đến Âu Dương Chí hôm kia gặp trên đường không khỏi nhíu mày!
Linh Đàm " Rõ " cái nhanh chống rời đi.
Nhuệ Thừa Minh ngồi đó suy tư một lúc đứng dậy rời đi!
•••••
Lâm Gia.
Lư Doãn Y nữa khóc nữa cười nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nữ nhi nàng mà xoa nắn nhẹ giọng nói.
" Y Y ủy khuất con rồi! " vừa dứt câu, nước mắt trên khóe mắt từ từ chảy xuống.
Lâm Thiên Y nắm lại tay mẫu thân nàng nhẹ giọng nói.
" Không ủy khuất đâu mẫu thân! Thật lòng mà nói cảm ơn người đã để con nhận hôn ước này! Cũng vì thế con mới gặp được chàng... "
Lư Doãn Y kinh ngạc nhìn nữ nhi, Lâm Thiên Y khẽ cười lại nói.
" Cũng không biết do duyên phận hay định mệnh! Có lẽ nữ nhi nguyện một đời bên hắn như mẫu thân cạnh phụ thân vậy đó! "
Lư Doãn Y hạnh phúc đến khóc ôm chặt Lâm Thiên Y vào lòng.
" Y Y " bà vui vì Y Y của bà không chán ghét bà, vui vì Y Y của bà thật lòng đối với Huyết Vương! Cuộc sống không tình yêu... Bà sợ Y Y của bà sẽ chịu ủy khuất chỉ là bây giờ nhìn Y Y tươi cười hạnh phúc là đủ.
Lâm Thiên Y nheo mắt lại nói.
" Sắp thành thân! Chúng ta không nên gặp mặt! "
Nhuệ Thừa Minh trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y, rồi chốc lát lại nhíu mày, nhẹ giọng nói.
" Không gặp ta sẽ nhớ nàng mất! " Nhuệ Thừa Minh giọng ủy khuất nói.
" Đâu phải chúng ta không từng xa nhau! " Lâm Thiên Y nhíu mày hung hăng nói.
" Nhưng ta vẫn nhớ nàng... Không gặp nàng một ngày cứ dài như một năm vậy... Làm sau ta chịu nổi ... Y Y ... " Nhuệ Thừa Minh vẫn giữ bộ dáng cực ủy khuất kia mà nói với Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh một lúc, nhíu mày nghiêm túc nói.
" Thế ngươi muốn chúng ta bách niên giai lão không? "
" Đương nhiên là muốn! " Nhuệ Thừa Minh gật đầu!
" Vậy thì đến ngày đại hôn ngươi mới được gặp ta! " dứt câu Lâm Thiên Y xoay người rời đi, môi nàng khẽ nhếch lên độ cong nho nhỏ ít ai thấy được.
Nhuệ Thừa Minh đứng đó nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y rời đi.
Hắn xoay người quay về nói.
" Cái gì cần chuẩn bị thì nhanh chống chuẩn bị đi, không biết thì đi hỏi mấy ma ma đấy! "
Dứt câu hắn nhanh chống biến mắt, trong lòng Nhuệ Thừa Minh cực rối rắm, thành thân là không được gặp nàng, mặc dù mùng sáu tháng sau chỉ còn một tuần nữa nhưng chính hắn vẫn không kiềm nén được nổi nhớ.
Đang miên man suy nghĩ, bổng Nhuệ Thừa Minh nhếch mép cười một cái.
Ai có quy định không cho lén đi gặp! Chỉ cần đứng nhìn nàng từ xa thôi là đủ rồi! Hắn quyết định đêm nay sẽ xuất môn!
•••••
Âu Dương Chí đang tay ôm phải ấp hai mĩ nhân, mắt lại thất thần nhìn nơi xa xa kia.
Đoàn Quan mày nhíu chặt bước chân vội vàng đi vào, vừa vào phòng của Âu Dương Chí, hắn khom người xuống hành lễ xong đứng lên nói.
" Thiếu Gia... "
Âu Dương Chí cũng không để ý biểu cảm lúc này của Đoàn Quan nên không biết gì mà giọng điệu tức giận quát.
" Có gì cứ nói! Ấp a ấp úp là sao ? "
Đoàn Quan hít một hơi sâu nói.
" Thiếu Gia, bên ngoài Kinh Châu bây giờ đang nháo nhào chuyện hôn sự của Lâm Cô Nương. "
Âu Dương Chí dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đoàn Quan nói.
" Ngươi nói là có ý tứ gì ? "
Đoàn Quan nói.
" Ngoài huyện ai nấy đều biết mùng sáu tháng sau là ngày thành thân của Huyết Vương Nhuệ Thừa Minh và Lâm Gia Lâm Thiên Y. "
" Bốp " chén trà đang bưng rơi xuống, ánh mắt tức giận đỏ ngầu của Âu Dương Chí dọa sợ hai mĩ nhân hai bên hắn.
Âu Dương Chí tàn nhẫn xô ngã hai mĩ nữ quát lên.
" Biến! Biến hết đi!"
Hai mĩ nhân khóc lóc chạy đi.
Chỉ còn lại mỗi Âu Dương Chí và Đoàn Quan.
Đoàn Quan cuối đầu, hắn biết Lâm Cô Nương là người chủ tử của hắn để ý, tuy chỉ mới gặp vài lần nhưng mỗi lần gặp Lâm Cô Nương, chủ tử luôn dùng ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng ấy! Bây giờ ... Lâm Cô Nương lại sắp thành thân nhất định chủ tử sẽ đau lòng, chỉ trách là chủ tử đến quá muộn. . .
Âu Dương Chí hai mắt đỏ ngầu, tay gõ gõ bàn phát ra âm thanh " Cốc.. Cốc... Cốc... " trong đầu hắn lúc này hỗn loạn, cái gì mà thành thân chứ! Nàng là của hắn, Lâm Thiên Y là của Âu Dương Chí hắn, ai... Ai lại dám cướp đi nàng... Hắn nhất định không thành toàn cho người đó.
" Đoàn Quan, chuẩn bị người đi! Đêm nay chúng ta sẽ bắt Lâm Thiên Y đi. "
Đoàn Quan mở to mắt há hốc mồm bất ngờ nhẹ giọng can ngăn.
" Thiếu Gia, không được đâu! Nàng ta là Vương Phi tương... " chưa nói dứt câu. Âu Dương Chí đã chen vào.
" Ngoài ta ra, ta tuyệt đối không cho nàng thuộc về bất cứ ai! Đi đi! "
" Thiếu .... " gia! Nếu Lâm Thiên Y đau khổ ngài sẽ vui vẻ sao ? Đoàn Quan nuốt lại câu trong bụng cái gì cũng không nói xoay người rời đi.
Âu Dương Chí còn lại một mình trong căn phòng, tay hắn không kiềm được mà run run, tại sao ... Chính hắn là người yêu nàng... Chính hắn là người luôn dõi theo nàng... Nàng lại thành thân với kẻ khác...
Haha... Nếu đã như nàng muốn! Hắn nhất định đoạt lại nàng cho bằng được ! Nàng là của hắn vĩnh viễn là của hắn.
•••••
Nhuệ Thừa Minh từ lúc về phủ đến giờ không biết suy nghĩ gì mà rơi vào trầm tư một lúc, hắn mới ngẩng đầu nhìn Linh Đàm phân phó.
" Linh Đàm, gọi mười người từ Minh Hắc Các đến đây! "
Linh Đàm nhìn Nhuệ Thừa Minh thắc mắc định hỏi thì Nhuệ Thừa Minh đã nói.
" Gọi họ đến bảo vệ Y Y! Ta chỉ sợ có vài kẻ chưa an phận thôi! " nói tới đây, Nhuệ Thừa Minh nghĩ đến Âu Dương Chí hôm kia gặp trên đường không khỏi nhíu mày!
Linh Đàm " Rõ " cái nhanh chống rời đi.
Nhuệ Thừa Minh ngồi đó suy tư một lúc đứng dậy rời đi!
•••••
Lâm Gia.
Lư Doãn Y nữa khóc nữa cười nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nữ nhi nàng mà xoa nắn nhẹ giọng nói.
" Y Y ủy khuất con rồi! " vừa dứt câu, nước mắt trên khóe mắt từ từ chảy xuống.
Lâm Thiên Y nắm lại tay mẫu thân nàng nhẹ giọng nói.
" Không ủy khuất đâu mẫu thân! Thật lòng mà nói cảm ơn người đã để con nhận hôn ước này! Cũng vì thế con mới gặp được chàng... "
Lư Doãn Y kinh ngạc nhìn nữ nhi, Lâm Thiên Y khẽ cười lại nói.
" Cũng không biết do duyên phận hay định mệnh! Có lẽ nữ nhi nguyện một đời bên hắn như mẫu thân cạnh phụ thân vậy đó! "
Lư Doãn Y hạnh phúc đến khóc ôm chặt Lâm Thiên Y vào lòng.
" Y Y " bà vui vì Y Y của bà không chán ghét bà, vui vì Y Y của bà thật lòng đối với Huyết Vương! Cuộc sống không tình yêu... Bà sợ Y Y của bà sẽ chịu ủy khuất chỉ là bây giờ nhìn Y Y tươi cười hạnh phúc là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.