Chương 8
Tiểu trân Bảo
07/10/2015
Khách đến dự khá đông nên Hạ giang và Kim Tuyết phải tiếp đến mệt lừ người, mãi Hạ Giang mới có thể ra hành lang hóng tí gió.
Bóng tối bao phủ dãy hành lang dài và hẹp, từng cơn gió mát rượi luồn vào mái tóc của Hạ Giang, lúc này diện trên người bộ vest đắc tiền ‘anh’ lại mang thêm một sức hút khó cưỡng.
Dãy hành lang được sơn màu vàng tựa như một con đường trải đầy châu báo, trên đó có một ‘chàng hoàng tử’ với đôi mắt đượm một chút gì đó buồn và cô đơn, Hạ Giang dừng lại tại vườn hoa, nhìn những đoá hoa đang khép lại tựa như đang ngủ kia, không gian yên tĩnh càng làm đậm thêm sự trống trải trong tâm trí cô.
Một bàn tay đặt lên vai của Hạ Giang, cô quay lại thì thấy Thiên Lý đang đứng ở phía sau, ánh mắt buồn bã và có chút gì đó không nỡ nhìn cô.
Hạ Giang không nói gì, chỉ nhìn đi nơi khác và hít một hơi thật sâu để có thể thoải mái hơn một chút, thời gian cứ trôi qua, cả hai người đều trầm mặc cho đến khi…
“Con định làm sao?”- Thiên Lý nhìn Hạ Giang.
Hạ Giang nhún vai tỏ vẻ không có gì: “Tới đâu hay tới đó, dù sao mọi việc trong cuộc sống của chúng ta cũng do cha quyết định.”
Nghe thấy Hạ Giang nói như vậy, trong lòng Thiên Lý nổi lên từng hồi chua xót, ánh mắt bà càng buồn bã hơn: “Mẹ biết con trách mẹ, con phải chịu đựng như thế này cũng là do mẹ mà ra…”
Hạ Giang im lặng, đôi mắt bình thản đến không có cảm xúc, cô nhìn về hướng những đoá hoa mười giờ đang khép lại trên mặt đất và trầm mặc.
Thấy cô không nói gì Thiên Lý lại tiếp tục: “Giang, con đừng như thế, nghe mẹ nói, con nhất định phải tiếp tục sống dưới lớp con trai nếu không chúng ta sẽ chẳng còn đường sống ở nhà họ Hạ, hiểu không?”
Hạ Giang cười khổ, mi tâm nheo lại rồi lại thả lỏng ra: “Vẫn là câu nói đó, lần nào mẹ cũng nói như thế…”
“Giang, con…”
“Tại sao mẹ lại gả vào nhà họ Hạ?”- Hạ Giang cắt lời Thiên Lý, câu hỏi này cô đã day dứt trong đầu nhiều năm, tại sao mẹ lại gả vào nhà họ Hạ? Tại sao phải chịu đựng một cuộc sống bị chèn ép như thế này? Cô cũng biết mẹ mình có gia thế khá hiển hách, tại sao lại phải chịu tủi hờn mà cam tâm gả cho cha mình?
Thiên Lý cũng khá bất ngờ trước câu hỏi của cô, bà hít sâu một hơi, giọng nói cũng bình tĩnh hơn, đôi mắt bà nhìn về một nơi xa xăm: “Năm đó, chính là năm mẹ 18 tuổi cũng chính là thời điểm ông ngoại con bệnh nặng, ông biết mình không qua khỏi nên đã nói cho mẹ biết thì ra nhà họ Thiên và Hạ gia có hôn ước với nhau từ trước, ông muốn mẹ phải gả vào hạ gia để ông có thể yên lòng nhắm mắt, lúc đó cha con cũng là một doanh nhân thành đạt xuất hiện trên khắp mặt báo nên mẹ cũng biết vài phần về ông ấy, cho đến khi gặp mặt mẹ đã thật sự yêu ông ấy ngay từ lần gặp đầu tiên, sau khi được gả vào Hạ gia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt nhưng sau khi sinh con ra thì lại lạnh nhạt lạ thường rồi cưới thêm những người khác về… “
Hạ Giang nhíu mày nhìn Thiên Lý: “Tại sao mẹ không ngăn cản?”
“Mẹ không muốn gây mất hoà khí với cha con, lại càng không có tư cách ngăn cản…”-Thiên Lý chậm rải nói tiếp: “Mặc dù bao năm nay sống cảnh chung chồng nhưng mẹ chưa bao giờ cảm thấy đau lòng và tủi thân…”
“Mẹ có, mẹ có đau lòng, có oán hận, có tủi thân còn có cả sự cam chịu…”- Hạ Giang lớn tiếng cắt ngang lời Thiên Lý, giọng nói cô lộ ra vẻ mất bình tĩnh: “Mẹ, con thật sự không hiểu mẹ yêu cha đến cỡ nào hay vì mẹ là người phụ nữ phong kiến nhưng tình yêu vốn không phải như vậy, yêu có nghĩa là chỉ duy nhất hai người chung thuỷ với nhau nhưng đằng này cha hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mẹ. Mẹ nói mẹ không đau lòng? Vậy tại sao hằng đêm mẹ lại âm thầm khóc?, mẹ nói mẹ không tủi thân? Tại sao khi bị những người phụ nữ kia chèn ép lại không trả lời được một câu?, mẹ nói mẹ không cam chịu? … vậy tại sao mẹ có thể ở Hạ gia đến ba mươi năm? Mẹ chỉ có một mình con là người thân, có con là người thật sự đáng để mẹ tin tưởng cũng duy nhất chỉ có con là người mẹ có thể nương tựa nên mẹ không cần phải lừa dối con.”
Thiên Lý ngạc nhiên đến không nói thành lời.
Hạ Giang hít sâu một hơi rồi nhìn những đoá hoa mười giờ kia, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Mẹ, con và mẹ cũng giống như những đoá hoa mười giờ kia vậy… chỉ có một khoảnh khắc toả sáng cho bản thân rồi lại nhanh chóng lụi tàn… Nếu nói đây là số phận của con, con sẽ không tin nhưng nếu nói đây là vì cuộc sống của mẹ con sẽ tiếp tục sống như vậy, con tin số phận nhưng tuyệt đối không cam chịu số phận.”
Hạ Giang quay đi, dáng người nhỏ nhắn công thêm bóng lưng toát lên vẻ buồn bã kia khiến Thiên Lý nhìn theo mà đau lòng, nước mắt bà rơi xuống từng giọt một…
Đã từ rất lâu rồi, từ năm 14 tuổi Hạ Giang đã trở thành như người xa lạ với tất cà mọi người bao gồm mẹ cô, cô chưa hề chia sẽ bất kì tâm tư tình cảm nào của bản thân lại càng không để người khác nhìn ra tâm tư của mình, nhưng hôm nay cô lại không thể không nói…
Màn đêm lạnh lẽo, bóng dáng một dáng người nhỏ nhắn tĩnh lặng mà đi dưới trăng, nét mặt buồn bã cùng ánh mắt phức tạp khiến Hạ Giang toát lên vẻ cô đơn lạnh lẽo mà ít ai có thể thấy được…
Bóng tối bao phủ dãy hành lang dài và hẹp, từng cơn gió mát rượi luồn vào mái tóc của Hạ Giang, lúc này diện trên người bộ vest đắc tiền ‘anh’ lại mang thêm một sức hút khó cưỡng.
Dãy hành lang được sơn màu vàng tựa như một con đường trải đầy châu báo, trên đó có một ‘chàng hoàng tử’ với đôi mắt đượm một chút gì đó buồn và cô đơn, Hạ Giang dừng lại tại vườn hoa, nhìn những đoá hoa đang khép lại tựa như đang ngủ kia, không gian yên tĩnh càng làm đậm thêm sự trống trải trong tâm trí cô.
Một bàn tay đặt lên vai của Hạ Giang, cô quay lại thì thấy Thiên Lý đang đứng ở phía sau, ánh mắt buồn bã và có chút gì đó không nỡ nhìn cô.
Hạ Giang không nói gì, chỉ nhìn đi nơi khác và hít một hơi thật sâu để có thể thoải mái hơn một chút, thời gian cứ trôi qua, cả hai người đều trầm mặc cho đến khi…
“Con định làm sao?”- Thiên Lý nhìn Hạ Giang.
Hạ Giang nhún vai tỏ vẻ không có gì: “Tới đâu hay tới đó, dù sao mọi việc trong cuộc sống của chúng ta cũng do cha quyết định.”
Nghe thấy Hạ Giang nói như vậy, trong lòng Thiên Lý nổi lên từng hồi chua xót, ánh mắt bà càng buồn bã hơn: “Mẹ biết con trách mẹ, con phải chịu đựng như thế này cũng là do mẹ mà ra…”
Hạ Giang im lặng, đôi mắt bình thản đến không có cảm xúc, cô nhìn về hướng những đoá hoa mười giờ đang khép lại trên mặt đất và trầm mặc.
Thấy cô không nói gì Thiên Lý lại tiếp tục: “Giang, con đừng như thế, nghe mẹ nói, con nhất định phải tiếp tục sống dưới lớp con trai nếu không chúng ta sẽ chẳng còn đường sống ở nhà họ Hạ, hiểu không?”
Hạ Giang cười khổ, mi tâm nheo lại rồi lại thả lỏng ra: “Vẫn là câu nói đó, lần nào mẹ cũng nói như thế…”
“Giang, con…”
“Tại sao mẹ lại gả vào nhà họ Hạ?”- Hạ Giang cắt lời Thiên Lý, câu hỏi này cô đã day dứt trong đầu nhiều năm, tại sao mẹ lại gả vào nhà họ Hạ? Tại sao phải chịu đựng một cuộc sống bị chèn ép như thế này? Cô cũng biết mẹ mình có gia thế khá hiển hách, tại sao lại phải chịu tủi hờn mà cam tâm gả cho cha mình?
Thiên Lý cũng khá bất ngờ trước câu hỏi của cô, bà hít sâu một hơi, giọng nói cũng bình tĩnh hơn, đôi mắt bà nhìn về một nơi xa xăm: “Năm đó, chính là năm mẹ 18 tuổi cũng chính là thời điểm ông ngoại con bệnh nặng, ông biết mình không qua khỏi nên đã nói cho mẹ biết thì ra nhà họ Thiên và Hạ gia có hôn ước với nhau từ trước, ông muốn mẹ phải gả vào hạ gia để ông có thể yên lòng nhắm mắt, lúc đó cha con cũng là một doanh nhân thành đạt xuất hiện trên khắp mặt báo nên mẹ cũng biết vài phần về ông ấy, cho đến khi gặp mặt mẹ đã thật sự yêu ông ấy ngay từ lần gặp đầu tiên, sau khi được gả vào Hạ gia ông ấy đối xử với mẹ rất tốt nhưng sau khi sinh con ra thì lại lạnh nhạt lạ thường rồi cưới thêm những người khác về… “
Hạ Giang nhíu mày nhìn Thiên Lý: “Tại sao mẹ không ngăn cản?”
“Mẹ không muốn gây mất hoà khí với cha con, lại càng không có tư cách ngăn cản…”-Thiên Lý chậm rải nói tiếp: “Mặc dù bao năm nay sống cảnh chung chồng nhưng mẹ chưa bao giờ cảm thấy đau lòng và tủi thân…”
“Mẹ có, mẹ có đau lòng, có oán hận, có tủi thân còn có cả sự cam chịu…”- Hạ Giang lớn tiếng cắt ngang lời Thiên Lý, giọng nói cô lộ ra vẻ mất bình tĩnh: “Mẹ, con thật sự không hiểu mẹ yêu cha đến cỡ nào hay vì mẹ là người phụ nữ phong kiến nhưng tình yêu vốn không phải như vậy, yêu có nghĩa là chỉ duy nhất hai người chung thuỷ với nhau nhưng đằng này cha hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mẹ. Mẹ nói mẹ không đau lòng? Vậy tại sao hằng đêm mẹ lại âm thầm khóc?, mẹ nói mẹ không tủi thân? Tại sao khi bị những người phụ nữ kia chèn ép lại không trả lời được một câu?, mẹ nói mẹ không cam chịu? … vậy tại sao mẹ có thể ở Hạ gia đến ba mươi năm? Mẹ chỉ có một mình con là người thân, có con là người thật sự đáng để mẹ tin tưởng cũng duy nhất chỉ có con là người mẹ có thể nương tựa nên mẹ không cần phải lừa dối con.”
Thiên Lý ngạc nhiên đến không nói thành lời.
Hạ Giang hít sâu một hơi rồi nhìn những đoá hoa mười giờ kia, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Mẹ, con và mẹ cũng giống như những đoá hoa mười giờ kia vậy… chỉ có một khoảnh khắc toả sáng cho bản thân rồi lại nhanh chóng lụi tàn… Nếu nói đây là số phận của con, con sẽ không tin nhưng nếu nói đây là vì cuộc sống của mẹ con sẽ tiếp tục sống như vậy, con tin số phận nhưng tuyệt đối không cam chịu số phận.”
Hạ Giang quay đi, dáng người nhỏ nhắn công thêm bóng lưng toát lên vẻ buồn bã kia khiến Thiên Lý nhìn theo mà đau lòng, nước mắt bà rơi xuống từng giọt một…
Đã từ rất lâu rồi, từ năm 14 tuổi Hạ Giang đã trở thành như người xa lạ với tất cà mọi người bao gồm mẹ cô, cô chưa hề chia sẽ bất kì tâm tư tình cảm nào của bản thân lại càng không để người khác nhìn ra tâm tư của mình, nhưng hôm nay cô lại không thể không nói…
Màn đêm lạnh lẽo, bóng dáng một dáng người nhỏ nhắn tĩnh lặng mà đi dưới trăng, nét mặt buồn bã cùng ánh mắt phức tạp khiến Hạ Giang toát lên vẻ cô đơn lạnh lẽo mà ít ai có thể thấy được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.