Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 62: Ngoại truyện 1: Chuyển vào nhà mới
Trường Dã Mạn Mạn
14/05/2024
Ngoại truyện 1: Chuyển vào nhà mới
(Edit: Dii)
Tốn khoảng bốn tháng, cuối cùng biệt thự bên bờ biển cũng được trang hoàng lắp đặt xong.
Từ phong cách tổng thể đến việc lựa chọn nội thất trong nhà, mỗi một chi tiết nhỏ đều do chính tay Kỷ Tô sắp xếp.
Sau hai tháng thông gió nhà mới, hai người chuẩn bị chính thức dọn vào ở.
Trước giờ Cố Chiêu không thích ồn ào, cho nên hai người bàn với nhau chỉ mời Kiều Cẩm và Chu Dương, cùng với Vương Minh Triết nhất quyết muốn góp vui tới ăn tân gia.
Ngoài ra còn định tìm ngày nào thích hợp mời mọi người bên nhà họ Cố sang ăn một bữa cơm.
Trời còn chưa sáng Kỷ Tô đã thức giấc.
Cậu nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng ngực của Cố Chiêu, đang định xuống giường thì bị một cánh tay kéo trở về.
Cố Chiêu vẫn nhắm mắt, giọng hắn mang vẻ lười biếng đặc trưng của buổi sáng sớm: “Em đi đâu?”
Kỷ Tô nằm sấp lên ngực hắn: “Em ngủ không được, sợ ồn đến anh.”
Cố Chiêu mở mắt: “Sao không ngủ được?”
“Bởi vì hôm nay tụi mình dọn đến nhà mới.” Kỷ Tô cong môi, “Em thấy hơi háo hức.”
Cố Chiêu cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ: “Còn sớm, không ngủ được thì tập luyện buổi sáng đi.”
Bàn tay nắm lấy hông men theo vạt áo ngủ chui vào trong, Kỷ Tô lật đật bắt lấy tay hắn: “Không được, hôm nay là ngày tụi mình dọn nhà, em không muốn...”
Mới sáng sớm đã bị làm cho nhũn hết cả chân, đứng còn không vững.
Cố Chiêu cười khẽ: “Không muốn cái gì?”
Kỷ Tô ghé sát vào chủ động hôn hắn một cái, giọng như đang nũng nịu: “Anh trai thân yêu ơi, anh tha cho em lần này đi mà.”
Cố Chiêu vươn mình đè cậu ở dưới, hôn một trận dữ dội rồi mới bỏ qua cho cậu.
Trước chín giờ sáng, hai người lái xe đến nhà mới, dọn hết đồ đạc trong xe vào.
Chốc lát sau Kiều Cẩm và Chu Dương cũng tới.
Từ lúc bước vào biệt thự là Kiều Cẩm đã bắt đầu tấm tắc xuýt xoa luôn miệng như thể mới lạ lắm.
Biệt thự độc lập hai tầng, cửa vào là cửa hai cánh bằng thủy tinh, cửa sổ sát đất chiếm hết một mặt tường tăng thêm ánh sáng cho căn nhà.
Trong nhà được trang trí bằng nội thất gỗ lấy màu kem làm chủ đạo. Sàn nhà lát bằng gạch men trắng phản chiếu ánh sáng nhẹ. Mặt tường cũng là màu kem, đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu gỗ và màu trắng ngà, điểm xuyết vào đó là màu xanh của cây và tranh treo tường, khiến căn phòng vừa ấm áp vừa rộng thoáng.
Biệt thự có hai khoảng sân, một sân dùng để xây hồ bơi, sân còn lại được cải tạo thành vườn hoa.
Kiều Cẩm tham quan tới sân sau, đập vào mắt là cả một vườn hoa rực rỡ sắc màu, trong góc còn trồng một vườn dâu tây nhỏ, màu dâu đỏ au khiến người ta vô cùng thích thú.
“Cố Chiêu đặc biệt mời thợ làm vườn về trồng đấy.” Kỷ Tô tiện tay cắt vài nhành hoa đang nở rộ rồi ôm vào lòng: “Đợi lát nữa hái cho các cậu ăn thử.”
“Đẹp quá, đẹp thật sự!” Kiều Cẩm chắp tay để trước ngực, “Tô Tô, sau này nhà mới của tôi trông cậy hết vào cậu!”
Kỷ Tô cười: “Tiểu Kiều, cậu quên cậu học cái gì rồi à?”
“Tôi đâu có quên, nhưng tôi thích căn biệt thự do cậu thiết kế quá đi!” Kiều Cẩm tự lượng sức mình: “Còn tôi thì chắc chắn chẳng thiết kế ra căn nhà đẹp được thế này đâu.”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ: “Vầy đi, đợi sau này cậu mua nhà, tôi có thể tư vấn cho cậu.”
“Cục cưng Tô Tô, tôi biết ngay cậu đối xử với tôi tốt nhất mà!” Kiều Cẩm khựng lại, chợt hạ thấp giọng: “Thật ra gần đây Chu Dương cứ bảo với tôi chuyện này, anh ấy muốn mua một căn nhà gần công ty tôi đang thực tập.”
“Vậy cũng tốt mà.” Kỷ Tô hỏi: “Cậu còn gì đắn đo sao?”
“Cậu biết đấy, bây giờ tôi không có nhiều tiền.” Kiều Cẩm hơi ngại: “Tôi muốn cả hai đứa cùng trả một khoản trước, sau này rồi trả hết sau, nhưng anh ấy cứ muốn mua đứt luôn.”
Kỷ Tô nghe là hiểu ngay: “Cậu không muốn để một mình Chu Dương mua nhà?”
“Đúng đúng đúng, ý tôi là vậy đấy.” Kiều Cẩm gật đầu, “Lỡ đâu sau này bọn tôi cãi nhau thì tôi cũng thiếu tự tin nữa.”
“Vậy cậu cảm thấy tình cảnh của tôi và Cố Chiêu thế nào?” Kỷ Tô nói: “Anh ấy không chỉ bỏ tiền ra xây căn biệt thự này, mà tôi còn thiếu nợ anh ấy rất nhiều tiền nữa.”
“Khác nhau mà!” Kiều Cẩm vội đáp, “Với trình độ nghề nghiệp của cậu thì sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền, chưa chắc đã thua Cố Chiêu đâu!”
“Thì đó,“ Kỷ Tô khẽ huých vai cậu ta, “Tụi mình vẫn còn trẻ mà, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền.”
Kiều Cẩm trầm ngâm: “Nói vậy nghe cũng có lý...”
“Còn nữa, đó là do Chu Dương thương cậu, cậu nên đón nhận tấm lòng của cậu ấy.” Kỷ Tô dịu dàng giải thích: “Giữa người yêu với nhau đâu cần phân chia rạch ròi, dù gì ngày tháng sau này vẫn còn bước cạnh nhau.”
Nghe xong, Kiều Cẩm đột nhiên cảm thấy thông suốt, thốt ra lời cảm thán: “Tô Tô, sau khi ở bên Cố Chiêu thì cậu thay đổi nhiều lắm.”
Kỷ Tô cười tiếp: “Thay đổi tốt hơn hay xấu hơn?”
Kiều Cẩm đáp không hề do dự: “Đương nhiên là tốt hơn rồi!”
Người ta thường nói yêu người như chăm hoa, Kỷ Tô được chính tay Cố Chiêu chăm bẵm còn nở rộ rực rỡ hơn cả hoa trong vườn.
Hai người cười nói đi vào phòng khách, Kỷ Tô tiện tay chia bó hoa vừa cắt khi nãy cắm vào hai chiếc bình, sau đó bê một bình đi vào nhà bếp.
Cố Chiêu với Chu Dương đang bận rộn trong nhà bếp. Hắn xoay người nhìn thấy cậu thì lập tức đi sang, nhận lấy bình hoa một cách tự nhiên, sau đó cúi đầu hôn lên má cậu một cái.
Kỷ Tô ngẩng đầu lên: “Cần tụi em giúp không?”
“Không cần đâu, sắp xong rồi.” Cố Chiêu xoa tóc cậu, “Em đợi ăn cơm là được.”
Kỷ Tô cong môi: “Vất vả cho anh.”
Chu Dương đứng một bên thấy hai người họ thân mật với nhau, vô thức nở nụ cười.
Kiều Cẩm cũng theo vào nhà bếp: “Chu Dương, anh cười ngu gì đó?”
Chu Dương quay mặt qua, ánh mắt vừa chờ mong vừa ngượng ngùng.
Kiều Cẩm đi thẳng tới hôn một cái thật vang lên mặt hắn.
Gương mặt màu lúa mạch của Chu Dương lập tức đỏ rần lên, miệng cứ cong cong chẳng tài nào dằn xuống được.
Cố Chiêu liếc hai người họ, hơi nghiêng mặt sang ra hiệu cho Kỷ Tô.
Kỷ Tô mím môi, giơ tay đẩy nhẹ gương mặt điển trai kia ra: “Nấu cơm nhanh đi, em đói.”
Cố Chiêu híp đôi mắt đen, không nói không rằng buông cậu ra tiếp tục nấu cơm.
Kỷ Tô biết chắc chắn người yêu nhỏ nhen của mình đã ghi nợ rồi, nhưng không ngờ màn “trả thù” lại đến nhanh như vậy.
Khoảng 11 giờ, Vương Minh Triết cầm quà tới muộn. Kiều Cẩm xung phong làm hướng dẫn viên, dẫn cậu ta và Chu Dương đi tham quan nhà.
Trong bếp chỉ còn lại Cố Chiêu, Kỷ Tô đi vào: “Chừng nào tụi mình ăn cơm?”
Cố Chiêu ngước mắt: “Khoảng 12 giờ.”
“Được.” Kỷ Tô đáp, “Vậy tụi mình ra ngoài trò chuyện với mọi người một lát đi.”
Cố Chiêu tiến gần cậu hai bước, giơ tay ra nắm lấy eo bế cậu ngồi lên bệ bếp.
Kỷ Tô linh cảm không ổn, đưa tay từ chối: “Anh muốn làm gì?”
Cố Chiêu cười, một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại nắm cằm cậu, đôi môi nóng bỏng che lấp kín kẽ.
Kỷ Tô ngồi trên bệ bếp bằng đá hoa cương lạnh lẽo, bị ép ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn ướt át dữ dội.
Cách một cánh cửa là phòng khách, tiếng người nói râm ran truyền vào.
Kỷ Tô vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, âm thanh tràn ra từ khoang mũi quyến rũ vô cùng.
Cố Chiêu hôn ngày càng sâu, tiếng nước của môi lưỡi quấn lấy nhau vang vọng trong nhà bếp.
Kỷ Tô bị hôn cho nhũn hết cả người, mơ màng nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện ngày càng gần: “Để tôi xem anh Cố làm xong chưa.”
Kỷ Tô hết hồn, cậu tỉnh táo lại, cố gắng tách môi hai đứa ra.
Nhưng Cố Chiêu nào dễ dàng tha cho cậu như vậy, hắn siết chặt eo cậu, hôn mạnh bạo hơn.
Mấy giây sau, Vương Minh Triết nhanh chân bước vào nhà bếp.
Kỷ Tô dựa bên bệ bếp đưa lưng về phía cửa, Cố Chiêu đang đứng trước người cậu.
Vương Minh Triết thấy lạ: “Hai cậu đang làm gì đó?”
Cố Chiêu ngước mắt: “Không có gì.”
Vương Minh Triết chẳng nghĩ nhiều, hỏi sang sảng: “Chừng nào ăn cơm?”
Cố Chiêu buông bàn tay đang bóp vòng eo nhỏ ra: “Sắp rồi.”
Lúc Kỷ Tô đi ra ngoài, môi cậu có hơi sưng.
Kiều Cẩm liếc mắt là nhận ra ngay sự khác thường của cậu, thấp giọng kêu: “Má! Hot boy Cố đói khát vậy hả?”
Kỷ Tô: “...”
Thế này đã là gì?
*
Là người độc thân duy nhất trên bàn cơm, lúc ăn cơm, Vương Minh Triết bị tấn công rất dữ dội.
Nhưng cậu ta cũng tốt tính, la lối một hồi rồi tự mình nguôi ngoai luôn.
Ăn trưa xong, năm người ngồi quanh sô pha tán gẫu tình hình gần đây của mình, cũng mặc sức tận hưởng tương lai.
Một lát sau, Cố Chiêu liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi khách: “Các cậu có việc bận thì có thể đi trước.”
“Ê ê ê, đuổi bọn tôi về đấy hả?” Vương Minh Triết dựa lên ghế sô pha, “Nhà mấy cậu lớn vậy, tối nay chia cho tôi một phòng để ngủ thì có sao?”
Cố Chiêu liếc cậu ta: “Nhân lúc tôi chưa ra tay thì phắn đi.”
“Tôi cứ không phắn đấy!” Vương Minh Triết vẫn cứng miệng, nhưng hành động lại rất nhanh: “Tôi ra ngoài là được chứ gì?”
“Ha ha ha ha!” Kiều Cẩm cười ngặt nghẽo ngã vào người Chu Dương: “Lão Vương, coi điệu bộ nhát cáy của cậu kìa ha ha ha!”
Cố Chiêu liếc cậu ta: “Các cậu cũng vậy.”
“Rồi rồi rồi!” Kiều Cẩm lập tức kéo Chu Dương đứng dậy, “Người ngoài như bọn tôi không làm phiền thế giới hai người của mấy cậu nữa!”
Kỷ Tô cố giữ người lại: “Thật ra các cậu có thể——”
Cố Chiêu giơ tay ôm cậu: “Không tiễn.”
Kỷ Tô: “...”
Biệt thự đã được quét tước, cho nên hai người chỉ cần mang hành lý vào sắp xếp là được.
Sau bữa cơm tối, Kỷ Tô bảo muốn ra bờ biển đi dạo.
Gió bờ biển đêm hè mát rượi, hai người nắm tay nhau đi trên bờ cát, hấp dẫn ánh nhìn của nhiều du khách.
Cố Chiêu mất hứng nhíu mày, kéo cậu vào lòng: “Đi thôi, tụi mình về nhà.”
Về đến nhà, Kỷ Tô lại nhớ ra cần mua thêm đồ.
“Không cần gấp, sau này còn nhiều thời gian.” Cố Chiêu bế cậu lên đi về phía phòng tắm: “Thử bồn tắm mát xa mới mua đã.”
Kỷ Tô căng thẳng: “Em tự tắm được không...”
Đáp án đương nhiên là không được.
Sóng nước dập dờn do bồn tắm mát xa tạo ra liên tục dội vào hai người, làn nước trong vắt nổi bọt nước trắng xóa, sóng nước ngày càng mạnh, cuối cùng tràn đầy ra đất...
Tắm xong, Cố Chiêu bọc Kỷ Tô vào khăn tắm rồi bế ra khỏi phòng tắm.
Kỷ Tô nằm trong lòng hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn mềm nhũn như bông.
Sau đó Cố Chiêu phát hiện ra Cố Chiêu không về phòng ngủ chính mà lại đi vào một phòng ngủ khác.
Lúc đầu khi thiết kế nhà, trong biệt thự chỉ có bốn phòng ngủ, những phòng còn lại đều làm thành phòng chức năng và phòng thư giãn.
Cố Chiêu muốn có một căn phòng ngủ được thiết kế dựa theo yêu cầu của hắn, trong phòng ngủ có một cái tủ quần áo chiếm cả một mặt tường, trần nhà được lát bằng gương.
Khi ấy cậu không nghĩ nhiều, tới giờ phút này mở tủ quần áo ra, cậu mới biết tác dụng của phòng ngủ này là gì.
Cố Chiêu cố tình đòi một căn phòng ngủ để chứa đủ mọi loại váy.
Kỷ Tô vô thức run rẩy: “Anh làm khi nào...”
Cố Chiêu lấy một chiếc đầm bó sát hở lưng màu đỏ ra khỏi tủ đồ: “Để chúc mừng hôm nay dọn đến nhà mới, vậy mặc màu đỏ đi.”
Đằng sau chiếc đầm bó màu đỏ chỉ có một sợi dây mảnh thắt ngang vòng eo nhỏ gầy.
Ga trải giường màu đen dúm dó, mặt kính trên trần nhà phản chiếu ra bờ lưng trắng tuyết nhẵn nhụi rất rõ ràng, trên da có một lớp mồ hôi mỏng. Dưới ánh đèn, làn da trơn bóng sáng lóa như ngọc. Hõm eo lõm xuống ướt rượt nước cũng trở nên trắng mịn hơn...
Cố Chiêu nắm lấy vòng eo gầy, lật người cậu lại.
Kỷ Tô ngẩng cần cổ thon dài lên, ánh mắt mất tiêu cự nhìn lên trần nhà, mặt đỏ rực hệt như quả dâu chín.
Cơ lưng của Cố Chiêu chắc nịch nhưng cơ bắp không hề cuồn cuộn, nó nhấp nhô lên xuống theo từng động tác, cứng y như đá tảng lớn, ngón tay bấm lên nó chỉ có thể để lại dấu vết mờ mờ...
Đêm đầu tiên sau khi dời vào nhà mới, dường như Cố Chiêu hưng phấn hơn thường ngày, lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ.
Mãi đến tận khuya, Kỷ Tô lại bị đè lên trước cửa sổ sát đất do chính tay mình thiết kế.
Khung cửa sổ này đối diện với bãi biển, giờ này trên bãi cát đã chẳng còn ai, chỉ có sóng biển vỗ bờ không ngừng nghỉ.
Nhưng Kỷ Tô vẫn xấu hổ đến mức co chặt người, nếu có ai đi qua chắc chắn sẽ nhìn thấy bọn họ.
Cố Chiêu liên tục hôn lên chiếc gáy mướt mồ hôi, khen ngợi bằng giọng khàn khàn: “Bé cưng đúng là có tài năng thiên bẩm...”
Trước mắt Kỷ Tô trắng xóa, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hắn đang khen thiết kế của biệt thự hay là cái gì khác...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Hu hu đồ biến thái...
Cố cẩu: Ừm, hôm nay phát huy rất ổn định.
(Edit: Dii)
Tốn khoảng bốn tháng, cuối cùng biệt thự bên bờ biển cũng được trang hoàng lắp đặt xong.
Từ phong cách tổng thể đến việc lựa chọn nội thất trong nhà, mỗi một chi tiết nhỏ đều do chính tay Kỷ Tô sắp xếp.
Sau hai tháng thông gió nhà mới, hai người chuẩn bị chính thức dọn vào ở.
Trước giờ Cố Chiêu không thích ồn ào, cho nên hai người bàn với nhau chỉ mời Kiều Cẩm và Chu Dương, cùng với Vương Minh Triết nhất quyết muốn góp vui tới ăn tân gia.
Ngoài ra còn định tìm ngày nào thích hợp mời mọi người bên nhà họ Cố sang ăn một bữa cơm.
Trời còn chưa sáng Kỷ Tô đã thức giấc.
Cậu nhẹ nhàng chui ra khỏi lồng ngực của Cố Chiêu, đang định xuống giường thì bị một cánh tay kéo trở về.
Cố Chiêu vẫn nhắm mắt, giọng hắn mang vẻ lười biếng đặc trưng của buổi sáng sớm: “Em đi đâu?”
Kỷ Tô nằm sấp lên ngực hắn: “Em ngủ không được, sợ ồn đến anh.”
Cố Chiêu mở mắt: “Sao không ngủ được?”
“Bởi vì hôm nay tụi mình dọn đến nhà mới.” Kỷ Tô cong môi, “Em thấy hơi háo hức.”
Cố Chiêu cầm điện thoại ở đầu giường lên xem giờ: “Còn sớm, không ngủ được thì tập luyện buổi sáng đi.”
Bàn tay nắm lấy hông men theo vạt áo ngủ chui vào trong, Kỷ Tô lật đật bắt lấy tay hắn: “Không được, hôm nay là ngày tụi mình dọn nhà, em không muốn...”
Mới sáng sớm đã bị làm cho nhũn hết cả chân, đứng còn không vững.
Cố Chiêu cười khẽ: “Không muốn cái gì?”
Kỷ Tô ghé sát vào chủ động hôn hắn một cái, giọng như đang nũng nịu: “Anh trai thân yêu ơi, anh tha cho em lần này đi mà.”
Cố Chiêu vươn mình đè cậu ở dưới, hôn một trận dữ dội rồi mới bỏ qua cho cậu.
Trước chín giờ sáng, hai người lái xe đến nhà mới, dọn hết đồ đạc trong xe vào.
Chốc lát sau Kiều Cẩm và Chu Dương cũng tới.
Từ lúc bước vào biệt thự là Kiều Cẩm đã bắt đầu tấm tắc xuýt xoa luôn miệng như thể mới lạ lắm.
Biệt thự độc lập hai tầng, cửa vào là cửa hai cánh bằng thủy tinh, cửa sổ sát đất chiếm hết một mặt tường tăng thêm ánh sáng cho căn nhà.
Trong nhà được trang trí bằng nội thất gỗ lấy màu kem làm chủ đạo. Sàn nhà lát bằng gạch men trắng phản chiếu ánh sáng nhẹ. Mặt tường cũng là màu kem, đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu gỗ và màu trắng ngà, điểm xuyết vào đó là màu xanh của cây và tranh treo tường, khiến căn phòng vừa ấm áp vừa rộng thoáng.
Biệt thự có hai khoảng sân, một sân dùng để xây hồ bơi, sân còn lại được cải tạo thành vườn hoa.
Kiều Cẩm tham quan tới sân sau, đập vào mắt là cả một vườn hoa rực rỡ sắc màu, trong góc còn trồng một vườn dâu tây nhỏ, màu dâu đỏ au khiến người ta vô cùng thích thú.
“Cố Chiêu đặc biệt mời thợ làm vườn về trồng đấy.” Kỷ Tô tiện tay cắt vài nhành hoa đang nở rộ rồi ôm vào lòng: “Đợi lát nữa hái cho các cậu ăn thử.”
“Đẹp quá, đẹp thật sự!” Kiều Cẩm chắp tay để trước ngực, “Tô Tô, sau này nhà mới của tôi trông cậy hết vào cậu!”
Kỷ Tô cười: “Tiểu Kiều, cậu quên cậu học cái gì rồi à?”
“Tôi đâu có quên, nhưng tôi thích căn biệt thự do cậu thiết kế quá đi!” Kiều Cẩm tự lượng sức mình: “Còn tôi thì chắc chắn chẳng thiết kế ra căn nhà đẹp được thế này đâu.”
Kỷ Tô ngẫm nghĩ: “Vầy đi, đợi sau này cậu mua nhà, tôi có thể tư vấn cho cậu.”
“Cục cưng Tô Tô, tôi biết ngay cậu đối xử với tôi tốt nhất mà!” Kiều Cẩm khựng lại, chợt hạ thấp giọng: “Thật ra gần đây Chu Dương cứ bảo với tôi chuyện này, anh ấy muốn mua một căn nhà gần công ty tôi đang thực tập.”
“Vậy cũng tốt mà.” Kỷ Tô hỏi: “Cậu còn gì đắn đo sao?”
“Cậu biết đấy, bây giờ tôi không có nhiều tiền.” Kiều Cẩm hơi ngại: “Tôi muốn cả hai đứa cùng trả một khoản trước, sau này rồi trả hết sau, nhưng anh ấy cứ muốn mua đứt luôn.”
Kỷ Tô nghe là hiểu ngay: “Cậu không muốn để một mình Chu Dương mua nhà?”
“Đúng đúng đúng, ý tôi là vậy đấy.” Kiều Cẩm gật đầu, “Lỡ đâu sau này bọn tôi cãi nhau thì tôi cũng thiếu tự tin nữa.”
“Vậy cậu cảm thấy tình cảnh của tôi và Cố Chiêu thế nào?” Kỷ Tô nói: “Anh ấy không chỉ bỏ tiền ra xây căn biệt thự này, mà tôi còn thiếu nợ anh ấy rất nhiều tiền nữa.”
“Khác nhau mà!” Kiều Cẩm vội đáp, “Với trình độ nghề nghiệp của cậu thì sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền, chưa chắc đã thua Cố Chiêu đâu!”
“Thì đó,“ Kỷ Tô khẽ huých vai cậu ta, “Tụi mình vẫn còn trẻ mà, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền.”
Kiều Cẩm trầm ngâm: “Nói vậy nghe cũng có lý...”
“Còn nữa, đó là do Chu Dương thương cậu, cậu nên đón nhận tấm lòng của cậu ấy.” Kỷ Tô dịu dàng giải thích: “Giữa người yêu với nhau đâu cần phân chia rạch ròi, dù gì ngày tháng sau này vẫn còn bước cạnh nhau.”
Nghe xong, Kiều Cẩm đột nhiên cảm thấy thông suốt, thốt ra lời cảm thán: “Tô Tô, sau khi ở bên Cố Chiêu thì cậu thay đổi nhiều lắm.”
Kỷ Tô cười tiếp: “Thay đổi tốt hơn hay xấu hơn?”
Kiều Cẩm đáp không hề do dự: “Đương nhiên là tốt hơn rồi!”
Người ta thường nói yêu người như chăm hoa, Kỷ Tô được chính tay Cố Chiêu chăm bẵm còn nở rộ rực rỡ hơn cả hoa trong vườn.
Hai người cười nói đi vào phòng khách, Kỷ Tô tiện tay chia bó hoa vừa cắt khi nãy cắm vào hai chiếc bình, sau đó bê một bình đi vào nhà bếp.
Cố Chiêu với Chu Dương đang bận rộn trong nhà bếp. Hắn xoay người nhìn thấy cậu thì lập tức đi sang, nhận lấy bình hoa một cách tự nhiên, sau đó cúi đầu hôn lên má cậu một cái.
Kỷ Tô ngẩng đầu lên: “Cần tụi em giúp không?”
“Không cần đâu, sắp xong rồi.” Cố Chiêu xoa tóc cậu, “Em đợi ăn cơm là được.”
Kỷ Tô cong môi: “Vất vả cho anh.”
Chu Dương đứng một bên thấy hai người họ thân mật với nhau, vô thức nở nụ cười.
Kiều Cẩm cũng theo vào nhà bếp: “Chu Dương, anh cười ngu gì đó?”
Chu Dương quay mặt qua, ánh mắt vừa chờ mong vừa ngượng ngùng.
Kiều Cẩm đi thẳng tới hôn một cái thật vang lên mặt hắn.
Gương mặt màu lúa mạch của Chu Dương lập tức đỏ rần lên, miệng cứ cong cong chẳng tài nào dằn xuống được.
Cố Chiêu liếc hai người họ, hơi nghiêng mặt sang ra hiệu cho Kỷ Tô.
Kỷ Tô mím môi, giơ tay đẩy nhẹ gương mặt điển trai kia ra: “Nấu cơm nhanh đi, em đói.”
Cố Chiêu híp đôi mắt đen, không nói không rằng buông cậu ra tiếp tục nấu cơm.
Kỷ Tô biết chắc chắn người yêu nhỏ nhen của mình đã ghi nợ rồi, nhưng không ngờ màn “trả thù” lại đến nhanh như vậy.
Khoảng 11 giờ, Vương Minh Triết cầm quà tới muộn. Kiều Cẩm xung phong làm hướng dẫn viên, dẫn cậu ta và Chu Dương đi tham quan nhà.
Trong bếp chỉ còn lại Cố Chiêu, Kỷ Tô đi vào: “Chừng nào tụi mình ăn cơm?”
Cố Chiêu ngước mắt: “Khoảng 12 giờ.”
“Được.” Kỷ Tô đáp, “Vậy tụi mình ra ngoài trò chuyện với mọi người một lát đi.”
Cố Chiêu tiến gần cậu hai bước, giơ tay ra nắm lấy eo bế cậu ngồi lên bệ bếp.
Kỷ Tô linh cảm không ổn, đưa tay từ chối: “Anh muốn làm gì?”
Cố Chiêu cười, một tay hắn nắm lấy cổ tay cậu, tay còn lại nắm cằm cậu, đôi môi nóng bỏng che lấp kín kẽ.
Kỷ Tô ngồi trên bệ bếp bằng đá hoa cương lạnh lẽo, bị ép ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn ướt át dữ dội.
Cách một cánh cửa là phòng khách, tiếng người nói râm ran truyền vào.
Kỷ Tô vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, âm thanh tràn ra từ khoang mũi quyến rũ vô cùng.
Cố Chiêu hôn ngày càng sâu, tiếng nước của môi lưỡi quấn lấy nhau vang vọng trong nhà bếp.
Kỷ Tô bị hôn cho nhũn hết cả người, mơ màng nghe thấy tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện ngày càng gần: “Để tôi xem anh Cố làm xong chưa.”
Kỷ Tô hết hồn, cậu tỉnh táo lại, cố gắng tách môi hai đứa ra.
Nhưng Cố Chiêu nào dễ dàng tha cho cậu như vậy, hắn siết chặt eo cậu, hôn mạnh bạo hơn.
Mấy giây sau, Vương Minh Triết nhanh chân bước vào nhà bếp.
Kỷ Tô dựa bên bệ bếp đưa lưng về phía cửa, Cố Chiêu đang đứng trước người cậu.
Vương Minh Triết thấy lạ: “Hai cậu đang làm gì đó?”
Cố Chiêu ngước mắt: “Không có gì.”
Vương Minh Triết chẳng nghĩ nhiều, hỏi sang sảng: “Chừng nào ăn cơm?”
Cố Chiêu buông bàn tay đang bóp vòng eo nhỏ ra: “Sắp rồi.”
Lúc Kỷ Tô đi ra ngoài, môi cậu có hơi sưng.
Kiều Cẩm liếc mắt là nhận ra ngay sự khác thường của cậu, thấp giọng kêu: “Má! Hot boy Cố đói khát vậy hả?”
Kỷ Tô: “...”
Thế này đã là gì?
*
Là người độc thân duy nhất trên bàn cơm, lúc ăn cơm, Vương Minh Triết bị tấn công rất dữ dội.
Nhưng cậu ta cũng tốt tính, la lối một hồi rồi tự mình nguôi ngoai luôn.
Ăn trưa xong, năm người ngồi quanh sô pha tán gẫu tình hình gần đây của mình, cũng mặc sức tận hưởng tương lai.
Một lát sau, Cố Chiêu liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi khách: “Các cậu có việc bận thì có thể đi trước.”
“Ê ê ê, đuổi bọn tôi về đấy hả?” Vương Minh Triết dựa lên ghế sô pha, “Nhà mấy cậu lớn vậy, tối nay chia cho tôi một phòng để ngủ thì có sao?”
Cố Chiêu liếc cậu ta: “Nhân lúc tôi chưa ra tay thì phắn đi.”
“Tôi cứ không phắn đấy!” Vương Minh Triết vẫn cứng miệng, nhưng hành động lại rất nhanh: “Tôi ra ngoài là được chứ gì?”
“Ha ha ha ha!” Kiều Cẩm cười ngặt nghẽo ngã vào người Chu Dương: “Lão Vương, coi điệu bộ nhát cáy của cậu kìa ha ha ha!”
Cố Chiêu liếc cậu ta: “Các cậu cũng vậy.”
“Rồi rồi rồi!” Kiều Cẩm lập tức kéo Chu Dương đứng dậy, “Người ngoài như bọn tôi không làm phiền thế giới hai người của mấy cậu nữa!”
Kỷ Tô cố giữ người lại: “Thật ra các cậu có thể——”
Cố Chiêu giơ tay ôm cậu: “Không tiễn.”
Kỷ Tô: “...”
Biệt thự đã được quét tước, cho nên hai người chỉ cần mang hành lý vào sắp xếp là được.
Sau bữa cơm tối, Kỷ Tô bảo muốn ra bờ biển đi dạo.
Gió bờ biển đêm hè mát rượi, hai người nắm tay nhau đi trên bờ cát, hấp dẫn ánh nhìn của nhiều du khách.
Cố Chiêu mất hứng nhíu mày, kéo cậu vào lòng: “Đi thôi, tụi mình về nhà.”
Về đến nhà, Kỷ Tô lại nhớ ra cần mua thêm đồ.
“Không cần gấp, sau này còn nhiều thời gian.” Cố Chiêu bế cậu lên đi về phía phòng tắm: “Thử bồn tắm mát xa mới mua đã.”
Kỷ Tô căng thẳng: “Em tự tắm được không...”
Đáp án đương nhiên là không được.
Sóng nước dập dờn do bồn tắm mát xa tạo ra liên tục dội vào hai người, làn nước trong vắt nổi bọt nước trắng xóa, sóng nước ngày càng mạnh, cuối cùng tràn đầy ra đất...
Tắm xong, Cố Chiêu bọc Kỷ Tô vào khăn tắm rồi bế ra khỏi phòng tắm.
Kỷ Tô nằm trong lòng hắn, hai cánh tay ôm cổ hắn mềm nhũn như bông.
Sau đó Cố Chiêu phát hiện ra Cố Chiêu không về phòng ngủ chính mà lại đi vào một phòng ngủ khác.
Lúc đầu khi thiết kế nhà, trong biệt thự chỉ có bốn phòng ngủ, những phòng còn lại đều làm thành phòng chức năng và phòng thư giãn.
Cố Chiêu muốn có một căn phòng ngủ được thiết kế dựa theo yêu cầu của hắn, trong phòng ngủ có một cái tủ quần áo chiếm cả một mặt tường, trần nhà được lát bằng gương.
Khi ấy cậu không nghĩ nhiều, tới giờ phút này mở tủ quần áo ra, cậu mới biết tác dụng của phòng ngủ này là gì.
Cố Chiêu cố tình đòi một căn phòng ngủ để chứa đủ mọi loại váy.
Kỷ Tô vô thức run rẩy: “Anh làm khi nào...”
Cố Chiêu lấy một chiếc đầm bó sát hở lưng màu đỏ ra khỏi tủ đồ: “Để chúc mừng hôm nay dọn đến nhà mới, vậy mặc màu đỏ đi.”
Đằng sau chiếc đầm bó màu đỏ chỉ có một sợi dây mảnh thắt ngang vòng eo nhỏ gầy.
Ga trải giường màu đen dúm dó, mặt kính trên trần nhà phản chiếu ra bờ lưng trắng tuyết nhẵn nhụi rất rõ ràng, trên da có một lớp mồ hôi mỏng. Dưới ánh đèn, làn da trơn bóng sáng lóa như ngọc. Hõm eo lõm xuống ướt rượt nước cũng trở nên trắng mịn hơn...
Cố Chiêu nắm lấy vòng eo gầy, lật người cậu lại.
Kỷ Tô ngẩng cần cổ thon dài lên, ánh mắt mất tiêu cự nhìn lên trần nhà, mặt đỏ rực hệt như quả dâu chín.
Cơ lưng của Cố Chiêu chắc nịch nhưng cơ bắp không hề cuồn cuộn, nó nhấp nhô lên xuống theo từng động tác, cứng y như đá tảng lớn, ngón tay bấm lên nó chỉ có thể để lại dấu vết mờ mờ...
Đêm đầu tiên sau khi dời vào nhà mới, dường như Cố Chiêu hưng phấn hơn thường ngày, lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ.
Mãi đến tận khuya, Kỷ Tô lại bị đè lên trước cửa sổ sát đất do chính tay mình thiết kế.
Khung cửa sổ này đối diện với bãi biển, giờ này trên bãi cát đã chẳng còn ai, chỉ có sóng biển vỗ bờ không ngừng nghỉ.
Nhưng Kỷ Tô vẫn xấu hổ đến mức co chặt người, nếu có ai đi qua chắc chắn sẽ nhìn thấy bọn họ.
Cố Chiêu liên tục hôn lên chiếc gáy mướt mồ hôi, khen ngợi bằng giọng khàn khàn: “Bé cưng đúng là có tài năng thiên bẩm...”
Trước mắt Kỷ Tô trắng xóa, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hắn đang khen thiết kế của biệt thự hay là cái gì khác...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Hu hu đồ biến thái...
Cố cẩu: Ừm, hôm nay phát huy rất ổn định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.