Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 17: Mắt Quỷ
BooMew
27/09/2019
Theo truyền thuyết kể rằng, những người có mắt quỷ sẽ rất là độc ác và tàn nhẫn.
Năm 2xx thời Nguyên Khang, có một gia đình nông thôn nọ, họ cũng đã sinh ra một đứa con có mắt quỷ, họ vì quá sợ hãi mà bỏ rơi đứa bé đó, hơn mười năm sau nó đã quay về và giết chết họ, một trận càng quét khắp cả cái thôn đó. Nơi nơi đều tràn ngập máu tanh.
Không những thế, hắn còn là tên cuồng giết người, đi tới nơi đâu thì hắn ra tay tàn nhẫn tới đó. Khắp thiên hạ phải tập hợp những anh hùng hảo háng để tiêu diệt tên ác ma đó. Mãi tận tập hợp gần hơn ngàn người chết gần phân nữa tên ác ma đó mới biến mất. Và từ đó trong thiên hạ luôn có lời đồn thổi là sinh ra mắt quỷ sẽ gặp tai họa nên diệt.
Nhưng không phải biết được sự thật mãi cho đến khi...
Có một gia đình nọ, cũng sinh ra đứa bé có mắt quỷ vì quá sợ hãi, và họ lại không nhẫn tâm giết chết đứa bé nên họ đã lặn lội đường xa đi tới một tòa mếu nhỏ. Và nhờ trụ trì mếu nuôi dưỡng đứa bé. Đúng với câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Đứa bé lớn lên vui tươi hoạt bát lại một lòng hướng phật. Đứa bé đó đã sống bình yên cả một đời như một người bình thường.
Từ đó, các vị trụ trì của những chùa khác thay phiên nhau truyền tin là " Gần mực thì đen gần đen thì sáng. Mắt quỷ không đáng sợ, đáng sợ ở lòng người, người vứt bỏ ta ta mới báo thù, người thương yêu ta ta cũng một lòng. Mong các thí chủ đừng sát sinh cốt nhục dù là người hay quỷ thì nó cũng là con của các vị. " Nhờ đó những đứa bé mắt quỷ không còn bị giết mà an nhàn sống cả đời nhưng đến nay rất ít những đứa bé mắt quỷ xuất hiện.
Năm 7xx tại Lâm Gia.
Bầu trời đen kịt như màn đem ánh trăng tỏa sáng nhưng nhuộm đỏ, gió thổi mạnh vào khiến đường vắng bóng...
Những hiện tượng cực lạ thường ngay hôm đó và cũng là ngay mắt quỷ xuất hiện. Lư Doãn Y đang trong thời gian lâm buồng.
Bà đau bụng từ lờ mờ sáng đến tận giờ, đau đớn vặn vẹo khiến bà kiệt sức đến khi bà thật sự không chịu nổi nữa thì cuối cùng em bé đã ra đời.
Sự ra đời của đứa bé bụ bẫm lại khiến cho bao nhiêu người trong buồng đầy sợ hãi.
" A " Những bà đỡ không ngừng kêu lên hoảng hốt, hay tay run rẩy đến ôm đứa bé không được khi đứa bé sắp rớt xuống thì Lâm Chí Thiên bước vào vội ôm lấy. Hai mắt ông ngập tràn sát khí giết tất cả bà mụ và cảnh cáo những người xung quanh ai dám hó hé một tiếng ra ngoài đều như những người này.
Lư Doãn Y và Lâm Chí Thiên làm hết tất cả để bảo vệ Lâm Thiên Y, và những người từ sợ hãi thành yêu thương cũng hết sức bảo vệ nàng.
Đến một ngày đứa bé lên một thì mới nàngng khai việc mắt quỷ ra bên ngoài, người đòi giết người ủng hộ giữ, nhưng vì tránh phiền phức lúc Lâm Thiên Y tròn bốn đã bắt đầu để tóc dài che đi đôi mắt kia.
Đến nay, Lâm Thiên Y đã tròn mười lăm chỉ khoản hai mươi người biết nàng có mắt quỷ. Ngoài ra ai cũng nghĩ tiểu thư nhà Lâm gia bất hạnh bị hư mắt trái.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên Y ngồi nhìn xa xâm, trong lòng lại vô cùng buồn. Cũng chả biết là tại sao lại như vậy. Trong đầu nàng luôn lẫn quẫn câu " Ngày mai ta phải đi " của Huyết Vương trong lòng cực buồn bực.
Đang ngồi trong phòng, Thập Thất không biết từ đầu xuất hiện.
" Tiểu thư, đây là Huyết Vương đưa. " Thập Thất tiến đến đặt bức thư lên bàn định ra ngoài lại nghe Lâm Thiên Y hỏi.
" Huyết Vương đâu ? "
" Ngài ấy đi rồi. " Thập Thất dứt lời biến mất.
Lâm Thiên Y nhíu mày nhìn chằm chằm bức thư, sau đó nàng mới mở ra.
" Y Y của ta, khi nàng nhận được bức thư này ta đã đi rồi. Ở nơi này ba năm, ta rất vui vì được có nàng bên cạnh.
Hôm nay đi không biết khi nào quay về, nhưng ta cam đoan, chỉ cần ta về ta sẽ lấy nàng liền.
Nàng phải đợi ta nhé, ta yêu nàng.
Nàng cũng đừng gọi ta là Huyết Vương nữa, hãy gọi ta là Minh ca, ta thật sự rất muốn nghe nàng gọi một tiếng Minh ca. Nhưng không còn kịp nữa rồi. Đợi ta về nàng nhất định phải bù đó.
Ta sẽ chờ hồi âm của nàng. "
Lâm Thiên Y đọc thư không kiềm được nở nụ cười ôn hòa, thầm nói trong lòng Minh ca, chàng chết chắc rồi , ta sẽ đánh tét mông chàng khi dám léng phéng bên ngoài.
Bên kia.
" Hắc xì... Hắc xì... " Huyết Vương không biết làm sao lại ngứa mũi cực kỳ.
" Vương Gia... " Linh Đàm nhíu mày định hỏi lại nghe Huyết Vương nói. " Ta không sao ! "
" Ngươi đã giao bức thư cho nàng chưa? "
" Dạ rồi. "
" Ừm... Đi tiếp thôi... Phải trước năm ngày đến nơi. "
" Rõ " hơn hai ngàn binh đi phía sau cùng hô to.
Vốn hơn ngàn vạn binh lính, nhưng vì chiến tranh sắp diễn ra nên đã đi trước chỉ còn lại hơn hai ngàn binh lính tinh anh đi sau cùng Huyết Vương.
Trong quân trại bên địch Tây Bắc.
" Các ngươi chuẩn bị kỹ lưỡng đi. " Thái Tử Nhuệ Quốc ung dung ngồi trong trại địch nói.
" Ngươi yên tâm, khi hắn vừa tới nhất định chết không thấy xác. " Người râu ria mặc đồ lông thú nói.
" Tốt. Nếu thành toàn ta nhất định giúp như những gì chúng ta hứa. "
" Tốt haha "
Năm 2xx thời Nguyên Khang, có một gia đình nông thôn nọ, họ cũng đã sinh ra một đứa con có mắt quỷ, họ vì quá sợ hãi mà bỏ rơi đứa bé đó, hơn mười năm sau nó đã quay về và giết chết họ, một trận càng quét khắp cả cái thôn đó. Nơi nơi đều tràn ngập máu tanh.
Không những thế, hắn còn là tên cuồng giết người, đi tới nơi đâu thì hắn ra tay tàn nhẫn tới đó. Khắp thiên hạ phải tập hợp những anh hùng hảo háng để tiêu diệt tên ác ma đó. Mãi tận tập hợp gần hơn ngàn người chết gần phân nữa tên ác ma đó mới biến mất. Và từ đó trong thiên hạ luôn có lời đồn thổi là sinh ra mắt quỷ sẽ gặp tai họa nên diệt.
Nhưng không phải biết được sự thật mãi cho đến khi...
Có một gia đình nọ, cũng sinh ra đứa bé có mắt quỷ vì quá sợ hãi, và họ lại không nhẫn tâm giết chết đứa bé nên họ đã lặn lội đường xa đi tới một tòa mếu nhỏ. Và nhờ trụ trì mếu nuôi dưỡng đứa bé. Đúng với câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Đứa bé lớn lên vui tươi hoạt bát lại một lòng hướng phật. Đứa bé đó đã sống bình yên cả một đời như một người bình thường.
Từ đó, các vị trụ trì của những chùa khác thay phiên nhau truyền tin là " Gần mực thì đen gần đen thì sáng. Mắt quỷ không đáng sợ, đáng sợ ở lòng người, người vứt bỏ ta ta mới báo thù, người thương yêu ta ta cũng một lòng. Mong các thí chủ đừng sát sinh cốt nhục dù là người hay quỷ thì nó cũng là con của các vị. " Nhờ đó những đứa bé mắt quỷ không còn bị giết mà an nhàn sống cả đời nhưng đến nay rất ít những đứa bé mắt quỷ xuất hiện.
Năm 7xx tại Lâm Gia.
Bầu trời đen kịt như màn đem ánh trăng tỏa sáng nhưng nhuộm đỏ, gió thổi mạnh vào khiến đường vắng bóng...
Những hiện tượng cực lạ thường ngay hôm đó và cũng là ngay mắt quỷ xuất hiện. Lư Doãn Y đang trong thời gian lâm buồng.
Bà đau bụng từ lờ mờ sáng đến tận giờ, đau đớn vặn vẹo khiến bà kiệt sức đến khi bà thật sự không chịu nổi nữa thì cuối cùng em bé đã ra đời.
Sự ra đời của đứa bé bụ bẫm lại khiến cho bao nhiêu người trong buồng đầy sợ hãi.
" A " Những bà đỡ không ngừng kêu lên hoảng hốt, hay tay run rẩy đến ôm đứa bé không được khi đứa bé sắp rớt xuống thì Lâm Chí Thiên bước vào vội ôm lấy. Hai mắt ông ngập tràn sát khí giết tất cả bà mụ và cảnh cáo những người xung quanh ai dám hó hé một tiếng ra ngoài đều như những người này.
Lư Doãn Y và Lâm Chí Thiên làm hết tất cả để bảo vệ Lâm Thiên Y, và những người từ sợ hãi thành yêu thương cũng hết sức bảo vệ nàng.
Đến một ngày đứa bé lên một thì mới nàngng khai việc mắt quỷ ra bên ngoài, người đòi giết người ủng hộ giữ, nhưng vì tránh phiền phức lúc Lâm Thiên Y tròn bốn đã bắt đầu để tóc dài che đi đôi mắt kia.
Đến nay, Lâm Thiên Y đã tròn mười lăm chỉ khoản hai mươi người biết nàng có mắt quỷ. Ngoài ra ai cũng nghĩ tiểu thư nhà Lâm gia bất hạnh bị hư mắt trái.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên Y ngồi nhìn xa xâm, trong lòng lại vô cùng buồn. Cũng chả biết là tại sao lại như vậy. Trong đầu nàng luôn lẫn quẫn câu " Ngày mai ta phải đi " của Huyết Vương trong lòng cực buồn bực.
Đang ngồi trong phòng, Thập Thất không biết từ đầu xuất hiện.
" Tiểu thư, đây là Huyết Vương đưa. " Thập Thất tiến đến đặt bức thư lên bàn định ra ngoài lại nghe Lâm Thiên Y hỏi.
" Huyết Vương đâu ? "
" Ngài ấy đi rồi. " Thập Thất dứt lời biến mất.
Lâm Thiên Y nhíu mày nhìn chằm chằm bức thư, sau đó nàng mới mở ra.
" Y Y của ta, khi nàng nhận được bức thư này ta đã đi rồi. Ở nơi này ba năm, ta rất vui vì được có nàng bên cạnh.
Hôm nay đi không biết khi nào quay về, nhưng ta cam đoan, chỉ cần ta về ta sẽ lấy nàng liền.
Nàng phải đợi ta nhé, ta yêu nàng.
Nàng cũng đừng gọi ta là Huyết Vương nữa, hãy gọi ta là Minh ca, ta thật sự rất muốn nghe nàng gọi một tiếng Minh ca. Nhưng không còn kịp nữa rồi. Đợi ta về nàng nhất định phải bù đó.
Ta sẽ chờ hồi âm của nàng. "
Lâm Thiên Y đọc thư không kiềm được nở nụ cười ôn hòa, thầm nói trong lòng Minh ca, chàng chết chắc rồi , ta sẽ đánh tét mông chàng khi dám léng phéng bên ngoài.
Bên kia.
" Hắc xì... Hắc xì... " Huyết Vương không biết làm sao lại ngứa mũi cực kỳ.
" Vương Gia... " Linh Đàm nhíu mày định hỏi lại nghe Huyết Vương nói. " Ta không sao ! "
" Ngươi đã giao bức thư cho nàng chưa? "
" Dạ rồi. "
" Ừm... Đi tiếp thôi... Phải trước năm ngày đến nơi. "
" Rõ " hơn hai ngàn binh đi phía sau cùng hô to.
Vốn hơn ngàn vạn binh lính, nhưng vì chiến tranh sắp diễn ra nên đã đi trước chỉ còn lại hơn hai ngàn binh lính tinh anh đi sau cùng Huyết Vương.
Trong quân trại bên địch Tây Bắc.
" Các ngươi chuẩn bị kỹ lưỡng đi. " Thái Tử Nhuệ Quốc ung dung ngồi trong trại địch nói.
" Ngươi yên tâm, khi hắn vừa tới nhất định chết không thấy xác. " Người râu ria mặc đồ lông thú nói.
" Tốt. Nếu thành toàn ta nhất định giúp như những gì chúng ta hứa. "
" Tốt haha "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.