Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 25: Không Bị Ăn Đậu Hủ Mới Lạ
BooMew
27/09/2019
" Các ngươi không biết ? Haizz. Máu ta có thể trị tất cả loại độc nhưng cũng phải tùy trường hợp mới dùng được. "
Lúc này A Nhất mới để ý đến tay Lâm Thiên Y, đi tới nói : " Để thuộc hạ băng bó lại cho tiểu thư. " nói xong không đợi nàng đồng ý hay không mà tự băng bó, A Nhị cũng giúp một tay, làm Lâm Thiên Y không khỏi bật cười, mặt than mà lộ ra vẻ lo lắng cũng không tệ nhĩ haha.
Sau khi băng bó lại vết thương ở cổ tay Lâm Thiên Y, A Nhị mới nghiêm giọng nói : " Sau này tiểu thư không nên dùng máu giải độc nữa! Nếu có muốn dùng thì cũng chỉ cho tiểu thư thôi! Nếu lỡ người lạ biết được có khác nào hút hết máu tiểu thư ra để sử dụng không ? "
A Nhất cũng phụ họa: " Đúng đó! Các Chủ đã dặn dò chúng ta phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, có giết hết ngàn người Thiên Y Các cũng không đủ. "
Lâm Thiên Y thấy hai người A Nhất và A Nhị khó khăn quá cũng không nói gì thêm mà gật đầu nói : " Sau này ta sẽ chú ý! "
Vừa dứt câu, Nhuệ Thừa Minh lim dim mở mắt ho tiếng khụ khụ, Lâm Thiên Y vội chạy đến hỏi.
" Chàng đã đỡ hơn chưa ? "
Nhuệ Thừa Minh thấy được Lâm Thiên Y ở trước mặt không khỏi vui mừng gọi tiếng : " Y Y, là nàng thật sao ? "
Lâm Thiên Y nhíu mày nghĩ ' Hắn ta bị mất trí sao ? ' nhưng nàng vẫn trả lời : " Là ta! "
Nhuệ Thừa Minh lúc này mới cười nhẹ nói : " Haha là nàng thật ! Ta cứ nghĩ ta nằm mơ không ! " sau đó ráng chống tay ngồi dậy ôm Lâm Thiên Y vào lòng , Lâm Thiên Y đẩy mấy cũng không ra nên nháy mắt với A Nhất A Nhị, hai người hiểu nên đóng cửa rời đi.
Nhuệ Thừa Minh ôm lâu thật lâu, đến khi Lâm Thiên Y khó chịu, nàng mới nói : " Ôm đủ chưa ? Nóng nực chết đi được ! "
' A ' lúc náy Nhuệ Thừa Minh mới nhớ vội buông nàng ra nói.
" Xin lỗi, tại ... Tại ta nhớ nàng quá thôi! "
Lâm Thiên Y trong lòng cười mỉa mai ' Nhớ cái rắm, ta và ngươi mới xa nhau chừng 5 ngày chứ bao nhiêu ? Hứ ' nhưng đó là lời trong lòng nàng còn ngoài miệng nàng vẫn nhẹ nói .
" Giờ ta ở đây là hết nhớ ? "
" Không...không có! " Nhuệ Thừa Minh bị Lâm Thiên Y dọa, giật mình cà lăm nói.
Lúc này Lâm Thiên Y bổng nhiên cười to nói : " Tại sao chàng lại có thể dễ thương như vậy chứ haha ! " hai tay không quên xoa xoa má gầy gò của Nhuệ Thừa Minh. Đùa giỡn một lúc nàng mới nghiêm túc nói.
" Định xử lí Nhuệ Thừa Đoàn ra sao ? "
Nhắc tới Nhuệ Thừa Đoàn, trong lòng Nhuệ Thừa Minh thắt chặt quặng đau, nhưng hắn cố kiềm nén xúc động trong lòng nói.
" Đợi dẹp loạn xong ở đây, ta sẽ đem hắn về Kinh Thành chịu tội. "
Nhìn thấy sự đau buồn của Nhuệ Thừa Minh, Lâm Thiên Y cũng không xen vào nhiều mà nói.
" Triết Minh, chàng nên nhớ! Có những chuyện những người không phải hể cho họ cơ hội là họ sẽ sửa đổi nên trước khi quyết định hãy suy nghĩ kỹ . " Ta lại càng không muốn về sau cho ngươi uống máu ta, cũng không muốn bị gọi là Yêu Nữ đâu đồ đầu gỗ! Nhưng Lâm Thiên Y chỉ nói câu đâu câu sau nàng nói trong lòng.
Nhuệ Thừa Minh gật đầu ' Ừm ' bổng nhiên trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y, trong con ngươi hiện lên vui mừng hỏi : " Nàng vừa...vừa gọi ta là ...là cái gì ? "
Lâm Thiên Y không nghĩ nhiều nói : " Triết Minh. "
Lúc này Nhuệ Thừa Minh thật sự cười to, đám người canh bên ngoài không khỏi giật mình, Huyết Vương thế mà lại cười vui vẻ đến vậy!
" Nàng gọi lại thêm một lần nữa đi. "
" Triết Minh. " Vừa dứt câu, Lâm Thiên Y bị kéo lảo đảo ngã vào lòng Nhuệ Thừa Minh, bị ôm chặt trong lòng ngực vạm vỡ này nàng không đẩy mà cứ thế để hắn ôm, được một lúc hắn nói.
" Ta thật sự rất vui rất hạnh phúc nàng biết không ? " Triết Minh là cái tên mà mẫu thân hắn hay gọi hắn lúc nhỏ, cái tên này chỉ những người thân thiết mới biết thôi. Đã hơn mười năm, vẫn chưa từng ai gọi hắn như vậy, chỉ có nàng... Nàng luôn làm những điều khiến hắn bất ngờ, khiến hắn không kiềm lòng được mà lại càng yêu nàng nhiều hơn.
" Ừm... " Lâm Thiên Y bị ôm cứng ngắc, ngốc đầu lên nhìn dưới cằm Nhuệ Thừa Minh, câu hiểu câu không hiểu nhưng vẫn Ừm, nàng biết bây giờ tâm trạng hắn đang xao động, vẫn nên nghe theo hắn thì hơn. Ôm được một lúc Nhuệ Thừa Minh buông nàng ra.
Đôi tay hắn không tự chủ được, xoa nhẹ mặt nàng, đầu cuối xuống sát gần trong nháy mắt.
Lâm Thiên Y trong lòng lộp bộp, thầm nói : ' Chết tiệt ngươi đây là tính làm gì ? '
Nhuệ Thừa Minh cứ thế cúi xuống đôi môi hắn gần chạm đôi môi Lâm Thiên Y thì cửa phòng bị mở ra.
" Vương Gia... " Linh Đàm đang định khóc lóc hỏi han thì hắn cứng đờ người thấy Vương Gia và tiểu Vương Phi đang đang định làm cái gì...gì kia. Lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Vương Gia, hai chân hắn run rẩy thầm nói ' Mình phá hoại chuyện tốt của gia rồi! "
Vừa nghe tiếng gọi và tiếng mở cửa Lâm Thiên Y đã lui nhanh ra, nàng thầm nói ' Còn ở gần thêm một khắc nào nữa nàng không bị tên hôn phu chết tiệt kia ăn đậu hủ mới lạ. '
Lúc này A Nhất mới để ý đến tay Lâm Thiên Y, đi tới nói : " Để thuộc hạ băng bó lại cho tiểu thư. " nói xong không đợi nàng đồng ý hay không mà tự băng bó, A Nhị cũng giúp một tay, làm Lâm Thiên Y không khỏi bật cười, mặt than mà lộ ra vẻ lo lắng cũng không tệ nhĩ haha.
Sau khi băng bó lại vết thương ở cổ tay Lâm Thiên Y, A Nhị mới nghiêm giọng nói : " Sau này tiểu thư không nên dùng máu giải độc nữa! Nếu có muốn dùng thì cũng chỉ cho tiểu thư thôi! Nếu lỡ người lạ biết được có khác nào hút hết máu tiểu thư ra để sử dụng không ? "
A Nhất cũng phụ họa: " Đúng đó! Các Chủ đã dặn dò chúng ta phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, có giết hết ngàn người Thiên Y Các cũng không đủ. "
Lâm Thiên Y thấy hai người A Nhất và A Nhị khó khăn quá cũng không nói gì thêm mà gật đầu nói : " Sau này ta sẽ chú ý! "
Vừa dứt câu, Nhuệ Thừa Minh lim dim mở mắt ho tiếng khụ khụ, Lâm Thiên Y vội chạy đến hỏi.
" Chàng đã đỡ hơn chưa ? "
Nhuệ Thừa Minh thấy được Lâm Thiên Y ở trước mặt không khỏi vui mừng gọi tiếng : " Y Y, là nàng thật sao ? "
Lâm Thiên Y nhíu mày nghĩ ' Hắn ta bị mất trí sao ? ' nhưng nàng vẫn trả lời : " Là ta! "
Nhuệ Thừa Minh lúc này mới cười nhẹ nói : " Haha là nàng thật ! Ta cứ nghĩ ta nằm mơ không ! " sau đó ráng chống tay ngồi dậy ôm Lâm Thiên Y vào lòng , Lâm Thiên Y đẩy mấy cũng không ra nên nháy mắt với A Nhất A Nhị, hai người hiểu nên đóng cửa rời đi.
Nhuệ Thừa Minh ôm lâu thật lâu, đến khi Lâm Thiên Y khó chịu, nàng mới nói : " Ôm đủ chưa ? Nóng nực chết đi được ! "
' A ' lúc náy Nhuệ Thừa Minh mới nhớ vội buông nàng ra nói.
" Xin lỗi, tại ... Tại ta nhớ nàng quá thôi! "
Lâm Thiên Y trong lòng cười mỉa mai ' Nhớ cái rắm, ta và ngươi mới xa nhau chừng 5 ngày chứ bao nhiêu ? Hứ ' nhưng đó là lời trong lòng nàng còn ngoài miệng nàng vẫn nhẹ nói .
" Giờ ta ở đây là hết nhớ ? "
" Không...không có! " Nhuệ Thừa Minh bị Lâm Thiên Y dọa, giật mình cà lăm nói.
Lúc này Lâm Thiên Y bổng nhiên cười to nói : " Tại sao chàng lại có thể dễ thương như vậy chứ haha ! " hai tay không quên xoa xoa má gầy gò của Nhuệ Thừa Minh. Đùa giỡn một lúc nàng mới nghiêm túc nói.
" Định xử lí Nhuệ Thừa Đoàn ra sao ? "
Nhắc tới Nhuệ Thừa Đoàn, trong lòng Nhuệ Thừa Minh thắt chặt quặng đau, nhưng hắn cố kiềm nén xúc động trong lòng nói.
" Đợi dẹp loạn xong ở đây, ta sẽ đem hắn về Kinh Thành chịu tội. "
Nhìn thấy sự đau buồn của Nhuệ Thừa Minh, Lâm Thiên Y cũng không xen vào nhiều mà nói.
" Triết Minh, chàng nên nhớ! Có những chuyện những người không phải hể cho họ cơ hội là họ sẽ sửa đổi nên trước khi quyết định hãy suy nghĩ kỹ . " Ta lại càng không muốn về sau cho ngươi uống máu ta, cũng không muốn bị gọi là Yêu Nữ đâu đồ đầu gỗ! Nhưng Lâm Thiên Y chỉ nói câu đâu câu sau nàng nói trong lòng.
Nhuệ Thừa Minh gật đầu ' Ừm ' bổng nhiên trợn to mắt nhìn Lâm Thiên Y, trong con ngươi hiện lên vui mừng hỏi : " Nàng vừa...vừa gọi ta là ...là cái gì ? "
Lâm Thiên Y không nghĩ nhiều nói : " Triết Minh. "
Lúc này Nhuệ Thừa Minh thật sự cười to, đám người canh bên ngoài không khỏi giật mình, Huyết Vương thế mà lại cười vui vẻ đến vậy!
" Nàng gọi lại thêm một lần nữa đi. "
" Triết Minh. " Vừa dứt câu, Lâm Thiên Y bị kéo lảo đảo ngã vào lòng Nhuệ Thừa Minh, bị ôm chặt trong lòng ngực vạm vỡ này nàng không đẩy mà cứ thế để hắn ôm, được một lúc hắn nói.
" Ta thật sự rất vui rất hạnh phúc nàng biết không ? " Triết Minh là cái tên mà mẫu thân hắn hay gọi hắn lúc nhỏ, cái tên này chỉ những người thân thiết mới biết thôi. Đã hơn mười năm, vẫn chưa từng ai gọi hắn như vậy, chỉ có nàng... Nàng luôn làm những điều khiến hắn bất ngờ, khiến hắn không kiềm lòng được mà lại càng yêu nàng nhiều hơn.
" Ừm... " Lâm Thiên Y bị ôm cứng ngắc, ngốc đầu lên nhìn dưới cằm Nhuệ Thừa Minh, câu hiểu câu không hiểu nhưng vẫn Ừm, nàng biết bây giờ tâm trạng hắn đang xao động, vẫn nên nghe theo hắn thì hơn. Ôm được một lúc Nhuệ Thừa Minh buông nàng ra.
Đôi tay hắn không tự chủ được, xoa nhẹ mặt nàng, đầu cuối xuống sát gần trong nháy mắt.
Lâm Thiên Y trong lòng lộp bộp, thầm nói : ' Chết tiệt ngươi đây là tính làm gì ? '
Nhuệ Thừa Minh cứ thế cúi xuống đôi môi hắn gần chạm đôi môi Lâm Thiên Y thì cửa phòng bị mở ra.
" Vương Gia... " Linh Đàm đang định khóc lóc hỏi han thì hắn cứng đờ người thấy Vương Gia và tiểu Vương Phi đang đang định làm cái gì...gì kia. Lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Vương Gia, hai chân hắn run rẩy thầm nói ' Mình phá hoại chuyện tốt của gia rồi! "
Vừa nghe tiếng gọi và tiếng mở cửa Lâm Thiên Y đã lui nhanh ra, nàng thầm nói ' Còn ở gần thêm một khắc nào nữa nàng không bị tên hôn phu chết tiệt kia ăn đậu hủ mới lạ. '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.