Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 24: Đừng Giết Hắn
BooMew
27/09/2019
Lâm Thiên Y nhếch mép hỏi : " Trừ phi gì ? "
" Haha ngươi thành mỹ nhân của ... " chưa nói dứt câu, vật dưới đũng quần của hắn, do hắn nghĩ bậy bạ mà cương lên, Lâm Thiên Y vung tay nơi đó đứt lìa máu chảy đầm đìa.
" Á nam căn, nam căn của ta ... Aaaaa "
Nhuệ Thừa Đoàn trợn há hốc mồm nhìn dưới đũng quần hắn, mất rồi, cái đó mất rồi. Hắn không ngừng kêu gào. Sau đó ngước lên trừng Lâm Thiên Y hung ác nói : " Tiện nhân, ngươi nhất định bị tru di cửu tộc. Tiện nhân... Phụ hoàng nhất định không tha cho ngươi đâu... "
Lâm Thiên Y lại cười, hai mắt nổi lên sát khi tay vung lên định giết Nhuệ Thừa Đoàn thì Nhuệ Thừa Minh lúc nảy ngất thì mơ màng gọi : " Y Y. " nàng vừa nghe hắn kêu, ánh mắt chuyển sang vui mừng xoay người lại đi đến ngồi xuống nhìn Nhuệ Thừa Minh.
" Còn đau ở đâu không ? " thấy hắn cứ nhìn nàng mà không nói, nàng sốt ruột hỏi lại Nhuệ Thừa Minh.
Nhuệ Thừa Minh trong con ngươi hiện lên ý cười, nàng cuối cùng cũng để ý hắn, cuối cùng nàng cũng sốt ruột vì hắn, hắn chuyển sang nhìn Nhuệ Thừa Đoàn giờ mới để ý cả người hắn đầy máu, còn... Cái ấy cũng mất, dù hắn có hận Nhuệ Thừa Đoàn ra sao, hắn cũng không thể ra tay giết hoàng huynh hắn, hắn càng không muốn để Lâm Thiên Y mang tội giết hoàng thất dù hoàng huynh là người sai, hắn nhìn sang Lâm Thiên Y giọng nhẹ nói : " Đừng giết hắn, phụ hoàng sẽ tự quyết định. " trong con ngươi Nhuệ Thừa Minh hiện lên tia bi thương ít khi có, trừ ngày mẫu hậu hắn qua đời, hắn chưa bao giờ đau lòng như mấy hôm nay, người hoàng huynh mà hắn luôn tôn trọng lại là người giết chết mẫu thân.
Lâm Thiên Y bất ngờ nhìn ra tia bi thương của Nhuệ Thừa Minh, mày cô nhíu chặt, lại nhìn sang Nhuệ Thừa Đoàn, ánh mắt nàng lộ ra sát khí bắn ra, Nhuệ Thừa Minh còn chút sức lực, nắm chặt tay nàng. Lâm Thiên Y bừng tỉnh lại khôi phục như thường, định đỡ Nhuệ Thừa Minh thì Thập Thất đi qua nói : " Để thuộc hạ. " nhưng mắt hắn hơi nhíu nhìn cổ tay Lâm Thiên Y, rồi đi đến cổng Nhuệ Thừa Minh đi.
Còn Nhuệ Thừa Đoàn bị đánh ngất, trói lại.
Nói đến Nhuệ Thừa Đoàn thì đúng thật là hắn yếu không thích hợp luyện võ nên võ hắn có chỉ là tạm sài được thôi, đánh tự vệ với kẻ yếu được, hắn không có nội lực nên càng không thể cảm nhận được có người đến gần. Tóm lại số làm thái tử mà không biết hưởng thì chịu thôi.
Linh Đàm ở lại doanh trại, đi qua đi lại một hồi thì thấy đoàn người Vương Phi đến vội ra thì hai mắt hắn đỏ ửng, nhìn thấy cả người Vương Gia dính bê bết máu, lại nhìn gương mặt gầy rõ một vòng hắn càng hận ý Thái Tử và quân Tây Bắc nếu không phải vì Vương Gia đang nguy kịch hắn nhất định hung găn đánh bọn họ một trận.
Linh Đàm định đỡ thì Lâm Thiên Y nói : " Hắn đang trúng độc, ta cần căn phòng sạch sẽ. " nói xong xoay người nhìn A Nhất và A Nhị người giỏi giải người giỏi độc, hai người hiểu ý đi theo cô, còn 8 người còn lại và Thập Nhất cùng các binh lính dọn dẹp bãi hỗn độn này.
Vừa đặt Nhuệ Thừa Minh nằm xuống A Nhất đi tới bắt mạch, mày nhíu chặt rồi lại giãn, trong lòng thầm nói ' Ai lại có thể giỏi như vậy? Thế mà đã giải hết! "
Lâm Thiên Y sốt ruột không đợi được nữa hỏi : " Hắn... Hắn có làm sao không ? "
A Nhất lúc này mới nhớ ra có tiểu thư ở đây. Mới xoay người nói : " Vương gia đã không sao! Độc đã được giải sạch chỉ là cần nghỉ ngơi nên ngài ấy mới hôn mê. "
Lúc này Lâm Thiên Y mới thở ra một hơi nói " Phù, may quá. "
A Nhất lại hỏi: " Không biết tiểu thư có biết ai đã giải độc cho Vương Gia để thuộc hạ học hỏi không ? " vốn bình thường hắn sẽ không nói nhiều cũng không hỏi, nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Thiên Y, hắn phát hiện tiểu chủ tử của hắn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nên hắn không kiêng kỵ nói nhiều hơn vài câu.
Ngoài Thập Thất còn có A Nhị phát hiện cổ tay Lâm Thiên Y băng lại nhưng không kỹ thấm máu ra. A Nhị nhíu mày.
Lâm Thiên Y không để ý cũng không giấu giếm nói: " Ta giải. " Lúc này A Nhất, A Nhị trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y không tin, Lâm Thiên Y mới nói,
" Các ngươi không biết ? Haizz. Máu ta có thể trị tất cả loại độc nhưng cũng phải tùy trường hợp mới dùng được. "
Lúc này A Nhất mới để ý đến tay Lâm Thiên Y, đi tới nói : " Để thuộc hạ băng bó lại cho tiểu thư. " nói xong không đợi nàng đồng ý hay không mà tự băng bó, A Nhị cũng giúp một tay, làm Lâm Thiên Y không khỏi bật cười, mặt than mà lộ ra vẻ lo lắng cũng không tệ nhĩ haha.
" Haha ngươi thành mỹ nhân của ... " chưa nói dứt câu, vật dưới đũng quần của hắn, do hắn nghĩ bậy bạ mà cương lên, Lâm Thiên Y vung tay nơi đó đứt lìa máu chảy đầm đìa.
" Á nam căn, nam căn của ta ... Aaaaa "
Nhuệ Thừa Đoàn trợn há hốc mồm nhìn dưới đũng quần hắn, mất rồi, cái đó mất rồi. Hắn không ngừng kêu gào. Sau đó ngước lên trừng Lâm Thiên Y hung ác nói : " Tiện nhân, ngươi nhất định bị tru di cửu tộc. Tiện nhân... Phụ hoàng nhất định không tha cho ngươi đâu... "
Lâm Thiên Y lại cười, hai mắt nổi lên sát khi tay vung lên định giết Nhuệ Thừa Đoàn thì Nhuệ Thừa Minh lúc nảy ngất thì mơ màng gọi : " Y Y. " nàng vừa nghe hắn kêu, ánh mắt chuyển sang vui mừng xoay người lại đi đến ngồi xuống nhìn Nhuệ Thừa Minh.
" Còn đau ở đâu không ? " thấy hắn cứ nhìn nàng mà không nói, nàng sốt ruột hỏi lại Nhuệ Thừa Minh.
Nhuệ Thừa Minh trong con ngươi hiện lên ý cười, nàng cuối cùng cũng để ý hắn, cuối cùng nàng cũng sốt ruột vì hắn, hắn chuyển sang nhìn Nhuệ Thừa Đoàn giờ mới để ý cả người hắn đầy máu, còn... Cái ấy cũng mất, dù hắn có hận Nhuệ Thừa Đoàn ra sao, hắn cũng không thể ra tay giết hoàng huynh hắn, hắn càng không muốn để Lâm Thiên Y mang tội giết hoàng thất dù hoàng huynh là người sai, hắn nhìn sang Lâm Thiên Y giọng nhẹ nói : " Đừng giết hắn, phụ hoàng sẽ tự quyết định. " trong con ngươi Nhuệ Thừa Minh hiện lên tia bi thương ít khi có, trừ ngày mẫu hậu hắn qua đời, hắn chưa bao giờ đau lòng như mấy hôm nay, người hoàng huynh mà hắn luôn tôn trọng lại là người giết chết mẫu thân.
Lâm Thiên Y bất ngờ nhìn ra tia bi thương của Nhuệ Thừa Minh, mày cô nhíu chặt, lại nhìn sang Nhuệ Thừa Đoàn, ánh mắt nàng lộ ra sát khí bắn ra, Nhuệ Thừa Minh còn chút sức lực, nắm chặt tay nàng. Lâm Thiên Y bừng tỉnh lại khôi phục như thường, định đỡ Nhuệ Thừa Minh thì Thập Thất đi qua nói : " Để thuộc hạ. " nhưng mắt hắn hơi nhíu nhìn cổ tay Lâm Thiên Y, rồi đi đến cổng Nhuệ Thừa Minh đi.
Còn Nhuệ Thừa Đoàn bị đánh ngất, trói lại.
Nói đến Nhuệ Thừa Đoàn thì đúng thật là hắn yếu không thích hợp luyện võ nên võ hắn có chỉ là tạm sài được thôi, đánh tự vệ với kẻ yếu được, hắn không có nội lực nên càng không thể cảm nhận được có người đến gần. Tóm lại số làm thái tử mà không biết hưởng thì chịu thôi.
Linh Đàm ở lại doanh trại, đi qua đi lại một hồi thì thấy đoàn người Vương Phi đến vội ra thì hai mắt hắn đỏ ửng, nhìn thấy cả người Vương Gia dính bê bết máu, lại nhìn gương mặt gầy rõ một vòng hắn càng hận ý Thái Tử và quân Tây Bắc nếu không phải vì Vương Gia đang nguy kịch hắn nhất định hung găn đánh bọn họ một trận.
Linh Đàm định đỡ thì Lâm Thiên Y nói : " Hắn đang trúng độc, ta cần căn phòng sạch sẽ. " nói xong xoay người nhìn A Nhất và A Nhị người giỏi giải người giỏi độc, hai người hiểu ý đi theo cô, còn 8 người còn lại và Thập Nhất cùng các binh lính dọn dẹp bãi hỗn độn này.
Vừa đặt Nhuệ Thừa Minh nằm xuống A Nhất đi tới bắt mạch, mày nhíu chặt rồi lại giãn, trong lòng thầm nói ' Ai lại có thể giỏi như vậy? Thế mà đã giải hết! "
Lâm Thiên Y sốt ruột không đợi được nữa hỏi : " Hắn... Hắn có làm sao không ? "
A Nhất lúc này mới nhớ ra có tiểu thư ở đây. Mới xoay người nói : " Vương gia đã không sao! Độc đã được giải sạch chỉ là cần nghỉ ngơi nên ngài ấy mới hôn mê. "
Lúc này Lâm Thiên Y mới thở ra một hơi nói " Phù, may quá. "
A Nhất lại hỏi: " Không biết tiểu thư có biết ai đã giải độc cho Vương Gia để thuộc hạ học hỏi không ? " vốn bình thường hắn sẽ không nói nhiều cũng không hỏi, nhưng sau khi tiếp xúc với Lâm Thiên Y, hắn phát hiện tiểu chủ tử của hắn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nên hắn không kiêng kỵ nói nhiều hơn vài câu.
Ngoài Thập Thất còn có A Nhị phát hiện cổ tay Lâm Thiên Y băng lại nhưng không kỹ thấm máu ra. A Nhị nhíu mày.
Lâm Thiên Y không để ý cũng không giấu giếm nói: " Ta giải. " Lúc này A Nhất, A Nhị trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y không tin, Lâm Thiên Y mới nói,
" Các ngươi không biết ? Haizz. Máu ta có thể trị tất cả loại độc nhưng cũng phải tùy trường hợp mới dùng được. "
Lúc này A Nhất mới để ý đến tay Lâm Thiên Y, đi tới nói : " Để thuộc hạ băng bó lại cho tiểu thư. " nói xong không đợi nàng đồng ý hay không mà tự băng bó, A Nhị cũng giúp một tay, làm Lâm Thiên Y không khỏi bật cười, mặt than mà lộ ra vẻ lo lắng cũng không tệ nhĩ haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.