Chương 193: Ngược một trận
Sài Kê Đản
09/08/2016
Hai tay Ngô Sở Úy bị còng vào nhau, bị Trì Sính ấn lên đỉnh đầu.
Trì Sính ngồi xổm trên người Ngô Sở Úy, chiếc cằm cương nghị tì lên ngực Ngô Sở Úy, tình dục và tình yêu giao hòa trong đôi mắt hổ, hình thành một ngọn lửa hừng hực, bắn lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cọ chân lên đùi Trì Sính, mềm giọng xin: “Nể tình tôi nhớ anh như thế, đừng phạt được không?”
Đàn ông có lúc sẽ không chống nổi sức mê hoặc của những lời ngọt ngào, đặc biệt là khi người trước mặt hắn còn là người trong lòng hắn.
“Cậu nhớ tôi thế nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cười đến là anh tuấn mê người, “Ngày ngày đều nhớ, ban ngày nhớ, ban đêm nhớ, khi vuốt súng là nhớ nhất.”
Trì Sính suýt nữa đã bị sự lẳng lơ của Ngô Sở Úy đánh bại.
“Nhớ tôi còn không đến tìm tôi?”
Ngô Sở Úy tránh né vấn đề này, hỏi ngược lại: “Anh nhớ tôi không?”
Trì Sính mài răng lên cằm Ngô Sở Úy, âm u nói: “Nhớ cậu, càng nhớ mặt sau của cậu. Cậu càng giận tôi, thì tôi càng nhớ chỗ đó của cậu, muốn triệt để chơi hư cậu, để cậu không dám lẳng lơ với người khác nữa.”
Nói xong, trượt tay vào giữa chân Ngô Sở Úy, ngón tay nhẹ cọ vào chỗ bí mật.
Hơn hai tháng không thân cận da thịt, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, Trì Sính chẳng qua chỉ mới như chuồn chuồn lướt nước, eo Ngô Sở Úy đã run mạnh, trên mặt xuất hiện vẻ khổ sở khó nhịn.
Trì Sính ném qua ánh mắt cười nhạo, trêu chọc: “Đúng là lẳng lơ.”
Ngô Sở Úy đáp trả ngay lập tức: “Anh mới lẳng lơ!”
Kết quả, vừa nói xong câu này, hai chân đã bị Trì Sính móc lên tay vịnh giường.
Ngô Sở Úy lộ vẻ lo sợ, vội vã đạp chân giãy dụa.
“Đừng cột, đừng cột.”
Trì Sính ấn chặt lấy, nửa người đè lên, giọng điệu dịu dàng, nhưng thái độ cứng rắn.
“Nghe lời, lần này nhất định phải phạt.”
Ngô Sở Úy nhíu mày kháng nghị.
Trì Sính sầm mặt: “Cậu tự nói xem bản thân cậu có nên bị phạt không?”
Ngô Sở Úy không nói gì.
“Phạt xong thì coi như dứt, nghe chưa?”
Ngô Sở Úy giằng co hồi lâu mới gật đầu.
Trì Sính mở ngăn kéo, lôi đạo cụ đã chuẩn bị sẵn ra.
Ngô Sở Úy vừa thấy nến, lập tức sợ hãi tru tréo.
“Đừng, đừng, tôi sợ nóng.”
Trì Sính hỏi y: “Khi lừa tôi sao không sợ?”
“Chính vì tôi sợ, mới không dám nói chân tướng cho anh biết.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hờ hững nói: “Khi chân tướng rõ ràng, cậu cũng không giải thích với tôi mà!”
“Tôi… ưm…”
Ngô Sở Úy còn muốn nói gì đó, Trì Sính đã dùng miệng lắp kín môi y, nụ hôn say đắm đậm đà, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nói rõ mong nhớ và khát vọng dành cho nhau. Thân thể vốn căng cứng của Ngô Sở Úy cũng chậm rãi thả lỏng, y không tin Trì Sính sẽ thật sự tổn hại mình, chẳng qua chỉ là hù dọa mà thôi.
Dần dà, miệng Trì Sính rời khỏi môi Ngô Sở Úy, ngậm một cục đá, tiếp tục lướt đi trên người Ngô Sở Úy.
Hơi lạnh thấu xương ập đến ngực, Ngô Sở Úy khó chịu rên rỉ một tiếng.
Cục đá nhọn trong miệng Trì Sính ác liệt đâm lên đầu nhũ của y.
Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, da gà da vịt thoáng cái nổi lên.
“Lạnh quá… đừng…”
Trì Sính lướt thẳng đến chỗ cúc hoa của Ngô Sở Úy, ánh mắt trắng trợn không thèm che giấu nhìn chằm chằm vào nơi non nớt đã từng được hắn bảo vệ tỉ mỉ.
Ngô Sở Úy đỏ mặt tía tai, vươn hai tay ra sau túm tóc Trì Sính.
“Đừng nhìn mà.”
Trì Sính trêu chọc: “Hơn hai tháng không vểnh mông lẳng lơ với tôi, bây giờ đã biết mắc cỡ rồi hả?”
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận: “Bố anh!”
“Còn có tinh thần mắng người nữa? Xem ra cậu cũng không sợ gì!”
Trì Sính cười nói, rồi đẩy viên đá đó vào trong cửa động của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lạnh đến mức mông run lên, muốn “nhả” cục đá ra, nhưng lại bị Trì Sính nghiêm lệnh ngăn cản.
“Kẹp chặt cho tôi!”
Ngô Sở Úy khó chịu vặn eo.
“Lạnh… ưm… khó chịu quá…”
Trì Sính đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy, giọng rất nghiêm khắc.
“Không cho run!”
“Không phải tôi muốn run… là không tự chủ được… a a…”
Trì Sính lại đánh thêm hai cái, kết quả Ngô Sở Úy càng run dữ dội hơi, trong tiếng rên đã xen lẫn âm khóc nặng nề, càng kích thích ham muốn ngược đãi của Trì Sính.
“Chịu không nổi rồi…”
Lúc này Ngô Sở Úy rất cần một hơi nóng, để xua đi lạnh lẽo trong người.
Đầu lưỡi của Trì Sính chạm đúng chỗ thỏa mãn yêu cầu này của Ngô Sở Úy.
Ấm áp sau khi trải qua lạnh lẽo, còn thiêu đốt thần kinh Ngô Sở Úy hơn là cho nhiệt độ trực tiếp, đầu lưỡi dày ấm mạnh mẽ vừa thò vào, Ngô Sở Úy đã rên rỉ cao vút, trong mắt nhiễm đầy dâm dục.
“Sướng… sướng quá… sâu thêm chút nữa…”
Cùng lúc này, tay Trì Sính lại bắt đầu xoa nắn Ngô Sở Úy, sức lực vừa đủ, những vị trí quan trọng đều được vuốt ve thỏa đáng, khiến xương cốt toàn thân y đều tê dại.
Sau khi cơ thể tê liệt mới thi ngược, trình độ mạnh mẽ đó gấp đôi bình thường.
Lúc này Trì Sính mới đốt nến, để nghiêng bốn mươi lăm độ, một giọt sáp nhỏ lên cổ Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức bị cảm giác nóng cháy bức cho phải khóc kêu.
“Nóng!! Hu…”
Trì Sính xoay cây nến, nhỏ một giọt lên đầu nhũ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bật ngữa cổ, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Thấy cây nến lại bị di tới, Ngô Sở Úy ôm tay Trì Sính cầu xin: “Đừng nhỏ nữa đừng nhỏ nữa, nóng lắm, bỏng chết tôi rồi.”
Trì Sính ấn hai tay Ngô Sở Úy lên đỉnh đầu, nhỏ cây nến đã đọng đầy sáp xung quanh đầu nhũ của Ngô Sở Úy, một lần nhỏ hết mấy giọt.
Ngô Sở Úy kêu gào oa oa, tay bị Trì Sính ấn chặt điên cuồng giãy dụa, trên cổ thoáng hiện gân mạch, gương mặt vặn vẹo trở nên càng thêm mê người trong mắt Trì Sính.
Trì Sính kéo đầu nhũ của Ngô Sở Úy lên, chậm rãi dịch cây nến qua.
Ngô Sở Úy liều mạng dùng tay ngăn cản Trì Sính, liên mồm xin tha.
“Đừng nhỏ chỗ đó, chỗ đó đặc biệt mẫn cảm, a…”
Câu này quả thật chính là tìm bỏng, trong ánh mắt hoảng sợ bất an của Ngô Sở Úy, Trì Sính chậm rãi nghiêng cây nến.
Tách!
Một giọt sáp thật to nhỏ lên đầu nhũ hồng hào của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy kêu gào kịch liệt, điểu đã cứng từ lâu cũng nhỏ ra dịch thể trong suốt dưới kích thích này, Trì Sính nhận được “tín hiệu” đó, cười xấu xa dữ tợn, nâng cây nến lên lần nữa.
Từng giọt sáp nóng nhỏ lên chỗ mẫn cảm của Ngô Sở Úy, y vặn vẹo vung vẩy khóc kêu xin tha, dưới mông ẩm ướt cả vùng, dáng vẻ thê thảm khiến Trì Sính càng muốn “thương” y nhiều hơn.
Ngô Sở Úy thấy cây nến của Trì Sính lại muốn dời xuống, liền vung tay che kín bé chim cứng rắn đã thèm thuồng nhỏ dãi từ lâu.
“Không được!”
Trì Sính ném ánh mắt cứng rắn qua, giọng điệu nặng nề rất có lực uy hiếp.
“Lấy ra.”
Ngô Sở Úy sống chết không chịu buông tay.
Trì Sính cầm roi da đã chuẩn bị từ trước, mạnh bạo quất lên mu bàn tay Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đau đến mức vội vã thu tay về, sợi roi đương nhiên cũng rơi lên phần trong đùi y.
Ngô Sở Úy kêu đau, nước mắt sắp rơi xuống.
Tay Trì Sính ngưng trệ giữa không trung, hỏi: “Đau không?”
Ngô Sở Úy liều mạng gật đầu.
Kết quả roi của Trì Sính lại đổi chỗ, đổi thành phần thịt mềm nhất trên mông Ngô Sở Úy, quất từng cái từng cái không hề lưu tình, hơn nữa còn bức ép Ngô Sở Úy không được động đậy, vừa quất vừa muốn y phải nhận sai.
Quất đến một sức nóng nhất định rồi sẽ nhỏ sáp, có thể hạ thấp cảm giác bỏng cháy khi sáp dính vào da.
Cho dù là thế, khi giọt sáp nhỏ lên mệnh căn của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy vẫn trợn trừng hai mắt, nghẹn ngào một hồi lâu, oa oa kêu gào.
“A a… ưm ưm…”
Trì Sính vẫn không lưu tình, tiếp tục dùng sức lực to lớn nghiêm phạt hành vi lừa gạt.
Sáp nến nhỏ lên đỉnh mệnh căn, lên trứng của Ngô Sở Úy, phần đáy chậu bị ngược đãi hung mãnh, từng giọt sáp đỏ che kín những chỗ mẫn cảm, khiến thân thể y càng trở nên thê thảm dâm mị.
Phần đỉnh mệnh căn của Ngô Sở Úy bị bỏng liên tục nhỏ nước, mông lắc tới lắc lui, giường cũng rối tinh rối mù, người ướt rượt mồ hôi, cổ họng phát ra tiếng khóc cầu sắp tàn phá.
“Chịu không nổi rồi… hu hu…”
Trì Sính nghiêm giọng chất vấn: “Biết sai chưa?”
“Biết rồi… hu hu… không dám lừa anh nữa…”
Vừa nói xong, Trì Sính đã nâng mông y lên thật cao, gần như tạo thành một góc chín mươi độ với giường, cưỡng ép y phải nhìn thẳng vào chỗ kín của mình đang bị người ta dâm loạn, tăng thêm độ ngược đãi tinh thần.
“Đừng! Đừng!” Mặt Ngô Sở Úy sắp bỏng luôn rồi.
Vẻ mặt xấu hổ này càng kích động thú dục của Trì Sính, hắn không chỉ không dừng tay, còn tách chỗ kín của Ngô Sở Úy, nhỏ sáp nến nóng bỏng vào trong lớp da non nớt.
Ngô Sở Úy gào to mất khống chế, chớp mắt đã bắn ra.
Sau đó, Trì Sính quyết đoán ngược đãi nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của Ngô Sở Úy, từng giọt sáp rơi vào động, tiếng roi vang bôm bốp. Ngô Sở Úy đã hoàn toàn ném bỏ sỉ diện, điên cuồng lắc đầu, hai chân co giật kịch liệt, tinh dịch bắn tung tóe, tiếng kêu khóc vang to không dứt.
“Trì Sính… hu hu… tôi biết sai rồi… a a… không dám nữa không dám nữa… tha cho tôi… a a… sắp chết rồi…”
Cuối cùng, quất mạnh một roi rồi kết thúc.
Mông Ngô Sở Úy co giật kịch liệt một lát, rồi mới trở nên tê dại.
…
Đã quá lâu chưa từng chịu loại kích thích mạnh thế này, Ngô Sở Úy trở nên hư thoát, chỗ nào trên người cũng kêu gào đau đớn, ủy khuất đến mức nằm yên trên giường dậm chân.
Trì Sính cười ôm Ngô Sở Úy vào lòng.
“Anh quá tàn nhẫn.” Ngô Sở Úy chỉ trích: “Tôi không tính tiếp tục với anh nữa.”
“Đến nỗi đó sao?” Trì Sính lau mồ hôi trên mặt y, “Không phải cậu cũng sướng sao?”
Ngô Sở Úy chết cũng không thừa nhận.
Thật ra nến mà Trì Sính sử dụng trên người Ngô Sở Úy là nến nhiệt độ thấp, căn bản sẽ không bị bỏng, hơn nữa còn có tác dụng chữa trị thanh nhiệt trừ độc. Còn về roi, Trì Sính cũng không dùng sức quá mạnh, Ngô Sở Úy kêu hăng máu như vậy, hơn phân nửa là do sướng.
“Đi, tôi dẫn cậu đi rửa.”
Khắp người Ngô Sở Úy toàn là sáp nến đã đông lại, Trì Sính nhẫn nại tẩy rửa cho y, sau khi tẩy sạch toàn bộ, hai người lại nằm vào bồn tắm mát xa rộng rãi.
Nước nóng nổi lên ùng ục, Ngô Sở Úy hơi híp mắt, lười biếng không muốn nói chuyện.
Ngữ khí của Trì Sính dịu dàng hơn vừa rồi cả mấy lần
“Sau này có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu giếm hoài, sống như vậy không mệt sao?”
Sắc mặt Ngô Sở Úy nặng nề, không lên tiếng.
Trì Sính vuốt gáy y hỏi: “Tôi đáng sợ vậy sao?”
Vừa nghe câu này, mắt Ngô Sở Úy lập tức trợn to, ánh mắt hung hãn đã cho Trì Sính câu trả lời tốt nhất: Anh nói đi? Hỏi vậy không phải phí lời sao?!!
Trì Sính bị vẻ mặt đáng yêu này chọc cười, hất nước lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bực mình nện lên đầu Trì Sính, đè đầu hắn xuống nước.
Trì Sính không giận, tùy ý Ngô Sở Úy la lối.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại không biết mắc cỡ ôm người ta.
“Sau này, cứ để tôi gian xảo giùm cậu, còn cuộc sống thoải mái thì cậu hãy sống giùm tôi.”
Một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, đột nhiên lại khiến Ngô Sở Úy rất cảm động.
Ngô Sở Úy lại hôn lên môi Trì Sính.
Hai người chán chê thêm một trận trong bồn tắm, rồi chạy lên giường của căn phòng ngủ khác.
Đèn trong phòng rất ấm, ngoài cửa sổ là biển, tiếng sóng biển vỗ bờ gõ vào hai con tim đang rục rịch.
“Vừa rồi chẳng sướng chút nào!” Không biết sao Ngô Sở Úy lại bắt bẻ màn trừng phạt Trì Sính dành cho mình, giọng điệu nặng nề: “Tôi không thích cách sướng đó.”
Trên mặt Trì Sính lộ ra nụ cười: “Vậy cậu thích kiểu sướng nào?”
Ánh mắt Ngô Sở Úy đầy phong lưu, liếc nhìn Trì Sính một lát, sau khi đánh hạ lực ý chí của hắn, đột ngột lại trở người, đè Trì Sính xuống.
Trì Sính ngồi xổm trên người Ngô Sở Úy, chiếc cằm cương nghị tì lên ngực Ngô Sở Úy, tình dục và tình yêu giao hòa trong đôi mắt hổ, hình thành một ngọn lửa hừng hực, bắn lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cọ chân lên đùi Trì Sính, mềm giọng xin: “Nể tình tôi nhớ anh như thế, đừng phạt được không?”
Đàn ông có lúc sẽ không chống nổi sức mê hoặc của những lời ngọt ngào, đặc biệt là khi người trước mặt hắn còn là người trong lòng hắn.
“Cậu nhớ tôi thế nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cười đến là anh tuấn mê người, “Ngày ngày đều nhớ, ban ngày nhớ, ban đêm nhớ, khi vuốt súng là nhớ nhất.”
Trì Sính suýt nữa đã bị sự lẳng lơ của Ngô Sở Úy đánh bại.
“Nhớ tôi còn không đến tìm tôi?”
Ngô Sở Úy tránh né vấn đề này, hỏi ngược lại: “Anh nhớ tôi không?”
Trì Sính mài răng lên cằm Ngô Sở Úy, âm u nói: “Nhớ cậu, càng nhớ mặt sau của cậu. Cậu càng giận tôi, thì tôi càng nhớ chỗ đó của cậu, muốn triệt để chơi hư cậu, để cậu không dám lẳng lơ với người khác nữa.”
Nói xong, trượt tay vào giữa chân Ngô Sở Úy, ngón tay nhẹ cọ vào chỗ bí mật.
Hơn hai tháng không thân cận da thịt, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, Trì Sính chẳng qua chỉ mới như chuồn chuồn lướt nước, eo Ngô Sở Úy đã run mạnh, trên mặt xuất hiện vẻ khổ sở khó nhịn.
Trì Sính ném qua ánh mắt cười nhạo, trêu chọc: “Đúng là lẳng lơ.”
Ngô Sở Úy đáp trả ngay lập tức: “Anh mới lẳng lơ!”
Kết quả, vừa nói xong câu này, hai chân đã bị Trì Sính móc lên tay vịnh giường.
Ngô Sở Úy lộ vẻ lo sợ, vội vã đạp chân giãy dụa.
“Đừng cột, đừng cột.”
Trì Sính ấn chặt lấy, nửa người đè lên, giọng điệu dịu dàng, nhưng thái độ cứng rắn.
“Nghe lời, lần này nhất định phải phạt.”
Ngô Sở Úy nhíu mày kháng nghị.
Trì Sính sầm mặt: “Cậu tự nói xem bản thân cậu có nên bị phạt không?”
Ngô Sở Úy không nói gì.
“Phạt xong thì coi như dứt, nghe chưa?”
Ngô Sở Úy giằng co hồi lâu mới gật đầu.
Trì Sính mở ngăn kéo, lôi đạo cụ đã chuẩn bị sẵn ra.
Ngô Sở Úy vừa thấy nến, lập tức sợ hãi tru tréo.
“Đừng, đừng, tôi sợ nóng.”
Trì Sính hỏi y: “Khi lừa tôi sao không sợ?”
“Chính vì tôi sợ, mới không dám nói chân tướng cho anh biết.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hờ hững nói: “Khi chân tướng rõ ràng, cậu cũng không giải thích với tôi mà!”
“Tôi… ưm…”
Ngô Sở Úy còn muốn nói gì đó, Trì Sính đã dùng miệng lắp kín môi y, nụ hôn say đắm đậm đà, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, nói rõ mong nhớ và khát vọng dành cho nhau. Thân thể vốn căng cứng của Ngô Sở Úy cũng chậm rãi thả lỏng, y không tin Trì Sính sẽ thật sự tổn hại mình, chẳng qua chỉ là hù dọa mà thôi.
Dần dà, miệng Trì Sính rời khỏi môi Ngô Sở Úy, ngậm một cục đá, tiếp tục lướt đi trên người Ngô Sở Úy.
Hơi lạnh thấu xương ập đến ngực, Ngô Sở Úy khó chịu rên rỉ một tiếng.
Cục đá nhọn trong miệng Trì Sính ác liệt đâm lên đầu nhũ của y.
Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, da gà da vịt thoáng cái nổi lên.
“Lạnh quá… đừng…”
Trì Sính lướt thẳng đến chỗ cúc hoa của Ngô Sở Úy, ánh mắt trắng trợn không thèm che giấu nhìn chằm chằm vào nơi non nớt đã từng được hắn bảo vệ tỉ mỉ.
Ngô Sở Úy đỏ mặt tía tai, vươn hai tay ra sau túm tóc Trì Sính.
“Đừng nhìn mà.”
Trì Sính trêu chọc: “Hơn hai tháng không vểnh mông lẳng lơ với tôi, bây giờ đã biết mắc cỡ rồi hả?”
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận: “Bố anh!”
“Còn có tinh thần mắng người nữa? Xem ra cậu cũng không sợ gì!”
Trì Sính cười nói, rồi đẩy viên đá đó vào trong cửa động của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lạnh đến mức mông run lên, muốn “nhả” cục đá ra, nhưng lại bị Trì Sính nghiêm lệnh ngăn cản.
“Kẹp chặt cho tôi!”
Ngô Sở Úy khó chịu vặn eo.
“Lạnh… ưm… khó chịu quá…”
Trì Sính đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy, giọng rất nghiêm khắc.
“Không cho run!”
“Không phải tôi muốn run… là không tự chủ được… a a…”
Trì Sính lại đánh thêm hai cái, kết quả Ngô Sở Úy càng run dữ dội hơi, trong tiếng rên đã xen lẫn âm khóc nặng nề, càng kích thích ham muốn ngược đãi của Trì Sính.
“Chịu không nổi rồi…”
Lúc này Ngô Sở Úy rất cần một hơi nóng, để xua đi lạnh lẽo trong người.
Đầu lưỡi của Trì Sính chạm đúng chỗ thỏa mãn yêu cầu này của Ngô Sở Úy.
Ấm áp sau khi trải qua lạnh lẽo, còn thiêu đốt thần kinh Ngô Sở Úy hơn là cho nhiệt độ trực tiếp, đầu lưỡi dày ấm mạnh mẽ vừa thò vào, Ngô Sở Úy đã rên rỉ cao vút, trong mắt nhiễm đầy dâm dục.
“Sướng… sướng quá… sâu thêm chút nữa…”
Cùng lúc này, tay Trì Sính lại bắt đầu xoa nắn Ngô Sở Úy, sức lực vừa đủ, những vị trí quan trọng đều được vuốt ve thỏa đáng, khiến xương cốt toàn thân y đều tê dại.
Sau khi cơ thể tê liệt mới thi ngược, trình độ mạnh mẽ đó gấp đôi bình thường.
Lúc này Trì Sính mới đốt nến, để nghiêng bốn mươi lăm độ, một giọt sáp nhỏ lên cổ Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức bị cảm giác nóng cháy bức cho phải khóc kêu.
“Nóng!! Hu…”
Trì Sính xoay cây nến, nhỏ một giọt lên đầu nhũ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bật ngữa cổ, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Thấy cây nến lại bị di tới, Ngô Sở Úy ôm tay Trì Sính cầu xin: “Đừng nhỏ nữa đừng nhỏ nữa, nóng lắm, bỏng chết tôi rồi.”
Trì Sính ấn hai tay Ngô Sở Úy lên đỉnh đầu, nhỏ cây nến đã đọng đầy sáp xung quanh đầu nhũ của Ngô Sở Úy, một lần nhỏ hết mấy giọt.
Ngô Sở Úy kêu gào oa oa, tay bị Trì Sính ấn chặt điên cuồng giãy dụa, trên cổ thoáng hiện gân mạch, gương mặt vặn vẹo trở nên càng thêm mê người trong mắt Trì Sính.
Trì Sính kéo đầu nhũ của Ngô Sở Úy lên, chậm rãi dịch cây nến qua.
Ngô Sở Úy liều mạng dùng tay ngăn cản Trì Sính, liên mồm xin tha.
“Đừng nhỏ chỗ đó, chỗ đó đặc biệt mẫn cảm, a…”
Câu này quả thật chính là tìm bỏng, trong ánh mắt hoảng sợ bất an của Ngô Sở Úy, Trì Sính chậm rãi nghiêng cây nến.
Tách!
Một giọt sáp thật to nhỏ lên đầu nhũ hồng hào của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy kêu gào kịch liệt, điểu đã cứng từ lâu cũng nhỏ ra dịch thể trong suốt dưới kích thích này, Trì Sính nhận được “tín hiệu” đó, cười xấu xa dữ tợn, nâng cây nến lên lần nữa.
Từng giọt sáp nóng nhỏ lên chỗ mẫn cảm của Ngô Sở Úy, y vặn vẹo vung vẩy khóc kêu xin tha, dưới mông ẩm ướt cả vùng, dáng vẻ thê thảm khiến Trì Sính càng muốn “thương” y nhiều hơn.
Ngô Sở Úy thấy cây nến của Trì Sính lại muốn dời xuống, liền vung tay che kín bé chim cứng rắn đã thèm thuồng nhỏ dãi từ lâu.
“Không được!”
Trì Sính ném ánh mắt cứng rắn qua, giọng điệu nặng nề rất có lực uy hiếp.
“Lấy ra.”
Ngô Sở Úy sống chết không chịu buông tay.
Trì Sính cầm roi da đã chuẩn bị từ trước, mạnh bạo quất lên mu bàn tay Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đau đến mức vội vã thu tay về, sợi roi đương nhiên cũng rơi lên phần trong đùi y.
Ngô Sở Úy kêu đau, nước mắt sắp rơi xuống.
Tay Trì Sính ngưng trệ giữa không trung, hỏi: “Đau không?”
Ngô Sở Úy liều mạng gật đầu.
Kết quả roi của Trì Sính lại đổi chỗ, đổi thành phần thịt mềm nhất trên mông Ngô Sở Úy, quất từng cái từng cái không hề lưu tình, hơn nữa còn bức ép Ngô Sở Úy không được động đậy, vừa quất vừa muốn y phải nhận sai.
Quất đến một sức nóng nhất định rồi sẽ nhỏ sáp, có thể hạ thấp cảm giác bỏng cháy khi sáp dính vào da.
Cho dù là thế, khi giọt sáp nhỏ lên mệnh căn của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy vẫn trợn trừng hai mắt, nghẹn ngào một hồi lâu, oa oa kêu gào.
“A a… ưm ưm…”
Trì Sính vẫn không lưu tình, tiếp tục dùng sức lực to lớn nghiêm phạt hành vi lừa gạt.
Sáp nến nhỏ lên đỉnh mệnh căn, lên trứng của Ngô Sở Úy, phần đáy chậu bị ngược đãi hung mãnh, từng giọt sáp đỏ che kín những chỗ mẫn cảm, khiến thân thể y càng trở nên thê thảm dâm mị.
Phần đỉnh mệnh căn của Ngô Sở Úy bị bỏng liên tục nhỏ nước, mông lắc tới lắc lui, giường cũng rối tinh rối mù, người ướt rượt mồ hôi, cổ họng phát ra tiếng khóc cầu sắp tàn phá.
“Chịu không nổi rồi… hu hu…”
Trì Sính nghiêm giọng chất vấn: “Biết sai chưa?”
“Biết rồi… hu hu… không dám lừa anh nữa…”
Vừa nói xong, Trì Sính đã nâng mông y lên thật cao, gần như tạo thành một góc chín mươi độ với giường, cưỡng ép y phải nhìn thẳng vào chỗ kín của mình đang bị người ta dâm loạn, tăng thêm độ ngược đãi tinh thần.
“Đừng! Đừng!” Mặt Ngô Sở Úy sắp bỏng luôn rồi.
Vẻ mặt xấu hổ này càng kích động thú dục của Trì Sính, hắn không chỉ không dừng tay, còn tách chỗ kín của Ngô Sở Úy, nhỏ sáp nến nóng bỏng vào trong lớp da non nớt.
Ngô Sở Úy gào to mất khống chế, chớp mắt đã bắn ra.
Sau đó, Trì Sính quyết đoán ngược đãi nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của Ngô Sở Úy, từng giọt sáp rơi vào động, tiếng roi vang bôm bốp. Ngô Sở Úy đã hoàn toàn ném bỏ sỉ diện, điên cuồng lắc đầu, hai chân co giật kịch liệt, tinh dịch bắn tung tóe, tiếng kêu khóc vang to không dứt.
“Trì Sính… hu hu… tôi biết sai rồi… a a… không dám nữa không dám nữa… tha cho tôi… a a… sắp chết rồi…”
Cuối cùng, quất mạnh một roi rồi kết thúc.
Mông Ngô Sở Úy co giật kịch liệt một lát, rồi mới trở nên tê dại.
…
Đã quá lâu chưa từng chịu loại kích thích mạnh thế này, Ngô Sở Úy trở nên hư thoát, chỗ nào trên người cũng kêu gào đau đớn, ủy khuất đến mức nằm yên trên giường dậm chân.
Trì Sính cười ôm Ngô Sở Úy vào lòng.
“Anh quá tàn nhẫn.” Ngô Sở Úy chỉ trích: “Tôi không tính tiếp tục với anh nữa.”
“Đến nỗi đó sao?” Trì Sính lau mồ hôi trên mặt y, “Không phải cậu cũng sướng sao?”
Ngô Sở Úy chết cũng không thừa nhận.
Thật ra nến mà Trì Sính sử dụng trên người Ngô Sở Úy là nến nhiệt độ thấp, căn bản sẽ không bị bỏng, hơn nữa còn có tác dụng chữa trị thanh nhiệt trừ độc. Còn về roi, Trì Sính cũng không dùng sức quá mạnh, Ngô Sở Úy kêu hăng máu như vậy, hơn phân nửa là do sướng.
“Đi, tôi dẫn cậu đi rửa.”
Khắp người Ngô Sở Úy toàn là sáp nến đã đông lại, Trì Sính nhẫn nại tẩy rửa cho y, sau khi tẩy sạch toàn bộ, hai người lại nằm vào bồn tắm mát xa rộng rãi.
Nước nóng nổi lên ùng ục, Ngô Sở Úy hơi híp mắt, lười biếng không muốn nói chuyện.
Ngữ khí của Trì Sính dịu dàng hơn vừa rồi cả mấy lần
“Sau này có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu giếm hoài, sống như vậy không mệt sao?”
Sắc mặt Ngô Sở Úy nặng nề, không lên tiếng.
Trì Sính vuốt gáy y hỏi: “Tôi đáng sợ vậy sao?”
Vừa nghe câu này, mắt Ngô Sở Úy lập tức trợn to, ánh mắt hung hãn đã cho Trì Sính câu trả lời tốt nhất: Anh nói đi? Hỏi vậy không phải phí lời sao?!!
Trì Sính bị vẻ mặt đáng yêu này chọc cười, hất nước lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bực mình nện lên đầu Trì Sính, đè đầu hắn xuống nước.
Trì Sính không giận, tùy ý Ngô Sở Úy la lối.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại không biết mắc cỡ ôm người ta.
“Sau này, cứ để tôi gian xảo giùm cậu, còn cuộc sống thoải mái thì cậu hãy sống giùm tôi.”
Một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, đột nhiên lại khiến Ngô Sở Úy rất cảm động.
Ngô Sở Úy lại hôn lên môi Trì Sính.
Hai người chán chê thêm một trận trong bồn tắm, rồi chạy lên giường của căn phòng ngủ khác.
Đèn trong phòng rất ấm, ngoài cửa sổ là biển, tiếng sóng biển vỗ bờ gõ vào hai con tim đang rục rịch.
“Vừa rồi chẳng sướng chút nào!” Không biết sao Ngô Sở Úy lại bắt bẻ màn trừng phạt Trì Sính dành cho mình, giọng điệu nặng nề: “Tôi không thích cách sướng đó.”
Trên mặt Trì Sính lộ ra nụ cười: “Vậy cậu thích kiểu sướng nào?”
Ánh mắt Ngô Sở Úy đầy phong lưu, liếc nhìn Trì Sính một lát, sau khi đánh hạ lực ý chí của hắn, đột ngột lại trở người, đè Trì Sính xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.