Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 18: Trúng Kế
BooMew
27/09/2019
Vừa đến khu doanh trại quân đội việc đầu
tiên mà Huyết Vương Nhuệ Thừa Minh quan tâm đâu tiên chính là ca ca của
hắn Nhuệ Thừa Đoàn cũng là thái tử của nước Nhuệ Quốc bị bắt đi làm con
tin.
Nhuệ Thừa Minh có ba anh em, một là Nhuệ Thừa Đoàn, hai là hắn Nhuệ Thừa Minh và một tiểu đệ là Nhuệ Thừa Khí.
Ba huynh đệ mỗi người mỗi chí hướng nhưng Nhuệ Thừa Minh rất thích binh pháp nên từ năm đã tinh thông các loại võ nghệ của binh sĩ lên tám thì có cả sư phụ dạy riêng lên mười thì thuộc hết toàn bộ các loại võ thuất hay võ công khắp mọi nơi trừ một vài môn võ độc môn ra thì xem như hắn tinh thông toàn bộ.
Nhuệ Thừa Khí thì không giỏi văn cũng không giỏi võ nhưng rất mê hội họa nên cũng không ai bắt ép hắn được. Nhưng chả ai biết là hắn luôn âm thầm bảo vệ và ủng hộ Nhị ca của hắn Nhuệ Thừa Minh. Đừng nhìn bề ngoài như một công tử bột chứ thực chất đó chỉ là ngụy trang.
Nhuệ Thừa Đoàn từ nhỏ sức khỏe đã yếu nên không học võ được chỉ học văn vì thế đến lớn đã được làm Thái Tử nhưng... Đằng sau mọi chuyện để làm Thái Tử đó không đơn thuần như vậy.
" Sao các ngươi bất cẩn như vậy ? " Nhuệ Thừa Minh hai mắt đỏ ngầu ngồi trên ghế chủ vị quát lớn đám tướng của hắn.
" Xin xin Tướng quân bớt giận... " Cả đám ai náy đều sợ run người. Vù sự bất cẩn của bọn họ mà làm cho Thái Tử bị bắt làm con tin.
" Đem bức thư đó qua đây. " Nhuệ Thừa Minh hít một hơi sâu nói, hắn lo lắng đến cực điểm.
" Tướng quân... " Bức thư đó của Tây Bắc rất quá quách, nếu Tướng Quân thật sự đi thì lỡ như bị trúng kế thì làm sao ?
" Đem qua. " Giọng lạnh lẽo ngập sát khí đánh vào từng người một trong đây.
Họ không kiềm được run rẩy, đem bức thư qua.
Nhuệ Thừa Minh mở bức thư ra, hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhưng sự lo lắng của hắn không kém gì lửa giận. Hắn nên làm gì ? Nếu mặc hoàng huynh thì hắn không thể nhưng nếu hắn đi cứu hoàng huynh thì hơn hai vạn binh sĩ và tướng sĩ ở đây nên làm sao ? Lỡ như họ dương đông kích tây thì sao?
Đại não của Nhuệ Thừa Minh rối loạn cứ đọc đi đọc lại bức thư của địch đó, trong lòng cực nghi hoặc. Nhưng hắn không rõ là hắn nghĩ điều gì ? Nhân phẩm của hoàng huynh hắn rất tốt đã thế dù không biết đánh trận cũng xung phong đến nơi nguy hiểm này trấn áp. Rốt cuộc hắn đang nghi ngờ cái gì... Haizz thở một hơi dài Nhuệ Thừa Minh tịnh tâm lại bày mưu cho binh lính của mình.
Đám binh lính một số chăm chú nghe, một số lơ là, đương nhiên số lơ là này là người của Thái Tử, bởi bọn hắn biết khi Huyết Vương đi là lúc những binh mã ở đây cũng phải chôn cùng đã thế tại sao phải tốn công giả vờ theo sao đuôi hắn được. Với lại sao này Thái Tử là vua bọn họ cũng sẽ được hưởng thơm lây, haha.
Đêm hôm đó bên trai Tây Bắc.
Thái Tử trái ôm phải ấp hai mỹ nhân, người bên ngoài đi vào.
" Đệ đệ của người đúng thật là thương yêu ngươi nha, hắn không ngại chết mà sắp qua đây rồi. "
"Hứ, thứ huynh đệ như hắn ta không cần, chỉ cần hắn chết là tốt rồi haha. "
" Nhưng ta đang thắc mắc ngươi đã là thái tử thì tại sao còn muốn phản loạn chiến loạn ? " Người Tây Bắc vốn không định chiến tranh nữa nhưng khi nghe điều kiện của Nhuệ Thừa Đoàn không khỏi suy nghĩ lại. Dù sao có lợi thì làm thôi. Nhưng bọn họ thật thắc mắc, hắn có huynh đệ tốt như vậy tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận.
Ánh mắt sắc bén của Nhuệ Thừa Đoàn dựng lên nhìn chằm chằm tên trước mặt làm tên kia không kiềm được run rẩy.
" Có những chuyện biết càng nhiều càng mau chết! Ngươi muốn được chết hay sao ? "
" A không không... "
Nhuệ Thừa Đoàn nhìn xa xâm, ánh mắt hắn sắc bén tràn mùi máu tanh khóe môi giương lên độ cong nhỏ thầm nói : Nhuệ Thừa Minh ơi là Nhuệ Thừa Minh ta sẽ khiến người chết không được mà sống cũng không xong.
Bên này Nhuệ Thừa Minh bận đồ đen, tay gắng rất nhiều ấm khí chuẩn bị qua bên địch.
Linh Đàm nhìn Vương Gia hồi nói : " Ngài định đi thật sao ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu, chăm chú nhìn vào dụng cụ của hắn.
Linh Đàm lại nói : " Ngài đã hứa với Vương Phi, là không để nàng làm quá phụ! Ngài nhất định phải làm được đó biết không? Chủ tử... " hắn muốn đi theo, nhưng vương gia một mực ngăn cản, hắn chỉ đành nhắc tới Vương Phi để ngài không lỗ mãng mà lơ là cảnh giác, bức thư đó quá nhiều sơ hở. . . nếu như giống như những gì Vương Gia và hắn nghĩ thì chắc chắn bên kia đã chuẩn bị kĩ lưỡng....
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày, nghĩ tới khuôn mặt của Lâm Thiên Y không khỏi trong lòng xao xuyến, gật đầu với Linh Đàm cái bay đi.
Vừa vào tới Tây Bắc, hắn đã bị bao quay, xung quanh có rải bột gì đó khiến đầu óc hắn dần mơ màng nhưng việc đầu tiên hắn nghĩ tới là .
" Thái Tử ca ca ta đâu ? "Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên trước mặt.
" Hahaha sắp chết đến nơi còn lo cho hắn sao ? "
" Ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta ? " Nhuệ Thừa Minh sắp trụ không được, đầu hắn đau, đau vô cùng đến khi dần mất ý thức ngã quỵ hắn đã nghe rõ câu của hoàng huynh mà hắn luôn kính yêu nhất.
" Nhuệ Thừa Minh, ta muốn ngươi chết không được mà sống cũng không xong. "
Nhuệ Thừa Minh có ba anh em, một là Nhuệ Thừa Đoàn, hai là hắn Nhuệ Thừa Minh và một tiểu đệ là Nhuệ Thừa Khí.
Ba huynh đệ mỗi người mỗi chí hướng nhưng Nhuệ Thừa Minh rất thích binh pháp nên từ năm đã tinh thông các loại võ nghệ của binh sĩ lên tám thì có cả sư phụ dạy riêng lên mười thì thuộc hết toàn bộ các loại võ thuất hay võ công khắp mọi nơi trừ một vài môn võ độc môn ra thì xem như hắn tinh thông toàn bộ.
Nhuệ Thừa Khí thì không giỏi văn cũng không giỏi võ nhưng rất mê hội họa nên cũng không ai bắt ép hắn được. Nhưng chả ai biết là hắn luôn âm thầm bảo vệ và ủng hộ Nhị ca của hắn Nhuệ Thừa Minh. Đừng nhìn bề ngoài như một công tử bột chứ thực chất đó chỉ là ngụy trang.
Nhuệ Thừa Đoàn từ nhỏ sức khỏe đã yếu nên không học võ được chỉ học văn vì thế đến lớn đã được làm Thái Tử nhưng... Đằng sau mọi chuyện để làm Thái Tử đó không đơn thuần như vậy.
" Sao các ngươi bất cẩn như vậy ? " Nhuệ Thừa Minh hai mắt đỏ ngầu ngồi trên ghế chủ vị quát lớn đám tướng của hắn.
" Xin xin Tướng quân bớt giận... " Cả đám ai náy đều sợ run người. Vù sự bất cẩn của bọn họ mà làm cho Thái Tử bị bắt làm con tin.
" Đem bức thư đó qua đây. " Nhuệ Thừa Minh hít một hơi sâu nói, hắn lo lắng đến cực điểm.
" Tướng quân... " Bức thư đó của Tây Bắc rất quá quách, nếu Tướng Quân thật sự đi thì lỡ như bị trúng kế thì làm sao ?
" Đem qua. " Giọng lạnh lẽo ngập sát khí đánh vào từng người một trong đây.
Họ không kiềm được run rẩy, đem bức thư qua.
Nhuệ Thừa Minh mở bức thư ra, hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhưng sự lo lắng của hắn không kém gì lửa giận. Hắn nên làm gì ? Nếu mặc hoàng huynh thì hắn không thể nhưng nếu hắn đi cứu hoàng huynh thì hơn hai vạn binh sĩ và tướng sĩ ở đây nên làm sao ? Lỡ như họ dương đông kích tây thì sao?
Đại não của Nhuệ Thừa Minh rối loạn cứ đọc đi đọc lại bức thư của địch đó, trong lòng cực nghi hoặc. Nhưng hắn không rõ là hắn nghĩ điều gì ? Nhân phẩm của hoàng huynh hắn rất tốt đã thế dù không biết đánh trận cũng xung phong đến nơi nguy hiểm này trấn áp. Rốt cuộc hắn đang nghi ngờ cái gì... Haizz thở một hơi dài Nhuệ Thừa Minh tịnh tâm lại bày mưu cho binh lính của mình.
Đám binh lính một số chăm chú nghe, một số lơ là, đương nhiên số lơ là này là người của Thái Tử, bởi bọn hắn biết khi Huyết Vương đi là lúc những binh mã ở đây cũng phải chôn cùng đã thế tại sao phải tốn công giả vờ theo sao đuôi hắn được. Với lại sao này Thái Tử là vua bọn họ cũng sẽ được hưởng thơm lây, haha.
Đêm hôm đó bên trai Tây Bắc.
Thái Tử trái ôm phải ấp hai mỹ nhân, người bên ngoài đi vào.
" Đệ đệ của người đúng thật là thương yêu ngươi nha, hắn không ngại chết mà sắp qua đây rồi. "
"Hứ, thứ huynh đệ như hắn ta không cần, chỉ cần hắn chết là tốt rồi haha. "
" Nhưng ta đang thắc mắc ngươi đã là thái tử thì tại sao còn muốn phản loạn chiến loạn ? " Người Tây Bắc vốn không định chiến tranh nữa nhưng khi nghe điều kiện của Nhuệ Thừa Đoàn không khỏi suy nghĩ lại. Dù sao có lợi thì làm thôi. Nhưng bọn họ thật thắc mắc, hắn có huynh đệ tốt như vậy tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận.
Ánh mắt sắc bén của Nhuệ Thừa Đoàn dựng lên nhìn chằm chằm tên trước mặt làm tên kia không kiềm được run rẩy.
" Có những chuyện biết càng nhiều càng mau chết! Ngươi muốn được chết hay sao ? "
" A không không... "
Nhuệ Thừa Đoàn nhìn xa xâm, ánh mắt hắn sắc bén tràn mùi máu tanh khóe môi giương lên độ cong nhỏ thầm nói : Nhuệ Thừa Minh ơi là Nhuệ Thừa Minh ta sẽ khiến người chết không được mà sống cũng không xong.
Bên này Nhuệ Thừa Minh bận đồ đen, tay gắng rất nhiều ấm khí chuẩn bị qua bên địch.
Linh Đàm nhìn Vương Gia hồi nói : " Ngài định đi thật sao ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu, chăm chú nhìn vào dụng cụ của hắn.
Linh Đàm lại nói : " Ngài đã hứa với Vương Phi, là không để nàng làm quá phụ! Ngài nhất định phải làm được đó biết không? Chủ tử... " hắn muốn đi theo, nhưng vương gia một mực ngăn cản, hắn chỉ đành nhắc tới Vương Phi để ngài không lỗ mãng mà lơ là cảnh giác, bức thư đó quá nhiều sơ hở. . . nếu như giống như những gì Vương Gia và hắn nghĩ thì chắc chắn bên kia đã chuẩn bị kĩ lưỡng....
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày, nghĩ tới khuôn mặt của Lâm Thiên Y không khỏi trong lòng xao xuyến, gật đầu với Linh Đàm cái bay đi.
Vừa vào tới Tây Bắc, hắn đã bị bao quay, xung quanh có rải bột gì đó khiến đầu óc hắn dần mơ màng nhưng việc đầu tiên hắn nghĩ tới là .
" Thái Tử ca ca ta đâu ? "Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên trước mặt.
" Hahaha sắp chết đến nơi còn lo cho hắn sao ? "
" Ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta ? " Nhuệ Thừa Minh sắp trụ không được, đầu hắn đau, đau vô cùng đến khi dần mất ý thức ngã quỵ hắn đã nghe rõ câu của hoàng huynh mà hắn luôn kính yêu nhất.
" Nhuệ Thừa Minh, ta muốn ngươi chết không được mà sống cũng không xong. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.