Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 48: Ta Sai Sai Rồi
BooMew
28/09/2019
Lâm Thiên Y thức nguyên cả đêm. Từ sớm nàng đã xuất môn đi đến Miếu Tiên Phong mà sư phụ nàng Độc Thánh Tôn ở đó.
Lâm Thiên Y vừa bước vào, hai tay bên xách rượu bên xách thịt gọi to.
" Sư Phụ! "
Độc Thánh Tôn đang ở phía sau bếp nấu cháo, nghe tiếng gọi bĩu môi ghét bỏ nhưng trong lòng ông lại rất vui.
" Gì ? " vừa bước lên xông thẳng vào mũi ông là thịt và rượu mắt ông sáng lên chớp mắt nhìn Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y không khỏi bĩu môi đặt xuống nói.
" Người không được tùy tiện ăn thịt và uống rượu đâu đó! Khi nào con đem qua mới được ăn! "
Độc Thánh Tôn gật đầu nói biết biết! Sao đó ngồi đó ăn uống ngon lành, Lâm Thiên Y dọn dẹp một vòng quanh trong ngoài Miếu.
Không phải nàng keo kiệt gì, nhưng là sức khỏe của Độc Thánh Tôn không tốt đến như vậy! Năm xưa lúc nàng gặp ông chính là gầy gò ốm yếu ! Vô tình nàng cứu giúp ông ! Ông chăm chú quan sát nàng nhận nàng làm đồ đệ!
Do cũng từng học chút y thuật thông thường nên Lâm Thiên Y biết rõ sư phụ nàng không ăn được thịt nhiều! Vì thế thay vì như lúc xưa mỗi ngày ăn một ít. Bây giờ là lâu lâu mua một bữa thịt về! Chính là Độc Thánh Tôn quyết định.
Ông keo kiệt tham lam nhưng lại rất nghe lời Lâm Thiên Y, nên hiện tại ông có thể đi đi lại lại đấu võ mồm với nàng toàn do nàng giúp không đấy!
Độc Thánh Tôn đang ăn ăn nhìn Lâm Thiên Y nói.
" Tên đó sao rồi ? "
Lâm Thiên Y nhíu mày không hiểu.
Độc Thánh Tôn mới nói lại.
" Là cái tên con sắp thành thân đấy! "
Lâm Thiên Y vẫn nhíu mày nhẹ giọng nói.
" Vẫn đang phát cổ! Sư phụ ngài có thể áp cổ đó thêm vài ngày nữa được không ? "
Độc Thánh Tôn nhíu mày nói.
" Hắn làm sao ? "
Lâm Thiên Y cúi đầu nói.
" Nội lực hoàn toàn mất, lại tính tình như trẻ con! Nhưng vẫn luôn yêu con! "
Độc Thánh Tôn cười nói.
" Ngày hôm con vừa rời đi! Ta có chọc ghẹo nó vài câu nói là nếu muốn giải độc thì con phải ở lại với ta, thế là nó đùng đùng nổi giận bỏ đi! Chắc là do tức giận nên cổ nó cũng phát kiểu khác thôi! "
Lâm Thiên Y nhìn Độc Thánh Tôn, sư phụ nàng đây chọc ghẹo đâu chứ đây chính là chọc tức Nhuệ Thừa Minh mà.
Độc Thánh Tôn đi lên lấy toa dược đến.
" Về nhà sắc thuộc theo những dược tính này! Hắn sẽ đỡ! Đêm tân hôn xong thì thay vào uống toa này! Một tháng sau sẽ hết! "
Lâm Thiên Y nhìn nhìn cất kỹ nói cảm ơn rồi rời đi.
•••••
Đêm đó sau khi đám người thương tích đầy mình trở về.
Âu Dương Chí nhìn chằm chằm một đám nam nhân đang đau đớn khổ sở kia, môi hắn khẽ nhếch lên nói.
" Y Y! Nàng sinh ra để thuộc về ta! Chỉ mỗi ta thôi ! " chính hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Y lại lợi hại như vậy! Lúc đầu hắn yêu nàng vì sự thanh khiết của nàng bây giờ hắn bị thu hút bởi sự tàn nhẫn và tài giỏi của nàng! Nàng nhất định thuộc về hắn! Chỉ có hắn mới có đủ tư cách có được nàng còn những người khác ! Vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến chuyện đó!
Âu Dương Chí nhìn về Đoàn Quan ra lệnh.
" Đưa đám người này đi chửa trị đi! Sau đó ngươi đi đến Núi Băng Sa thỉnh đại sư xuống núi! Ngài hỏi cứ nói ta có chuyện gấp là được! "
Đoàn Quan gật đầu cái rời đi!
Âu Dương Chí ánh mặt sắc bén nhẹ giọng lẩm bẩm.
" Nhuệ Thừa Minh! Ngươi nghĩ hôm qua ngươi thoát được ta thì những ngày sau ngươi thoát được sao hahaha... "
Hắn nhẹ nhàng đi đến bàn trong thư phòng, cầm bức tranh một nữ tử nụ cười tỏa nắng lên mà nhìn!
" Y Y ... Y Y của ta! Nàng nhất định chỉ thuộc về mỗi ta thôi Y Y! "
•••••
Huyết Vương phủ.
Lâm Thiên Y và Thập Thất đi vào.
Linh Đàm thấy vội nói.
" Vương Phi là đến tìm Vương Gia sao ? "
Lâm Thiên Y gật đầu cái nói.
" Dựa theo toa này sắc ngay một chén thuốc qua cho ta! "
Linh Đàm nhìn nhìn hồi gật đầu rời đi.
Lâm Thiên Y đi tới căn phòng kia, mở cửa đi vào Nhuệ Thừa Minh bĩu môi tay cầm bút ghi ghi vẽ vẽ gì đó! Lâm Thiên Y đi tới Nhuệ Thừa Minh vẫn không phát hiện vẫn chăm chú viết .
" Y Y yêu dấu của ta! Ta biết chuyện hôm qua ta đến là sai! Chỉ xin nàng đừng giận ta nữa..., "
Lâm Thiên Y đọc không khỏi lắc đầu hỏi.
" Là ai chỉ chàng viết ? "
" A Y Y " hai mắt long lanh không nhiễm bụi trần của Nhuệ Thừa Minh làm Lâm Thiên Y sửng sốt lúc.
Nhuệ Thừa Minh kéo tay Lâm Thiên Y nắm lại nói.
" Nàng đừng giận ta nữa có được hay không ? Ta sai sai rồi ! "
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh như vậy lòng nàng lại đau, người vẫn như vậy tuy vẫn hay xin xỏ nàng nhưng là xin xỏ theo kiểu người lớn còn đây cứ như trẻ con làm nũng đòi mẹ vậy!
Lâm Thiên Y nhẹ giọng nói.
" Chàng yêu ta chứ ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu, Lâm Thiên Y chủ động dâng đôi môi nàng lên hôn.
Dường như cổ độc cảm nhận được tình yêu của nàng và Nhuệ Thừa Minh, con ngươi Nhuệ Thừa Minh dần dần khôi phục lại như trước, thay vì Lâm Thiên Y chủ động hôn thì thành Nhuệ Thừa Minh chủ động.
Đang hôn nhau say đắm, Linh Đàm ngoài cửa tay bưng chén thuốc khụ khụ.
Nhuệ Thừa Minh khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh như mọi khi, ôm chặt Lâm Thiên Y đang đỏ bừng mặt xấu hổ lại , hắn lại nhìn tên không biết sống chết kia.
Linh Đàm khó xử vội nói.
" Đây là thuốc Vương Phi kêu thuộc hạ sắc! Thuộc họ bỏ trên này! Thuộc hạ xin..xin cáo lui.... "
Linh Đàm chạy mất tâm.
Lâm Thiên Y vừa bước vào, hai tay bên xách rượu bên xách thịt gọi to.
" Sư Phụ! "
Độc Thánh Tôn đang ở phía sau bếp nấu cháo, nghe tiếng gọi bĩu môi ghét bỏ nhưng trong lòng ông lại rất vui.
" Gì ? " vừa bước lên xông thẳng vào mũi ông là thịt và rượu mắt ông sáng lên chớp mắt nhìn Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y không khỏi bĩu môi đặt xuống nói.
" Người không được tùy tiện ăn thịt và uống rượu đâu đó! Khi nào con đem qua mới được ăn! "
Độc Thánh Tôn gật đầu nói biết biết! Sao đó ngồi đó ăn uống ngon lành, Lâm Thiên Y dọn dẹp một vòng quanh trong ngoài Miếu.
Không phải nàng keo kiệt gì, nhưng là sức khỏe của Độc Thánh Tôn không tốt đến như vậy! Năm xưa lúc nàng gặp ông chính là gầy gò ốm yếu ! Vô tình nàng cứu giúp ông ! Ông chăm chú quan sát nàng nhận nàng làm đồ đệ!
Do cũng từng học chút y thuật thông thường nên Lâm Thiên Y biết rõ sư phụ nàng không ăn được thịt nhiều! Vì thế thay vì như lúc xưa mỗi ngày ăn một ít. Bây giờ là lâu lâu mua một bữa thịt về! Chính là Độc Thánh Tôn quyết định.
Ông keo kiệt tham lam nhưng lại rất nghe lời Lâm Thiên Y, nên hiện tại ông có thể đi đi lại lại đấu võ mồm với nàng toàn do nàng giúp không đấy!
Độc Thánh Tôn đang ăn ăn nhìn Lâm Thiên Y nói.
" Tên đó sao rồi ? "
Lâm Thiên Y nhíu mày không hiểu.
Độc Thánh Tôn mới nói lại.
" Là cái tên con sắp thành thân đấy! "
Lâm Thiên Y vẫn nhíu mày nhẹ giọng nói.
" Vẫn đang phát cổ! Sư phụ ngài có thể áp cổ đó thêm vài ngày nữa được không ? "
Độc Thánh Tôn nhíu mày nói.
" Hắn làm sao ? "
Lâm Thiên Y cúi đầu nói.
" Nội lực hoàn toàn mất, lại tính tình như trẻ con! Nhưng vẫn luôn yêu con! "
Độc Thánh Tôn cười nói.
" Ngày hôm con vừa rời đi! Ta có chọc ghẹo nó vài câu nói là nếu muốn giải độc thì con phải ở lại với ta, thế là nó đùng đùng nổi giận bỏ đi! Chắc là do tức giận nên cổ nó cũng phát kiểu khác thôi! "
Lâm Thiên Y nhìn Độc Thánh Tôn, sư phụ nàng đây chọc ghẹo đâu chứ đây chính là chọc tức Nhuệ Thừa Minh mà.
Độc Thánh Tôn đi lên lấy toa dược đến.
" Về nhà sắc thuộc theo những dược tính này! Hắn sẽ đỡ! Đêm tân hôn xong thì thay vào uống toa này! Một tháng sau sẽ hết! "
Lâm Thiên Y nhìn nhìn cất kỹ nói cảm ơn rồi rời đi.
•••••
Đêm đó sau khi đám người thương tích đầy mình trở về.
Âu Dương Chí nhìn chằm chằm một đám nam nhân đang đau đớn khổ sở kia, môi hắn khẽ nhếch lên nói.
" Y Y! Nàng sinh ra để thuộc về ta! Chỉ mỗi ta thôi ! " chính hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Y lại lợi hại như vậy! Lúc đầu hắn yêu nàng vì sự thanh khiết của nàng bây giờ hắn bị thu hút bởi sự tàn nhẫn và tài giỏi của nàng! Nàng nhất định thuộc về hắn! Chỉ có hắn mới có đủ tư cách có được nàng còn những người khác ! Vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến chuyện đó!
Âu Dương Chí nhìn về Đoàn Quan ra lệnh.
" Đưa đám người này đi chửa trị đi! Sau đó ngươi đi đến Núi Băng Sa thỉnh đại sư xuống núi! Ngài hỏi cứ nói ta có chuyện gấp là được! "
Đoàn Quan gật đầu cái rời đi!
Âu Dương Chí ánh mặt sắc bén nhẹ giọng lẩm bẩm.
" Nhuệ Thừa Minh! Ngươi nghĩ hôm qua ngươi thoát được ta thì những ngày sau ngươi thoát được sao hahaha... "
Hắn nhẹ nhàng đi đến bàn trong thư phòng, cầm bức tranh một nữ tử nụ cười tỏa nắng lên mà nhìn!
" Y Y ... Y Y của ta! Nàng nhất định chỉ thuộc về mỗi ta thôi Y Y! "
•••••
Huyết Vương phủ.
Lâm Thiên Y và Thập Thất đi vào.
Linh Đàm thấy vội nói.
" Vương Phi là đến tìm Vương Gia sao ? "
Lâm Thiên Y gật đầu cái nói.
" Dựa theo toa này sắc ngay một chén thuốc qua cho ta! "
Linh Đàm nhìn nhìn hồi gật đầu rời đi.
Lâm Thiên Y đi tới căn phòng kia, mở cửa đi vào Nhuệ Thừa Minh bĩu môi tay cầm bút ghi ghi vẽ vẽ gì đó! Lâm Thiên Y đi tới Nhuệ Thừa Minh vẫn không phát hiện vẫn chăm chú viết .
" Y Y yêu dấu của ta! Ta biết chuyện hôm qua ta đến là sai! Chỉ xin nàng đừng giận ta nữa..., "
Lâm Thiên Y đọc không khỏi lắc đầu hỏi.
" Là ai chỉ chàng viết ? "
" A Y Y " hai mắt long lanh không nhiễm bụi trần của Nhuệ Thừa Minh làm Lâm Thiên Y sửng sốt lúc.
Nhuệ Thừa Minh kéo tay Lâm Thiên Y nắm lại nói.
" Nàng đừng giận ta nữa có được hay không ? Ta sai sai rồi ! "
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh như vậy lòng nàng lại đau, người vẫn như vậy tuy vẫn hay xin xỏ nàng nhưng là xin xỏ theo kiểu người lớn còn đây cứ như trẻ con làm nũng đòi mẹ vậy!
Lâm Thiên Y nhẹ giọng nói.
" Chàng yêu ta chứ ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu, Lâm Thiên Y chủ động dâng đôi môi nàng lên hôn.
Dường như cổ độc cảm nhận được tình yêu của nàng và Nhuệ Thừa Minh, con ngươi Nhuệ Thừa Minh dần dần khôi phục lại như trước, thay vì Lâm Thiên Y chủ động hôn thì thành Nhuệ Thừa Minh chủ động.
Đang hôn nhau say đắm, Linh Đàm ngoài cửa tay bưng chén thuốc khụ khụ.
Nhuệ Thừa Minh khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh như mọi khi, ôm chặt Lâm Thiên Y đang đỏ bừng mặt xấu hổ lại , hắn lại nhìn tên không biết sống chết kia.
Linh Đàm khó xử vội nói.
" Đây là thuốc Vương Phi kêu thuộc hạ sắc! Thuộc họ bỏ trên này! Thuộc hạ xin..xin cáo lui.... "
Linh Đàm chạy mất tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.