Yêu Qua Mạng Với Hot Boy Trường Và Cái Kết
Chương 63: Ngoại truyện 2: Ghen play
Trường Dã Mạn Mạn
20/05/2024
Ngoại truyện 2: Ghen play
(Edit: Dii)
Đầu tháng Bảy, một mùa tốt nghiệp nữa lại đến.
Năm tư đại học, Kỷ Tô thực tập ở một công ty kiến trúc nổi tiếng, tốt nghiệp xong thì thuận theo tự nhiên ở lại làm việc, trở thành một kiến trúc sư.
Cố Chiêu cũng ở lại công ty luật của đàn anh cùng khoa, không chỉ trở thành một luật sư bào chữa mà còn là đối tác của công ty luật.
Vừa vào nghề không lâu, Cố Chiêu đã thắng được một vụ kiện khó, từ đó nổi danh.
Nhưng luật sư Cố vừa lạnh lùng vừa độc miệng, làm việc toàn dựa theo ý của bản thân, nhận vụ án hay không còn phải dựa vào tâm trạng, tích cực tan làm hơn bất kỳ ai.
Rất ít người biết rằng, luật sư Cố vội vàng tan làm chủ yếu là vì phải đi đón người yêu.
Do căn biệt thự gần biển cách công ty của Kỷ Tô hơi xa, cộng thêm việc dự án gần đây nhất cậu phụ trách ở trong khu nội thành, những ngày làm việc hai người sẽ ở căn hộ bên Ngự Thủy Loan, đến cuối tuần rảnh rỗi mới quay về nhà.
Vậy nên chỉ cần Cố Chiêu tan làm sớm là sẽ lái xe qua đón Kỷ Tô luôn.
Tối nay, lúc Kỷ Tô tăng ca xong đã hơn tám giờ, cậu vừa gửi tin nhắn vừa ra khỏi tòa cao ốc.
Chưa kịp soạn tin xong thì đằng sau chợt vang lên giọng nói trong trẻo của một cậu trai: “Thầy Kỷ!”
Kỷ Tô dừng bước, xoay người lại hỏi: “Tiểu Trịnh, có gì không?”
Cậu trai chạy về phía cậu tên Trịnh Dịch An, vừa thi đại học xong, là cháu trai ruột của một cổ đông lớn trong công ty, nghỉ hè đến công ty làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Nói là làm thêm hè nhưng nào có ai dám sai sử cậu thiếu gia nhỏ này như thực tập sinh thật, ban lãnh đạo sắp xếp cậu nhóc cho Kỷ Tô, dù sao trong công ty cậu cũng có ít thâm niên nhất.
Không ngờ cậu thiếu gia nhỏ tới chỗ Kỷ Tô xong thì ngày nào cũng lon ton đi theo thầy Kỷ, không chỉ bưng trà rót nước in tài liệu mà còn bao hết khoản trà chiều của tổ dự án.
Trịnh Dịch An dừng bước, ân cần hỏi: “Thầy Kỷ, anh chưa ăn tối đúng không ạ?”
“Vẫn chưa.” Kỷ Tô xoay người, tiếp tục bước về phía trước, “Lát nữa về nhà ăn luôn.”
“Đợi anh về nhà thì muộn lắm rồi, hay tụi mình cùng nhau đi ăn gì đó rồi về.” Trịnh Dịch hăng hái đề nghị, “Em biết gần đây có một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông chính tông lắm, anh thích ăn không?”
Kỷ Tô từ chối khéo: “Anh về nhà xong còn việc phải xử lý.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra ngoài tòa cao ốc.
“Vậy nhà thầy Kỷ ở đâu?” Trịnh Dịch An hỏi tiếp: “Muộn vậy rồi, để em đưa anh về nhà.”
“Nhà anh không xa.” Kỷ Tô gửi tin nhắn đi, “Anh bắt xe về là được.”
Bãi xe trong nhà có tới mấy chiếc xe, sinh nhật năm nay chị hai nhà họ Cố lại tặng thêm cho cậu một chiếc mới. Chỉ là sau khi đi làm thì cậu cứ bận mãi, chỗ cần cậu tự lái xe đi không nhiều, chuyện thi bằng lái đành gác lại.
Tối nay Cố Chiêu cũng tăng ca, nếu không hẳn là giờ này đã đứng trước cổng chờ cậu rồi.
“Thầy Kỷ, anh đừng khách sáo với em mà.” Trịnh Dịch An mời lại lần nữa, “Em lái xe giỏi lắm, anh đừng lo!”
“Không cần đâu Tiểu Trịnh.” Kỷ Tô ấn mở phần mềm đặt xe, đi về phía vỉa hè: “Muộn rồi, em cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Dịch An hơi cuống lên, giơ tay ra định kéo cánh tay cậu: “Thầy Kỷ đợi đã——”
Gần như trong tích tắc, một bàn tay xuất hiện vỗ bốp lên tay cậu ta.
Trịnh Dịch An sững sờ, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen kịt lạnh như băng.
Cố Chiêu vừa từ công ty luật chạy tới, còn chưa kịp thay giày da đồ Tây ra, trên mặt vẫn còn đeo cặp kính gọng vàng, đến cả tròng kính cũng không giấu nổi hơi lạnh trong mắt hắn.
“Cố Chiêu?” Kỷ Tô nhìn thấy hắn, giọng vừa mừng vừa lo: “Anh bảo bận tăng ca mà, sao giờ này đã đến rồi?”
Cố Chiêu đưa tay ra ôm cậu vào lòng, cất giọng trầm thấp: “Giới thiệu chút đi?”
Kỷ Tô hơi mất tự nhiên, do dự một hồi mới nói đơn giản: “Đây là Trịnh Dịch An, thực tập sinh của công ty em.”
Vì không muốn sinh hoạt cá nhân bị dòm ngó nên cậu vẫn chưa công khai xu hướng tính dục của mình, cho nên bình thường Cố Chiêu đến đón cậu đều đứng dưới lầu chờ cậu ra.
Bình thường ở nơi công cộng hai người cũng sẽ không có cử chỉ gì quá thân mật.
Cố Chiêu nắm chặt bờ vai cậu, sau đó lập tức thả lỏng, buông cậu ra.
Trịnh Dịch An hoàn hồn, nhiệt tình đưa tay: “Chào anh, em tên Trịnh Dịch An, là thực tập sinh do thầy Kỷ dẫn dắt.”
Cố Chiêu hơi cụp mắt: “Thầy Kỷ?”
Kỷ Tô cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, không định để họ nói tiếp nữa: “Tiểu Trịnh, tụi anh đi trước, em cũng về nhà đi.”
“Vâng.” Trịnh Dịch An quay người, sau đó ngoảnh lại vẫy tay với cậu: “Thầy Kỷ ơi, mai gặp nha!”
Kỷ Tô cười cười, đưa tay ra kéo góc áo người bên cạnh: “Tụi mình đi thôi.”
Cố Chiêu sải đôi chân dài, đến cạnh xe mở cửa xe ra để cậu ngồi vào.
Kỷ Tô cúi đầu thắt dây an toàn, tiện thể hỏi: “Anh qua đón em sao không nói trước một tiếng?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Sao, em định để cậu thực tập sinh kia đưa em về?”
Kỷ Tô chớp chớp mắt: “Em đâu có muốn để cậu ấy đưa về.”
Cố Chiêu nghiêng người ghé lại gần, bàn tay hắn bóp lấy cằm cậu, đôi môi nóng bỏng áp xuống không cho cậu từ chối.
Nụ hôn của hắn vừa sâu vừa dữ dội, tựa như muốn ngồi trong xe hôn cậu đến chết.
Mãi tới khi Kỷ Tô suýt nữa nghẹt thở hắn mới hơi lùi lại, chưa đã nghiền mà đưa lưỡi ra liếm vệt nước óng ánh bên môi.
Kỷ Tô nhũn người ngồi trên ghế da, khẽ thở hổn hển.
Cố Chiêu kề sát lại hỏi cậu: “Thầy Kỷ, về nhà ăn hay ăn ở ngoài?”
Kỷ Tô chậm chạp hoàn hồn: “Cố Chiêu, có phải anh... ghen không?”
Cố Chiêu cắn cậu một cái, thoải mái thừa nhận: “Ừ, ghen.”
“Anh lại ghen linh tinh gì đó?” Kỷ Tô không biết nên khóc hay nên cười: “Một cậu nhóc thôi mà, nghỉ hè xong là đi rồi.”
“Ờ...” Cố Chiêu cười khẩy: “Tốt nhất là vậy.”
Tuy không thích lắm, nhưng dù sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Cố Chiêu cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Hơn một tháng sau, Trịnh Dịch An kết thúc kỳ thực tập, hào phóng bao một phòng ăn sang trọng ở một câu lạc bộ.
Kỷ Tô cố ý nhắc trước với Cố Chiêu, đây là tiệc liên hoan của cả tổ dự án.
Hơn chín giờ tối, Kỷ Tô nhìn đồng hồ thấy thời gian đã hòm hòm, đứng dậy chào tạm biệt.
Trịnh Dịch An đang uống rượu với đồng nghiệp khác, nghe thế thì lập tức đặt ly rượu xuống: “Thầy Kỷ, anh định về sao?”
“Ngại quá, ở nhà anh còn việc bận.” Kỷ Tô cười cười, “Mọi người cứ chơi tiếp đi.”
Trịnh Dịch An nhìn bóng lưng gầy gò cao ráo kia rời khỏi tầm mắt mình, vẻ mặt cậu ta dần trở nên quyết tâm, tựa như đã quyết định phải làm gì đó.
Cậu ta để ly rượu xuống, nhanh chân đuổi theo.
Trên hành lang rất im ắng, Kỷ Tô đang bước trên thảm dày thì đột nhiên bị gọi lại: “Thầy Kỷ!”
Cậu xoay người, nhìn chàng trai đang chạy về phía mình.
Đêm nay Trịnh Dịch An uống nhiều rượu, mặt đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt lại sáng như sao: “Thầy Kỷ, em muốn nói với anh một chuyện.”
Kỷ Tô ôn hòa hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Thật ra em vốn không định nói, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng em ở công ty, em sợ...” Trịnh Dịch An dùng hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em sợ nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ hối hận.”
Kỷ Tô nhìn vẻ mặt của đối phương, loáng thoáng đoán được chuyện cậu ta muốn nói.
Dù sao nhiều năm qua cậu cũng từng được rất nhiều người tỏ tình.
Kỷ Tô mím môi, giọng điệu lịch sự nhưng xa cách: “Cậu Trịnh, kỳ thực tập của cậu kết thúc rồi, sau này chắc là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Ý là, có một số việc không cần phải nói ra nữa.
“Nếu như anh còn muốn gặp lại em, bất cứ khi nào em cũng sẽ tới đây gặp anh.” Trịnh Dịch An tiến lên phía trước, tình cảm quý mến trong ánh mắt tràn ra: “Kỷ Tô, em thích anh, thích từ lần đầu tiên gặp anh rồi.”
Kỷ Tô lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
“Tại sao? Tại sao không thể đáp lại em?” Trịnh Dịch An áp sát cậu thêm một bước: “Bởi vì em còn nhỏ sao? Hay vì anh không vừa ý em? Những thứ em này có thể sửa, anh cho em một cơ hội được không?”
Kỷ Tô nhíu nhẹ mày: “Không phải vì những lý do này.”
“Vậy thì tại sao?” Trịnh Dịch An không hiểu, đầu óc bị cồn làm cho tê liệt tiếp tục nóng lên.
Cậu ta nhất thời kích động, hai tay nắm lên bờ vai gầy gò của Kỷ Tô: “Vậy anh nói em biết đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể thích em?”
Kỷ Tô hết cách, quyết định nói thẳng cho cậu ta biết: “Bởi vì tôi đã có người——”
Còn chưa dứt lời, bên tai cậu đã nổi gió lạnh.
Trong tích tắc, Trịnh Dịch An bị đẩy mạnh lùi ra sau vài bước, suýt chút nữa đã ngã xuống thảm.
Cố Chiêu sầm mặt, một tay để bên người siết thành quả đấm, tay còn lại nắm cổ áo cậu ta.
“Cố Chiêu!” Kỷ Tô hoàn hồn, lập tức lên tiếng cản lại.
Cố Chiêu cắn chặt răng hàm, cơ mặt vô thức căng chặt, hắn buông nắm đấm đang vung ra giữa không trung xuống, lùi về đứng cạnh cậu.
Trịnh Dịch An tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, đột nhiên hiểu ra: “Hai người...”
“Phải.” Kỷ Tô đáp, chủ động nắm chặt tay Cố Chiêu: “Anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi ở bên nhau lâu rồi.”
Mây mù trong mắt Cố Chiêu tản dần đi, hắn trở tay đan chặt lấy tay cậu.
Tuy Trịnh Dịch An không biết người đàn ông trước mặt mình có thân phận gì, nhưng về chiều cao và ngoại hình thì cậu ta kém xa.
Huống chi nhìn bộ Âu phục cao cấp vừa người được đặt may riêng kia cũng đủ biết gia cảnh của đối phương cũng chẳng thua gì cậu ta.
Ánh mắt của Trịnh Dịch An tối đi, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được.
Kỷ Tô tốt bụng cho cậu ta một bậc thang: “Cậu Trịnh, ở lại chơi vui nhé, chúng tôi đi trước.”
Trịnh Dịch An đưa mắt nhìn hai bóng lưng hài hòa với nhau rời đi, cuối cùng vẫn không kìm nổi mà cao giọng hỏi: “Nếu như anh gặp em trước, vậy liệu em có cơ hội không?”
Kỷ Tô dừng bước, cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình đột nhiên siết chặt hơn.
“Không đâu.” Cậu không hề ngoảnh đầu, giọng rất chắc chắn: “Dù gặp anh ấy ở thời điểm nào, thì tôi cũng chỉ thích anh ấy mà thôi.”
Trước khi gặp Cố Chiêu cậu đã từng gặp qua rất nhiều người, sau khi gặp được Cố Chiêu cũng tiếp tục gặp được những người mới, nhưng người mà cậu thích luôn chỉ có một mình Cố Chiêu.
Nói xong, sau lưng Kỷ Tô trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Chiêu liếc sang cậu một cái, kéo cậu đi ra ngoài.
Dù Kỷ Tô đã bù đắp, nhưng trên đường về nhà Cố Chiêu vẫn cứ im lặng.
Hắn vốn không phải người nói nhiều, nhưng trước mặt người yêu lúc nào cũng nói không hết chuyện, hiếm khi thấy hắn im lặng thế này.
Cho nên Kỷ Tô biết, bạn trai cậu vẫn còn giận.
Cậu len lén đưa tay ra chạm lên bàn tay đang đặt trên hộp số tay.
Bờ môi mỏng của Cố Chiêu mím chặt, mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
Kỷ Tô vẫn tiếp tục cố gắng, khẽ gãi lên lòng bàn tay hắn.
Cố Chiêu rút tay về đặt lên đùi.
Kỷ Tô đuổi theo, ngón tay màu hồng nhạt men theo lớp vải quần Âu, từ từ nhét tay mình vào trong tay hắn.
Cố Chiêu đánh vô lăng, dừng xe ở ven đường, giọng nói trầm thấp của hắn mang theo ngọn lửa dễ nhận thấy: “Em muốn anh làm chết em bên vệ đường luôn đúng không?”
Kỷ Tô co rúm người, ngoan ngoãn rút tay về: “Em không muốn...”
Xe lại chạy ra đường lớn, trông nó giống hệt một tia chớp rạch ngang màn đêm đen thẳm.
Tối nay là thứ sáu, Cố Chiêu lái xe về thẳng biệt thự.
Thấy xe vào tới cổng biệt thự, tim Kỷ Tô đập thình thịch: “Cố Chiêu, chuyện tiệc liên hoan tối nay em có nói trước với anh rồi, anh cũng đồng ý rồi.”
Cố Chiêu không nói gì, sườn mặt vừa anh tuấn vừa lạnh lùng.
“Em cũng không biết Tiểu Trịnh sẽ tỏ tình với em đột ngột như vậy...” Kỷ Tô muốn tìm cho bản thân một “bản án” nhẹ nhàng hơn: “Nhưng anh cũng nghe thấy rồi đó, em từ chối cậu ấy rất dứt khoát.”
Cố Chiêu tháo dây an toàn, mở cửa xe ra bước xuống, sau đó vòng qua ghế phó lái bế cậu ra ngoài.
Kỷ Tô ôm vòng lấy cổ hắn, hỏi nhỏ nhẹ: “Anh có giận không?”
Cố Chiêu cười khẩy một tiếng, sải bước đi vào biệt thự.
Thậm chí hắn còn không thèm lên lầu, bế cậu đặt thẳng lên đàn dương cầm ở phòng khách tầng trệt, thô bạo giật mở cà vạt.
Cây đàn dương cầm này là do Cố Chiêu đặc biệt mua từ nước ngoài về, giá vô cùng đắt đỏ.
Kỷ Tô sợ mình ngồi hỏng cả đàn, định trèo xuống thì bị một tay hắn ôm ghì lấy eo, đầu gối hắn cũng đè lên.
“Cố Chiêu...” Kỷ Tô run eo, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc, “Ở đây không được đâu...”
“Không được?” Cố Chiêu cắn môi cậu, “Anh không được, vậy ai được?”
Rõ ràng biết người yêu mình đang mượn cớ để kiếm chuyện, nhưng Kỷ Tô vẫn không thể chống cự nổi.
Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng đàn dương cầm hỗn loạn giục giã liên tục vang lên trong căn biệt thự, hòa cùng tiếng nấc ngắt quãng của con người tạo thành một bài nhạc kỳ lạ.
Hai tay Kỷ Tô chống lên phím đàn, mồ hôi chảy ra từ khắp người cậu dính lên đó, khiến nó trở nên bóng loáng, trơn trượt tới nỗi ngồi không vững.
Ngay khi cậu sắp trượt xuống, một bàn tay lớn giữ lấy, lật người cậu lại, để cậu nằm sấp lên đàn dương cầm.
“Đàn đi.” Cố Chiêu nhả chữ bên tai cậu hệt như ma quỷ, hơi thở nóng tới mức khiến linh hồn người ta run rẩy: “Tối nay mà không đàn ra được bài nào thì đừng hòng ngủ.”
Nhưng Kỷ Tô chỉ chống người thôi cũng đủ cực nhọc rồi, hoàn toàn không thể đàn ra được bài nhạc nào hết, chỉ có thể nức nở xin tha: “Chồng ơi... chồng ơi em sai rồi... hức...”
“Ồ?” Cố Chiêu nắm lấy chiếc cằm ướt rượt, xoay mặt cậu qua hôn: “Sai ở đâu?”
“Em không nên...” Kỷ Tô đáp ngắt quãng: “Không nên dự tiệc liên hoan...”
“Sai rồi.” Ánh mắt của Cố Chiêu tối tăm, “Em sai ở việc quá xinh đẹp, sai ở việc trông em quá quyến rũ.”
Kỷ Tô thấy ấm ức: “Em cũng không muốn... không muốn như vậy mà...”
Cố Chiêu hỏi ép: “Nói, em lén anh cười với thằng đàn ông khác đúng không?”
“Không có...” Kỷ Tô yếu ớt lắc đầu, “Em không có...”
“Anh không nên thả em ra ngoài.” Vẻ mặt Cố Chiêu dần trở nên điên cuồng hơn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh phải nhốt em ở trong nhà mới đúng, lấy dây xích trói em lại ở trên giường, không ai được phép nhìn thấy em, không ai dám thèm muốn em.”
“Đừng mà...” Lý trí của Kỷ Tô gần như sụp đổ, “Chồng đừng trói em lại...”
“Không thích anh trói em lại sao?” Cố Chiêu ôm cậu bằng tư thế mặt đối mặt, bế cậu lên cầu thang: “Vậy em sinh con cho chồng đi, được không?”
Kỷ Tô vừa khóc vừa lắc đầu: “Không sinh được...”
“Sao lại không được?” Cố Chiêu bước lên bậc thang, giọng hung ác: “Chồng cố gắng thêm chút nữa là sẽ sinh được thôi.”
Kỷ Tô hốt hoảng kêu lên một tiếng, tay cậu ôm chặt lấy cần cổ ướt dầm dề, chỉ lo mình bị xuyên qua luôn.
Cố Chiêu bế cậu nhẹ nhàng như bế một con búp bê, bước từng bước lên lầu.
Lúc hai người lên tới phòng ngủ trên tầng một thì Kỷ Tô đã ngất đi rồi.
Tuy nhiên, đêm vẫn còn dài...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Anh không phải con người hức hức...
Cố cẩu: Anh muốn làm trên đàn dương cầm lâu lắm rồi.
(Edit: Dii)
Đầu tháng Bảy, một mùa tốt nghiệp nữa lại đến.
Năm tư đại học, Kỷ Tô thực tập ở một công ty kiến trúc nổi tiếng, tốt nghiệp xong thì thuận theo tự nhiên ở lại làm việc, trở thành một kiến trúc sư.
Cố Chiêu cũng ở lại công ty luật của đàn anh cùng khoa, không chỉ trở thành một luật sư bào chữa mà còn là đối tác của công ty luật.
Vừa vào nghề không lâu, Cố Chiêu đã thắng được một vụ kiện khó, từ đó nổi danh.
Nhưng luật sư Cố vừa lạnh lùng vừa độc miệng, làm việc toàn dựa theo ý của bản thân, nhận vụ án hay không còn phải dựa vào tâm trạng, tích cực tan làm hơn bất kỳ ai.
Rất ít người biết rằng, luật sư Cố vội vàng tan làm chủ yếu là vì phải đi đón người yêu.
Do căn biệt thự gần biển cách công ty của Kỷ Tô hơi xa, cộng thêm việc dự án gần đây nhất cậu phụ trách ở trong khu nội thành, những ngày làm việc hai người sẽ ở căn hộ bên Ngự Thủy Loan, đến cuối tuần rảnh rỗi mới quay về nhà.
Vậy nên chỉ cần Cố Chiêu tan làm sớm là sẽ lái xe qua đón Kỷ Tô luôn.
Tối nay, lúc Kỷ Tô tăng ca xong đã hơn tám giờ, cậu vừa gửi tin nhắn vừa ra khỏi tòa cao ốc.
Chưa kịp soạn tin xong thì đằng sau chợt vang lên giọng nói trong trẻo của một cậu trai: “Thầy Kỷ!”
Kỷ Tô dừng bước, xoay người lại hỏi: “Tiểu Trịnh, có gì không?”
Cậu trai chạy về phía cậu tên Trịnh Dịch An, vừa thi đại học xong, là cháu trai ruột của một cổ đông lớn trong công ty, nghỉ hè đến công ty làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Nói là làm thêm hè nhưng nào có ai dám sai sử cậu thiếu gia nhỏ này như thực tập sinh thật, ban lãnh đạo sắp xếp cậu nhóc cho Kỷ Tô, dù sao trong công ty cậu cũng có ít thâm niên nhất.
Không ngờ cậu thiếu gia nhỏ tới chỗ Kỷ Tô xong thì ngày nào cũng lon ton đi theo thầy Kỷ, không chỉ bưng trà rót nước in tài liệu mà còn bao hết khoản trà chiều của tổ dự án.
Trịnh Dịch An dừng bước, ân cần hỏi: “Thầy Kỷ, anh chưa ăn tối đúng không ạ?”
“Vẫn chưa.” Kỷ Tô xoay người, tiếp tục bước về phía trước, “Lát nữa về nhà ăn luôn.”
“Đợi anh về nhà thì muộn lắm rồi, hay tụi mình cùng nhau đi ăn gì đó rồi về.” Trịnh Dịch hăng hái đề nghị, “Em biết gần đây có một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông chính tông lắm, anh thích ăn không?”
Kỷ Tô từ chối khéo: “Anh về nhà xong còn việc phải xử lý.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra ngoài tòa cao ốc.
“Vậy nhà thầy Kỷ ở đâu?” Trịnh Dịch An hỏi tiếp: “Muộn vậy rồi, để em đưa anh về nhà.”
“Nhà anh không xa.” Kỷ Tô gửi tin nhắn đi, “Anh bắt xe về là được.”
Bãi xe trong nhà có tới mấy chiếc xe, sinh nhật năm nay chị hai nhà họ Cố lại tặng thêm cho cậu một chiếc mới. Chỉ là sau khi đi làm thì cậu cứ bận mãi, chỗ cần cậu tự lái xe đi không nhiều, chuyện thi bằng lái đành gác lại.
Tối nay Cố Chiêu cũng tăng ca, nếu không hẳn là giờ này đã đứng trước cổng chờ cậu rồi.
“Thầy Kỷ, anh đừng khách sáo với em mà.” Trịnh Dịch An mời lại lần nữa, “Em lái xe giỏi lắm, anh đừng lo!”
“Không cần đâu Tiểu Trịnh.” Kỷ Tô ấn mở phần mềm đặt xe, đi về phía vỉa hè: “Muộn rồi, em cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Trịnh Dịch An hơi cuống lên, giơ tay ra định kéo cánh tay cậu: “Thầy Kỷ đợi đã——”
Gần như trong tích tắc, một bàn tay xuất hiện vỗ bốp lên tay cậu ta.
Trịnh Dịch An sững sờ, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen kịt lạnh như băng.
Cố Chiêu vừa từ công ty luật chạy tới, còn chưa kịp thay giày da đồ Tây ra, trên mặt vẫn còn đeo cặp kính gọng vàng, đến cả tròng kính cũng không giấu nổi hơi lạnh trong mắt hắn.
“Cố Chiêu?” Kỷ Tô nhìn thấy hắn, giọng vừa mừng vừa lo: “Anh bảo bận tăng ca mà, sao giờ này đã đến rồi?”
Cố Chiêu đưa tay ra ôm cậu vào lòng, cất giọng trầm thấp: “Giới thiệu chút đi?”
Kỷ Tô hơi mất tự nhiên, do dự một hồi mới nói đơn giản: “Đây là Trịnh Dịch An, thực tập sinh của công ty em.”
Vì không muốn sinh hoạt cá nhân bị dòm ngó nên cậu vẫn chưa công khai xu hướng tính dục của mình, cho nên bình thường Cố Chiêu đến đón cậu đều đứng dưới lầu chờ cậu ra.
Bình thường ở nơi công cộng hai người cũng sẽ không có cử chỉ gì quá thân mật.
Cố Chiêu nắm chặt bờ vai cậu, sau đó lập tức thả lỏng, buông cậu ra.
Trịnh Dịch An hoàn hồn, nhiệt tình đưa tay: “Chào anh, em tên Trịnh Dịch An, là thực tập sinh do thầy Kỷ dẫn dắt.”
Cố Chiêu hơi cụp mắt: “Thầy Kỷ?”
Kỷ Tô cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, không định để họ nói tiếp nữa: “Tiểu Trịnh, tụi anh đi trước, em cũng về nhà đi.”
“Vâng.” Trịnh Dịch An quay người, sau đó ngoảnh lại vẫy tay với cậu: “Thầy Kỷ ơi, mai gặp nha!”
Kỷ Tô cười cười, đưa tay ra kéo góc áo người bên cạnh: “Tụi mình đi thôi.”
Cố Chiêu sải đôi chân dài, đến cạnh xe mở cửa xe ra để cậu ngồi vào.
Kỷ Tô cúi đầu thắt dây an toàn, tiện thể hỏi: “Anh qua đón em sao không nói trước một tiếng?”
Cố Chiêu nhìn cậu: “Sao, em định để cậu thực tập sinh kia đưa em về?”
Kỷ Tô chớp chớp mắt: “Em đâu có muốn để cậu ấy đưa về.”
Cố Chiêu nghiêng người ghé lại gần, bàn tay hắn bóp lấy cằm cậu, đôi môi nóng bỏng áp xuống không cho cậu từ chối.
Nụ hôn của hắn vừa sâu vừa dữ dội, tựa như muốn ngồi trong xe hôn cậu đến chết.
Mãi tới khi Kỷ Tô suýt nữa nghẹt thở hắn mới hơi lùi lại, chưa đã nghiền mà đưa lưỡi ra liếm vệt nước óng ánh bên môi.
Kỷ Tô nhũn người ngồi trên ghế da, khẽ thở hổn hển.
Cố Chiêu kề sát lại hỏi cậu: “Thầy Kỷ, về nhà ăn hay ăn ở ngoài?”
Kỷ Tô chậm chạp hoàn hồn: “Cố Chiêu, có phải anh... ghen không?”
Cố Chiêu cắn cậu một cái, thoải mái thừa nhận: “Ừ, ghen.”
“Anh lại ghen linh tinh gì đó?” Kỷ Tô không biết nên khóc hay nên cười: “Một cậu nhóc thôi mà, nghỉ hè xong là đi rồi.”
“Ờ...” Cố Chiêu cười khẩy: “Tốt nhất là vậy.”
Tuy không thích lắm, nhưng dù sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, Cố Chiêu cũng không hỏi tiếp nữa.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Hơn một tháng sau, Trịnh Dịch An kết thúc kỳ thực tập, hào phóng bao một phòng ăn sang trọng ở một câu lạc bộ.
Kỷ Tô cố ý nhắc trước với Cố Chiêu, đây là tiệc liên hoan của cả tổ dự án.
Hơn chín giờ tối, Kỷ Tô nhìn đồng hồ thấy thời gian đã hòm hòm, đứng dậy chào tạm biệt.
Trịnh Dịch An đang uống rượu với đồng nghiệp khác, nghe thế thì lập tức đặt ly rượu xuống: “Thầy Kỷ, anh định về sao?”
“Ngại quá, ở nhà anh còn việc bận.” Kỷ Tô cười cười, “Mọi người cứ chơi tiếp đi.”
Trịnh Dịch An nhìn bóng lưng gầy gò cao ráo kia rời khỏi tầm mắt mình, vẻ mặt cậu ta dần trở nên quyết tâm, tựa như đã quyết định phải làm gì đó.
Cậu ta để ly rượu xuống, nhanh chân đuổi theo.
Trên hành lang rất im ắng, Kỷ Tô đang bước trên thảm dày thì đột nhiên bị gọi lại: “Thầy Kỷ!”
Cậu xoay người, nhìn chàng trai đang chạy về phía mình.
Đêm nay Trịnh Dịch An uống nhiều rượu, mặt đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt lại sáng như sao: “Thầy Kỷ, em muốn nói với anh một chuyện.”
Kỷ Tô ôn hòa hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Thật ra em vốn không định nói, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng em ở công ty, em sợ...” Trịnh Dịch An dùng hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em sợ nếu hôm nay không nói thì sau này sẽ hối hận.”
Kỷ Tô nhìn vẻ mặt của đối phương, loáng thoáng đoán được chuyện cậu ta muốn nói.
Dù sao nhiều năm qua cậu cũng từng được rất nhiều người tỏ tình.
Kỷ Tô mím môi, giọng điệu lịch sự nhưng xa cách: “Cậu Trịnh, kỳ thực tập của cậu kết thúc rồi, sau này chắc là chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Ý là, có một số việc không cần phải nói ra nữa.
“Nếu như anh còn muốn gặp lại em, bất cứ khi nào em cũng sẽ tới đây gặp anh.” Trịnh Dịch An tiến lên phía trước, tình cảm quý mến trong ánh mắt tràn ra: “Kỷ Tô, em thích anh, thích từ lần đầu tiên gặp anh rồi.”
Kỷ Tô lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
“Tại sao? Tại sao không thể đáp lại em?” Trịnh Dịch An áp sát cậu thêm một bước: “Bởi vì em còn nhỏ sao? Hay vì anh không vừa ý em? Những thứ em này có thể sửa, anh cho em một cơ hội được không?”
Kỷ Tô nhíu nhẹ mày: “Không phải vì những lý do này.”
“Vậy thì tại sao?” Trịnh Dịch An không hiểu, đầu óc bị cồn làm cho tê liệt tiếp tục nóng lên.
Cậu ta nhất thời kích động, hai tay nắm lên bờ vai gầy gò của Kỷ Tô: “Vậy anh nói em biết đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể thích em?”
Kỷ Tô hết cách, quyết định nói thẳng cho cậu ta biết: “Bởi vì tôi đã có người——”
Còn chưa dứt lời, bên tai cậu đã nổi gió lạnh.
Trong tích tắc, Trịnh Dịch An bị đẩy mạnh lùi ra sau vài bước, suýt chút nữa đã ngã xuống thảm.
Cố Chiêu sầm mặt, một tay để bên người siết thành quả đấm, tay còn lại nắm cổ áo cậu ta.
“Cố Chiêu!” Kỷ Tô hoàn hồn, lập tức lên tiếng cản lại.
Cố Chiêu cắn chặt răng hàm, cơ mặt vô thức căng chặt, hắn buông nắm đấm đang vung ra giữa không trung xuống, lùi về đứng cạnh cậu.
Trịnh Dịch An tỉnh rượu hơn phân nửa, nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, đột nhiên hiểu ra: “Hai người...”
“Phải.” Kỷ Tô đáp, chủ động nắm chặt tay Cố Chiêu: “Anh ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi ở bên nhau lâu rồi.”
Mây mù trong mắt Cố Chiêu tản dần đi, hắn trở tay đan chặt lấy tay cậu.
Tuy Trịnh Dịch An không biết người đàn ông trước mặt mình có thân phận gì, nhưng về chiều cao và ngoại hình thì cậu ta kém xa.
Huống chi nhìn bộ Âu phục cao cấp vừa người được đặt may riêng kia cũng đủ biết gia cảnh của đối phương cũng chẳng thua gì cậu ta.
Ánh mắt của Trịnh Dịch An tối đi, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra được.
Kỷ Tô tốt bụng cho cậu ta một bậc thang: “Cậu Trịnh, ở lại chơi vui nhé, chúng tôi đi trước.”
Trịnh Dịch An đưa mắt nhìn hai bóng lưng hài hòa với nhau rời đi, cuối cùng vẫn không kìm nổi mà cao giọng hỏi: “Nếu như anh gặp em trước, vậy liệu em có cơ hội không?”
Kỷ Tô dừng bước, cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình đột nhiên siết chặt hơn.
“Không đâu.” Cậu không hề ngoảnh đầu, giọng rất chắc chắn: “Dù gặp anh ấy ở thời điểm nào, thì tôi cũng chỉ thích anh ấy mà thôi.”
Trước khi gặp Cố Chiêu cậu đã từng gặp qua rất nhiều người, sau khi gặp được Cố Chiêu cũng tiếp tục gặp được những người mới, nhưng người mà cậu thích luôn chỉ có một mình Cố Chiêu.
Nói xong, sau lưng Kỷ Tô trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Chiêu liếc sang cậu một cái, kéo cậu đi ra ngoài.
Dù Kỷ Tô đã bù đắp, nhưng trên đường về nhà Cố Chiêu vẫn cứ im lặng.
Hắn vốn không phải người nói nhiều, nhưng trước mặt người yêu lúc nào cũng nói không hết chuyện, hiếm khi thấy hắn im lặng thế này.
Cho nên Kỷ Tô biết, bạn trai cậu vẫn còn giận.
Cậu len lén đưa tay ra chạm lên bàn tay đang đặt trên hộp số tay.
Bờ môi mỏng của Cố Chiêu mím chặt, mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
Kỷ Tô vẫn tiếp tục cố gắng, khẽ gãi lên lòng bàn tay hắn.
Cố Chiêu rút tay về đặt lên đùi.
Kỷ Tô đuổi theo, ngón tay màu hồng nhạt men theo lớp vải quần Âu, từ từ nhét tay mình vào trong tay hắn.
Cố Chiêu đánh vô lăng, dừng xe ở ven đường, giọng nói trầm thấp của hắn mang theo ngọn lửa dễ nhận thấy: “Em muốn anh làm chết em bên vệ đường luôn đúng không?”
Kỷ Tô co rúm người, ngoan ngoãn rút tay về: “Em không muốn...”
Xe lại chạy ra đường lớn, trông nó giống hệt một tia chớp rạch ngang màn đêm đen thẳm.
Tối nay là thứ sáu, Cố Chiêu lái xe về thẳng biệt thự.
Thấy xe vào tới cổng biệt thự, tim Kỷ Tô đập thình thịch: “Cố Chiêu, chuyện tiệc liên hoan tối nay em có nói trước với anh rồi, anh cũng đồng ý rồi.”
Cố Chiêu không nói gì, sườn mặt vừa anh tuấn vừa lạnh lùng.
“Em cũng không biết Tiểu Trịnh sẽ tỏ tình với em đột ngột như vậy...” Kỷ Tô muốn tìm cho bản thân một “bản án” nhẹ nhàng hơn: “Nhưng anh cũng nghe thấy rồi đó, em từ chối cậu ấy rất dứt khoát.”
Cố Chiêu tháo dây an toàn, mở cửa xe ra bước xuống, sau đó vòng qua ghế phó lái bế cậu ra ngoài.
Kỷ Tô ôm vòng lấy cổ hắn, hỏi nhỏ nhẹ: “Anh có giận không?”
Cố Chiêu cười khẩy một tiếng, sải bước đi vào biệt thự.
Thậm chí hắn còn không thèm lên lầu, bế cậu đặt thẳng lên đàn dương cầm ở phòng khách tầng trệt, thô bạo giật mở cà vạt.
Cây đàn dương cầm này là do Cố Chiêu đặc biệt mua từ nước ngoài về, giá vô cùng đắt đỏ.
Kỷ Tô sợ mình ngồi hỏng cả đàn, định trèo xuống thì bị một tay hắn ôm ghì lấy eo, đầu gối hắn cũng đè lên.
“Cố Chiêu...” Kỷ Tô run eo, ngón tay bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc, “Ở đây không được đâu...”
“Không được?” Cố Chiêu cắn môi cậu, “Anh không được, vậy ai được?”
Rõ ràng biết người yêu mình đang mượn cớ để kiếm chuyện, nhưng Kỷ Tô vẫn không thể chống cự nổi.
Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng đàn dương cầm hỗn loạn giục giã liên tục vang lên trong căn biệt thự, hòa cùng tiếng nấc ngắt quãng của con người tạo thành một bài nhạc kỳ lạ.
Hai tay Kỷ Tô chống lên phím đàn, mồ hôi chảy ra từ khắp người cậu dính lên đó, khiến nó trở nên bóng loáng, trơn trượt tới nỗi ngồi không vững.
Ngay khi cậu sắp trượt xuống, một bàn tay lớn giữ lấy, lật người cậu lại, để cậu nằm sấp lên đàn dương cầm.
“Đàn đi.” Cố Chiêu nhả chữ bên tai cậu hệt như ma quỷ, hơi thở nóng tới mức khiến linh hồn người ta run rẩy: “Tối nay mà không đàn ra được bài nào thì đừng hòng ngủ.”
Nhưng Kỷ Tô chỉ chống người thôi cũng đủ cực nhọc rồi, hoàn toàn không thể đàn ra được bài nhạc nào hết, chỉ có thể nức nở xin tha: “Chồng ơi... chồng ơi em sai rồi... hức...”
“Ồ?” Cố Chiêu nắm lấy chiếc cằm ướt rượt, xoay mặt cậu qua hôn: “Sai ở đâu?”
“Em không nên...” Kỷ Tô đáp ngắt quãng: “Không nên dự tiệc liên hoan...”
“Sai rồi.” Ánh mắt của Cố Chiêu tối tăm, “Em sai ở việc quá xinh đẹp, sai ở việc trông em quá quyến rũ.”
Kỷ Tô thấy ấm ức: “Em cũng không muốn... không muốn như vậy mà...”
Cố Chiêu hỏi ép: “Nói, em lén anh cười với thằng đàn ông khác đúng không?”
“Không có...” Kỷ Tô yếu ớt lắc đầu, “Em không có...”
“Anh không nên thả em ra ngoài.” Vẻ mặt Cố Chiêu dần trở nên điên cuồng hơn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh phải nhốt em ở trong nhà mới đúng, lấy dây xích trói em lại ở trên giường, không ai được phép nhìn thấy em, không ai dám thèm muốn em.”
“Đừng mà...” Lý trí của Kỷ Tô gần như sụp đổ, “Chồng đừng trói em lại...”
“Không thích anh trói em lại sao?” Cố Chiêu ôm cậu bằng tư thế mặt đối mặt, bế cậu lên cầu thang: “Vậy em sinh con cho chồng đi, được không?”
Kỷ Tô vừa khóc vừa lắc đầu: “Không sinh được...”
“Sao lại không được?” Cố Chiêu bước lên bậc thang, giọng hung ác: “Chồng cố gắng thêm chút nữa là sẽ sinh được thôi.”
Kỷ Tô hốt hoảng kêu lên một tiếng, tay cậu ôm chặt lấy cần cổ ướt dầm dề, chỉ lo mình bị xuyên qua luôn.
Cố Chiêu bế cậu nhẹ nhàng như bế một con búp bê, bước từng bước lên lầu.
Lúc hai người lên tới phòng ngủ trên tầng một thì Kỷ Tô đã ngất đi rồi.
Tuy nhiên, đêm vẫn còn dài...
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Anh không phải con người hức hức...
Cố cẩu: Anh muốn làm trên đàn dương cầm lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.