Chương 9
Tiểu trân Bảo
07/10/2015
Trên đời này có rất nhiều chuyện hoang đường nhưng Hạ Giang vẫn chưa thấy một chuyện hoang đường nào bằng…
Hai đứa con gái cùng nhau động phòng.
Chiếc xe hoa màu trắng dừng trước Lâm gia, vì lí do ở nhà họ Hạ còn có nhiều người nên từ nay trở đi Hạ Giang sẽ sống ở Lâm gia.
Hạ Giang vừa mở cửa phòng bước vào thì một bình hoa bay đến, cô nhanh nhẹn né qua một bên khiến chiếc bình va vào cánh cửa phía sau và rớt xuống đất vỡ tan tành.
Vừa định nỗi cáu thì liên tục những đồ vật khác cũng như có phép thuật mà bay về phía cô, gối ôm, ấm trà thậm chí có cả đồ nĩa và muỗng.
Hạ Giang không còn thời gian lải nhải, có phóng qua một bên nhanh nhẹn né các món hoạ từ trên trời xuống kia.
Kim Tuyết ngừng ném, nhìn Hạ Giang đầy cảnh giác: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giết chết anh.”
Hạ Giang vì né tránh nên mệt mỏi mà thở mạnh: “Cô điên hả? cô đừng có tưởng bở như mình là người đẹp lắm ai cũng muốn ngủ chung, tôi nói cho cô biết đừng có mơ.”
Kim Tuyết tức đến mức độ bốc khói trên đầu, có đứng trên trước chóng nạnh nhìn về phía Hạ Giang khiêu khích: “Được, vậy hôm nay anh ngủ dưới đất.”
Hạ Giang như nghe được chuyện buồn cười nhất trên cõi đời này, dù gì cô cũng là đại thiếu gia một tập đoàn lớn mà bắt cô ngủ dưới đất, cô gái kia đang mộng du à?
“Cô điên sao? Hạ Giang tôi cứ thích ngủ trên giường đấy, cô làm gì được tôi?”- Nói rồi Hạ Giang phóng lên giường thật mạnh, nhanh chóng đặt lưng xuống cái niệm êm ái.”
“Á..á” - Hạ Giang phóng lên giường khiến chiếc niệm run run, trong nhất thời không giữ thăng bằng thì Kim Tuyết té nhào lên người Hạ Giang.
Kim Tuyết đỏ mặt nhìn người ‘con trai’ kia, đối mặt ở khoảng cách gần thế này, cho dù có bao nhiêu định kiến thì cô cũng phải thầm thốt lên một câu… người này quá đẹp…
Hạ Giang có vẻ khó chịu, trước giờ cô chưa tiếp xúc với con gái ở tư thế thân mật này, mọi cô gái muốn ngủ cùng cô điều bị Hạ Giang đưa cho thuộc hạ xử lí, đơn giản vì cô nghĩ rằng, đàn bà ham tiền và háo sắc thì toàn là rác rưởi.
“Nhìn đủ chưa? Tránh ra.”- Hạ Giang nhíu mày.
Kim Tuyết thẹn đến đỏ bừng gương mặt: “Anh cho rằng anh đẹp lắm sao? Thật đáng tởm.”
Vừa nói Kim Tuyết vừa dùng tay đánh vào ngực Hạ Giang.
Khoan đã…
Cái này là cái gì?
Kim Tuyết khó hiểu mà sờ thứ đang ở trên ngực Hạ Giang.
“Này, có làm gì thế hả?”- Hạ Giang hốt hoảng đẩy Kim tuyết ra sau đó dùng tay che ngực, trời ạ… cho dù là muốn sờ ngực cô cũng phải là một người đàn ông tuấn tú chứ sao lại…
“Anh…anh là…”- Kim Tuyết chỉ vào Hạ Giang, ánh mắt cô kinh ngạc đến tột độ, nếu như cô đoán không sai thì cái thứ mềm mềm khi nãy là.. ngực của con gái mà…
Hạ Giang ngượng đến đỏ mặt, cô quay sang chỗ khác không trả lời, thấy thế thì Kim Tuyết càng thêm phần khẳng định suy nghĩ của mình, cô từ kinh ngạc rồi vui mừng, hưng phấn đến đứng bật dậy.
“Cô là con gái, á..”
Chưa nói hết thì Kim Tuyết bị Hạ Giang kéo mạnh xuống bịt miệng lại, cũng may là phòng cách âm chứ nếu không chắc chắn cả nhà họ Lâm sẽ biết hết bí mật động trời này.
“Biết thì để đó, không được la, nghe chưa?”
Kim Tuyết đảo đảo tròng mắt sau đó gật đầu ngồi xuống tò mò hỏi: “Cô là con gái, tại sao phải giả thành con trai?”
Hạ Giang thở dài, dù sao cũng sống chung lâu dài nên cô cũng thanh thật mà kể lại hoàn cảnh của mình cho Kim tuyết nghe.
Hai tiếng sau…
Kim Tuyết bức xúc lên tiếng: “Đâu lại ra cái chuyện phi lí như thế, bây giờ là thế kỉ 21 rồi mà còn cái kiểu trọng nam khinh nữ ấy, sao cô không nói thật cho mọi người biết, nếu tôi là cô tôi sẽ không nhịn đâu”
Hạ Giang thở dài lắc đầu: “Cô khác, tôi khác, cô là tiểu thư sống được nuông chiều từ nhỏ nên vô âu vô lo, con tôi, trên vai tôi không chỉ có sinh mạng của bản thân còn có số phận của mẹ tôi.”
“Nhưng mà bây giờ cô và tôi kết hôn…”- Kim Tuyết có vẻ khó xử, tuy rằng vui mừng vì Hạ Giang là nữ nhưng mà… hai đứa con gái kết hôn? chuyện gì thế này?
Hạ Giang gác tay lên vai Kim Tuyết bắt đầu ‘thương lượng’: “Vậy nên chúng ta cứ sống như vậy, giấu được ngày nào thì giấu.”
Kim Tuyết lắc đầu: “Có điều kiện.”
“Là gì?”
“Cô phải dạy tôi kĩ thuật đua xe, à mà nghĩ lại sao con gái như cô có thể giỏi như vậy?”
Hạ Giang cười: “Có là gì đâu, cô cũng là con gái nhưng lại thích đua xe đó thôi.”
Kim Tuyết gật đầu, sau đó lại giật giật tay Hạ Giang: “Có đồng ý không?”
“Thương lượng thành công.”- Hạ Giang cười.
Màn đêm bao phủ xuống cả hai người đang cười nói vui vẻ trong phòng
Hai đứa con gái cùng nhau động phòng.
Chiếc xe hoa màu trắng dừng trước Lâm gia, vì lí do ở nhà họ Hạ còn có nhiều người nên từ nay trở đi Hạ Giang sẽ sống ở Lâm gia.
Hạ Giang vừa mở cửa phòng bước vào thì một bình hoa bay đến, cô nhanh nhẹn né qua một bên khiến chiếc bình va vào cánh cửa phía sau và rớt xuống đất vỡ tan tành.
Vừa định nỗi cáu thì liên tục những đồ vật khác cũng như có phép thuật mà bay về phía cô, gối ôm, ấm trà thậm chí có cả đồ nĩa và muỗng.
Hạ Giang không còn thời gian lải nhải, có phóng qua một bên nhanh nhẹn né các món hoạ từ trên trời xuống kia.
Kim Tuyết ngừng ném, nhìn Hạ Giang đầy cảnh giác: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giết chết anh.”
Hạ Giang vì né tránh nên mệt mỏi mà thở mạnh: “Cô điên hả? cô đừng có tưởng bở như mình là người đẹp lắm ai cũng muốn ngủ chung, tôi nói cho cô biết đừng có mơ.”
Kim Tuyết tức đến mức độ bốc khói trên đầu, có đứng trên trước chóng nạnh nhìn về phía Hạ Giang khiêu khích: “Được, vậy hôm nay anh ngủ dưới đất.”
Hạ Giang như nghe được chuyện buồn cười nhất trên cõi đời này, dù gì cô cũng là đại thiếu gia một tập đoàn lớn mà bắt cô ngủ dưới đất, cô gái kia đang mộng du à?
“Cô điên sao? Hạ Giang tôi cứ thích ngủ trên giường đấy, cô làm gì được tôi?”- Nói rồi Hạ Giang phóng lên giường thật mạnh, nhanh chóng đặt lưng xuống cái niệm êm ái.”
“Á..á” - Hạ Giang phóng lên giường khiến chiếc niệm run run, trong nhất thời không giữ thăng bằng thì Kim Tuyết té nhào lên người Hạ Giang.
Kim Tuyết đỏ mặt nhìn người ‘con trai’ kia, đối mặt ở khoảng cách gần thế này, cho dù có bao nhiêu định kiến thì cô cũng phải thầm thốt lên một câu… người này quá đẹp…
Hạ Giang có vẻ khó chịu, trước giờ cô chưa tiếp xúc với con gái ở tư thế thân mật này, mọi cô gái muốn ngủ cùng cô điều bị Hạ Giang đưa cho thuộc hạ xử lí, đơn giản vì cô nghĩ rằng, đàn bà ham tiền và háo sắc thì toàn là rác rưởi.
“Nhìn đủ chưa? Tránh ra.”- Hạ Giang nhíu mày.
Kim Tuyết thẹn đến đỏ bừng gương mặt: “Anh cho rằng anh đẹp lắm sao? Thật đáng tởm.”
Vừa nói Kim Tuyết vừa dùng tay đánh vào ngực Hạ Giang.
Khoan đã…
Cái này là cái gì?
Kim Tuyết khó hiểu mà sờ thứ đang ở trên ngực Hạ Giang.
“Này, có làm gì thế hả?”- Hạ Giang hốt hoảng đẩy Kim tuyết ra sau đó dùng tay che ngực, trời ạ… cho dù là muốn sờ ngực cô cũng phải là một người đàn ông tuấn tú chứ sao lại…
“Anh…anh là…”- Kim Tuyết chỉ vào Hạ Giang, ánh mắt cô kinh ngạc đến tột độ, nếu như cô đoán không sai thì cái thứ mềm mềm khi nãy là.. ngực của con gái mà…
Hạ Giang ngượng đến đỏ mặt, cô quay sang chỗ khác không trả lời, thấy thế thì Kim Tuyết càng thêm phần khẳng định suy nghĩ của mình, cô từ kinh ngạc rồi vui mừng, hưng phấn đến đứng bật dậy.
“Cô là con gái, á..”
Chưa nói hết thì Kim Tuyết bị Hạ Giang kéo mạnh xuống bịt miệng lại, cũng may là phòng cách âm chứ nếu không chắc chắn cả nhà họ Lâm sẽ biết hết bí mật động trời này.
“Biết thì để đó, không được la, nghe chưa?”
Kim Tuyết đảo đảo tròng mắt sau đó gật đầu ngồi xuống tò mò hỏi: “Cô là con gái, tại sao phải giả thành con trai?”
Hạ Giang thở dài, dù sao cũng sống chung lâu dài nên cô cũng thanh thật mà kể lại hoàn cảnh của mình cho Kim tuyết nghe.
Hai tiếng sau…
Kim Tuyết bức xúc lên tiếng: “Đâu lại ra cái chuyện phi lí như thế, bây giờ là thế kỉ 21 rồi mà còn cái kiểu trọng nam khinh nữ ấy, sao cô không nói thật cho mọi người biết, nếu tôi là cô tôi sẽ không nhịn đâu”
Hạ Giang thở dài lắc đầu: “Cô khác, tôi khác, cô là tiểu thư sống được nuông chiều từ nhỏ nên vô âu vô lo, con tôi, trên vai tôi không chỉ có sinh mạng của bản thân còn có số phận của mẹ tôi.”
“Nhưng mà bây giờ cô và tôi kết hôn…”- Kim Tuyết có vẻ khó xử, tuy rằng vui mừng vì Hạ Giang là nữ nhưng mà… hai đứa con gái kết hôn? chuyện gì thế này?
Hạ Giang gác tay lên vai Kim Tuyết bắt đầu ‘thương lượng’: “Vậy nên chúng ta cứ sống như vậy, giấu được ngày nào thì giấu.”
Kim Tuyết lắc đầu: “Có điều kiện.”
“Là gì?”
“Cô phải dạy tôi kĩ thuật đua xe, à mà nghĩ lại sao con gái như cô có thể giỏi như vậy?”
Hạ Giang cười: “Có là gì đâu, cô cũng là con gái nhưng lại thích đua xe đó thôi.”
Kim Tuyết gật đầu, sau đó lại giật giật tay Hạ Giang: “Có đồng ý không?”
“Thương lượng thành công.”- Hạ Giang cười.
Màn đêm bao phủ xuống cả hai người đang cười nói vui vẻ trong phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.