Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 26: Giả Bộ là Có Kẹo
BooMew
27/09/2019
" Vương Gia... " Linh Đàm đang định khóc lóc hỏi
han thì hắn cứng đờ người thấy Vương Gia và tiểu Vương Phi đang đang
định làm cái gì...gì kia. Lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của
Vương Gia, hai chân hắn run rẩy thầm nói ' Mình phá hoại chuyện tốt của
gia rồi! "
Vừa nghe tiếng gọi và tiếng mở cửa Lâm Thiên Y đã lui nhanh ra, nàng thầm nói ' Còn ở gần thêm một khắc nào nữa nàng không bị tên hôn phu chết tiệt kia ăn đậu hủ mới lạ. ' ?
Nhuệ Thừa Minh thấy Lâm Thiên Y có ý định rời đi, hắn nắm chặt tay nàng lại. Lâm Thiên Y nhíu mày trừng cái tay đang giữ chặt nàng kia. Trong lòng thầm nói có nên chặt bỏ không.
" Đi ra. " Nhuệ Thừa Minh giọng lạnh nhạt nói với Linh Đàm, Linh Đàm run rẩy mà " Dạ Dạ " vội đóng cửa lại.
Nhuệ Thừa Minh lại làm vẻ mặt yếu ớt, kéo Lâm Thiên Y nói.
" Nàng đừng rời đi được không ? Đêm nay ở đây với ta đi! "
Lâm Thiên Y há hốc mồm nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh, hắn là bị trúng độc, bị thương da thịt hay bị trúng đầu? Mà hắn bảo nàng ở lại. Nàng mới hung hăng nói.
" Ngươi bị điên à ? "
Nhuệ Thừa Minh không khỏi cười khi nhìn thấy nét giận dữ của nàng, hắn nhẹ giọng giả họ rồi nói : " Khụ khụ... Ta không có ý gì chỉ là muốn gần nàng thôi, khụ khụ... Nếu nàng thấy bất tiện thì cứ rời đi ngày mai đến thăm ta là được khụ...khụ... "
Lâm Thiên Y nhíu mày, vội vỗ lưng cho Nhuệ Thừa Minh trong lòng suy nghĩ kịch liệt!? Ở hay không ở nhưng nàng là nữ nhân chưa xuất giá làm sao lại ở chung phòng cùng nam nhân được. Đúng vậy! Giải dược đã phát huy tác dụng, nàng nên rời đi thì tốt hơn.
Đang định rời đi thì Nhuệ Thừa Minh ' Khụ ' tiếng ra máu.
Lâm Thiên Y hoảng định chạy ra ngoài gọi A Nhất A Nhị vào thì Nhuệ Thừa Minh nắm chặt tay nàng nhẹ giọng yếu ớt nói.
" Đừng rời khỏi ta.... Có được không ? Khụ ... Khụ .... "
" Nhưng ngươi....ngươi.... " Lâm Thiên Y lo đến nói chuyện không kiềm được run rẩy.
Chưa nói dứt câu thì Nhuệ Thừa Minh lại nói : " Ta không sao! Chỉ cần có nàng bên cạnh ta sẽ không sao! "
Cuối cùng Lâm Thiên Y cũng chịu ở lại. Nếu Lâm Thiên Y giữ vững tinh thần như mọi khi chắc chắn nhìn thấy nụ cười nhè nhẹ bên khóe môi Nhuệ Thừa Minh nhưng rất nhanh hắn lại bày ra bộ mặt yếu ớt.
Hai người chung một căn phòng, đây là lần đầu tiên hắn và nàng gần nhau như vậy! Phải nói suốt mấy năm gần nàng, hắn vẫn không hiểu nổi nàng hay nói chính xác hơn là dù gần bên nàng hắn vẫn không biết nàng có đặt hắn ở trong lòng không ? Nhưng từ ngày hôm nay, khi thấy ánh mắt ửng đỏ ấy, giọng nói ấy, khuôn mặt ấy hắn biết và cũng chắc chắn trong lòng nàng có vị trí của hắn. Và cũng trong khoảng khắc sinh tử đấy, hắn cũng tin chắc nàng là của hắn kiếp này kiếp sau hay kiếp sau nữa, hắn đều sẽ tìm kiếm nàng dù có bao xa bao vất vả. Hắn nhất định trân trọng nàng yêu thương nàng.
Còn trong lòng của Lâm Thiên Y, nàng cũng cảm thấy lạ, nàng lại không chán ghét hắn, bên nhau mấy năm, gặp mặt trăm lần nhưng nàng vẫn không chán hắn, thích cãi vã chuyện nhỏ với hắn, thích làm hắn phải cứng họng nhưng nàng lại thích nụ cười dịu dàng của hắn. Hôm nay, trong khoảng khắc đó, khi thấy hắn cả người bê bết máu, tim nàng thắt chặt lại. Đây là yêu sao ? Thấy hắn bị thương nàng cũng đau, đau tận sâu con tim!
Lâm Thiên Y nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh, một lúc sau không nhanh không chậm nói.
" Nhuệ Thừa Minh, nếu chúng ta có hôn ước thì sang năm cứ thực hiện khi ta tròn mười sáu, nhưng nếu ngươi chọn ta rồi bên cạnh ta rồi thì hãy an phận mà bên cạnh mỗi mình ta thôi, đừng có mới nới cũ cũng đừng phản bội ta. " Từng câu từng chữ nhẹ nhàng nhưng nghe kỹ trong những câu từ đó nặng trĩu là bao nhiêu, vì từng tổn thương nên sợ, nếu nàng đặt cược vào ván bài trước mặt này chỉ có hai kết quả là Thắng với Thua.
Nếu nàng thắng, nàng và hắn sẽ có cuộc sống như mơ mà nàng luôn ao ước còn nếu thua, thì chỉ trách hắn tàn nhẫn với nàng trước...
Nhuệ Thừa Minh giật mình, nghe ra được từng câu từng chữ nàng nói nặng trĩu cảm xúc của nàng, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng bi thương của nàng. Hắn đau.... Hắn nên làm gì giúp nàng ? Hắn nhẹ giọng nói.
" Lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau, nàng nhớ không ? Từ lần đó ta đã yêu nàng, yêu từ cái nhìn đâu tiên đợi mãi ta mới lớn lên lại khó khăn lắm mới tìm được nàng... Ta không mong muốn gì nhiều không cần giàu sang quyền quý chỉ mong cả cuộc đời của Nhuệ Thừa Minh ta có thể sống đủ lâu để bảo vệ nàng... " Ánh mắt chân thành tha thiết làm cho Lâm Thiên Y tim đập loạn liên hồi.
Bỗng dưng nàng giương lên nụ cười, nụ cười này khác với nụ cười lúc trên chiến trường, đây là nụ cười xinh đẹp lộng lẫy lại chân thành vui mừng. Lâm Thiên Y đi tới trước mặt Nhuệ Thừa Minh, cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, định buông thì một bàn tay ôm lấy nàng, kéo đầu nàng lại mà ấn xuống những nụ hôn nồng cháy ngọt ngào.... Nụ hôn không mang theo hương vị gì khác ngoài Tình Yêu, Chân Thành, Vui Mừng.
Vừa nghe tiếng gọi và tiếng mở cửa Lâm Thiên Y đã lui nhanh ra, nàng thầm nói ' Còn ở gần thêm một khắc nào nữa nàng không bị tên hôn phu chết tiệt kia ăn đậu hủ mới lạ. ' ?
Nhuệ Thừa Minh thấy Lâm Thiên Y có ý định rời đi, hắn nắm chặt tay nàng lại. Lâm Thiên Y nhíu mày trừng cái tay đang giữ chặt nàng kia. Trong lòng thầm nói có nên chặt bỏ không.
" Đi ra. " Nhuệ Thừa Minh giọng lạnh nhạt nói với Linh Đàm, Linh Đàm run rẩy mà " Dạ Dạ " vội đóng cửa lại.
Nhuệ Thừa Minh lại làm vẻ mặt yếu ớt, kéo Lâm Thiên Y nói.
" Nàng đừng rời đi được không ? Đêm nay ở đây với ta đi! "
Lâm Thiên Y há hốc mồm nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh, hắn là bị trúng độc, bị thương da thịt hay bị trúng đầu? Mà hắn bảo nàng ở lại. Nàng mới hung hăng nói.
" Ngươi bị điên à ? "
Nhuệ Thừa Minh không khỏi cười khi nhìn thấy nét giận dữ của nàng, hắn nhẹ giọng giả họ rồi nói : " Khụ khụ... Ta không có ý gì chỉ là muốn gần nàng thôi, khụ khụ... Nếu nàng thấy bất tiện thì cứ rời đi ngày mai đến thăm ta là được khụ...khụ... "
Lâm Thiên Y nhíu mày, vội vỗ lưng cho Nhuệ Thừa Minh trong lòng suy nghĩ kịch liệt!? Ở hay không ở nhưng nàng là nữ nhân chưa xuất giá làm sao lại ở chung phòng cùng nam nhân được. Đúng vậy! Giải dược đã phát huy tác dụng, nàng nên rời đi thì tốt hơn.
Đang định rời đi thì Nhuệ Thừa Minh ' Khụ ' tiếng ra máu.
Lâm Thiên Y hoảng định chạy ra ngoài gọi A Nhất A Nhị vào thì Nhuệ Thừa Minh nắm chặt tay nàng nhẹ giọng yếu ớt nói.
" Đừng rời khỏi ta.... Có được không ? Khụ ... Khụ .... "
" Nhưng ngươi....ngươi.... " Lâm Thiên Y lo đến nói chuyện không kiềm được run rẩy.
Chưa nói dứt câu thì Nhuệ Thừa Minh lại nói : " Ta không sao! Chỉ cần có nàng bên cạnh ta sẽ không sao! "
Cuối cùng Lâm Thiên Y cũng chịu ở lại. Nếu Lâm Thiên Y giữ vững tinh thần như mọi khi chắc chắn nhìn thấy nụ cười nhè nhẹ bên khóe môi Nhuệ Thừa Minh nhưng rất nhanh hắn lại bày ra bộ mặt yếu ớt.
Hai người chung một căn phòng, đây là lần đầu tiên hắn và nàng gần nhau như vậy! Phải nói suốt mấy năm gần nàng, hắn vẫn không hiểu nổi nàng hay nói chính xác hơn là dù gần bên nàng hắn vẫn không biết nàng có đặt hắn ở trong lòng không ? Nhưng từ ngày hôm nay, khi thấy ánh mắt ửng đỏ ấy, giọng nói ấy, khuôn mặt ấy hắn biết và cũng chắc chắn trong lòng nàng có vị trí của hắn. Và cũng trong khoảng khắc sinh tử đấy, hắn cũng tin chắc nàng là của hắn kiếp này kiếp sau hay kiếp sau nữa, hắn đều sẽ tìm kiếm nàng dù có bao xa bao vất vả. Hắn nhất định trân trọng nàng yêu thương nàng.
Còn trong lòng của Lâm Thiên Y, nàng cũng cảm thấy lạ, nàng lại không chán ghét hắn, bên nhau mấy năm, gặp mặt trăm lần nhưng nàng vẫn không chán hắn, thích cãi vã chuyện nhỏ với hắn, thích làm hắn phải cứng họng nhưng nàng lại thích nụ cười dịu dàng của hắn. Hôm nay, trong khoảng khắc đó, khi thấy hắn cả người bê bết máu, tim nàng thắt chặt lại. Đây là yêu sao ? Thấy hắn bị thương nàng cũng đau, đau tận sâu con tim!
Lâm Thiên Y nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh, một lúc sau không nhanh không chậm nói.
" Nhuệ Thừa Minh, nếu chúng ta có hôn ước thì sang năm cứ thực hiện khi ta tròn mười sáu, nhưng nếu ngươi chọn ta rồi bên cạnh ta rồi thì hãy an phận mà bên cạnh mỗi mình ta thôi, đừng có mới nới cũ cũng đừng phản bội ta. " Từng câu từng chữ nhẹ nhàng nhưng nghe kỹ trong những câu từ đó nặng trĩu là bao nhiêu, vì từng tổn thương nên sợ, nếu nàng đặt cược vào ván bài trước mặt này chỉ có hai kết quả là Thắng với Thua.
Nếu nàng thắng, nàng và hắn sẽ có cuộc sống như mơ mà nàng luôn ao ước còn nếu thua, thì chỉ trách hắn tàn nhẫn với nàng trước...
Nhuệ Thừa Minh giật mình, nghe ra được từng câu từng chữ nàng nói nặng trĩu cảm xúc của nàng, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng cùng bi thương của nàng. Hắn đau.... Hắn nên làm gì giúp nàng ? Hắn nhẹ giọng nói.
" Lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau, nàng nhớ không ? Từ lần đó ta đã yêu nàng, yêu từ cái nhìn đâu tiên đợi mãi ta mới lớn lên lại khó khăn lắm mới tìm được nàng... Ta không mong muốn gì nhiều không cần giàu sang quyền quý chỉ mong cả cuộc đời của Nhuệ Thừa Minh ta có thể sống đủ lâu để bảo vệ nàng... " Ánh mắt chân thành tha thiết làm cho Lâm Thiên Y tim đập loạn liên hồi.
Bỗng dưng nàng giương lên nụ cười, nụ cười này khác với nụ cười lúc trên chiến trường, đây là nụ cười xinh đẹp lộng lẫy lại chân thành vui mừng. Lâm Thiên Y đi tới trước mặt Nhuệ Thừa Minh, cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, định buông thì một bàn tay ôm lấy nàng, kéo đầu nàng lại mà ấn xuống những nụ hôn nồng cháy ngọt ngào.... Nụ hôn không mang theo hương vị gì khác ngoài Tình Yêu, Chân Thành, Vui Mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.