Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 32: Tước Bỏ Thân Phận Thái Tử.
BooMew
27/09/2019
Ngày hôm sau.
Lâm Thiên Y và Nhuệ Thừa Minh cùng hơn 10 ngàn binh lính quay về Kinh Thành, mặc khác hơn 10 ngàn còn ở lại trấn giữ chờ tin từ Kinh Thành gửi về.
Hai người Lâm Thiên Y và Nhuệ Thừa Minh đi chung được nữa đoạn đường thì chia nhau tại ngã rẽ. Người về Kinh Châu, Người về lại Kinh Thành.
Lộ trình dài khoảng 5 ngày đi bộ rốt cuộc cũng tới nơi.
Nhuệ Thừa Minh không về Huyết Vương Phủ mà đi thẳng đến hoàng cung cùng Nhuệ Thừa Đoàn.
Đến Kinh Thành, Nhuệ Thừa Đoàn không bị còng tay hay còng chân như lúc ở doanh trại ngục giam nữa mà chỉ có ngươi canh gác đi theo phía sau thôi.
Nhuệ Thừa Đoàn ung dung bước vào, cũng không để ý mấy cánh tay hắn bị chặt đứt kia.
Hoành đế Nhuệ Thừa Vương từ trên cao nhìn xuống Nhuệ Thừa Đoàn nữa muốn nói nữa lại không muốn.
Nhuệ Thừa Đoàn cũng không có ý định bái kiến hay quỳ lễ gì mà cứ đứng đó nhìn chằm chằm Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương, cứ như bản thân hắn bị ủy khuất vô tội vậy.
Nhuệ Thừa Minh bái kiến Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương xong, ngồi xuống ghế được đem tới.
Nhuệ Thừa Đoàn thấy Hoàng đế lơ đi hắn, lửa giận trong ánh mắt bừng bừng nổi lên.
" Phụ hoàng người không định cho ta ngồi sao ? " Giọng điệu cực khó chịu mà nói với Hoàng Đế cứ như hắn vô tội.
" Ngươi là tội đồ, cò muốn ngồi ? "
" Ta tội đồ ? Ngươi không hỏi Đệ Đệ xem ai đúng ai sai ? "
" Haha... Đúng là cha nào con nấy! " Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương từ trên cao nhìn xuống, cười to nói. Nhưng trong lòng ông cực đau lòng.
Nhuệ Thừa Đoàn bị câu nói của Hoàng Đế dọa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoàng Đế Nhuệ Thừa Vương.
Nhuệ Thừa Vương nhìn ra mối nghi hoặc của hắn, ông từ từ mấp máy môi nói.
" Ngươi biết tại sao lúc đầu trẫm lại không muốn truyền ngôi vị cho ngươi không ? " không đợi hắn nói, Nhuệ Thừa Vương lại nói tiếp.
" Ngươi là Nhuệ Minh Kiệt, con của Hoàng Huynh trẫm, Nhuệ Minh Hoàng. Vốn dĩ ngươi không thể sống đến nay vì tội mưu phản cùng với phụ thân ngươi nhưng chính Hoàng Hậu của trẫm, người mẫu thân mà ngươi độc ác độc hại nàng vì ngươi mà cầu tình! Ngươi nghĩ vì sao quan lại trong triều có máu mặt đều chán ghét ngươi, ngươi nghĩ vì sao trẫm luôn không muốn ngươi kế vị! Vốn dĩ trẫm cũng không để ý ngươi là con của hoàng huynh trẫm mà dạy dỗ ngươi nên người xem như không phụ lòng Yên Nhi vì ngươi cầu tình... Nhưng chính sự tham lam của ngươi hại ngươi! Ngươi cũng như hắn mưu hại người thân ngươi, ngươi nghĩ nếu không có hoàng hậu, không có trẫm không có Minh Nhi ngươi còn mạnh khỏe mà sống đến nay sao Nhuệ Minh Kiệt? " Nhuệ Thừa Vương không còn gọi là Đoàn Nhi hay Nhuệ Thừa Đoàn mà dúng chính tên thật của hắn gọi, cũng chứng tỏ ông sẽ không tha thứ hay xem hắn là con của ông như trước kia
Nhuệ Minh Kiệt ( là Nhuệ Thừa Đoàn á! ) hai chân không kiềm được run rẩy mà ngã quỵ xuống dưới, mắt mở to ra không tin nhìn chằm chằm mấp máy môi nhưng không biết nói gì. Nhuệ Thừa Vương lại nói.
" Ngươi nghĩ những năm tháng qua những gì ngươi làm với Minh Nhi và Khí Nhi trẫm không biết sao ? Hay Minh Nhi và Khí Nhi không biết ? Haha Khí Nhi vì sao lại xa lánh ngươi không lẽ đến bây giờ còn cần ta nói cho ngươi biết ? Còn Minh Nhi hắn biết rõ hơn ai hết nhưng vì tin kẻ làm hoang huynh ác độc như ngươi hắn mới không tin những thứ khác.
Chỉ là dù trẫm có đề phòng ra sau cũng không nghĩ ngươi lại hại cả Hoàng Hậu, ngươi không phải luôn gọi nàng là mẫu hậu sao ? Sao ngươi khi đó lại có thể hại nàng, khi chính lúc đó ngươi không biết nàng không phải mẫu thân ngươi mà chính ngươi lại có thể độc ác như vậy?
Cái sai lầm lớn nhất của trẫm chính là cứu sống ngươi, thay vì lúc đó đồng ý với Yên Nhi mà trẫm nhất quyết giết chết ngươi có phải những người trẫm yêu thương đều còn không ? " Nhuệ Thừa Vương ánh mắt sắc bén ngữ khí mang tính vương giả mà chất vấn Nhuệ Minh Kiệt ngã quỵ dưới đại điện kia.
" Ta...Ta.... " Ta sai rồi sao ? Sự Tham Lam Ích kỷ của hắn làm chết không biết bao nhiêu người đã thế. . . hắn còn hại chết cả người cầu tình vì hắn.
Nhuệ Minh Kiệt ngồi đó một lúc lâu lại cười, hắn cười tự giễu chính hắn, hắn là ngu hay dại ? Sau lại có thế làm bao nhiêu tội ác như vậy! Hắn hối hận còn kịp sau ? Xin tha thứ còn kịp sau...
" Thái Tử Nhuệ Minh Kiệt, tội danh phạm thượng, mưu hại đệ đệ, mưu phản quốc gia. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy tước bỏ thân phận Thái Tử, biếm làm dân thường chờ ngày hàng quyết. Khâm Thử..." Lý Công Công trên cao đọc thánh chỉ vang vội cả chánh điện.
Nhuệ Thừa Minh một câu từ lúc bắt đầu hắn cũng không nói, nghe xong thánh chỉ thì rời đi, Nhuệ Minh Kiệt thì bị thị vệ lôi ra ngoài.
Tháng ngày cao cao tại thượng giờ đây chỉ còn lại hư vô, lỗi không do ai chỉ là do chính hắn tự mang tới!
Lâm Thiên Y và Nhuệ Thừa Minh cùng hơn 10 ngàn binh lính quay về Kinh Thành, mặc khác hơn 10 ngàn còn ở lại trấn giữ chờ tin từ Kinh Thành gửi về.
Hai người Lâm Thiên Y và Nhuệ Thừa Minh đi chung được nữa đoạn đường thì chia nhau tại ngã rẽ. Người về Kinh Châu, Người về lại Kinh Thành.
Lộ trình dài khoảng 5 ngày đi bộ rốt cuộc cũng tới nơi.
Nhuệ Thừa Minh không về Huyết Vương Phủ mà đi thẳng đến hoàng cung cùng Nhuệ Thừa Đoàn.
Đến Kinh Thành, Nhuệ Thừa Đoàn không bị còng tay hay còng chân như lúc ở doanh trại ngục giam nữa mà chỉ có ngươi canh gác đi theo phía sau thôi.
Nhuệ Thừa Đoàn ung dung bước vào, cũng không để ý mấy cánh tay hắn bị chặt đứt kia.
Hoành đế Nhuệ Thừa Vương từ trên cao nhìn xuống Nhuệ Thừa Đoàn nữa muốn nói nữa lại không muốn.
Nhuệ Thừa Đoàn cũng không có ý định bái kiến hay quỳ lễ gì mà cứ đứng đó nhìn chằm chằm Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương, cứ như bản thân hắn bị ủy khuất vô tội vậy.
Nhuệ Thừa Minh bái kiến Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương xong, ngồi xuống ghế được đem tới.
Nhuệ Thừa Đoàn thấy Hoàng đế lơ đi hắn, lửa giận trong ánh mắt bừng bừng nổi lên.
" Phụ hoàng người không định cho ta ngồi sao ? " Giọng điệu cực khó chịu mà nói với Hoàng Đế cứ như hắn vô tội.
" Ngươi là tội đồ, cò muốn ngồi ? "
" Ta tội đồ ? Ngươi không hỏi Đệ Đệ xem ai đúng ai sai ? "
" Haha... Đúng là cha nào con nấy! " Hoàng đế Nhuệ Thừa Vương từ trên cao nhìn xuống, cười to nói. Nhưng trong lòng ông cực đau lòng.
Nhuệ Thừa Đoàn bị câu nói của Hoàng Đế dọa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoàng Đế Nhuệ Thừa Vương.
Nhuệ Thừa Vương nhìn ra mối nghi hoặc của hắn, ông từ từ mấp máy môi nói.
" Ngươi biết tại sao lúc đầu trẫm lại không muốn truyền ngôi vị cho ngươi không ? " không đợi hắn nói, Nhuệ Thừa Vương lại nói tiếp.
" Ngươi là Nhuệ Minh Kiệt, con của Hoàng Huynh trẫm, Nhuệ Minh Hoàng. Vốn dĩ ngươi không thể sống đến nay vì tội mưu phản cùng với phụ thân ngươi nhưng chính Hoàng Hậu của trẫm, người mẫu thân mà ngươi độc ác độc hại nàng vì ngươi mà cầu tình! Ngươi nghĩ vì sao quan lại trong triều có máu mặt đều chán ghét ngươi, ngươi nghĩ vì sao trẫm luôn không muốn ngươi kế vị! Vốn dĩ trẫm cũng không để ý ngươi là con của hoàng huynh trẫm mà dạy dỗ ngươi nên người xem như không phụ lòng Yên Nhi vì ngươi cầu tình... Nhưng chính sự tham lam của ngươi hại ngươi! Ngươi cũng như hắn mưu hại người thân ngươi, ngươi nghĩ nếu không có hoàng hậu, không có trẫm không có Minh Nhi ngươi còn mạnh khỏe mà sống đến nay sao Nhuệ Minh Kiệt? " Nhuệ Thừa Vương không còn gọi là Đoàn Nhi hay Nhuệ Thừa Đoàn mà dúng chính tên thật của hắn gọi, cũng chứng tỏ ông sẽ không tha thứ hay xem hắn là con của ông như trước kia
Nhuệ Minh Kiệt ( là Nhuệ Thừa Đoàn á! ) hai chân không kiềm được run rẩy mà ngã quỵ xuống dưới, mắt mở to ra không tin nhìn chằm chằm mấp máy môi nhưng không biết nói gì. Nhuệ Thừa Vương lại nói.
" Ngươi nghĩ những năm tháng qua những gì ngươi làm với Minh Nhi và Khí Nhi trẫm không biết sao ? Hay Minh Nhi và Khí Nhi không biết ? Haha Khí Nhi vì sao lại xa lánh ngươi không lẽ đến bây giờ còn cần ta nói cho ngươi biết ? Còn Minh Nhi hắn biết rõ hơn ai hết nhưng vì tin kẻ làm hoang huynh ác độc như ngươi hắn mới không tin những thứ khác.
Chỉ là dù trẫm có đề phòng ra sau cũng không nghĩ ngươi lại hại cả Hoàng Hậu, ngươi không phải luôn gọi nàng là mẫu hậu sao ? Sao ngươi khi đó lại có thể hại nàng, khi chính lúc đó ngươi không biết nàng không phải mẫu thân ngươi mà chính ngươi lại có thể độc ác như vậy?
Cái sai lầm lớn nhất của trẫm chính là cứu sống ngươi, thay vì lúc đó đồng ý với Yên Nhi mà trẫm nhất quyết giết chết ngươi có phải những người trẫm yêu thương đều còn không ? " Nhuệ Thừa Vương ánh mắt sắc bén ngữ khí mang tính vương giả mà chất vấn Nhuệ Minh Kiệt ngã quỵ dưới đại điện kia.
" Ta...Ta.... " Ta sai rồi sao ? Sự Tham Lam Ích kỷ của hắn làm chết không biết bao nhiêu người đã thế. . . hắn còn hại chết cả người cầu tình vì hắn.
Nhuệ Minh Kiệt ngồi đó một lúc lâu lại cười, hắn cười tự giễu chính hắn, hắn là ngu hay dại ? Sau lại có thế làm bao nhiêu tội ác như vậy! Hắn hối hận còn kịp sau ? Xin tha thứ còn kịp sau...
" Thái Tử Nhuệ Minh Kiệt, tội danh phạm thượng, mưu hại đệ đệ, mưu phản quốc gia. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy tước bỏ thân phận Thái Tử, biếm làm dân thường chờ ngày hàng quyết. Khâm Thử..." Lý Công Công trên cao đọc thánh chỉ vang vội cả chánh điện.
Nhuệ Thừa Minh một câu từ lúc bắt đầu hắn cũng không nói, nghe xong thánh chỉ thì rời đi, Nhuệ Minh Kiệt thì bị thị vệ lôi ra ngoài.
Tháng ngày cao cao tại thượng giờ đây chỉ còn lại hư vô, lỗi không do ai chỉ là do chính hắn tự mang tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.