Yêu Phải Tình Địch

Chương 192: Lướt sóng

Sài Kê Đản

09/08/2016

Gần tết, nhà nhà hộ hộ đều vô cùng náo nhiệt, đối với người vừa mất mẹ như Ngô Sở Úy mà nói, cái tết này trở thành một quãng thời gian bi thương. Hai người chị của y tuy cũng không còn mẹ, nhưng người ta đã có gia đình nhỏ của mình, tết này sẽ trải qua ở nhà, cho nên chỉ còn lại một mình Ngô Sở Úy.

Vì tránh né những ngày mẫn cảm này, Trì Sính quyết định không ăn tết ở nhà, trực tiếp đánh tiếng với cha mẹ, mang Ngô Sở Úy bay thẳng đến Hawaii, thực hiện lời hứa lúc trước của hắn.

Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, vừa đặt chân lên đất liền, tâm trạng của Ngô Sở Úy đã nhẹ nhõm không ít.

Trì Sính học đại học ở Mỹ, lúc đó thường xuyên đến Hawaii lướt sóng, cho nên hiểu rõ về nơi này.

Hai người nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lái xe đến bờ biển bắc Hawaii.

Phong cảnh ven đường lớn rất đẹp, xa xa là biển xanh và bầu trời, mây trắng lơ lửng, cây chuối cây dừa xanh um bên bờ, so với cảnh mùa đông tiêu điều ở phía bắc TQ, nơi này tràn đầy sức sống.

Mùa đông ở Hawaii nhiều mưa, Ngô Sở Úy và Trì Sính khá may mắn, hôm xuất phát trời trong vắt không mây, ánh mắt trời rực rỡ trên bãi biển xinh đẹp. Vừa có phụ nữ bản địa mặc váy dài chạm đất, lại có những cô nàng nóng bỏng mặc bikini, còn có đám đàn ông Hawaii với màu da như cổ đồng.

Buổi sáng sóng biển không lớn, Trì Sính liền cùng Ngô Sở Úy ngồi trên bãi biển sưởi nắng.

Hai người mặc trang phục tình nhân, áo ba lỗ bãi biển màu lam, quần thun rộng, mắt kính chống nắng cực lớn, một người thì anh tuấn hiên ngang, một người thì hào sảng ngang ngạnh.

Ở đây không có không khí cả nhà đoàn viên theo truyền thống tết của TQ, ai cũng là một cá thể tự do phóng khoáng, nhảy nhót vui vẻ trên sóng biển, theo đuổi náo nhiệt, tâm trạng của Ngô Sở Úy tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

Trì Sính vào cửa hàng bên bờ biển mua cho Ngô Sở Úy một lọ trái cây đóng gói, đưa cho y ăn.

Đã rất lâu Ngô Sở Úy không ăn ngon miệng như vậy.

“Ngọt lắm, có muốn nếm thử không?” Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính.

Trì Sính lắc đầu, không cần thử nữa, nhìn cậu ăn đã đủ ngọt rồi.

Ngô Sở Úy thè lưỡi liếm nước trái cây dính bên môi, làm Trì Sính ngứa ngáy trong lòng.

“Ê, anh mau nhìn kìa, cát ở đây đều là đá vụn nhẵn mịn.” Ngô Sở Úy đưa tay cho Trì Sính xem.

Trì Sính nói: “Cũng có thể dùng để mát xa.”

Nói xong kéo chân Ngô Sở Úy lại, cởi giày cho y, nắm một vốc cát, ma sát vào lòng bàn chân Ngô Sở Úy, làm Ngô Sở Úy ngứa ngáy lăn lộn.

“Đừng làm nữa… đừng làm nữa…” Ngô Sở Úy vừa cười vừa xin tha.

Trì Sính nhẹ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy: “Hiện tại có hứng chưa?”

Thoáng cái đã hơn hai tháng không thân thiết, đột nhiên bị trêu chọc cũng thấy có chút không quen, Ngô Sở Úy cố ý quay mặt đi chỗ khác, nhưng lửa ở ngực thì cháy hừng hực.

Con mắt nóng cháy của Trì Sính nhìn chằm chằm y một hồi, không nói tiếp nữa.

Gần trưa, mặt trời càng lúc càng nóng, Ngô Sở Úy dạo một hồi trên khu chợ nhỏ ở bãi biển, khi ngồi xuống bãi cát, mồ hôi đã ướt lưng.

Trì Sính đã cởi áo ba lỗ ra từ lâu, cơ thịt rắn chắc được tô điểm bởi mồ hôi và ánh mặt trời, tạo nên màu sắc gợi cảm, hắn nằm ngang trên bãi biển, cơ bụng tám múi khắc họa ra đường nét dương cương.

Ngô Sở Úy nhìn mà ghen tỵ, liền hốt một nắm cát, bỏ vào lỗ rốn của Trì Sính.

Trì Sính cắn mạnh lên cái tay đang giở trò của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhe răng gầm gừ.

Đúng lúc này một mỹ nữ bikini thân hình bốc lửa bước qua, ánh mắt yêu kiều lưu luyến một lát trên thân trần của Trì Sính, rồi lại cho Ngô Sở Úy một cái hôn gió.

Ngô Sở Úy vẫn nhìn theo cho đến lúc cô nàng ngồi xuống gần đó.

Sau đó đưa tay kéo hai bên áo ba lỗ, ra vẻ muốn cởi.

Trì Sính nhanh tay lẹ mắt ấn y lại, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi nóng rồi, tôi cũng muốn cởi áo.” Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính quả quyết cự tuyệt: “Cậu không thể cởi.”

“Tại sao anh có thể cởi còn tôi thì không?” Ngô Sở Úy phản bác.

Trì Sính không giải thích: “Chỉ cần biết là không thể.”

“Hê, hôm nay tôi cứ muốn cởi đó!”

Ngô đại gia cố gắng nạy tay Trì Sính ra, nói gì cũng muốn cởi.

Nhiều ngày rồi, lần đầu tiên Trì Sính đen mặt với y.



“Gầy như cọng mì, cởi ra không sợ mất mặt hả?”

Ngô Sở Úy cũng bực mình, “Anh nhìn người bên kia đi, còn ốm hơn tôi nữa, người ta không phải cũng ở trần sao? Còn người kia nữa, cả người đầy mỡ, cũng chỉ mặc một cái quần bơi… tôi sang bên đó cởi được chưa? Tôi cách xa anh một chút, sẽ không làm anh mất mặt!”

Vừa định đứng dậy, đã bị Trì Sính kéo xuống đất.

“Có nóng đến mức đó không?” Ánh mắt hung hãn thiêu đốt Ngô Sở Úy: “Cậu là muốn cho mát hay muốn quyến rũ người ta?”

Ngô Sở Úy mài răng: “Anh có thể nóng còn tôi không thể nóng sao? Anh có thể cởi còn tôi không thể cởi? Đều là đàn ông, ai ở trần mà không được chứ?”

Dưới ánh mắt lom lom của bao người, Trì Sính ôm lấy Ngô Sở Úy, tay ngắt mạnh lên đầu nhũ của y.

Ngô Sở Úy đau đến run rẩy.

“Biết tại sao tôi không cho cậu cởi không?” Giọng nói thấp trầm của Trì Sính dội vào màng nhĩ Ngô Sở Úy: “Vì đầu nhũ của cậu quá gợi cảm, tôi không muốn cho người khác xem.”

Ngô Sở Úy càng không phục.

“Vậy còn anh thì có thể tùy tiện cởi, tùy tiện cho người khác xem?”

Trì Sính nhìn y chằm chằm một hồi, Ngô Sở Úy không hề sợ hãi nhìn lại.

Mấy giây sau, Trì Sính mặc áo vào.

Khóe miệng Ngô Sở Úy cong lên một độ cong nhỏ, vậy là đúng rồi, lần sau anh còn tiếp tục cho người khác nhìn thân hình của mình, tôi còn dùng chiêu này trị anh!



Chiều, sóng biển dâng cao mười mấy mét.

Trì Sính mang tới hai cái ván lướt sóng, đưa cái dài cho Ngô Sở Úy, cái ngắn mình dùng.

Vừa rồi Ngô Sở Úy ngồi trên bãi biển uống bia, ăn bắp rang, nhìn những cao thủ lướt sóng tung tăng giữa sóng biển, tư thế anh dũng hiên ngang, sớm đã muốn thử từ lâu.

Trì Sính thấy Ngô Sở Úy nôn nóng muốn xuống, vội kéo y lại, giảng giải cho y những điều quan trọng cần biết.

“Nhớ hết cả chưa?” Hỏi Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy không ngừng gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi.”

“Lặp lại một lần cho tôi nghe.” Trì Sính ra lệnh.

Ngô Sở Úy không kiên nhẫn: “Lặp lại lần nữa tốn thời gian lắm, anh xem người ta đã chơi cả nửa ngày rồi, chúng ta còn chần chừ như thế, lát nữa sẽ hết sóng.”

“Cậu yên tâm, từ giờ đến tối, sóng sẽ càng lúc càng lớn. Nghe lời, lặp lại những gì tôi đã nói vừa rồi đi.”

Ngô Sở Úy chỉ đành qua loa lặp lại một lần.

Quả nhiên bị Trì Sính ấn lại không cho đi, cho đến khi nhớ hết không sót điều gì, mới thả cho y vào biển.

Hai người đồng thời nằm lên ván lướt sóng, chậm rãi lướt vào biển.

Dần đần, sóng biển bắt đầu đẩy ván lướt sóng trôi đi, Ngô Sở Úy rất hưng phấn, một con sóng lớn ập đến, Ngô Sở Úy bất chợt sợ hãi, bình tĩnh gì đó biến mất sạch. Không phải chứ? Sóng cao như thế? A a a… trời ơi!

Vốn đã nhớ kỹ rồi, phải đứng thẳng trên đỉnh ngọn sóng, nhưng Ngô Sở Úy mà sợ hãi thì sẽ quên hết tất cả, giống như con rùa nằm bệt trên ván lướt sóng, kết quả bị sóng lớn cuốn vào biển, suýt nữa đã bị tạt bên bờ.

Cố gắng vuốt mặt một cái, nhìn sang phía Trì Sính.

Trì Sính bình tĩnh nhẹ nhàng, thoải mái vẽ một đường cong đẹp mắt trên dòng nước, thân thể hắn dường như có đủ cảm giác phương hướng như chiếc la bàn, cực có tính đàn hồi, quả thật giống như dính trên ván lướt sóng. Sau lưng hình thành một con sóng lớn dạng ống cực to, hắn nhảy vọt lên, xoay chuyển, thực hiện một động tác có độ khó cao trong bọt nước cao bằng cả hai tầng lầu, sau khi sóng lớn qua thì tiếp tục nhanh chóng trượt tới.

Cả quá trình rúng động lòng người, sảng khoái tràn trề, quả thật chói mắt.

Ngô Sở Úy ghen tỵ đỏ mắt.

Không cam lòng, tiếp tục trượt vào biển, một cơn sóng ập đến, y gào to, chậm rãi nâng người lên, một chân cũng đứng lên, sau đó đầu gối cố rướn thẳng.

“A a a… tôi thành công rồi, tôi thành công rồi!”

Vừa kêu được hai tiếng đã bị lật nhào vào biển, uống một đống nước biển.

Trì Sính đứng xa xa nhìn y cười.

Ngô Sở Úy thò đầu ra khỏi nước, bắt được nụ cười của Trì Sính.



Nụ cười sáng lạn thuần túy, tràn đầy kích tình chưa từng có, cứ như thoáng chốc đã trở về năm mười bảy mười tám tuổi, năm tháng thanh xuân chưa trải qua trắc trở thăng trầm, không hề vướng bận.

Trì Sính lúc này, được mặt trời chiếu khắp toàn thân, mê người đến mức không thật.

Ngô Sở Úy lại leo lên ván lướt sóng, lần này y không sợ hãi nữa, đứng thẳng trước khi sóng đến, cảm thụ chân dẫm lên sóng lớn, không sợ khó khăn, nhận lấy kích thích lao tới trước.

“Sướng quá!” Ngô Sở Úy gào to với sóng biển.

Trì Sính lướt đến cạnh Ngô Sở Úy, ván dài ván ngắn đụng vào nhau, cùng lật nhào vào biển, tay Trì Sính ôm lấy eo Ngô Sở Úy, mang y lên mặt nước.

Ngô Sở Úy phun nước biển ra, sau đó cắn mạnh lên mặt Trì Sính.

Trì Sính vuốt gương mặt ẩm ướt của Ngô Sở Úy, cảm giác hồn cũng bị gương mặt anh tuấn này hút đi mất.

Lại một con sóng lớn ập đến, Ngô Sở Úy kêu oa oa hai tiếng.

“Sóng đến rồi, sóng đến rồi.”

Sau đó, ngọn sóng cao bảy tám mét lập tức ập xuống, Ngô Sở Úy ôm chặt Trì Sính, cảm nhận sức đập to lớn khi sóng ập vào người.

Đợi sóng qua đi, Ngô Sở Úy nâng đầu lên cười ha ha.

Không biết tại sao muốn cười, chỉ là cảm thấy tất cả đè nén và đau khổ trong lòng đều tan biến vào lúc này.

Thế giới của y giống như một bài ca, chán chường và sa sút chỉ là một nốt nhạc trong đó, nhạc điệu của cả bài ca đi theo hướng tích cực, tràn đầy hy vọng và niềm vui.

Sau khi lên bờ, Ngô Sở Úy và Trì Sính viết tên của nhau lên ván lướt sóng rồi đẩy vào biển.

Tối đến, hai người cùng thưởng thức người bản địa biểu diễn múa với váy cỏ.

Vảy cỏ Hawaii dùng lá của một thực vật nhiệt đới đặc biệt ở Hawaii tết thành, các cô gái Hawaii đầu đội vòng hoa, mặc váy cỏ không tay, trước ngực đeo vòng hoa và vòng vỏ sò, chân không mang giày, tràn đầy phong vị của vùng biển phía nam.

“Trước kia tôi từng thấy qua váy cỏ bản địa phong cách cổ xưa nhất.” Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy hỏi: “Cổ xưa thế nào?”

“Phụ nữ Hawaii thời xưa mặc váy cỏ nhảy múa sẽ không mặc áo trên, chỉ mặc váy, hiện tại thì không vậy nữa. Nhưng nếu cậu chịu bỏ tiền, vẫn sẽ có phục vụ đặc biệt kiểu đó.”

Ngô Sở Úy ghen tỵ nghiến răng nghiến lợi: “Anh đang khoe khoang với tôi phải không? Tôi cũng muốn xem!”

Trì Sính làm sao có thể cho y xem? Lập tức lạnh mặt giả người chết.

Ngô Sở Úy chỉ đành giải khát trước với kiểu mặc áo này, động tác khiêu vũ rất mê người. Khi thì vui vẻ chạy nhảy, lúc thì chậm rãi thoải mái, nhấp nhô theo nhịp sóng, tràn đầy hơi thở sống động.

Ngô Sở Úy vừa thưởng thức, vừa ảo tưởng cảnh tượng dâm đãng khi các cô không mặc áo trên rung ngực lắc mông, suy nghĩ một hồi cổ họng liền khô ngứa, tay chọt lên eo Trì Sính.

“Này, về khách sạn không?”

“Sao về sớm vậy?” Trì Sính cố ý hỏi.

Ngô Sở Úy không tự nhiên đáp: “Còn không về sao? Đã mấy giờ rồi hả? Nhìn một đống phụ nữ vặn vẹo có ý nghĩa gì?”

Trì Sính chỉ cười không nói.

Về khách sạn, tắm xong, Ngô Sở Úy lười mặc áo, để trần chui lên giường.

“Mau lên.” Đạp loạn giục Trì Sính.

Trì Sính bóp chặt hai cổ tay Ngô Sở Úy, ấn xuống hai bên đầu y, mắt hổ lập tức phát ra tia sáng âm tà.

“Cậu quên một chuyện rồi đúng không?”

Ngô Sở Úy chớp mắt: “Chuyện gì?”

“Chuyện của Nhạc Duyệt tính thế nào?” Trì Sính âm u: “Vụ án lừa gạt lớn như thế, ngài muốn kết thúc thì kết thúc sao? Tạo quan hệ còn phải tốn chút bạc, ngài muốn qua loa như vậy sao?”

Ngô Sở Úy lộ vẻ khổ sở.

“Tôi vẫn hơi nhớ mẹ tôi.”

Rắc! Trực tiếp dùng còng tay.

“Tối qua cô báo mộng cho tôi, bảo tôi chuyển lời cho cậu, cậu đó, nên thành thành thật thật nhận phạt đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Phải Tình Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook