Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 57: Đồ Tai mèo
Trường Dã Mạn Mạn
05/05/2024
(Edit: Sa + Beta: Dii)
Để chứng minh Cố Chiêu không “bất lực”, Kỷ Tô lại bị ép thực hiện hoạt động hết mực sung sướng trước khi ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên cậu làm sau khi thức giấc là mở máy tính, ngón tay run run gõ mấy chữ: “Thoả thuận sống chung giữa người yêu.”
“Thỏa thuận sống chung giữa người yêu, điều 1: Tần suất một tuần không được vượt quá ba lần, mỗi lần không được vượt quá một giờ.”
Sau khi Cố Chiêu nhận được bản thoả thuận sống chung giữa người yêu, hắn liếc nhìn từ trên xuống dưới hai lần, nét mặt điềm tĩnh.
Kỷ Tô cử động cái chân vừa mỏi vừa sưng lại còn đau râm ran, dò hỏi: “Anh có ý kiến gì về bản thoả thuận này không?”
“Không.” Cố Chiêu ngước mắt, nở nụ cười sâu xa khó đoán: “Nghe em hết.”
Kỷ Tô lập tức thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá.”
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, bản thỏa thuận này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì sất.
Cố Chiêu quá hung hãn, lần nào cũng làm đến mức cậu chẳng còn hơi sức phản kháng.
Thậm chí còn xấu xa hơn, Cố Chiêu sẽ sử dụng đủ loại thủ đoạn ép cậu phải cầu xin hắn, sau đó lại thỏa sức tận hưởng thành quả thắng lợi...
Suốt cả kỳ nghỉ, Kỷ Tô và Cố Chiêu cứ bám lấy nhau như cặp song sinh dính liền, cùng thức dậy, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng xem phim, cùng làm chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm.
Buổi tối trước khi bắt đầu học kỳ mới, Kỷ Tô bất ngờ phát hiện ra hình như mình đã béo hơn.
Cậu ngồi trên giường nhéo thịt trên eo mình, hỏi bằng giọng điệu phức tạp: “Cố Chiêu, anh có nhận ra em béo hơn không?”
Cố Chiêu đang gõ bàn phím, nghe vậy bèn khép máy tính lại, đứng lên bước đến bên giường: “Ở đâu nào?”
Kỷ Tô kéo vạt áo ngủ lên, cho hắn xem cái bụng trắng mềm: “Anh nhìn nè.”
Cố Chiêu giơ tay tháo mắt kính ra, khom lưng ghé lại gần hôn một cái lên lớp da bụng mỏng manh: “Không béo.”
Kỷ Tô hơi ngứa vì được hôn, bật cười né sang một bên: “Em bảo anh nhìn em có béo hơn không chứ không bảo anh hôn em.”
Cố Chiêu tiện đà đè cậu lên giường, một nụ hôn nóng bỏng lại đáp xuống.
Kỷ Tô thở hổn hển đẩy hắn ra: “Không được, mai em phải lên trường báo danh... em không muốn tới trễ...”
“Chẳng phải em sợ béo à?” Cố Chiêu trở tay đè cẳng chân đang đạp lung tung, giọng cười của hắn khàn khàn: “Giúp em tiêu thụ ít calo.”
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Tô chỉ biết cắn ngón tay nức nở...
*
Không có gì bất ngờ, sáng ngày đầu tiên của học kỳ mới, suýt nữa Kỷ Tô ngủ quên.
Cố Chiêu vớt cậu ra khỏi chăn, tự tay mặc quần áo cho cậu, rồi ôm cậu ngồi lên bệ rửa tay trong phòng tắm.
Lấy kem đánh răng xong, tay hắn giữ chiếc cằm nhọn, nhét bàn chải vào miệng cậu, nhẹ nhàng chà hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
Kỷ Tô hé vành mắt ửng đỏ, rồi lại mỏi mệt khép lại.
Sau khi Cố Chiêu đánh răng phần mình xong, hắn chống hai tay lên bệ đá cẩm thạch, ghé lại gần hôn cậu.
Vừa đánh răng xong, trong khoang miệng vẫn còn hương cam thanh mát, thoảng vị ngọt khi hôn.
Tay Cố Chiêu đỡ gáy cậu, dần hôn sâu hơn, hơi thở cũng ngày càng nóng hơn.
“Ưm...” Kỷ Tô bị hôn đến mức chẳng thở nổi, vô thức ngả ra sau né tránh.
Cố Chiêu rời khỏi khoang miệng nóng ướt, trán mình tì lên trán cậu hỏi: “Bây giờ tỉnh chưa?”
Kỷ Tô thở hổn hển: “Tỉnh rồi...”
Ăn bữa sáng đơn giản xong, Cố Chiêu lái xe đưa cậu đến trường.
Lúc tới trường, Kiều Cẩm gửi tin nhắn nói cậu ta đã lãnh sách của cậu về rồi.
Kỷ Tô về ký túc xá, còn chưa vào đã nhận được chiếc ôm nồng nhiệt: “Cục cưng Tô Tô! Nhớ cậu chết mất!”
Kỷ Tô lùi về sau né tránh theo phản xạ, Kiều Cẩm vẫn mải miết nhào tới trước mặt cậu: “Cục cưng ơi cậu né gì thế hảaaa—”
Kết quả lại vồ hụt, loạng choạng mấy bước liền, suýt nữa tông vào lan can.
Cố Chiêu đứng một bên ôm Kỷ Tô vào lòng, mặt vô cảm nhìn cậu ta.
Kiều Cẩm đứng vững lại, cười ngượng ngùng: “Anh Cố, cậu cũng tới à haha!”
“Ừm.” Cố Chiêu cúi đầu nhìn người trong vòng tay: “Anh đi trước, có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh.”
Kỷ Tô ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”
Sau khi dõi mắt trông theo Cố Chiêu rời đi, Kiều Cẩm lại gan dạ hơn, ghé lại gần hỏi: “Tô Tô, sao hot boy Cố lại tới ký túc xá với cậu vậy, giữ hơi chặt thì phải?”
Kỷ Tô đáp: “Thực ra cậu ấy còn định bảo tôi chuyển đến ký túc xá của cậu ấy.”
Vì lịch học trong học kỳ trước của sinh viên năm ba khoa Luật và khoa Kiến trúc khá dày đặc, nên trước khi khai giảng họ đã thương lượng, học kỳ này sẽ trọ ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật cùng về nhà.
Nhưng Cố Chiêu lại bảo cậu nộp đơn chuyển sang ký túc xá của hắn, vì ký túc xá bên đó vốn dư một giường.
“Hả?” Kiều Cẩm trợn to mắt: “Tô Tô, cậu chuyển đi thật đấy hả? Vậy tôi cũng muốn đi!”
Kỷ Tô cười: “Bảo Chu Dương chuyển tới ký túc xá của tụi mình cũng được đó.”
Lần nghỉ hè ở quê, hôm sau tỉnh dậy Chu Dương đã chủ động đi tìm Kiều Cẩm, đỏ mặt nói mình đã hôn cậu thì sẽ chịu trách nhiệm, nên hai người cũng chính thức thành lập quan hệ yêu đương.
Kiều Cẩm giả vờ xấu hổ đánh yêu Kỷ Tô một cái: “Trời ơi thấy ghét ghê, tôi không sống chung với Chu Dương nhà bọn tôi nhanh vậy đâu!”
Kỷ Tô: “Thật không...”
Có điều đổi ký túc xá phải viết báo cáo, còn phải nộp đơn lý do và căn cứ đổi ký túc xá, rồi phải thông qua xét duyệt của giáo viên phụ trách, quy trình khá phiền phức.
Nhưng vừa khai giảng bận rộn khá nhiều việc, tạm thời Kỷ Tô vẫn chưa lo tới chuyện này.
Tối nay, ba người bên phòng ký túc xá của Cố Chiêu, thêm Kỷ Tô và Kiều Cẩm, năm người cùng tới nhà ăn ăn tối.
Cố Chiêu ngồi đối diện Kỷ Tô, gắp cho cậu một miếng sườn heo chua ngọt, hỏi: “Khi nào em chuyển vào ký túc xá của tụi anh?”
Kỷ Tô ngước mắt: “Em còn chưa viết đơn nữa.”
“Đổi ký túc xá?” Vương Minh Triết ngạc nhiên: “Kỷ Tô, cậu muốn chuyển sang ký túc xá của bọn tôi hả? Tại sao thế? Quan hệ trong ký túc xá hiện tại của cậu không tốt hả?”
Cố Chiêu liếc xéo cậu ta: “Cậu hỏi nhiều quá.”
Kiều Cẩm tiếp lời: “A Dương, em cũng muốn chuyển vào ký túc xá của các anh, anh nghĩ sao?”
Chu Dương cười tươi: “Được ở chung ký túc xá với em thì quá tốt!”
“Không phải—— Khoan đã!” Cuối cùng Vương Minh Triết đang độc thân cũng tỉnh ra: “Bốn người các cậu ở chung một ký túc xá, vậy tôi ở đâu?”
Cố Chiêu vô cảm nhả ra mấy chữ: “Cậu ở gầm giường.”
Kỷ Tô: “...”
Ăn tối xong, bọn họ tách nhau ra làm việc của mình.
Cố Chiêu đưa Kỷ Tô về ký túc xá, hai người sóng vai dạo bước trong sân trường, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Đi được một đoạn, Cố Chiêu định dắt tay người bên cạnh theo thói quen, nhưng bị cậu tránh đi.
Kỷ Tô khẽ nói: “Nhiều người quá.”
Hot boy Cố quá bắt mắt, nếu hai người nắm tay nhau trong trường thì chẳng khác công khai quan hệ là bao.
Ngón tay Cố Chiêu nắm hụt, thờ ơ đáp lại: “Ừ.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi ngang khu rừng nhỏ, Kỷ Tô bị kéo vào trong.
Cố Chiêu đè cậu lên thân cây xù xì, cúi đầu hôn mạnh, hôn chưa đủ còn phải cắn, đầu lưỡi sắp liếm đến tận cuống họng cậu.
Kỷ Tô mặc áo sơ mi, tấm lưng tì lên thân cây xù xì cứ cọ xát liên hồi nên nhói đau, nhưng cũng kích thích giác quan hơn.
Một tiếng “chụt” vang lên, thậm chí lúc tách môi ra còn kéo theo sợi bạc.
Dưới ánh trăng sáng trong, đôi mắt của Cố Chiêu vừa đen vừa sáng, hai ngọn lửa rực cháy bên trong đó, hắn lại ghé vào tiếp tục hôn.
Cho đến khi Kỷ Tô bị hôn gần như ngạt thở, lưỡi tê rần, cả người nhũn ra ngã vào lồng ngực hắn thì mới miễn cưỡng giải tỏa được cơn khát.
Dã thú đã ăn mặn bỗng bị ép ăn chay, mỗi tế bào khắp cơ thể đều kêu gào đói khát.
Cố Chiêu ôm siết cậu vào lòng, tay hắn xuôi theo sống lưng gầy gò, khàn giọng bảo: “Anh viết đơn đổi ký túc xá cho em.”
Kỷ Tô tỉnh táo lại, khẽ đáp: “Thật ra em thấy không cần phiền phức như thế, bây giờ tụi mình cũng có thể gặp nhau mỗi ngày mà.”
“Có thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng hôn một cái cũng phải trốn.” Cố Chiêu véo nhẹ eo cậu: “Hay em thích cảm giác kích thích khi yêu đương lén lút hơn?”
Eo Kỷ Tô mềm nhũn, giọng cậu mềm hơn: “Em không có...”
“Mai là thứ sáu rồi.” Giọng Cố Chiêu đầy ý ám chỉ: “Sau khi tan học anh đón em về.”
Sau khi về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, Kỷ Tô chỉ nghĩ sơ qua thôi mà đã không kìm được cơn run rẩy.
Hai người ôm nhau hồi lâu rồi mới buông ra, lần lượt rời khỏi rừng cây nhỏ.
*
Dù Kỷ Tô thấp thỏm trong lòng, nhưng thứ sáu vẫn sẽ đến, thậm chí đến còn nhanh hơn hồi trước.
Buổi chiều sau khi tan học, cậu rề rà cất sách vở, định kéo dài thời gian thêm một lúc.
Kiều Cẩm đeo balo lên: “Tô Tô, cậu chưa dọn đồ xong nữa à?”
Kỷ Tô đáp: “Xong ngay.”
Kiều Cẩm lại hỏi: “Lát nữa cậu về nhà với Cố Chiêu đúng không?”
“Ừm.” Kỷ Tô mím môi, nói thật khẽ: “Tiểu Kiều, tôi nghĩ tối nay tôi sẽ chết rất thảm.”
Kiều Cẩm không hiểu: “Tại sao?”
Hai người nhìn nhau mấy giây, cậu ta chợt hiểu ra: “À tôi biết rồi, cậu sợ tối nay Cố Chiêu sẽ làm chết—”
Kỷ Tô nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu ta lại: “Tiểu Kiều, cậu đừng nói toạc ra như thế được không?”
Kiều Cẩm chớp mắt, gật đầu lia lịa.
Kỷ Tô cất sách vở xong, lề mề bước ra ngoài.
Ra khỏi tòa giảng đường, chỉ thấy hot boy Cố dáng cao chân dài đang đứng dưới bậc thềm, mặt vô cảm từ chối một cô gái tới hỏi xin WeChat.
Kỷ Tô dừng chân, không vội xuống nữa.
Cố Chiêu ngước mắt lên như có cảm ứng, nét cười thấp thoáng trên khoé môi lạnh lùng.
“Cậu đừng sợ, Tô Tô.” Kiều Cẩm đứng kế bên thầm thì trợ sức: “Tôi dạy cậu một chiêu nhé, nếu không chịu nổi, cậu cứ gọi chồng ơi, đảm bảo Cố Chiêu sẽ kích động đến mức ra luôn...”
Mặt Kỷ Tô đỏ bừng: “Tôi đi trước đây Tiểu Kiều, thứ hai gặp.”
Trên đường về nhà, Cố Chiêu lái xe vừa nhanh vừa vững.
Kỷ Tô ngồi trên ghế phụ lái, cõi lòng căng thẳng lại thoáng nỗi chờ mong khó nhận ra.
Cố Chiêu là một người rất thông minh, học gì cũng nhanh, kỹ năng nào đó cũng tiến bộ không ngừng, lần nào cũng khiến cậu thoải mái muốn chết.
Nhưng thể lực của hai người họ kém nhau quá nhiều, thoải mái quá lại thành một kiểu giày vò...
Chiếc xe chạy thẳng xuống hầm đỗ xe, sau khi xuống xe, hai người vào thang máy lên lầu.
Vừa vào thang máy, Cố Chiêu đã vội vàng hôn cậu.
Lúc thang máy đến tầng cần đến, Kỷ Tô được hắn bế ra ngoài.
Đẩy cửa nhà ra, Cố Chiêu đè cậu xuống ngay chỗ lối vào. Sau khi cơn nghiện của hắn được giảm bớt, bấy giờ mới khôi phục lại vẻ ung dung như bình thường.
Hai chân Kỷ Tô run rẩy, được hắn bế bổng vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong ra ngoài, Cố Chiêu bắt đầu nấu bữa tối.
Kỷ Tô ngồi trên chiếc ghế trước bàn ăn, dõi theo bóng lưng của hắn, cân nhắc rồi bảo: “Cố Chiêu, em nghĩ kỹ rồi, tạm thời em không đổi ký túc xá được.”
Cố Chiêu thoáng khựng lại, quay người: “Sao lại không đổi?”
“Nếu em chuyển sang, Tiểu Kiều cũng phải chuyển theo, vậy Vương Minh Triết phải chuyển đi, như vậy quá bất công với cậu ấy.” Hai tay Kỷ Tô chống cằm, cậu giải thích nhỏ nhẹ: “Vả lại nếu em chuyển đi, vậy sẽ dần mất kết nối với các bạn trong khoa Kiến trúc, anh thấy đúng không?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Em không muốn ở cùng anh mỗi ngày?”
“Một tuần chỉ có bốn ngày tách nhau ra ngủ riêng, anh xem tối nay mình đã về rồi đấy thôi.” Mi mắt Kỷ Tô run run, giọng ngày càng nhỏ: “Nếu anh muốn làm gì, có thể...”
“Ồ?” Cố Chiêu bật cười: “Em biết tối nay anh muốn làm gì?”
Kỷ Tô không trả lời, nhưng tai dần ửng đỏ.
“Anh có thể đồng ý chuyện em không đổi ký túc xá.” Cố Chiêu híp mắt: “Nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Kỷ Tô vô thức đề cao cảnh giác: “Em không mặc váy thuỷ thủ đâu.”
“Yên tâm, không phải váy thuỷ thủ.” Cố Chiêu thong thả đáp: “Không vội, ăn tối trước.”
Kỷ Tô vẫn thầm nghĩ về điều kiện của hắn. Ăn cơm tối xong, dọn sạch bàn ăn, cậu chủ động hỏi: “Bây giờ anh nói được chưa?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Vội vậy à?”
“Đúng thế.” Kỷ Tô gật đầu: “Vậy nên anh đừng úp mở nữa.”
“Được.” Cố Chiêu đồng ý: “Vào đây với anh.”
Kỷ Tô theo sau hắn vào phòng ngủ, thấy hắn lấy một cái hộp đẹp đẽ ra khỏi tủ.
Cố Chiêu để hộp lên giường: “Mở ra xem đi.”
Kỷ Tô tò mò mở nắp hộp, sau khi thấy đồ bên trong, cậu lập tức chết lặng.
Trong hộp là mấy món đồ kỳ lạ: một đôi tai mèo màu hồng nhạt, một chiếc vòng cổ bằng da có gắn chuông nhỏ, một cái đuôi mèo lông xù, một đôi vớ ren màu trắng, và hai miếng vải chẳng nhìn rõ hình thù.
Đúng là không phải váy thuỷ thủ, nhưng trông còn kỳ lạ hơn cả váy thuỷ thủ lả lơi.
Kỷ Tô ngước mắt, hoài nghi: “Chẳng lẽ anh... muốn em mặc thứ này?”
Cố Chiêu thấp giọng khen ngợi: “Cục cưng thông minh quá.”
Kỷ Tô lấy tai mèo đáng yêu trong hộp rồi đội lên, thử mặc cả với hắn: “Chỉ đeo cái này thôi được không?”
Cố Chiêu duỗi bàn tay có khớp xương rõ ràng ra, bụng ngón tay mân mê tai mèo mềm mịn, giọng điệu cứng rắn: “Không được.”
“Nhưng...” Kỷ Tô nhấc đuôi mèo vừa dài vừa thô lên bằng ngón tay trắng nõn thon dài của mình, mặt đầy vẻ thắc mắc: “Cái thứ này thì đeo kiểu gì?”
Yết hầu của Cố Chiêu căng chặt, giọng khàn hơn: “Em muốn biết sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Anh lại không làm người!
Chó Cố: Trước mặt bà xã, không muốn làm người.
Để chứng minh Cố Chiêu không “bất lực”, Kỷ Tô lại bị ép thực hiện hoạt động hết mực sung sướng trước khi ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên cậu làm sau khi thức giấc là mở máy tính, ngón tay run run gõ mấy chữ: “Thoả thuận sống chung giữa người yêu.”
“Thỏa thuận sống chung giữa người yêu, điều 1: Tần suất một tuần không được vượt quá ba lần, mỗi lần không được vượt quá một giờ.”
Sau khi Cố Chiêu nhận được bản thoả thuận sống chung giữa người yêu, hắn liếc nhìn từ trên xuống dưới hai lần, nét mặt điềm tĩnh.
Kỷ Tô cử động cái chân vừa mỏi vừa sưng lại còn đau râm ran, dò hỏi: “Anh có ý kiến gì về bản thoả thuận này không?”
“Không.” Cố Chiêu ngước mắt, nở nụ cười sâu xa khó đoán: “Nghe em hết.”
Kỷ Tô lập tức thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá.”
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, bản thỏa thuận này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì sất.
Cố Chiêu quá hung hãn, lần nào cũng làm đến mức cậu chẳng còn hơi sức phản kháng.
Thậm chí còn xấu xa hơn, Cố Chiêu sẽ sử dụng đủ loại thủ đoạn ép cậu phải cầu xin hắn, sau đó lại thỏa sức tận hưởng thành quả thắng lợi...
Suốt cả kỳ nghỉ, Kỷ Tô và Cố Chiêu cứ bám lấy nhau như cặp song sinh dính liền, cùng thức dậy, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng xem phim, cùng làm chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm.
Buổi tối trước khi bắt đầu học kỳ mới, Kỷ Tô bất ngờ phát hiện ra hình như mình đã béo hơn.
Cậu ngồi trên giường nhéo thịt trên eo mình, hỏi bằng giọng điệu phức tạp: “Cố Chiêu, anh có nhận ra em béo hơn không?”
Cố Chiêu đang gõ bàn phím, nghe vậy bèn khép máy tính lại, đứng lên bước đến bên giường: “Ở đâu nào?”
Kỷ Tô kéo vạt áo ngủ lên, cho hắn xem cái bụng trắng mềm: “Anh nhìn nè.”
Cố Chiêu giơ tay tháo mắt kính ra, khom lưng ghé lại gần hôn một cái lên lớp da bụng mỏng manh: “Không béo.”
Kỷ Tô hơi ngứa vì được hôn, bật cười né sang một bên: “Em bảo anh nhìn em có béo hơn không chứ không bảo anh hôn em.”
Cố Chiêu tiện đà đè cậu lên giường, một nụ hôn nóng bỏng lại đáp xuống.
Kỷ Tô thở hổn hển đẩy hắn ra: “Không được, mai em phải lên trường báo danh... em không muốn tới trễ...”
“Chẳng phải em sợ béo à?” Cố Chiêu trở tay đè cẳng chân đang đạp lung tung, giọng cười của hắn khàn khàn: “Giúp em tiêu thụ ít calo.”
Chẳng bao lâu sau, Kỷ Tô chỉ biết cắn ngón tay nức nở...
*
Không có gì bất ngờ, sáng ngày đầu tiên của học kỳ mới, suýt nữa Kỷ Tô ngủ quên.
Cố Chiêu vớt cậu ra khỏi chăn, tự tay mặc quần áo cho cậu, rồi ôm cậu ngồi lên bệ rửa tay trong phòng tắm.
Lấy kem đánh răng xong, tay hắn giữ chiếc cằm nhọn, nhét bàn chải vào miệng cậu, nhẹ nhàng chà hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
Kỷ Tô hé vành mắt ửng đỏ, rồi lại mỏi mệt khép lại.
Sau khi Cố Chiêu đánh răng phần mình xong, hắn chống hai tay lên bệ đá cẩm thạch, ghé lại gần hôn cậu.
Vừa đánh răng xong, trong khoang miệng vẫn còn hương cam thanh mát, thoảng vị ngọt khi hôn.
Tay Cố Chiêu đỡ gáy cậu, dần hôn sâu hơn, hơi thở cũng ngày càng nóng hơn.
“Ưm...” Kỷ Tô bị hôn đến mức chẳng thở nổi, vô thức ngả ra sau né tránh.
Cố Chiêu rời khỏi khoang miệng nóng ướt, trán mình tì lên trán cậu hỏi: “Bây giờ tỉnh chưa?”
Kỷ Tô thở hổn hển: “Tỉnh rồi...”
Ăn bữa sáng đơn giản xong, Cố Chiêu lái xe đưa cậu đến trường.
Lúc tới trường, Kiều Cẩm gửi tin nhắn nói cậu ta đã lãnh sách của cậu về rồi.
Kỷ Tô về ký túc xá, còn chưa vào đã nhận được chiếc ôm nồng nhiệt: “Cục cưng Tô Tô! Nhớ cậu chết mất!”
Kỷ Tô lùi về sau né tránh theo phản xạ, Kiều Cẩm vẫn mải miết nhào tới trước mặt cậu: “Cục cưng ơi cậu né gì thế hảaaa—”
Kết quả lại vồ hụt, loạng choạng mấy bước liền, suýt nữa tông vào lan can.
Cố Chiêu đứng một bên ôm Kỷ Tô vào lòng, mặt vô cảm nhìn cậu ta.
Kiều Cẩm đứng vững lại, cười ngượng ngùng: “Anh Cố, cậu cũng tới à haha!”
“Ừm.” Cố Chiêu cúi đầu nhìn người trong vòng tay: “Anh đi trước, có chuyện gì thì gửi tin nhắn cho anh.”
Kỷ Tô ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng.”
Sau khi dõi mắt trông theo Cố Chiêu rời đi, Kiều Cẩm lại gan dạ hơn, ghé lại gần hỏi: “Tô Tô, sao hot boy Cố lại tới ký túc xá với cậu vậy, giữ hơi chặt thì phải?”
Kỷ Tô đáp: “Thực ra cậu ấy còn định bảo tôi chuyển đến ký túc xá của cậu ấy.”
Vì lịch học trong học kỳ trước của sinh viên năm ba khoa Luật và khoa Kiến trúc khá dày đặc, nên trước khi khai giảng họ đã thương lượng, học kỳ này sẽ trọ ở trường từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật cùng về nhà.
Nhưng Cố Chiêu lại bảo cậu nộp đơn chuyển sang ký túc xá của hắn, vì ký túc xá bên đó vốn dư một giường.
“Hả?” Kiều Cẩm trợn to mắt: “Tô Tô, cậu chuyển đi thật đấy hả? Vậy tôi cũng muốn đi!”
Kỷ Tô cười: “Bảo Chu Dương chuyển tới ký túc xá của tụi mình cũng được đó.”
Lần nghỉ hè ở quê, hôm sau tỉnh dậy Chu Dương đã chủ động đi tìm Kiều Cẩm, đỏ mặt nói mình đã hôn cậu thì sẽ chịu trách nhiệm, nên hai người cũng chính thức thành lập quan hệ yêu đương.
Kiều Cẩm giả vờ xấu hổ đánh yêu Kỷ Tô một cái: “Trời ơi thấy ghét ghê, tôi không sống chung với Chu Dương nhà bọn tôi nhanh vậy đâu!”
Kỷ Tô: “Thật không...”
Có điều đổi ký túc xá phải viết báo cáo, còn phải nộp đơn lý do và căn cứ đổi ký túc xá, rồi phải thông qua xét duyệt của giáo viên phụ trách, quy trình khá phiền phức.
Nhưng vừa khai giảng bận rộn khá nhiều việc, tạm thời Kỷ Tô vẫn chưa lo tới chuyện này.
Tối nay, ba người bên phòng ký túc xá của Cố Chiêu, thêm Kỷ Tô và Kiều Cẩm, năm người cùng tới nhà ăn ăn tối.
Cố Chiêu ngồi đối diện Kỷ Tô, gắp cho cậu một miếng sườn heo chua ngọt, hỏi: “Khi nào em chuyển vào ký túc xá của tụi anh?”
Kỷ Tô ngước mắt: “Em còn chưa viết đơn nữa.”
“Đổi ký túc xá?” Vương Minh Triết ngạc nhiên: “Kỷ Tô, cậu muốn chuyển sang ký túc xá của bọn tôi hả? Tại sao thế? Quan hệ trong ký túc xá hiện tại của cậu không tốt hả?”
Cố Chiêu liếc xéo cậu ta: “Cậu hỏi nhiều quá.”
Kiều Cẩm tiếp lời: “A Dương, em cũng muốn chuyển vào ký túc xá của các anh, anh nghĩ sao?”
Chu Dương cười tươi: “Được ở chung ký túc xá với em thì quá tốt!”
“Không phải—— Khoan đã!” Cuối cùng Vương Minh Triết đang độc thân cũng tỉnh ra: “Bốn người các cậu ở chung một ký túc xá, vậy tôi ở đâu?”
Cố Chiêu vô cảm nhả ra mấy chữ: “Cậu ở gầm giường.”
Kỷ Tô: “...”
Ăn tối xong, bọn họ tách nhau ra làm việc của mình.
Cố Chiêu đưa Kỷ Tô về ký túc xá, hai người sóng vai dạo bước trong sân trường, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Đi được một đoạn, Cố Chiêu định dắt tay người bên cạnh theo thói quen, nhưng bị cậu tránh đi.
Kỷ Tô khẽ nói: “Nhiều người quá.”
Hot boy Cố quá bắt mắt, nếu hai người nắm tay nhau trong trường thì chẳng khác công khai quan hệ là bao.
Ngón tay Cố Chiêu nắm hụt, thờ ơ đáp lại: “Ừ.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đi ngang khu rừng nhỏ, Kỷ Tô bị kéo vào trong.
Cố Chiêu đè cậu lên thân cây xù xì, cúi đầu hôn mạnh, hôn chưa đủ còn phải cắn, đầu lưỡi sắp liếm đến tận cuống họng cậu.
Kỷ Tô mặc áo sơ mi, tấm lưng tì lên thân cây xù xì cứ cọ xát liên hồi nên nhói đau, nhưng cũng kích thích giác quan hơn.
Một tiếng “chụt” vang lên, thậm chí lúc tách môi ra còn kéo theo sợi bạc.
Dưới ánh trăng sáng trong, đôi mắt của Cố Chiêu vừa đen vừa sáng, hai ngọn lửa rực cháy bên trong đó, hắn lại ghé vào tiếp tục hôn.
Cho đến khi Kỷ Tô bị hôn gần như ngạt thở, lưỡi tê rần, cả người nhũn ra ngã vào lồng ngực hắn thì mới miễn cưỡng giải tỏa được cơn khát.
Dã thú đã ăn mặn bỗng bị ép ăn chay, mỗi tế bào khắp cơ thể đều kêu gào đói khát.
Cố Chiêu ôm siết cậu vào lòng, tay hắn xuôi theo sống lưng gầy gò, khàn giọng bảo: “Anh viết đơn đổi ký túc xá cho em.”
Kỷ Tô tỉnh táo lại, khẽ đáp: “Thật ra em thấy không cần phiền phức như thế, bây giờ tụi mình cũng có thể gặp nhau mỗi ngày mà.”
“Có thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng hôn một cái cũng phải trốn.” Cố Chiêu véo nhẹ eo cậu: “Hay em thích cảm giác kích thích khi yêu đương lén lút hơn?”
Eo Kỷ Tô mềm nhũn, giọng cậu mềm hơn: “Em không có...”
“Mai là thứ sáu rồi.” Giọng Cố Chiêu đầy ý ám chỉ: “Sau khi tan học anh đón em về.”
Sau khi về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, Kỷ Tô chỉ nghĩ sơ qua thôi mà đã không kìm được cơn run rẩy.
Hai người ôm nhau hồi lâu rồi mới buông ra, lần lượt rời khỏi rừng cây nhỏ.
*
Dù Kỷ Tô thấp thỏm trong lòng, nhưng thứ sáu vẫn sẽ đến, thậm chí đến còn nhanh hơn hồi trước.
Buổi chiều sau khi tan học, cậu rề rà cất sách vở, định kéo dài thời gian thêm một lúc.
Kiều Cẩm đeo balo lên: “Tô Tô, cậu chưa dọn đồ xong nữa à?”
Kỷ Tô đáp: “Xong ngay.”
Kiều Cẩm lại hỏi: “Lát nữa cậu về nhà với Cố Chiêu đúng không?”
“Ừm.” Kỷ Tô mím môi, nói thật khẽ: “Tiểu Kiều, tôi nghĩ tối nay tôi sẽ chết rất thảm.”
Kiều Cẩm không hiểu: “Tại sao?”
Hai người nhìn nhau mấy giây, cậu ta chợt hiểu ra: “À tôi biết rồi, cậu sợ tối nay Cố Chiêu sẽ làm chết—”
Kỷ Tô nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu ta lại: “Tiểu Kiều, cậu đừng nói toạc ra như thế được không?”
Kiều Cẩm chớp mắt, gật đầu lia lịa.
Kỷ Tô cất sách vở xong, lề mề bước ra ngoài.
Ra khỏi tòa giảng đường, chỉ thấy hot boy Cố dáng cao chân dài đang đứng dưới bậc thềm, mặt vô cảm từ chối một cô gái tới hỏi xin WeChat.
Kỷ Tô dừng chân, không vội xuống nữa.
Cố Chiêu ngước mắt lên như có cảm ứng, nét cười thấp thoáng trên khoé môi lạnh lùng.
“Cậu đừng sợ, Tô Tô.” Kiều Cẩm đứng kế bên thầm thì trợ sức: “Tôi dạy cậu một chiêu nhé, nếu không chịu nổi, cậu cứ gọi chồng ơi, đảm bảo Cố Chiêu sẽ kích động đến mức ra luôn...”
Mặt Kỷ Tô đỏ bừng: “Tôi đi trước đây Tiểu Kiều, thứ hai gặp.”
Trên đường về nhà, Cố Chiêu lái xe vừa nhanh vừa vững.
Kỷ Tô ngồi trên ghế phụ lái, cõi lòng căng thẳng lại thoáng nỗi chờ mong khó nhận ra.
Cố Chiêu là một người rất thông minh, học gì cũng nhanh, kỹ năng nào đó cũng tiến bộ không ngừng, lần nào cũng khiến cậu thoải mái muốn chết.
Nhưng thể lực của hai người họ kém nhau quá nhiều, thoải mái quá lại thành một kiểu giày vò...
Chiếc xe chạy thẳng xuống hầm đỗ xe, sau khi xuống xe, hai người vào thang máy lên lầu.
Vừa vào thang máy, Cố Chiêu đã vội vàng hôn cậu.
Lúc thang máy đến tầng cần đến, Kỷ Tô được hắn bế ra ngoài.
Đẩy cửa nhà ra, Cố Chiêu đè cậu xuống ngay chỗ lối vào. Sau khi cơn nghiện của hắn được giảm bớt, bấy giờ mới khôi phục lại vẻ ung dung như bình thường.
Hai chân Kỷ Tô run rẩy, được hắn bế bổng vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong ra ngoài, Cố Chiêu bắt đầu nấu bữa tối.
Kỷ Tô ngồi trên chiếc ghế trước bàn ăn, dõi theo bóng lưng của hắn, cân nhắc rồi bảo: “Cố Chiêu, em nghĩ kỹ rồi, tạm thời em không đổi ký túc xá được.”
Cố Chiêu thoáng khựng lại, quay người: “Sao lại không đổi?”
“Nếu em chuyển sang, Tiểu Kiều cũng phải chuyển theo, vậy Vương Minh Triết phải chuyển đi, như vậy quá bất công với cậu ấy.” Hai tay Kỷ Tô chống cằm, cậu giải thích nhỏ nhẹ: “Vả lại nếu em chuyển đi, vậy sẽ dần mất kết nối với các bạn trong khoa Kiến trúc, anh thấy đúng không?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Em không muốn ở cùng anh mỗi ngày?”
“Một tuần chỉ có bốn ngày tách nhau ra ngủ riêng, anh xem tối nay mình đã về rồi đấy thôi.” Mi mắt Kỷ Tô run run, giọng ngày càng nhỏ: “Nếu anh muốn làm gì, có thể...”
“Ồ?” Cố Chiêu bật cười: “Em biết tối nay anh muốn làm gì?”
Kỷ Tô không trả lời, nhưng tai dần ửng đỏ.
“Anh có thể đồng ý chuyện em không đổi ký túc xá.” Cố Chiêu híp mắt: “Nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Kỷ Tô vô thức đề cao cảnh giác: “Em không mặc váy thuỷ thủ đâu.”
“Yên tâm, không phải váy thuỷ thủ.” Cố Chiêu thong thả đáp: “Không vội, ăn tối trước.”
Kỷ Tô vẫn thầm nghĩ về điều kiện của hắn. Ăn cơm tối xong, dọn sạch bàn ăn, cậu chủ động hỏi: “Bây giờ anh nói được chưa?”
Cố Chiêu cười nhạt: “Vội vậy à?”
“Đúng thế.” Kỷ Tô gật đầu: “Vậy nên anh đừng úp mở nữa.”
“Được.” Cố Chiêu đồng ý: “Vào đây với anh.”
Kỷ Tô theo sau hắn vào phòng ngủ, thấy hắn lấy một cái hộp đẹp đẽ ra khỏi tủ.
Cố Chiêu để hộp lên giường: “Mở ra xem đi.”
Kỷ Tô tò mò mở nắp hộp, sau khi thấy đồ bên trong, cậu lập tức chết lặng.
Trong hộp là mấy món đồ kỳ lạ: một đôi tai mèo màu hồng nhạt, một chiếc vòng cổ bằng da có gắn chuông nhỏ, một cái đuôi mèo lông xù, một đôi vớ ren màu trắng, và hai miếng vải chẳng nhìn rõ hình thù.
Đúng là không phải váy thuỷ thủ, nhưng trông còn kỳ lạ hơn cả váy thuỷ thủ lả lơi.
Kỷ Tô ngước mắt, hoài nghi: “Chẳng lẽ anh... muốn em mặc thứ này?”
Cố Chiêu thấp giọng khen ngợi: “Cục cưng thông minh quá.”
Kỷ Tô lấy tai mèo đáng yêu trong hộp rồi đội lên, thử mặc cả với hắn: “Chỉ đeo cái này thôi được không?”
Cố Chiêu duỗi bàn tay có khớp xương rõ ràng ra, bụng ngón tay mân mê tai mèo mềm mịn, giọng điệu cứng rắn: “Không được.”
“Nhưng...” Kỷ Tô nhấc đuôi mèo vừa dài vừa thô lên bằng ngón tay trắng nõn thon dài của mình, mặt đầy vẻ thắc mắc: “Cái thứ này thì đeo kiểu gì?”
Yết hầu của Cố Chiêu căng chặt, giọng khàn hơn: “Em muốn biết sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Anh lại không làm người!
Chó Cố: Trước mặt bà xã, không muốn làm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.