Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương

Chương 19: Mỹ Vị khi bị Hành Hạ

BooMew

27/09/2019

" Ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta ? " Nhuệ Thừa Minh sắp trụ không được, đầu hắn đau, đau vô cùng đến khi dần mất ý thức ngã quỵ hắn đã nghe rõ câu của hoàng huynh mà hắn luôn kính yêu nhất.

" Nhuệ Thừa Minh, ta muốn ngươi chết không được mà sống cũng không xong. "

Bên doanh trại phía ta, hai bên giao chiến không ngừng. Linh Đàm rất vất vả mà đấm đấm đá đá đám mưu phản. Chỉ là hắn vô tình đi ngang qua và nghe được lời họ nói thôi. Cũng nhờ vậy mà hắn mới bắt được cả đám không sợ chết này.

Lại nhìn khu Tây Bắc, trong lòng hắn không kiềm nổi sự sốt ruột của bản thân. Nếu như bên đó cũng là mưu kế của thái tử, thì có khi nào vương gia cũng bị không ?

Tình cảm huynh đệ họ xưa này rất tốt, chưa từng gây chiến bao giờ, nếu như thật sự có gây chiến thì chắc chắn Vương Gia nhà hắn sẽ thua thiệt thậm tệ, ai kêu Vương Gia quá tin vào Thái tử cũng như đệ đệ mình.

Càng nghĩ càng rối rắm, Linh Đàm cố trấn tỉnh lại bản thân, nhất định phải đề phòng địch.

Bên phía Tây Bắc.

Huyết Vương Nhuệ Thừa Minh bị cột chặt tay chân lại, y như chuẩn bị tra tấn để thẩm vấn.

Thái Tử Nhuệ Thừa Đoàn ngồi trên cái bàn chuẩn bị sẵn cho hắn, đặt trước mặt Nhuệ Thừa Minh, mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh đang hôn mê bất tỉnh.

" Tạt nước cho hắn tỉnh đi. " Nhuệ Thừa Đoàn ung dung ngồi xuống ra lệnh cho thuộc hạ.

Thuộc hạ tuân lệnh, tạt nước vào mắt Nhuệ Thừa Minh, khiến hắn dần dần tỉnh lại. Trên người hắn trừ mệt mỏi và bị cột chặt ra chả bị gì, hắn ngước đầu nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Đoàn, người mà hắn luôn tôn kính ngay trước mặt.

" Ngươi tỉnh ? " Nhuệ Thừa Đoàn nhìn thấy Nhuệ Thừa Minh mở mắt, trong lòng không ngừng hưng phấn.

" Hoàng huynh ? " Nhuệ Thừa Minh nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Đoàn trong lòng kêu thử.

Nhuệ Thừa Đoàn vừa nghe hai chữ " Hoàng Huynh " mày hắn nhíu chặt, roi trên tay hung hăng đánh trên người Nhuệ Thừa Minh, phát ra từng tiếng ' Chát Chát ' vang khắp địa lao này.



" Ta không phải hoàng huynh của người! " vừa nói vừa vung roi, trên người Nhuệ Thừa Minh từng vết thương càng ngày càng nhiều, cứ liên tục vung roi, vết thương mới đè lên vết thương cũ, thế là cả người hắn dần dần rớm máu.

" Hoàng Huynh! Huynh bị họ ép buộc đúng không ? Huynh mau chạy đi! Đừng để họ... " Nhuệ Thừa Minh không tin vào mắt mình, người huynh trưởng luôn yêu thương hắn, bảo vệ hắn đây sao ? Không không phải nhất định là hoàng huynh bị ép buộc, nhưng lời hắn chưa nói xong đã bị một roi đập thẳng vào mặt hắn.

Nhuệ Thừa Minh ngơ ngác nhìn Nhuệ Thừa Đoàn trước mặt, không còn dáng vẻ hiền hòa, bảo vệ hắn nữa, thay vào đó là ánh mắt sắc bén lộ sát khí, chỉ hận không thể giết hắn thôi.

Nhuệ Thừa Minh cúi đầu, cười khổ, hắn còn hy vọng gì ở cái người trước mặt này ? Người hắn luôn tôn trọng lại là người chỉ hận không thể giết hắn liền đây sao ?

Vết thương trên người Nhuệ Thừa Minh càng nhiều, sự hưng phấn trên khuôn mặt Nhuệ Thừa Đoàn càng lớn, hắn cứ thế mà vung roi, hắn muốn người trước mặt hắn từng ngày từng ngày phải nếm mùi vị đau đớn, chỉ như vậy mới xoa dịu lòng hắn.

Bị đánh đến bê hếch vết thương, Nhuệ Thừa Minh ngẩng đầu hỏi : " Tại sao ? "

Câu hỏi đơn giản nhưng nhiều hàm ý, sẽ không ai biết được hay hiểu được nếu không trải qua nhưng Nhuệ Thừa Đoàn hiểu, môi hắn nhếch lên khẽ nói.

" Ngươi cho rằng ngươi là ai ? Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa giỏi võ thôi không phải sao ? Ta có gì thua người ? Ta và ngươi đều cùng một mẹ sinh ra, thế tại sao phụ hoàng, trong mắt ông ta chỉ có mỗi mình ngươi.

Những gì ta làm ta cố gắng còn không bằng một cái lộn nhào chơi đùa của ngươi ngoài sân, những thứ ta cất công học tập rèn luyện cũng không bằng một lần ngươi vung kiếm chém lá.

Ta thua ngươi ở đâu ? Ta có cái gì không bằng ngươi mà tại sao ông ta đều không để ý đến ta ? Ta làm gì sai sao ? Năm ta 5 tuổi, chỉ vì vô tình xô ngã ngươi mà hắn nở lòng phạt ta quỳ gối trong thư phòng. Năm ta 7 tuổi, chỉ vì ngươi luyện được võ mà hắn bỏ mặc ta khi đón sinh thần. Năm 12 tuổi, chỉ vì nói ta sức khỏe yếu mà hắn không cho ta theo đi săn, Năm 17 tuổi, chỉ vì một lời nói của ngươi hắn lập ta làm thái tử, mà không thừa nhận thực lực của ta xứng đáng làm thái tử. "

Nói tới đây, ánh mắt của Nhuệ Thừa Đoàn đỏ ngầu tức giận, vung mạnh roi trên tay lên người Nhuệ Thừa Minh nói. " Những nỗ lực của ta, không bằng một câu nói của ngươi! Tại sao tại sao? Aaa " những câu tại sao vang lên cũng là những lực roi vung xuống mạnh thêm.

" Chỉ cần ngươi chết, phụ hoàng nhất định chỉ nhìn mỗi mình ta, chỉ cần ngươi chết, những gì từ trước đến nay ta làm sẽ được công nhận. Haha " Nhuệ Thừa Đoàn như người điên mà cười rống lên.

" Nhuệ Thừa Minh, ngươi yên tâm ta sẽ không để ngươi chết ngay... Ta muốn ngươi nếm đủ mỹ vị khi bị hàng hạ là ra sao ta mới nở để ngươi đi. Dù sao ngươi cũng là đệ đệ của ta, ta không để ngươi chịu thiệt đâu haha. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook