Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 56: Bị xé rách mất rồi
Trường Dã Mạn Mạn
04/05/2024
(Edit: Dii)
Kỷ Tô muốn rút chân mình ra, nhưng bàn tay nắm chặt cậu còn chắc hơn cả kìm sắt.
Cậu ngước đôi mắt long lanh lên, đánh thức chút lương tâm của đối phương: “Đổi phần thưởng khác được không?”
Cố Chiêu lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Kỷ Tô nhìn đồ thủy thủ trên giường, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, dáng vẻ khi mình mặc bộ váy thủy thủ lẳng lơ này lên rốt cuộc sẽ trông như thế nào...
Cố Chiêu giơ tay nhấc váy lên: “Nếu ngại thì để anh mặc cho em.”
“Không cần!” Kỷ Tô lập tức giật váy lại, “Em tự mặc được...”
Cố Chiêu cười: “Được, vậy em tự mặc đi.”
Kỷ Tô nắm lấy váy, mặt từ từ đỏ lên: “Anh quay mặt qua trước đi.”
Cố Chiêu nhướng mày: “Mặc mà không cho anh xem?”
“Anh quay mặt qua đi mà!” Kỷ Tô đưa tay đẩy hắn, “Mặc xong rồi cho anh xem.”
“Được.” Cố Chiêu xoay người, lưng đối diện giường, “Cứ từ từ, không gấp.”
Kỷ Tô mím môi, lấy hết can đảm như đã quyết tâm, cởi cúc áo ngủ ra.
Cố Chiêu đứng ở cuối giường, tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên bên tai hắn, mỗi một giây tựa như bị kéo dài ra vô hạn.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi chờ, đến khi sau lưng truyền tới tiếng nói nhỏ như mèo kêu: “Em mặc xong rồi...”
Cố Chiêu xoay người, tầm mắt đặt lên người đang ở trên giường, màu mắt lập tức biến thành màu đen đặc.
Vì quá ngượng ngùng nên sắc đỏ trên mặt Kỷ Tô lan dần ra tới cổ. Cổ áo thủy thủ bị mở ra quá rộng để lộ cả một vùng da nhẵn mịn trắng ngần. Chiếc nơ bướm bằng ren ở trước ngực vốn dùng để trang trí vừa khéo không che được hai hạt đậu đỏ, chúng dựng thẳng lên nằm lấp ló phía sau lớp vải lưới trắng.
Tầm mắt của Cố Chiêu xuôi theo vòng eo gầy, nhìn xuống cặp đùi kia.
Kỷ Tô đang ngồi quỳ trên giường, váy ngắn hoàn toàn chẳng che được cặp mông tròn trịa vểnh lên. Đôi chân e thẹn khép sát vào, cặp đùi trắng bóc bị ép cấn ra khối thịt đùi trắng nõn như ngọc, nó bị đai nịt vớ siết lại tạo thành dấu vết nhàn nhạt.
Xuống thêm chút nữa, tất ren trắng nửa xuyên thấu ôm sát lấy cẳng chân thon dài thẳng thớm, trông vừa thuần khiết vừa hư hỏng.
Dưới ánh nhìn chăm chú gây áp lực của Cố Chiêu, đến cả lồng ngực của Kỷ Tô cũng đỏ lựng lên.
Cậu giơ tay vén chăn, định bụng bọc mình lại.
Gần như cùng lúc đó, Cố Chiêu cũng hành động, hệt như con báo săn thủ thế chờ đợi bổ nhào về phía con mồi.
Một tay hắn bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn giữ chặt người ta lại, cất giọng trầm khàn ngợi khen: “Đẹp lắm, cục cưng mặc váy đẹp lắm.”
Mi mắt của Kỷ Tô run rẩy dữ dội: “Anh nhìn xong rồi, vậy đã được chưa...”
“Nhìn xong là được rồi sao?” Cố Chiêu cười khẽ, lật người cậu qua, “Còn chưa làm mà.”
Vạt váy ngắn hơi vén lên trên, gần như không cần cởi ra cũng có thể...
Đương lúc giữa hạ, mới sáng sớm trời đã nóng nực rồi.
Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng cao, không khí trở nên ướt át dính nhớp, giống như nắm một cái là có thể vắt ra nước.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt Cố Chiêu rơi xuống, “bộp” một tiếng rơi trúng xương quai xanh đỏ bừng, nóng đến mức khiến Kỷ Tô run rẩy khắp người.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Tô được bế vào phòng tắm.
Đồ thủy thủ mặc trên người cậu vẫn chưa cởi ra, chỉ có điều mảnh vải đáng thương kia đã nhàu nhĩ tàn tạ, trên váy ngắn cũng dính rất nhiều vết tích.
Kỷ Tô nhũn chân đứng không nổi, chỉ có thể ngồi trên bệ rửa mặt.
Ngón tay của Cố Chiêu nghịch chiếc nơ bướm tả tơi trước ngực cậu, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Bị xé rách mất rồi.”
Lúc nãy Kỷ Tô khóc rất dữ dội, cổ họng cũng khàn đi, giọng cậu run rẩy: “Tại anh hết...”
“Ừ, tại anh.” Cố Chiêu nở nụ cười thỏa mãn, “Mai đền cho em váy mới, được không nào?”
Kỷ Tô vô thức lắc đầu từ chối: “Không muốn, em không muốn váy mới.”
“Không muốn?” Cố Chiêu hơi híp đôi mắt đen, bàn tay vén chiếc váy ngắn tả tơi lên, “Thế anh đành phải hết sức tận dụng nó thôi.”
Trực giác của Kỷ Tô cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cậu còn chưa kịp bỏ chạy đã bị bàn tay lớn hơn túm lấy eo nhấc lên, đè xuống trước gương.
Lại trôi qua một lúc lâu, Cố Chiêu tắm rửa sạch sẽ cho Kỷ Tô xong, dùng khăn tắm lớn bọc cậu lại rồi bế về phòng ngủ.
Bộ đồ thủy thủ bị thấm ướt đang nằm trên sàn phòng tắm đã hoàn toàn mất đi hình dáng ban đầu.
Kỷ Tô nằm sấp trên ga giường tơ tằm mát mẻ, mệt tới mức không nhấc nổi một ngón tay.
Cố Chiêu cúi xuống hôn lên xương cánh bướm xinh đẹp, thấp giọng dỗ dành: “Ngủ tiếp đi, anh đi nấu cơm cho em.”
*
Lúc Kỷ Tô thức dậy lần nữa đã là hai giờ chiều.
Cố Chiêu nằm bên cạnh cậu. Hắn đeo cặp kính gọng vàng nhã nhặn, một tay cầm sách đọc, tay còn lại đặt trên vai cậu, cứ chốc chốc lại xoa xoa.
Kỷ Tô nhận thấy cổ họng mình đau rát. Nhớ ra sáng sớm hôm nay mình vừa khóc vừa la xin tha mà không có tác dụng, cậu bực bội bắt lấy cái tay đang để trên vai mình, đưa lên miệng cắn một phát.
“Shhh...” Cố Chiêu cúi đầu xuống, cười một tiếng, “Hai cái miệng trên lẫn dưới của em, sao cái nào cũng giỏi cắn quá vậy.”
“Anh...” Kỷ Tô lại bị chọc cho xấu hổ, cậu quay mặt sang một bên, không thèm để ý tới hắn nữa.
Cố Chiêu đặt sách xuống, cúi người hôn lên bờ vai phủ đầy dấu vết: “Đói chưa?”
Kỷ Tô hơi uể oải, đáp: “Đói rồi.”
Mới sáng sớm đã bị ép để bụng đói vận động kịch liệt tận hai lần, bụng cậu đã xẹp lép từ lâu rồi.
Cố Chiêu đứng dậy cầm quần áo đặt ở đầu giường qua: “Anh mặc giúp em nhé?”
Kỷ Tô đẩy tay hắn: “Không cần, em tự mặc.”
Cố Chiêu không ép cậu, chủ động xoay người lại: “Em mặc đi, anh không nhìn.”
Đợi cậu mặc quần áo xong, Cố Chiêu lại bế ngang cậu lên, đặt xuống ghế dựa trước bàn ăn ở phòng khách.
Sau khi thỏa thích lấp đầy dạ dày, Kỷ Tô dựa sát vào lưng ghế đằng sau, than thở một câu: “Cuộc sống thế này sa đọa quá.”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Sao lại sa đọa?”
“Em hết tiền tiết kiệm rồi, với cả từ học kỳ sau phải tự đóng học phí.” Kỷ Tô ngồi thẳng lưng, “Không được, từ mai em phải cố gắng kiếm tiền thôi.”
Cố Chiêu không nói gì, rút điện thoại ra khỏi túi ấn mấy cái lên màn hình.
Điện thoại đặt trên bàn của Kỷ Tô vang lên âm báo nhận được tiền, sau đó là một giọng nữ vừa dịu dàng vừa máy móc: “Ví Alipay nhận được 200.000 tệ.”
[*Khoảng 700 triệu VND.]
Kỷ Tô ngớ người, sau đó hoàn hồn: “Sao anh chuyển cho em nhiều tiền quá vậy?”
“Chuyện tiền bạc em không cần lo.” Cố Chiêu cất điện thoại, nói bằng giọng nhàn nhã, “Thứ anh dư dả nhất chính là tiền.”
Kỷ Tô: “...”
Khoe giàu như thế mà được hả?
Kỷ Tô cầm điện thoại lên ấn mở Alipay, hỏi bằng giọng trêu đùa: “Anh định nuôi em thật đấy à?”
“Không đúng.” Cố Chiêu cười, “Của anh cũng là của em, cho nên đây coi như là em tự nuôi chính mình.”
Kỷ Tô muốn rút chân mình ra, nhưng bàn tay nắm chặt cậu còn chắc hơn cả kìm sắt.
Cậu ngước đôi mắt long lanh lên, đánh thức chút lương tâm của đối phương: “Đổi phần thưởng khác được không?”
Cố Chiêu lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Kỷ Tô nhìn đồ thủy thủ trên giường, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, dáng vẻ khi mình mặc bộ váy thủy thủ lẳng lơ này lên rốt cuộc sẽ trông như thế nào...
Cố Chiêu giơ tay nhấc váy lên: “Nếu ngại thì để anh mặc cho em.”
“Không cần!” Kỷ Tô lập tức giật váy lại, “Em tự mặc được...”
Cố Chiêu cười: “Được, vậy em tự mặc đi.”
Kỷ Tô nắm lấy váy, mặt từ từ đỏ lên: “Anh quay mặt qua trước đi.”
Cố Chiêu nhướng mày: “Mặc mà không cho anh xem?”
“Anh quay mặt qua đi mà!” Kỷ Tô đưa tay đẩy hắn, “Mặc xong rồi cho anh xem.”
“Được.” Cố Chiêu xoay người, lưng đối diện giường, “Cứ từ từ, không gấp.”
Kỷ Tô mím môi, lấy hết can đảm như đã quyết tâm, cởi cúc áo ngủ ra.
Cố Chiêu đứng ở cuối giường, tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên bên tai hắn, mỗi một giây tựa như bị kéo dài ra vô hạn.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi chờ, đến khi sau lưng truyền tới tiếng nói nhỏ như mèo kêu: “Em mặc xong rồi...”
Cố Chiêu xoay người, tầm mắt đặt lên người đang ở trên giường, màu mắt lập tức biến thành màu đen đặc.
Vì quá ngượng ngùng nên sắc đỏ trên mặt Kỷ Tô lan dần ra tới cổ. Cổ áo thủy thủ bị mở ra quá rộng để lộ cả một vùng da nhẵn mịn trắng ngần. Chiếc nơ bướm bằng ren ở trước ngực vốn dùng để trang trí vừa khéo không che được hai hạt đậu đỏ, chúng dựng thẳng lên nằm lấp ló phía sau lớp vải lưới trắng.
Tầm mắt của Cố Chiêu xuôi theo vòng eo gầy, nhìn xuống cặp đùi kia.
Kỷ Tô đang ngồi quỳ trên giường, váy ngắn hoàn toàn chẳng che được cặp mông tròn trịa vểnh lên. Đôi chân e thẹn khép sát vào, cặp đùi trắng bóc bị ép cấn ra khối thịt đùi trắng nõn như ngọc, nó bị đai nịt vớ siết lại tạo thành dấu vết nhàn nhạt.
Xuống thêm chút nữa, tất ren trắng nửa xuyên thấu ôm sát lấy cẳng chân thon dài thẳng thớm, trông vừa thuần khiết vừa hư hỏng.
Dưới ánh nhìn chăm chú gây áp lực của Cố Chiêu, đến cả lồng ngực của Kỷ Tô cũng đỏ lựng lên.
Cậu giơ tay vén chăn, định bụng bọc mình lại.
Gần như cùng lúc đó, Cố Chiêu cũng hành động, hệt như con báo săn thủ thế chờ đợi bổ nhào về phía con mồi.
Một tay hắn bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn giữ chặt người ta lại, cất giọng trầm khàn ngợi khen: “Đẹp lắm, cục cưng mặc váy đẹp lắm.”
Mi mắt của Kỷ Tô run rẩy dữ dội: “Anh nhìn xong rồi, vậy đã được chưa...”
“Nhìn xong là được rồi sao?” Cố Chiêu cười khẽ, lật người cậu qua, “Còn chưa làm mà.”
Vạt váy ngắn hơi vén lên trên, gần như không cần cởi ra cũng có thể...
Đương lúc giữa hạ, mới sáng sớm trời đã nóng nực rồi.
Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng cao, không khí trở nên ướt át dính nhớp, giống như nắm một cái là có thể vắt ra nước.
Mồ hôi lấm tấm trên mặt Cố Chiêu rơi xuống, “bộp” một tiếng rơi trúng xương quai xanh đỏ bừng, nóng đến mức khiến Kỷ Tô run rẩy khắp người.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Tô được bế vào phòng tắm.
Đồ thủy thủ mặc trên người cậu vẫn chưa cởi ra, chỉ có điều mảnh vải đáng thương kia đã nhàu nhĩ tàn tạ, trên váy ngắn cũng dính rất nhiều vết tích.
Kỷ Tô nhũn chân đứng không nổi, chỉ có thể ngồi trên bệ rửa mặt.
Ngón tay của Cố Chiêu nghịch chiếc nơ bướm tả tơi trước ngực cậu, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Bị xé rách mất rồi.”
Lúc nãy Kỷ Tô khóc rất dữ dội, cổ họng cũng khàn đi, giọng cậu run rẩy: “Tại anh hết...”
“Ừ, tại anh.” Cố Chiêu nở nụ cười thỏa mãn, “Mai đền cho em váy mới, được không nào?”
Kỷ Tô vô thức lắc đầu từ chối: “Không muốn, em không muốn váy mới.”
“Không muốn?” Cố Chiêu hơi híp đôi mắt đen, bàn tay vén chiếc váy ngắn tả tơi lên, “Thế anh đành phải hết sức tận dụng nó thôi.”
Trực giác của Kỷ Tô cảm nhận được nguy hiểm, nhưng cậu còn chưa kịp bỏ chạy đã bị bàn tay lớn hơn túm lấy eo nhấc lên, đè xuống trước gương.
Lại trôi qua một lúc lâu, Cố Chiêu tắm rửa sạch sẽ cho Kỷ Tô xong, dùng khăn tắm lớn bọc cậu lại rồi bế về phòng ngủ.
Bộ đồ thủy thủ bị thấm ướt đang nằm trên sàn phòng tắm đã hoàn toàn mất đi hình dáng ban đầu.
Kỷ Tô nằm sấp trên ga giường tơ tằm mát mẻ, mệt tới mức không nhấc nổi một ngón tay.
Cố Chiêu cúi xuống hôn lên xương cánh bướm xinh đẹp, thấp giọng dỗ dành: “Ngủ tiếp đi, anh đi nấu cơm cho em.”
*
Lúc Kỷ Tô thức dậy lần nữa đã là hai giờ chiều.
Cố Chiêu nằm bên cạnh cậu. Hắn đeo cặp kính gọng vàng nhã nhặn, một tay cầm sách đọc, tay còn lại đặt trên vai cậu, cứ chốc chốc lại xoa xoa.
Kỷ Tô nhận thấy cổ họng mình đau rát. Nhớ ra sáng sớm hôm nay mình vừa khóc vừa la xin tha mà không có tác dụng, cậu bực bội bắt lấy cái tay đang để trên vai mình, đưa lên miệng cắn một phát.
“Shhh...” Cố Chiêu cúi đầu xuống, cười một tiếng, “Hai cái miệng trên lẫn dưới của em, sao cái nào cũng giỏi cắn quá vậy.”
“Anh...” Kỷ Tô lại bị chọc cho xấu hổ, cậu quay mặt sang một bên, không thèm để ý tới hắn nữa.
Cố Chiêu đặt sách xuống, cúi người hôn lên bờ vai phủ đầy dấu vết: “Đói chưa?”
Kỷ Tô hơi uể oải, đáp: “Đói rồi.”
Mới sáng sớm đã bị ép để bụng đói vận động kịch liệt tận hai lần, bụng cậu đã xẹp lép từ lâu rồi.
Cố Chiêu đứng dậy cầm quần áo đặt ở đầu giường qua: “Anh mặc giúp em nhé?”
Kỷ Tô đẩy tay hắn: “Không cần, em tự mặc.”
Cố Chiêu không ép cậu, chủ động xoay người lại: “Em mặc đi, anh không nhìn.”
Đợi cậu mặc quần áo xong, Cố Chiêu lại bế ngang cậu lên, đặt xuống ghế dựa trước bàn ăn ở phòng khách.
Sau khi thỏa thích lấp đầy dạ dày, Kỷ Tô dựa sát vào lưng ghế đằng sau, than thở một câu: “Cuộc sống thế này sa đọa quá.”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Sao lại sa đọa?”
“Em hết tiền tiết kiệm rồi, với cả từ học kỳ sau phải tự đóng học phí.” Kỷ Tô ngồi thẳng lưng, “Không được, từ mai em phải cố gắng kiếm tiền thôi.”
Cố Chiêu không nói gì, rút điện thoại ra khỏi túi ấn mấy cái lên màn hình.
Điện thoại đặt trên bàn của Kỷ Tô vang lên âm báo nhận được tiền, sau đó là một giọng nữ vừa dịu dàng vừa máy móc: “Ví Alipay nhận được 200.000 tệ.”
[*Khoảng 700 triệu VND.]
Kỷ Tô ngớ người, sau đó hoàn hồn: “Sao anh chuyển cho em nhiều tiền quá vậy?”
“Chuyện tiền bạc em không cần lo.” Cố Chiêu cất điện thoại, nói bằng giọng nhàn nhã, “Thứ anh dư dả nhất chính là tiền.”
Kỷ Tô: “...”
Khoe giàu như thế mà được hả?
Kỷ Tô cầm điện thoại lên ấn mở Alipay, hỏi bằng giọng trêu đùa: “Anh định nuôi em thật đấy à?”
“Không đúng.” Cố Chiêu cười, “Của anh cũng là của em, cho nên đây coi như là em tự nuôi chính mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.