Chương 17
Phạm Vũ Anh Thư
19/09/2022
Đêm ấy không phải là một mà đến cả bốn lần chúng tôi hoà vào nhau. Hơi men rượu cùng ánh trăng vành vạnh kia khiến không gian càng như muốn bùng cháy. Thứ cảm giác da thịt khi đã bén mùi thì quả là thành một chất gây nghiện không sao có thể cai nổi. Tôi không muốn quan tâm đến tương lai, cũng không muốn nghĩ dài hơn chỉ muốn tận hưởng những khoảnh khắc này một cách trọn vẹn nhất.
Sáng hôm sau tôi và Khánh không thể dậy nổi, cả hai đều mệt nhoài ôm lấy nhau ngủ đến trưa, bỏ qua cả khoảnh khắc bình mình rực rỡ chiếu vào lớp kính. Trưa tôi và anh ăn tại khách sạn rồi lại ngủ đến tận chiều. Lúc tôi đang rửa mặt trong nhà tắm thì Khánh hỏi tôi:
– Em có muốn đi đâu không?
Thật ra đây là lần đầu tiên được đi du lịch nên tôi cũng không biết ở đây có những địa điểm nào đẹp nên hỏi lại Khánh:
– Ở đây có chỗ nào đáng để đi?
– Đi cùng nhau thì chỗ nào cũng đều đáng để đi cả.
U là trời ơi! Lần đầu tiên gã đàn ông cục mịch, thô lỗ nói ra được câu sến rện. Tôi suýt chút nữa đã phun hết nước trong miệng ra may mà kìm được lại. Khánh thấy tôi thái độ như vậy thì hừ nhẹ một tiếng còn tôi thì bật cười đề nghị:
– Vậy hay là đi Hội An đi, hôm trước em đọc review trên facebook thấy bảo từ đây đi Hội An cũng chỉ một tiếng thôi. Em chưa biết Hội An thế nào cả.
Khi tôi nói xong câu này mới phát hiện mình thay đổi cách xưng hô với Khánh từ bao giờ không rõ. Hình như từ đêm qua mà giờ tôi mới nhận ra. Thế nhưng cả anh và tôi đều chẳng ai thấy gượng gạo, anh đưa tay xoa xoa tóc tôi rồi đáp:
– Vậy đợi anh chuẩn bị rồi đi.
Tôi gật đầu thay bộ váy vóc xinh đẹp rồi trang điểm một chút còn Khánh thì nhặt đồ cho vào túi còn tiện tay sắp xếp phòng cho gọn gàng rồi mới cùng tôi xuống dưới. Chúng tôi không đi bằng taxi mà thuê xe máy để di chuyển. Mùa này không có nắng nhiều, tiết trời cũng mát như mùa thu ngoài Bắc. Tôi ngồi phía sau anh, cảm nhận phía trước là một bờ vai vô cùng vững chãi. Con đường dài rộng thênh thang, còn có cả tiếng gió biển rì rào bên tai. Cảnh vật tươi đẹp này dường như có anh càng trở nên hoàn hảo hơn rất nhiều.
Khi đến phố cổ Hội An, Khánh gửi xe bên ngoài rồi chúng tôi đi bộ vào trong. Phố cổ ở Hội An tất nhiên không giống phố cổ Hà Nội nên đối với một con nhà quê như tôi là cả một bầu trời lạ lẫm. Đi qua xe hàng bánh ghẹ, bánh tôm tôi không kìm được khẽ dừng lại. Khánh thấy vậy thì hỏi tôi:
– Muốn ăn hả?
– Vâng.
– Ăn bao nhiêu thì lấy đi.
– Anh có ăn không?
– Không, anh không đói.
Thấy Khánh nói vậy tôi chỉ nhặt lấy ba cái bánh tôm, ba cái ghẹ còn lấy cả tương ớt để chấm. Thế nhưng những loại bánh này chiên khá ngập dầu, ban đầu ăn thì có vẻ ngon, nhưng ăn nhiều kiểu gì cũng ngấy. Tôi ăn được hai cái bánh tôm, đến cái bánh ghẹ mới ăn được nửa đã không sao ăn nổi nữa. Dù muốn cố nhưng không cố được nữa đành cho vào túi rồi đưa cho Khánh bảo:
– Em không ăn nổi nữa rồi. Anh ăn hộ em một, hai cái được không chứ vứt đi lại phí.
Cứ tưởng ban nãy anh bảo anh không ăn thì giờ sẽ từ chối, không ngờ anh vẫn nhận lấy túi rồi gật đầu. Có điều tôi vẫn nghĩ Khánh sẽ không ăn đâu nên không để ý lắm còn sà vào một quán nước mua cốc trà chanh uống cho đỡ ngấy. Không ngờ lúc quay sang thấy Khánh đang đứng ở gốc cây hoa giấy cạnh quán nước ăn phần bánh dở của tôi. Thậm chí đến ngay cả cái bánh ghẹ tôi ăn một nửa Khánh cũng kiên nhẫn ăn hết không để sót lại rồi mới vứt vỏ vào thùng rác. Tôi biết anh xưa nay không thích hoang phí, nhất là đồ ăn nhưng không nghĩ một đại công tử như anh còn ăn cả phần bánh dở mà tôi đã cắn vào. Tôi cầm cốc trà chanh đi ra, nhìn anh khẽ hỏi:
– Anh ăn hết bánh rồi à?
– Ừ!
– Ăn cả cái nửa cái bánh ghẹ mà em cắn luôn?
– Ừ! Có vấn đề gì à?
Tôi lắc đầu vẫn chưa tin được đưa cốc trà chanh đã uống dở cho anh thử lại lần nữa:
– Uống một ngụm cho đỡ ngấy này.
Anh nhận lấy cốc trà chanh, rất tự nhiên đưa ống hút mà tôi đã uống dở vào miệng hút một hơi dưới sự kinh ngạc của tôi. Thấy tôi ngây người anh liền cốc lên đầu tôi hỏi:
– Sao mà nhìn ngây ngốc thế? Đẹp trai quá à?
– Xì! Đẹp gì chứ? Em chỉ là đang suy nghĩ…
– Suy nghĩ gì?
– Suy nghĩ sao anh lại dám ăn chung đồ, uống chung nước với em. Không sợ bẩn à?
– Bẩn chỗ nào?
– Thì miệng em ngậm vào rồi anh lại ăn cả uống chung đó.
Khánh nghe xong thì cười đáp:
– Anh còn ngậm luôn cả miệng em một cách trực tiếp được cơ mà sao không thể ăn chung được? Nước bọt của em chứ của ai đâu mà bẩn?
Sặc! Người đâu ăn nói gì mà thô thiển. Nhưng mà lòng tự dưng thấy ngọt ngào, đáng yêu kinh khủng. Tôi với Khánh uống xong cốc trà chanh lại đi vào bên trong, vừa đi Khánh mới vừa kể với tôi, thực ra trước kia anh cũng rất hoang phí. Sau này khi đi làm, anh làm ở một vùng quê nghèo khó, trẻ con ở nơi đó từ nhỏ đã phải lao động, có những đứa bé cơm không đủ no, quần áo rách rưới, thân hình cũng gầy gò rất đáng thương. Có lần cùng đội thanh niên tình nguyện phát cơm từ thiện trong một đợt lũ, anh từng nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó chia nhau một suất cơm, nhìn chúng ngoan ngoãn ăn hết sạch phần cơm nhỏ nhoi ấy, đến cả một hạt cũng không rơi trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Thế nên anh cùng đồng đội của mình mỗi tháng đều quyên góp một số tiền nhỏ cho đám trẻ, giờ đám trẻ con ấy được mấy doanh nghiệp mở cho quỹ khuyến học nên cũng dần dần bớt khổ còn bản thân anh sau đó cũng rất ít khi để lãng phí đồ ăn. Tôi nghe xong trong lòng bất giác nảy sinh một cảm giác vô cùng gần gũi, thân thương. Tôi cũng là một con bé sinh ra ở một vùng quê nghèo khó, cũng từng sống trong cảnh thiếu thốn cùng ngoại nên rất hiểu những người nghèo như chúng tôi trân trọng thế nào một sự giúp đỡ của người khác. Khi còn đang nghĩ miên man tôi bất chợt thấy bàn tay Khánh khẽ chạm vào tay tôi rồi bỗng siết chặt lại. Tôi ngước lên nhìn anh nhưng anh không nói gì cả chỉ lặng lẽ dắt tôi trên con phố đông đúc người qua lại.
Trong phố cổ có rất nhiều thứ hay ho, mỗi lần đi qua mấy hàng lưu niệm tôi đều kéo tay anh chạy vào. Tôi mua cho quà cho bố mẹ chồng tôi, anh Quân, Nguyệt, Thỏ và mẹ tôi nữa nên không nhớ đã đi bao nhiêu cửa hàng. Đa số chỉ là những món đồ lưu niệm ở Đà Nẵng nhưng vì mỗi người một độ tuổi khác nhau nên chọn lựa cũng rất mất thời gian. Mãi đến khi chọn xong món quà cuối cùng đến lên mới phát hiện mắt cá chân sưng phồng cả lên. Mặc dù giày của tôi không quá cao, chỉ có 3cm thôi nhưng vì đi lâu quá, giày lại bí không thoáng như dép nên cọ vào da thịt đến mức tróc da. Khánh thấy tôi đi không nổi thì nhìn xuống chân tôi, phát hiện ra mắt cá chân của tôi hai bên đều sưng liền kéo tôi vào gốc cây cổ thụ gần đó rồi dặn tôi:
– Đứng yên đây chờ anh!
Tôi không biết Khánh đi đâu, không kịp hỏi thì anh đã chạy đi mất. Tất nhiên tôi cũng không dám đi linh tinh chỉ đứng yên đó chờ. Năm phút sau Khánh quay lại, trên tay cầm một cái túi, lúc mở ra mới biết đó là một đôi dép lê. Anh vừa kéo dép ra vừa cúi xuống, ngay khi thấy động tác ấy của anh tôi liền vội vã bảo:
– Em tự làm được! Để em tự tháo rồi đeo.
Thế nhưng anh lúc này đã quỳ hẳn một chân xuống, nâng một bàn chân của tôi lên nhẹ nhàng tháo chiếc giày ra sau đó còn lấy trong chiếc túi mang từ khách sạn đi hai cái băng urgo dán vào vết sứt trên mắt cá chân. Không bao giờ tôi dám nghĩ rằng sẽ có một ngày có người cúi xuống đeo dép cho mình thế này nên hoàn toàn sững sờ. Ánh sáng rực rỡ của ánh đèn đường chiếu đầy lên mái tóc anh. Khi anh tháo nốt chiếc giày bên kia, dán băng urgo rồi đeo dép xong cũng mới ngẩng đầu lên hỏi:
– Còn bị tróc da ở đâu không?
Tôi nhìn anh khẽ lắc đầu, ánh sáng rực rỡ kia chiếu hắt lên nửa gương mặt anh khiến gương mặt ấy bỗng như phát sáng. Từ góc nhìn này, tôi càng thấy Khánh đẹp đến ngây người. Trong đầu tôi bỗng nghĩ sao tôi có thể được ở cạnh một người đàn ông thế này? Một người đàn ông mới nhìn thì lạnh lùng, cục súc nhưng càng ở cạnh càng thấy ấm áp đến mức tan chảy cả những tảng băng lạnh giá.
Thay dép xong anh nhặt đôi giày của tôi cho vào chiếc túi đựng dép rồi dẫn tôi đi ăn. Đồ ăn ở đây cũng vô cùng phong phú và đã dạng, tôi cũng không phải đứa kén ăn nên ăn gì cũng thấy ngon mà ngon nhất chắc phải kể đến cao lầu và cơm gà Hội An. Ăn xong tôi và Khánh về lại Đà Nẵng. Vì còn sớm, bạn nhân viên khách sạn lại nhiệt tình bảo với chúng tôi đã đến Đà Nẵng kiểu gì cũng phải ra cầu tình yêu. Tôi không biết Khánh có thích đến mấy nơi lãng mạn kiểu vậy không nhưng tôi thì thích lắm nên năn nỉ Khánh đưa đi bằng được. Lúc ra đến cầu cũng thấy không quá đông người, đa số là các cặp đôi còn cầu thì đẹp vô cùng đẹp, xung quanh cầu được trang trí bởi những cột đèn lồng đỏ hình trái tim rực rỡ. Khi đi vào bên trong còn có mấy người bán ổ khoá tình yêu đầy đủ sắc màu.
Trước kia tôi từng nghe nói cầu tình yêu là nơi thể hiện ước mong của các cặp đôi về tình yêu vĩnh cửu. Khi hai người cùng treo ổ khóa tình yêu khắc tên mình, chìa khóa được vứt đi, họ sẽ bên nhau dài lâu, bền chặt không có gì có thể chia lìa được. Nghĩ đến đây tôi bỗng có một mong ước vô cùng hão huyền, tôi mong ước tôi và Khánh có thể mãi bên nhau như vậy, không sóng gió, không chia lìa, có thể bình bình yên yên ở cạnh nhau mỗi ngày. Thế nên dù biết rất ngây thơ tôi vẫn kéo Khánh vào mua chiếc móc khoá rồi nhờ thợ khắc hai chữ Khánh Vân, ở giữ là một hình trái tim đôi. Anh thấy tôi như vậy thì bật cười bảo:
– Lớn đùng rồi vẫn còn tin vào mấy chuyện này à? Chắc phải thích anh nhiều lắm nên mới làm thế này đúng không?
Tôi tất nhiên không muốn thừa nhận tôi thích Khánh, lúc ấy cũng chẳng biết trong lòng đối với anh là cảm giác gì liền cãi:
– Thích gì chứ. Khánh là tên đệm của em, em tên là Đỗ Khánh Vân còn gì, anh bớt hoang tưởng đi.
– À ra thế! Thế anh lại cứ tưởng em khắc tên anh với tên em cơ.
Tôi đỏ mặt nhưng vẫn cứng mồm trả treo:
– Ai mà thèm.
Khánh không nói gì nhưng lúc tôi quay đi lại tủm tỉm cười. Mà anh cũng không chấp tôi, lúc tôi kéo anh đi móc ổ khoá vào cầu rồi đáp chìa khoá anh cũng làm theo chứ không hề phản đối sau còn dẫn tôi đi ăn kem dừa rồi mới về khách sạn. Đêm ấy tôi và anh lại quấn lấy nhau như đêm đầu tiên đặt chân đến đây, càng lúc tôi càng cảm thấy mình như sắp không dứt nổi ra khỏi người đàn ông này nữa rồi.
Tôi và Khánh ở Đà Nẵng tận sáu ngày. Sáu ngày ấy là những chuỗi ngày vui vẻ nhất trong đời tôi từ trước đến nay. Anh đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi, đi ăn rất nhiều món ngon và lạ, đi cả Bà Nà rồi mấy nơi mà tôi còn chưa nghe nữa. Đến ngày tôi và anh phải về Hà Nội tôi vẫn cảm thấy lưu luyến và tiếc nuối còn muốn ở đây lâu thật lâu. Khánh bảo với tôi không cần phải luyến tiếc quá, sau này anh sẽ đưa tôi đi nhiều nơi hơn, thăm nhiều cảnh vật hơn, đi ăn nhiều món ngon lạ hơn làm tôi mới nguôi dần cảm giác không lỡ rời xa. Chắc có lẽ vì đây là nơi đầu tiên tôi được rời xa Hà Nội đặt chân đến, cũng là nơi khiến tôi và Khánh xích lại gần nhau hơn, có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ ngọt ngào nên tôi mới luyến tiếc nhiều như vậy.
Về đến Hà Nội, sau khi gửi quà cho tất cả mọi người xong tôi và Khánh cũng quay trở lại guồng quay của cuộc sống hằng ngày. Do vừa Tết Dương lại sắp đến Tết Âm nên cả tôi và Khánh đều rất bận rộn. Bố mẹ chồng tôi cũng quay cuồng với việc công ty rồi cả anh Quân cũng bận rộn ở viện thành ra mấy bữa cơm gia đình rất ít khi đủ đầy các thành viên.
Mãi đến tận hai mươi chín Tết tất cả mọi người trong gia đình tôi mới được nghỉ. Bữa cơm hai chín Tết cũng là bữa cơm đầy đủ nhất suốt gần một tháng nay nên mẹ chồng tôi vui lắm, còn dặn tôi sáng mai đi sắm Tết cùng mẹ, còn có mỗi ngày ba mươi thôi mà vì bận nên nhà chồng tôi cũng chưa sắm sửa được gì nhiều.
Khuya tôi và Khánh mới lên phòng. Lúc tắm táp xong xuôi đang định uống thuốc bổ thì phát hiện ra bình nước ở phòng vợ chồng tôi hết nước. Giờ gọi chị Hương thì ngại nên tôi cầm chai xuống định rót tạm một chai mang lên. Thế nhưng mới đi ra đến chân cầu thang tôi bỗng thấy tiếng mẹ chồng tôi và anh Quân đang cãi vã bên dưới. Có tiếng mẹ chồng tôi gắt lên:
– Con bé nó tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, gia đình nề nếp như vậy rốt cuộc còn điểm gì mày không ưng mà hết lần này đến lần kia mày không muốn kết hôn? Mẹ không cần biết, sang năm hai đứa phải cưới cho mẹ, mày sang năm ba mươi mốt rồi không còn trẻ nữa đâu.
Tiếng anh Quân thở dài đáp lại lời mẹ chồng tôi:
– Mẹ! Chuyện kết hôn là chuyện của hai người, không thể cố cưỡng ép theo ý người khác được. Mấy năm nay con nghe theo sự sắp xếp của mẹ để ở cạnh Dung nhưng tình cảm chưa đủ chín muồi để đến mức kết hôn nên mẹ không cần gấp, bọn con tìm hiểu kỹ rồi sẽ quyết định sau.
– Còn tìm hiểu đến bao giờ? Chưa có tình cảm thì lấy nhau về từ từ khắc có. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chứ con gái người ta có xuân thì, đợi mày được đến bao giờ?
– Con chưa bao giờ bắt Dung phải đợi! Con cũng rất rõ ràng quan điểm với cô ấy, cuộc hôn nhân này con chưa muốn cũng chưa sẵn sàng, cô ấy có thể tìm đối tượng khác không cần phải chờ đợi con.
– Mày!!! Bảo sao bao nhiêu ngày nay không thấy nó sang đây mày nói thế không sợ nó sẽ chán nản từ bỏ mày à?
– Con còn đang muốn cô ấy từ bỏ con đây! Mẹ! Tại sao lại cứ phải yêu đương theo ý mẹ? Tại sao mẹ lại cứ áp đặt những chuyện thế này lên con?
– Mẹ phải hỏi mày mới đúng! Tại sao mày lại như vậy hả Quân? Từ bé chuyện gì mày cũng nghe lời mẹ sao từ lúc lớn lên chuyện gì cũng đều chống đối?
– Không phải con chống đối chỉ là con muốn được tôn trọng sự lựa chọn của mình. Không phải chuyện gì con cũng có thể nghe theo mẹ được, nhất là chuyện tình cảm, chuyện kết hôn. Ba mươi tuổi với mọi người là già chứ với bác sĩ bọn con vẫn là trẻ chán. Con còn muốn phấn đấu cho sự nghiệp, chuyện kết hôn để sau hãy bàn.
Tôi thấy tình hình bên dưới căng thẳng như vậy không dám nghe thêm nữa khẽ lùi chân lại trở về phòng, cũng không rõ anh Quân còn nói thêm gì chỉ nghe tiếng mẹ chồng tôi loáng thoáng:
– Mày đừng tưởng mẹ không biết gì, đừng tưởng mẹ mày ngu mà không biết bao năm rồi mày còn…
Mẹ chồng tôi nói đến đây tôi cũng không còn nghe được gì nữa. Lúc bước vào Khánh thấy chai nước trên tay tôi vẫn trống trơn thì hỏi:
– Sao đi lấy nước mà mang chai không lên vậy.
– Em thấy mẹ với anh Quân đang cãi nhau bên dưới nên không dám xuống.
Khánh thấy tôi đáp lại như vậy thì bật cười bình thản nói:
– Lại cãi nhau à? Thôi đưa anh đi lấy cho.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì? Em không dám đi thì để anh đi. Cãi nhau thôi có gì mà sợ, kiểu gì đến lúc anh Quân đi lấy vợ còn nhiều trận cãi vã nữa. Tập làm quen dần đi là vừa.
Lúc Khánh cầm chai nước đi tôi mới khẽ ngồi xuống. Chuyện gia đình nhà chồng tôi không dám bàn tới, ai đúng ai sai tôi cũng không muốn nghĩ nên với cuộc cãi vã ban nãy tôi chỉ nghe cho có vậy thôi.
Ba mươi Tết mẹ chồng tôi lái xe cùng tôi ra trung tâm thương mại sắm Tết. Quất, đào bố chồng tôi tranh thủ sắm từ vài ngày trước rồi nên giờ hai mẹ con sắm đồ lễ, hoa quả, bánh kẹo là chính. Lúc ra đến nơi mới biết mẹ chồng tôi còn hẹn cả Dung cùng đi. Đúng là cũng lâu lắm rồi tôi không thấy Dung sang nhà, lúc gặp vẫn thấy vui tươi, xinh đẹp chỉ là trong ánh mắt có một nỗi buồn man mác. Mấy mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, đến khi vào hàng bánh kẹo mẹ chồng tôi khẽ quay sang hỏi Dung:
– Mà cô nghe nói cháu sắp phải sang Úc sáu tháng hả? Công ty hết người hay sao mà đích thân cháu phải đi?
Dung nghe mẹ chồng tôi hỏi thì cười đáp lại:
– Bố cháu bảo đây là đợt chuyên tu hiếm có nên muốn cháu đi bồi dưỡng thêm năng lực. Cháu cũng còn trẻ nên phấn đấu cho sự nghiệp cũng tốt. Vả lại dạo này mối quan hệ của cháu và anh Quân cũng có chút căng thẳng, biết đâu xa nhau một thời gian thì sẽ hiểu nhau hơn.
Mẹ chồng tôi khẽ thở dài gật gật đầu bảo:
– Thế cũng được, đi cũng có sáu tháng thôi. Giờ Tết rồi đến tháng sáu về là vừa. Nếu hai đứa có kết hôn thì tầm ấy cũng là đẹp.
– Vâng ạ. Cô ở nhà trông anh Quân giúp cháu nữa cô nhé. Chứ bác sĩ đẹp trai thế lắm cô y tá dòm ngó lắm ạ.
– Cháu yên tâm, thằng Quân nó chỉ lo cho sự nghiệp thôi không có thời gian mà nghĩ đến vấn đề khác đâu. Thôi đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa, đi hai đứa nhặt xong bánh kẹo thì vào đây mua ít quần áo mặc Tết. Chuyện gì thì chuyện, buồn vui ra sao thì cứ phải đẹp cái đã.
Tôi và Dung nghe mẹ chồng nói vậy cũng bật cười. Hôm ấy mẹ chồng tôi mua cho tôi phải đến hơn chục cái váy hàng hiệu, còn sắm cho tôi bộ trang điểm chuyên nghiệp, mua cả đồ Tết cho tôi biếu bố mẹ tôi, tất nhiên cũng mua cả đồ cho Dung nữa. Sau đó ba người chúng tôi còn chụp vài cái ảnh trên máy mẹ chồng để làm kỉ niệm rồi mới về. Về nhà bà còn photoshop cẩn thận cho cả ba đều đẹp rồi mới gửi qua zalo cho tôi. Tối ba mươi Khánh đưa tôi sang nhà bố mẹ tôi biếu quà Tết, tôi và anh còn mua thêm ít đồ bổ cho bố tôi rồi lên thắp hương cho anh Hoàng. Bố tôi về mấy ngày rồi, tinh thần bố thoải mái hơn nên đáp ứng điều trị cũng tốt hơn. Năm nay đi lấy chồng không ăn Tết ở cùng bố mẹ và Thỏ tôi cũng có chút chạnh lòng nhớ thương. Thỏ thì cứ quấn tôi mãi, đến khi tôi hứa sáng mai mùng một về sớm con bé mới chịu để tôi đi. Cũng may tôi lấy chồng không quá xa nếu không chắc nhớ nhà, tủi thân đến phát khóc.
Đêm giao thừa, cả nhà chồng tôi quây quần ở bên dưới cùng xem bắn pháo hoa. Dưới ô cửa kính từng lớp pháo đủ màu sắc tung bay trên nền trời tối đen khiến mọi thứ bỗng sáng rực. Bên ngoài mưa phùn chạm nhẹ lên ô cửa kính, pháo hoa vẫn đang tung bay chưa dứt. Bố mẹ chồng tôi lấy mấy phong bao lì xì đưa cho vợ chồng tôi và anh Quân rồi bảo:
– Chúc mừng năm mới các con, chúc các con một năm mới mạnh khoẻ, an khang. Bố mẹ chẳng mong gì cả, chỉ mong các con hạnh phúc, mà mong ước nhất trong năm mới này cả hai đứa đều có tin vui cho bố mẹ nhé.
Tôi nghe vậy hiểu ý bố mẹ chồng mình, bản thân tôi cũng rất ao ước, ao ước rằng năm mới này chúng tôi sẽ có tin vui, ao ước sẽ có tiếng trẻ thơ cười trong ngôi nhà này. Từ khi đứa bé trong bụng mất tôi như suy sụp, tuy giờ tinh thần khá hơn nhưng tôi vẫn vô cùng mong con sẽ sớm quay về với chúng tôi. Tôi còn ước sẽ được sẽ cùng Khánh và gia đình chồng đón giao thừa, năm nay, năm sau và rất nhiều năm sau nữa với những đứa trẻ con đáng yêu. Tôi cũng lấy những bao lì xì đã chuẩn bị ra để mừng lại cho bố mẹ chồng, không mong gì hơn chỉ mong bố mẹ khoẻ mạnh, và có một khát khao nho nhỏ… đừng có sóng gió gì qua đây để gia đình lớn này mãi bình yên như vậy! Đến khi đợt pháo hoa cuối cùng kết thúc, Khánh và tôi cũng đi lên phòng. Anh buông rèm rồi kéo tôi lên giường. Đêm ấy tôi và anh lại lao vào nhau mặc bên ngoài tiếng gió vẫn rít, tiếng mưa phùn vẫn lất phất trên những tán lá. Có lẽ mùa xuân là mùa của tình yêu nên tôi cũng nảy sinh những cảm giác khao khát mãnh liệt về một tình yêu nồng cháy. Tôi không biết Khánh đã yêu tôi hay chưa cũng không biết tôi đối với anh là thế nào? Đã sâu đậm hay mới chớm nở, nhưng tôi dần nhận ra… thứ tình cảm của tôi và anh không đơn giản là người dưng, không còn là những người xa lạ mà nó đã cao hơn hẳn một bậc. Đêm ấy lại là một đêm tôi ngủ ngon trong vòng tay anh. Bên ngoài kia bão giông hay bình yên tôi cũng không còn quan tâm nữa chỉ muốn được ở cạnh người đàn ông này không bao rời xa.
Sau đợt nghỉ Tết mọi người lại tiếp tục quay cuồng với công việc của mình mà tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cảm thấy mọi chuyện từ lúc Vy đi khá là bình yên và thoải mái, chỉ có một điều duy nhất khiến tôi lo lắng đó là vấn đề sức khoẻ sinh sản của tôi. Từ khi tôi bị sẩy thai đến hiện tại cũng là khoảng năm tháng, không phải tôi sốt ruột vì thả mãi mà không có tin vui gì. Bản thân tôi cũng hiểu nhiều người sau sẩy thai phải đến cả một hai năm mới có con mà vấn đề là tôi bị rối loạn kinh nguyệt tháng có tháng không kể từ lúc xảy ra chuyện như vậy.
Mấy tháng đầu tôi còn nghĩ do mới sẩy thai nên như thế, nhưng đến tháng thứ ba, thứ tư tình trạng như vậy vẫn diễn ra nên tôi quả thực có chút lo lắng dù tôi vẫn uống thuốc đầy đủ và vệ sinh cá nhân rất sạch sẽ. Mẹ chồng tôi lại rất mong cháu thi thoảng bà cũng hỏi tôi về tình trạng sức khoẻ của tôi, cuối cùng tôi thành thật kể với bà mọi chuyện. Nghe xong mẹ chồng tôi liền nằng nặc bắt tôi và Khánh phải đi ra viện của anh Quân để khám. Bà còn bảo:
– Không phải vì mẹ sốt ruột mong cháu mà bắt các con đi khám đâu. Nhưng giờ là thời hiện đại rồi không phải vô sư vô sách như các mẹ ngày xưa nữa nên có vấn đề gì khám xem bị thế nào. Nếu không sao thì đỡ lo lắng mà có sao thì cũng tìm cách chữa trị sớm. Người ta giờ còn khám sức khoẻ tiền hôn nhân nữa là đằng khác nên việc khám sinh sản không có gì phải ngại cả, các con đi khám xem thế nào.
Nghe mẹ chồng tôi nói tôi thấy cũng rất hợp lý. Giờ thời hiện đại rồi, chăm sóc sức khoẻ sinh sản cho bản thân là điều đương nhiên, vả lại nếu có vấn đề gì còn chữa trị kịp thời nên tôi cũng không muốn chần chừ thêm nữa cuối tuần ấy cùng Khánh ra viện phụ sản để khám sức khoẻ sinh sản. Cũng may Khánh rất hợp tác với tôi về vấn đề này nên anh cũng không từ chối mà sáng cũng dậy sớm cùng tôi ra viện. Anh Quân hướng dẫn chúng tôi làm các xét nghiệm, chụp chiếu, siêu âm đầy đủ nhất. Đến khi có kết quả anh Quân gọi tôi và Khánh vào rồi thông báo. Tình trạng sức khoẻ sinh sản của Khánh hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường nhưng khi đọc đến kết quả của tôi anh Quân hơi trầm lại. Anh vừa cầm mấy tờ giấy và bản chụp vòi trứng tử cung của tôi vừa nói:
– Rối loạn kinh nguyệt của Vân không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, kê thuốc uống là sẽ khỏi. Nhưng… kết quả chụp vòi trứng tử cung thì cho thấy cả hai bên vòi trứng đều bị tắc. Mà vòi trứng bị tắc thì tinh trùng gần như không thể di chuyển để gặp trứng được, nếu có xác suất rất nhỏ may mắn gặp được thì cũng dễ dẫn đến tình trạng mang thai ngoài tử cung. Vì tình trạng của Vân là tắc cả hai vòi trứng nên tỉ lệ mang thai tự nhiên gần như là không thể nếu không điều trị.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy như sét đánh ngang tai. Trước kia tôi có thể mang thai tự nhiên được nghe tin này không khỏi bàng hoàng. Cả người tôi như chết lặng còn Khánh ngồi bên cạnh khẽ siết chặt lấy tay tôi. Tôi quay sang nhìn anh, anh không nói gì chỉ lặng lẽ nắm tay tôi như muốn tôi yên tâm hơn. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy không bao giờ biết dùng những lời giả dối để an ủi tôi nhưng lại luôn ở cạnh âm thầm làm những việc nhỏ nhặt nhất. Tôi cũng bớt lo lắng hơn cố gắng gượng hỏi lại:
– Trước kia em vẫn mang thai tự nhiên được vì sao giờ lại như vậy?
– Em đã từng chụp vòi trứng tử cung bao giờ chưa?
– Em chưa ạ.
– Có thể trước kia vòi trứng của em không bị tắc hoặc chỉ tắc một bên thôi vẫn có khả năng có thai tự nhiên. Nhưng khi em bị sẩy thai, thai của em khi ấy đã hơn mười tuần cũng lớn rồi, lại bị biến chứng sau sẩy thai nên rất có thể đó là nguyên nhân dẫn tới tình trạng này.
Thật sự nghe đến đây tôi cảm thấy vô cùng suy sụp. Tôi không ngờ việc sẩy thai to thế kia lại ảnh hưởng kinh khủng như vậy, càng cảm thấy rùng mình trước sự độc ác của Vy. Thế nhưng tôi biết giờ không phải là lúc mất tinh thần nên hỏi anh Quân hướng điều trị thế nào bởi tôi cũng như bao người phụ nữ trên đời này đều rất khao khát được làm mẹ. Anh Quân nghe xong thì đáp lại:
– Có thể mổ nội soi để thông tắc vòi trứng nhưng rất nhiều trường hợp mổ thông tắc xong lại bị tắc lại. Với trường hợp như vậy sẽ không khuyên mổ thông tắc lần hai mà khuyên bệnh nhân làm luôn IVF.
– Theo anh thì vợ chồng em nên làm theo hướng nào để nhanh có con nhất?
– Theo anh trường hợp của hai đứa vẫn sẽ mổ thông tắc, sau ba tháng thả tự nhiên nếu không có thì sẽ đi khám lại xem tình trạng vòi trứng ra sao, lúc ấy sẽ hướng tới việc thụ tinh ống nghiệm IVF sau.
Nghe tư vấn xong tôi và Khánh nhận thuốc mang về. Suốt quãng đường về nhà tôi như người mất hồn mặc cho Khánh nói với tôi không cần phải lo lắng quá, đâu còn có đó không có tự nhiên thì có nhân tạo. Thế nhưng tôi hiểu chứ, trên đời này ai mà chẳng muốn có con tự nhiên hơn là nhân tạo. Tôi cũng vậy mà tôi tin Khánh cũng thế. Vậy nên tôi gần như chông chênh không biết phải làm thế nào lúc này nữa. Đến khi về nhà mẹ chồng tôi thấy tôi đờ đẫn như vậy thì kéo tôi vào phòng rồi nói:
– Làm sao mà mặt cứ như bánh đa ngâm nước thế hả? Không phải suy sụp như vậy con ạ, không có tự nhiên được thì có nhân tạo, việc quái gì phải buồn? Thằng Quân nó điều trị cho bao nhiêu bệnh nhân hiếm muộn rồi, nhiều người tình trạng tệ hơn con còn có được. Đây chỉ là tắc vòi trứng chứ niêm mạc, tử cung rồi cả chất lượng trứng rất tốt nên đừng lo lắng gì cả. Mẹ thì mẹ cũng mong cháu lắm nhưng không phải thế mà tạo áp lực cho mình. Mẹ mong cháu như bản thân con mong có con thôi nên quan trọng nhất phải là tinh thần của con thoải mái. Nói thực trước kia mẹ lấy bố con cũng phải ba năm mới có con đấy, hồi đấy làm gì đã biết đến thụ tinh nhân tạo nếu không mẹ đã đi thụ tinh rồi. Mà sau có rồi năm sau đã chửa thằng Khánh luôn nên con lạc quan lên. Cứ nghe theo chỉ định của bác sĩ, kiểu gì trong năm nay cũng có tin vui thôi.
Tôi nghe mẹ chồng mình nói vậy thì bật cười, tôi biết bà cũng buồn vì bà vô cùng mong cháu nhưng vẫn lạc quan để an ủi tôi. Mẹ chồng tôi còn nói nhiều lắm, còn khuyên tôi ăn nghỉ đầy đủ tẩm bổ ra sao khiến trong lòng rất xúc động tuy vậy vẫn chưa thông được tư tưởng. Chắc do tôi cố chấp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mong mỏi có con một cách tự nhiên với Khánh hơn là nhân tạo.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong Khánh dẫn tôi ra bờ hồ. Anh gửi xe ở bãi đỗ xe rồi đi ra hàng kem mua cho tôi mấy que kem chanh bạc hà. Tôi cũng không hiểu tại sao tự dưng anh lại có hứng với việc đi dạo bờ Hồ, còn nghĩ anh muốn thay đổi không khí nên cũng lẳng lặng đi theo anh. Cả một ngày tâm trạng chùng xuống, nay được ra đây hít chút khí trời còn được ăn kem chanh mình yêu thích, miệng lưỡi thơm mát vị chanh bạc hà nên tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều. Thấy tôi ăn một lúc mấy cái kem chanh Khánh bật cười hỏi:
– Thích ăn lắm hả?
– Vâng. Đây là món em thích nhất đấy.
– Có bao giờ em nghĩ có ngày sẽ không thích nó nữa không?
– Tất nhiên là không rồi, em ăn được cả đời luôn.
– Chắc không?
– Chắc luôn.
Nghe tôi nói xong Khánh cũng ngồi xuống hỏi lại:
– Em biết cả đời dài thế nào không?
Thấy Khánh hỏi như vậy tôi dần lờ mờ nhận ra anh có điều khác muốn nói chứ không phải là vấn đề que kem tôi đang ăn nên chỉ quay sang nhìn anh. Khánh đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc trên gương mặt tôi rồi nói tiếp:
– Thật ra trên đời này không có gì là chắc chắn, tương lai cũng không thể có gì gọi là đảm bảo sẽ đi theo đúng suy nghĩ của mình. Hôm nay em thích ăn kem chanh, nhưng biết đâu ngày mai tâm trạng em tệ hại em lại thích ăn một thứ khác thay vì kem chanh.
– Vậy nên ý anh là gì?
– Anh biết chuyện hôm nay làm em suy nghĩ rất nhiều, anh cũng biết em thích có con tự nhiên hơn là nhân tạo. Thật ra ai cũng vậy thôi đều mang tư tưởng tự nhiên vẫn là tốt nhất. Nhưng nếu như thật sự không thể có tự nhiên thì nhân tạo biết đâu lại là cách hay. Sàng lọc phôi cũng giảm thiểu được cái rủi ro dị tật mà mình không thể biết trước được. Nghĩ thoáng lên thì mọi chuyện cũng sẽ đơn giản thôi mà.
– Vậy anh thì sao? Anh muốn thế nào?
– Anh thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng nhất là đó là con của anh và em thì là tự nhiên hay nhân tạo anh đều hạnh phúc cả.
Lấy nhau cũng một thời gian rồi nhưng tôi hiểu Khánh là không phải là kiểu người thích nói nhiều. Hoá ra hôm nay anh làm mọi chuyện, nói nhiều như vậy là để trấn an tinh thần cho tôi. Anh bỗng dưng phá bỏ mọi thói quen của mình để làm như vậy chứng tỏ anh vô cùng để ý và quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì Khánh đột nhiên giang tay xoay người kéo tôi vào lòng rồi bảo:
– Chuyện này thì cũng buồn nhưng anh không muốn em phải suy sụp. Chỉ cần em có lòng tin kiểu gì con cũng về với chúng ta thôi. Mà biết đâu mổ thông vòi trứng mình còn có khả năng có tự nhiên kia mà. Tương lai rất dài nhưng nếu cả hai chúng ta cùng nhau gánh vác, có chuyện gì cũng không chùn bước thì anh nghĩ không phải lo lắng gì cả.
Lần này nghe đến đây tôi thực sự cảm thấy khoé mắt cay xè. Dường như tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình nhiều hơn là nghĩ cho cả anh. Không phải mỗi anh mà cả mẹ chồng đều chẳng ai nói gì tôi nửa lời, ai ai cũng động viên tinh thần cho tôi cớ sao tôi mãi suy sụp như vậy. Anh đã nói như vậy sao tôi lại không thể mạnh mẽ đứng dậy cùng anh gánh vác chứ? Anh nghĩ đến cảm xúc của tôi như vậy cớ gì tôi lại không thể nghĩ cho anh? Nếu anh đã nói như vậy, nghĩ cho tôi như vậy tôi không việc gì phải giày vò bản thân vì chuyện này nữa. Nghĩ đến đây tôi cũng ngước lên đưa tay siết chặt lấy bờ vai vững trãi của Khánh khẽ gật đầu. Tôi nghe anh! Tôi tin những điều tích cực mà Khánh nói với tôi sẽ thành hiện thực.
Thứ ba tuần sau ấy tôi được chỉ định mổ thông tắc vòi trứng. Đây chỉ là phẫu thuật nội soi để thông vòi trứng nên lúc phẫu thuật gần như không hề đau đớn gì nhưng Khánh vẫn xin nghỉ đưa tôi đi. Bác sĩ phẫu thuật cho tôi là thầy của anh Quân, phẫu thuật xong anh Quân kê thêm cho tôi ít thuốc nữa rồi dặn dò vợ chồng tôi kiêng quan hệ một tháng để phục hồi hoàn toàn lại.
Suốt khoảng thời gian sau mổ thông tắc vòi trứng tôi chỉ nghỉ hai ngày vẫn đi làm bình thường. Thực ra sau mấy ngày suy nghĩ lại có sự động viên của mọi người tôi thấy tinh thần mình cũng khá hơn nhiều rồi chỉ có Khánh dường như vẫn sợ tôi nghĩ ngợi nên cuối tuần nào anh cũng đưa tôi lượn lờ Hà Nội ăn uống hoặc nhờ cái Nguyệt gọi tôi đi chơi. Thấy anh đối với mình tốt như vậy tôi càng không thể để tinh thần mình đi xuống được, nếu tôi suy sụp sẽ kéo theo cả anh nên tôi luôn cố gắng giữ tinh thần vui vẻ nhất có thể. Có lần tôi cũng từng định hỏi anh nếu như tôi và anh không thể có con được thì anh sẽ định thế nào? Nhưng sau cùng suy nghĩ lại tôi cảm thấy câu hỏi ấy không nên hỏi thì tốt hơn. Anh chẳng nói rồi sao, hai chữ cả đời rất dài, tương lai ra sao tôi không muốn nghĩ. Tôi khao khát có con không phải để níu kéo bất cứ điều gì, càng không mong lấy nó làm bình phong để mọi chuyện có vỡ lở ra sẽ được tha thứ mà tôi mong có con với anh bởi tôi dần nhận ra tình cảm của mình không đơn thuần là tình cảm của những người xa lạ. Một người đàn ông như Khánh, tốt đẹp như vậy, xuất sắc như vậy có được đứa con với anh tôi không mong gì hơn nữa. Nhưng con cái là duyên số, nếu tôi và Khánh đã cố gắng vẫn không thể tôi cũng sẽ không hối hận, chỉ mong rằng sau tất cả mọi chuyện vẫn có thể giữ gìn tình cảm đang nhen nhóm trong lòng này.
Sau khi mổ thông tắc được gần hai tháng một buổi tối ăn cơm xong Khánh hỏi tôi:
– Tuần này anh được nghỉ cả hai ngày cuối tuần, bố mẹ lại đi Thành phố Hồ Chí Minh, em có muốn đi đâu không anh đưa đi?
Bình thường Khánh đa số chỉ được nghỉ một ngày cuối tuần, mấy tuần trực mới được nghỉ trọn vẹn hai ngày nên tôi cũng nghĩ xem đi đâu cho tinh thần thoải mái được về còn thả để có con. Có điều nghĩ tới nghĩ lui tôi sực nhớ cuối tuần này là giỗ ngoại tôi. Mọi năm ở nhà bố mẹ nuôi tôi thường về quê một lần vào dịp thanh minh hoặc giỗ ngoại. Năm nay thanh minh qua rồi nên quyết định cuối tuần sẽ về quê thắp hương cho ngoại.
Sáng thứ bảy tôi và Khánh mua ít đồ trên này rồi theo đường quốc lộ về dưới quê. Từ Hà Nội về đến nhà ngoại tôi mấy trăm cây số, giờ có đường cao tốc rồi nhưng đi vẫn mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. Quê tôi giờ cũng phát triển hơn nhưng những người hàng xóm xung quanh cũng chuyển đi gần hết cả rồi. Khi vào đến sân tôi lặng lẽ nhìn mái ngói xiêu vẹo, sân đầy lá khô, giàn mướp năm nào giờ cỏ cũng mọc um tùm trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xót xa. Tôi nhìn Khánh khẽ nói:
– Anh cứ ngồi ở xe, em vào dọn qua nhà rồi hãy vào.
Thế nhưng Khánh đã bước xuống cùng tôi, anh cũng chẳng nề hà hay sợ bẩn gì mở giúp tôi cánh cửa rồi bảo:
– Em cứ dọn qua trong này đi, anh quét qua sân rồi làm sạch đống cỏ ngoài vườn.
– Không cần đâu, để em tự làm, mấy việc này em làm quen rồi làm tí là xong ấy mà.
Có điều Khánh không thèm để ý lời tôi nói ra nhặt cái chổi xơ xác quét lá ở sân. Trong lòng tôi áy náy nhưng anh cứ nhất quyết làm nên tôi cũng không biết làm thế nào nên lặng lẽ dọn bàn thờ của ngoại, lau dọn nhà rồi mang cốc chén đi rửa. Đến khi nhà sạch sẽ ra ngoài thấy Khánh đã quét xong sân còn đang dùng chiếc cuốc han gỉ cũ nát để đào sạch cỏ trong vườn. Có lẽ vì nóng quá nên anh cởi áo ngoài ra để lộ tấm lưng trần nhễ nhại mồ hôi nhưng tay vẫn thoăn thoắt cuốc cỏ. Động tác của anh rất thuần thục, không thể nào nghĩ ra đây là con trai của một gia đình giàu có lại đứng ngay sân vườn nhà tôi cuốc cỏ, không chê bai, không ngại khó ngại khổ. Nhìn thấy Khánh như vậy trong lòng tôi bất giác thấy xúc động vô cùng. Cảm giác này là một cảm giác thân thương, bình dị mà còn bỗng thấy may mắn nữa. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại may mắn như vậy, may mắn vì có một người đàn ông tuyệt vời thế này ở cạnh mình.
Khánh dọn một lúc là cả sân vườn đều sạch tinh tươm, tôi mang cho anh chai nước lọc rồi dẫn anh ra phía sau nhà tắm rửa qua. Ở đây chưa có nước máy, tắm đều phải dùng gàu múc nước từ giếng lên. Anh đã giúp tôi như vậy tôi cũng tự tay múc từng gàu nước lên cho anh tắm rồi lấy quần áo trên xe đưa cho anh.
Đến khi tắm xong vào nhà anh mới giúp tôi cho hoa quả, bánh kẹo lên bàn thờ của ngoại. Tôi thắp hương cho ngoại xong thì kể với anh:
– Em bị bố bỏ rơi từ nhỏ, mẹ cũng không quan tâm nên ở với ngoại từ lúc đẻ ra. Ngoại tuy nghèo nhưng cũng chưa để em thiếu thốn bữa cơm nào, trước kia cứ nghĩ sau này lớn lên sẽ cố gắng học để kiếm tiền báo đáp ngoại. Chỉ là chưa kịp báo đáp thì ngoại cũng bị tai nạn mất rồi, nghĩ cả một đời vất vả đến lúc mất cũng vẫn khổ.
Nói xong tôi chẳng đợi Khánh đáp lại đã đứng dậy đi về phía sập gỗ cũ nát ngoại tôi hay nằm rồi bảo với anh:
– Đợi hương tàn rồi em dẫn anh ra chợ huyện ăn cơm. Ở đây không có bếp nên cũng không nấu nướng được gì cả.
Khánh nghe vậy thì bảo với tôi:
– Để anh chạy ra mua mâm cỗ về làm giỗ ngoại. Dù sao ở đây cũng không có bếp không nấu nướng được mà năm nay có thêm người không thể làm sơ sài quá được. Thắp hương ngoại rồi ăn luôn ở đây cho ấm cúng đỡ phải chạy ra chợ làm gì.
– Nhưng anh có biết đường không?
– Anh biết, mà không biết thì hỏi.
Lúc đến tôi cũng không nghĩ ra, giờ thấy Khánh nói cũng mới nghĩ ở khu tôi không có ai bán mâm cỗ nhưng ngoài phố huyện thì nhiều lắm. Khánh có xe ô tô nên cũng tiện đi lại nên gật đầu rồi dọn dẹp thêm chút trong nhà để chờ anh. Dọn dẹp thêm một lúc vẫn chưa thấy Khánh về, tôi liền đi ra phía sau nhà cắt chút rau thơm rồi mang đi rửa. Khi vào đến sân tôi nghe tiếng xe ô tô đỗ, cứ tưởng Khánh về liền cầm nguyên cả đống rau thơm chạy ra sân. Thế nhưng mới đi được vài bước tôi đột nhiên khựng lại, phía trước mặt một người đàn ông xa lạ đi trước, phía sau là một người đàn bà cầm một giỏ đồ đi sau. Khi nhìn thấy tôi người đàn bà kia cũng bàng hoàng sửng sốt như không tin nổi, khoé môi mấp máy ra duy nhất được một chữ:
– Vân!
Sáng hôm sau tôi và Khánh không thể dậy nổi, cả hai đều mệt nhoài ôm lấy nhau ngủ đến trưa, bỏ qua cả khoảnh khắc bình mình rực rỡ chiếu vào lớp kính. Trưa tôi và anh ăn tại khách sạn rồi lại ngủ đến tận chiều. Lúc tôi đang rửa mặt trong nhà tắm thì Khánh hỏi tôi:
– Em có muốn đi đâu không?
Thật ra đây là lần đầu tiên được đi du lịch nên tôi cũng không biết ở đây có những địa điểm nào đẹp nên hỏi lại Khánh:
– Ở đây có chỗ nào đáng để đi?
– Đi cùng nhau thì chỗ nào cũng đều đáng để đi cả.
U là trời ơi! Lần đầu tiên gã đàn ông cục mịch, thô lỗ nói ra được câu sến rện. Tôi suýt chút nữa đã phun hết nước trong miệng ra may mà kìm được lại. Khánh thấy tôi thái độ như vậy thì hừ nhẹ một tiếng còn tôi thì bật cười đề nghị:
– Vậy hay là đi Hội An đi, hôm trước em đọc review trên facebook thấy bảo từ đây đi Hội An cũng chỉ một tiếng thôi. Em chưa biết Hội An thế nào cả.
Khi tôi nói xong câu này mới phát hiện mình thay đổi cách xưng hô với Khánh từ bao giờ không rõ. Hình như từ đêm qua mà giờ tôi mới nhận ra. Thế nhưng cả anh và tôi đều chẳng ai thấy gượng gạo, anh đưa tay xoa xoa tóc tôi rồi đáp:
– Vậy đợi anh chuẩn bị rồi đi.
Tôi gật đầu thay bộ váy vóc xinh đẹp rồi trang điểm một chút còn Khánh thì nhặt đồ cho vào túi còn tiện tay sắp xếp phòng cho gọn gàng rồi mới cùng tôi xuống dưới. Chúng tôi không đi bằng taxi mà thuê xe máy để di chuyển. Mùa này không có nắng nhiều, tiết trời cũng mát như mùa thu ngoài Bắc. Tôi ngồi phía sau anh, cảm nhận phía trước là một bờ vai vô cùng vững chãi. Con đường dài rộng thênh thang, còn có cả tiếng gió biển rì rào bên tai. Cảnh vật tươi đẹp này dường như có anh càng trở nên hoàn hảo hơn rất nhiều.
Khi đến phố cổ Hội An, Khánh gửi xe bên ngoài rồi chúng tôi đi bộ vào trong. Phố cổ ở Hội An tất nhiên không giống phố cổ Hà Nội nên đối với một con nhà quê như tôi là cả một bầu trời lạ lẫm. Đi qua xe hàng bánh ghẹ, bánh tôm tôi không kìm được khẽ dừng lại. Khánh thấy vậy thì hỏi tôi:
– Muốn ăn hả?
– Vâng.
– Ăn bao nhiêu thì lấy đi.
– Anh có ăn không?
– Không, anh không đói.
Thấy Khánh nói vậy tôi chỉ nhặt lấy ba cái bánh tôm, ba cái ghẹ còn lấy cả tương ớt để chấm. Thế nhưng những loại bánh này chiên khá ngập dầu, ban đầu ăn thì có vẻ ngon, nhưng ăn nhiều kiểu gì cũng ngấy. Tôi ăn được hai cái bánh tôm, đến cái bánh ghẹ mới ăn được nửa đã không sao ăn nổi nữa. Dù muốn cố nhưng không cố được nữa đành cho vào túi rồi đưa cho Khánh bảo:
– Em không ăn nổi nữa rồi. Anh ăn hộ em một, hai cái được không chứ vứt đi lại phí.
Cứ tưởng ban nãy anh bảo anh không ăn thì giờ sẽ từ chối, không ngờ anh vẫn nhận lấy túi rồi gật đầu. Có điều tôi vẫn nghĩ Khánh sẽ không ăn đâu nên không để ý lắm còn sà vào một quán nước mua cốc trà chanh uống cho đỡ ngấy. Không ngờ lúc quay sang thấy Khánh đang đứng ở gốc cây hoa giấy cạnh quán nước ăn phần bánh dở của tôi. Thậm chí đến ngay cả cái bánh ghẹ tôi ăn một nửa Khánh cũng kiên nhẫn ăn hết không để sót lại rồi mới vứt vỏ vào thùng rác. Tôi biết anh xưa nay không thích hoang phí, nhất là đồ ăn nhưng không nghĩ một đại công tử như anh còn ăn cả phần bánh dở mà tôi đã cắn vào. Tôi cầm cốc trà chanh đi ra, nhìn anh khẽ hỏi:
– Anh ăn hết bánh rồi à?
– Ừ!
– Ăn cả cái nửa cái bánh ghẹ mà em cắn luôn?
– Ừ! Có vấn đề gì à?
Tôi lắc đầu vẫn chưa tin được đưa cốc trà chanh đã uống dở cho anh thử lại lần nữa:
– Uống một ngụm cho đỡ ngấy này.
Anh nhận lấy cốc trà chanh, rất tự nhiên đưa ống hút mà tôi đã uống dở vào miệng hút một hơi dưới sự kinh ngạc của tôi. Thấy tôi ngây người anh liền cốc lên đầu tôi hỏi:
– Sao mà nhìn ngây ngốc thế? Đẹp trai quá à?
– Xì! Đẹp gì chứ? Em chỉ là đang suy nghĩ…
– Suy nghĩ gì?
– Suy nghĩ sao anh lại dám ăn chung đồ, uống chung nước với em. Không sợ bẩn à?
– Bẩn chỗ nào?
– Thì miệng em ngậm vào rồi anh lại ăn cả uống chung đó.
Khánh nghe xong thì cười đáp:
– Anh còn ngậm luôn cả miệng em một cách trực tiếp được cơ mà sao không thể ăn chung được? Nước bọt của em chứ của ai đâu mà bẩn?
Sặc! Người đâu ăn nói gì mà thô thiển. Nhưng mà lòng tự dưng thấy ngọt ngào, đáng yêu kinh khủng. Tôi với Khánh uống xong cốc trà chanh lại đi vào bên trong, vừa đi Khánh mới vừa kể với tôi, thực ra trước kia anh cũng rất hoang phí. Sau này khi đi làm, anh làm ở một vùng quê nghèo khó, trẻ con ở nơi đó từ nhỏ đã phải lao động, có những đứa bé cơm không đủ no, quần áo rách rưới, thân hình cũng gầy gò rất đáng thương. Có lần cùng đội thanh niên tình nguyện phát cơm từ thiện trong một đợt lũ, anh từng nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó chia nhau một suất cơm, nhìn chúng ngoan ngoãn ăn hết sạch phần cơm nhỏ nhoi ấy, đến cả một hạt cũng không rơi trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Thế nên anh cùng đồng đội của mình mỗi tháng đều quyên góp một số tiền nhỏ cho đám trẻ, giờ đám trẻ con ấy được mấy doanh nghiệp mở cho quỹ khuyến học nên cũng dần dần bớt khổ còn bản thân anh sau đó cũng rất ít khi để lãng phí đồ ăn. Tôi nghe xong trong lòng bất giác nảy sinh một cảm giác vô cùng gần gũi, thân thương. Tôi cũng là một con bé sinh ra ở một vùng quê nghèo khó, cũng từng sống trong cảnh thiếu thốn cùng ngoại nên rất hiểu những người nghèo như chúng tôi trân trọng thế nào một sự giúp đỡ của người khác. Khi còn đang nghĩ miên man tôi bất chợt thấy bàn tay Khánh khẽ chạm vào tay tôi rồi bỗng siết chặt lại. Tôi ngước lên nhìn anh nhưng anh không nói gì cả chỉ lặng lẽ dắt tôi trên con phố đông đúc người qua lại.
Trong phố cổ có rất nhiều thứ hay ho, mỗi lần đi qua mấy hàng lưu niệm tôi đều kéo tay anh chạy vào. Tôi mua cho quà cho bố mẹ chồng tôi, anh Quân, Nguyệt, Thỏ và mẹ tôi nữa nên không nhớ đã đi bao nhiêu cửa hàng. Đa số chỉ là những món đồ lưu niệm ở Đà Nẵng nhưng vì mỗi người một độ tuổi khác nhau nên chọn lựa cũng rất mất thời gian. Mãi đến khi chọn xong món quà cuối cùng đến lên mới phát hiện mắt cá chân sưng phồng cả lên. Mặc dù giày của tôi không quá cao, chỉ có 3cm thôi nhưng vì đi lâu quá, giày lại bí không thoáng như dép nên cọ vào da thịt đến mức tróc da. Khánh thấy tôi đi không nổi thì nhìn xuống chân tôi, phát hiện ra mắt cá chân của tôi hai bên đều sưng liền kéo tôi vào gốc cây cổ thụ gần đó rồi dặn tôi:
– Đứng yên đây chờ anh!
Tôi không biết Khánh đi đâu, không kịp hỏi thì anh đã chạy đi mất. Tất nhiên tôi cũng không dám đi linh tinh chỉ đứng yên đó chờ. Năm phút sau Khánh quay lại, trên tay cầm một cái túi, lúc mở ra mới biết đó là một đôi dép lê. Anh vừa kéo dép ra vừa cúi xuống, ngay khi thấy động tác ấy của anh tôi liền vội vã bảo:
– Em tự làm được! Để em tự tháo rồi đeo.
Thế nhưng anh lúc này đã quỳ hẳn một chân xuống, nâng một bàn chân của tôi lên nhẹ nhàng tháo chiếc giày ra sau đó còn lấy trong chiếc túi mang từ khách sạn đi hai cái băng urgo dán vào vết sứt trên mắt cá chân. Không bao giờ tôi dám nghĩ rằng sẽ có một ngày có người cúi xuống đeo dép cho mình thế này nên hoàn toàn sững sờ. Ánh sáng rực rỡ của ánh đèn đường chiếu đầy lên mái tóc anh. Khi anh tháo nốt chiếc giày bên kia, dán băng urgo rồi đeo dép xong cũng mới ngẩng đầu lên hỏi:
– Còn bị tróc da ở đâu không?
Tôi nhìn anh khẽ lắc đầu, ánh sáng rực rỡ kia chiếu hắt lên nửa gương mặt anh khiến gương mặt ấy bỗng như phát sáng. Từ góc nhìn này, tôi càng thấy Khánh đẹp đến ngây người. Trong đầu tôi bỗng nghĩ sao tôi có thể được ở cạnh một người đàn ông thế này? Một người đàn ông mới nhìn thì lạnh lùng, cục súc nhưng càng ở cạnh càng thấy ấm áp đến mức tan chảy cả những tảng băng lạnh giá.
Thay dép xong anh nhặt đôi giày của tôi cho vào chiếc túi đựng dép rồi dẫn tôi đi ăn. Đồ ăn ở đây cũng vô cùng phong phú và đã dạng, tôi cũng không phải đứa kén ăn nên ăn gì cũng thấy ngon mà ngon nhất chắc phải kể đến cao lầu và cơm gà Hội An. Ăn xong tôi và Khánh về lại Đà Nẵng. Vì còn sớm, bạn nhân viên khách sạn lại nhiệt tình bảo với chúng tôi đã đến Đà Nẵng kiểu gì cũng phải ra cầu tình yêu. Tôi không biết Khánh có thích đến mấy nơi lãng mạn kiểu vậy không nhưng tôi thì thích lắm nên năn nỉ Khánh đưa đi bằng được. Lúc ra đến cầu cũng thấy không quá đông người, đa số là các cặp đôi còn cầu thì đẹp vô cùng đẹp, xung quanh cầu được trang trí bởi những cột đèn lồng đỏ hình trái tim rực rỡ. Khi đi vào bên trong còn có mấy người bán ổ khoá tình yêu đầy đủ sắc màu.
Trước kia tôi từng nghe nói cầu tình yêu là nơi thể hiện ước mong của các cặp đôi về tình yêu vĩnh cửu. Khi hai người cùng treo ổ khóa tình yêu khắc tên mình, chìa khóa được vứt đi, họ sẽ bên nhau dài lâu, bền chặt không có gì có thể chia lìa được. Nghĩ đến đây tôi bỗng có một mong ước vô cùng hão huyền, tôi mong ước tôi và Khánh có thể mãi bên nhau như vậy, không sóng gió, không chia lìa, có thể bình bình yên yên ở cạnh nhau mỗi ngày. Thế nên dù biết rất ngây thơ tôi vẫn kéo Khánh vào mua chiếc móc khoá rồi nhờ thợ khắc hai chữ Khánh Vân, ở giữ là một hình trái tim đôi. Anh thấy tôi như vậy thì bật cười bảo:
– Lớn đùng rồi vẫn còn tin vào mấy chuyện này à? Chắc phải thích anh nhiều lắm nên mới làm thế này đúng không?
Tôi tất nhiên không muốn thừa nhận tôi thích Khánh, lúc ấy cũng chẳng biết trong lòng đối với anh là cảm giác gì liền cãi:
– Thích gì chứ. Khánh là tên đệm của em, em tên là Đỗ Khánh Vân còn gì, anh bớt hoang tưởng đi.
– À ra thế! Thế anh lại cứ tưởng em khắc tên anh với tên em cơ.
Tôi đỏ mặt nhưng vẫn cứng mồm trả treo:
– Ai mà thèm.
Khánh không nói gì nhưng lúc tôi quay đi lại tủm tỉm cười. Mà anh cũng không chấp tôi, lúc tôi kéo anh đi móc ổ khoá vào cầu rồi đáp chìa khoá anh cũng làm theo chứ không hề phản đối sau còn dẫn tôi đi ăn kem dừa rồi mới về khách sạn. Đêm ấy tôi và anh lại quấn lấy nhau như đêm đầu tiên đặt chân đến đây, càng lúc tôi càng cảm thấy mình như sắp không dứt nổi ra khỏi người đàn ông này nữa rồi.
Tôi và Khánh ở Đà Nẵng tận sáu ngày. Sáu ngày ấy là những chuỗi ngày vui vẻ nhất trong đời tôi từ trước đến nay. Anh đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi, đi ăn rất nhiều món ngon và lạ, đi cả Bà Nà rồi mấy nơi mà tôi còn chưa nghe nữa. Đến ngày tôi và anh phải về Hà Nội tôi vẫn cảm thấy lưu luyến và tiếc nuối còn muốn ở đây lâu thật lâu. Khánh bảo với tôi không cần phải luyến tiếc quá, sau này anh sẽ đưa tôi đi nhiều nơi hơn, thăm nhiều cảnh vật hơn, đi ăn nhiều món ngon lạ hơn làm tôi mới nguôi dần cảm giác không lỡ rời xa. Chắc có lẽ vì đây là nơi đầu tiên tôi được rời xa Hà Nội đặt chân đến, cũng là nơi khiến tôi và Khánh xích lại gần nhau hơn, có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ ngọt ngào nên tôi mới luyến tiếc nhiều như vậy.
Về đến Hà Nội, sau khi gửi quà cho tất cả mọi người xong tôi và Khánh cũng quay trở lại guồng quay của cuộc sống hằng ngày. Do vừa Tết Dương lại sắp đến Tết Âm nên cả tôi và Khánh đều rất bận rộn. Bố mẹ chồng tôi cũng quay cuồng với việc công ty rồi cả anh Quân cũng bận rộn ở viện thành ra mấy bữa cơm gia đình rất ít khi đủ đầy các thành viên.
Mãi đến tận hai mươi chín Tết tất cả mọi người trong gia đình tôi mới được nghỉ. Bữa cơm hai chín Tết cũng là bữa cơm đầy đủ nhất suốt gần một tháng nay nên mẹ chồng tôi vui lắm, còn dặn tôi sáng mai đi sắm Tết cùng mẹ, còn có mỗi ngày ba mươi thôi mà vì bận nên nhà chồng tôi cũng chưa sắm sửa được gì nhiều.
Khuya tôi và Khánh mới lên phòng. Lúc tắm táp xong xuôi đang định uống thuốc bổ thì phát hiện ra bình nước ở phòng vợ chồng tôi hết nước. Giờ gọi chị Hương thì ngại nên tôi cầm chai xuống định rót tạm một chai mang lên. Thế nhưng mới đi ra đến chân cầu thang tôi bỗng thấy tiếng mẹ chồng tôi và anh Quân đang cãi vã bên dưới. Có tiếng mẹ chồng tôi gắt lên:
– Con bé nó tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, gia đình nề nếp như vậy rốt cuộc còn điểm gì mày không ưng mà hết lần này đến lần kia mày không muốn kết hôn? Mẹ không cần biết, sang năm hai đứa phải cưới cho mẹ, mày sang năm ba mươi mốt rồi không còn trẻ nữa đâu.
Tiếng anh Quân thở dài đáp lại lời mẹ chồng tôi:
– Mẹ! Chuyện kết hôn là chuyện của hai người, không thể cố cưỡng ép theo ý người khác được. Mấy năm nay con nghe theo sự sắp xếp của mẹ để ở cạnh Dung nhưng tình cảm chưa đủ chín muồi để đến mức kết hôn nên mẹ không cần gấp, bọn con tìm hiểu kỹ rồi sẽ quyết định sau.
– Còn tìm hiểu đến bao giờ? Chưa có tình cảm thì lấy nhau về từ từ khắc có. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chứ con gái người ta có xuân thì, đợi mày được đến bao giờ?
– Con chưa bao giờ bắt Dung phải đợi! Con cũng rất rõ ràng quan điểm với cô ấy, cuộc hôn nhân này con chưa muốn cũng chưa sẵn sàng, cô ấy có thể tìm đối tượng khác không cần phải chờ đợi con.
– Mày!!! Bảo sao bao nhiêu ngày nay không thấy nó sang đây mày nói thế không sợ nó sẽ chán nản từ bỏ mày à?
– Con còn đang muốn cô ấy từ bỏ con đây! Mẹ! Tại sao lại cứ phải yêu đương theo ý mẹ? Tại sao mẹ lại cứ áp đặt những chuyện thế này lên con?
– Mẹ phải hỏi mày mới đúng! Tại sao mày lại như vậy hả Quân? Từ bé chuyện gì mày cũng nghe lời mẹ sao từ lúc lớn lên chuyện gì cũng đều chống đối?
– Không phải con chống đối chỉ là con muốn được tôn trọng sự lựa chọn của mình. Không phải chuyện gì con cũng có thể nghe theo mẹ được, nhất là chuyện tình cảm, chuyện kết hôn. Ba mươi tuổi với mọi người là già chứ với bác sĩ bọn con vẫn là trẻ chán. Con còn muốn phấn đấu cho sự nghiệp, chuyện kết hôn để sau hãy bàn.
Tôi thấy tình hình bên dưới căng thẳng như vậy không dám nghe thêm nữa khẽ lùi chân lại trở về phòng, cũng không rõ anh Quân còn nói thêm gì chỉ nghe tiếng mẹ chồng tôi loáng thoáng:
– Mày đừng tưởng mẹ không biết gì, đừng tưởng mẹ mày ngu mà không biết bao năm rồi mày còn…
Mẹ chồng tôi nói đến đây tôi cũng không còn nghe được gì nữa. Lúc bước vào Khánh thấy chai nước trên tay tôi vẫn trống trơn thì hỏi:
– Sao đi lấy nước mà mang chai không lên vậy.
– Em thấy mẹ với anh Quân đang cãi nhau bên dưới nên không dám xuống.
Khánh thấy tôi đáp lại như vậy thì bật cười bình thản nói:
– Lại cãi nhau à? Thôi đưa anh đi lấy cho.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì? Em không dám đi thì để anh đi. Cãi nhau thôi có gì mà sợ, kiểu gì đến lúc anh Quân đi lấy vợ còn nhiều trận cãi vã nữa. Tập làm quen dần đi là vừa.
Lúc Khánh cầm chai nước đi tôi mới khẽ ngồi xuống. Chuyện gia đình nhà chồng tôi không dám bàn tới, ai đúng ai sai tôi cũng không muốn nghĩ nên với cuộc cãi vã ban nãy tôi chỉ nghe cho có vậy thôi.
Ba mươi Tết mẹ chồng tôi lái xe cùng tôi ra trung tâm thương mại sắm Tết. Quất, đào bố chồng tôi tranh thủ sắm từ vài ngày trước rồi nên giờ hai mẹ con sắm đồ lễ, hoa quả, bánh kẹo là chính. Lúc ra đến nơi mới biết mẹ chồng tôi còn hẹn cả Dung cùng đi. Đúng là cũng lâu lắm rồi tôi không thấy Dung sang nhà, lúc gặp vẫn thấy vui tươi, xinh đẹp chỉ là trong ánh mắt có một nỗi buồn man mác. Mấy mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, đến khi vào hàng bánh kẹo mẹ chồng tôi khẽ quay sang hỏi Dung:
– Mà cô nghe nói cháu sắp phải sang Úc sáu tháng hả? Công ty hết người hay sao mà đích thân cháu phải đi?
Dung nghe mẹ chồng tôi hỏi thì cười đáp lại:
– Bố cháu bảo đây là đợt chuyên tu hiếm có nên muốn cháu đi bồi dưỡng thêm năng lực. Cháu cũng còn trẻ nên phấn đấu cho sự nghiệp cũng tốt. Vả lại dạo này mối quan hệ của cháu và anh Quân cũng có chút căng thẳng, biết đâu xa nhau một thời gian thì sẽ hiểu nhau hơn.
Mẹ chồng tôi khẽ thở dài gật gật đầu bảo:
– Thế cũng được, đi cũng có sáu tháng thôi. Giờ Tết rồi đến tháng sáu về là vừa. Nếu hai đứa có kết hôn thì tầm ấy cũng là đẹp.
– Vâng ạ. Cô ở nhà trông anh Quân giúp cháu nữa cô nhé. Chứ bác sĩ đẹp trai thế lắm cô y tá dòm ngó lắm ạ.
– Cháu yên tâm, thằng Quân nó chỉ lo cho sự nghiệp thôi không có thời gian mà nghĩ đến vấn đề khác đâu. Thôi đừng buồn hay nghĩ ngợi gì nữa, đi hai đứa nhặt xong bánh kẹo thì vào đây mua ít quần áo mặc Tết. Chuyện gì thì chuyện, buồn vui ra sao thì cứ phải đẹp cái đã.
Tôi và Dung nghe mẹ chồng nói vậy cũng bật cười. Hôm ấy mẹ chồng tôi mua cho tôi phải đến hơn chục cái váy hàng hiệu, còn sắm cho tôi bộ trang điểm chuyên nghiệp, mua cả đồ Tết cho tôi biếu bố mẹ tôi, tất nhiên cũng mua cả đồ cho Dung nữa. Sau đó ba người chúng tôi còn chụp vài cái ảnh trên máy mẹ chồng để làm kỉ niệm rồi mới về. Về nhà bà còn photoshop cẩn thận cho cả ba đều đẹp rồi mới gửi qua zalo cho tôi. Tối ba mươi Khánh đưa tôi sang nhà bố mẹ tôi biếu quà Tết, tôi và anh còn mua thêm ít đồ bổ cho bố tôi rồi lên thắp hương cho anh Hoàng. Bố tôi về mấy ngày rồi, tinh thần bố thoải mái hơn nên đáp ứng điều trị cũng tốt hơn. Năm nay đi lấy chồng không ăn Tết ở cùng bố mẹ và Thỏ tôi cũng có chút chạnh lòng nhớ thương. Thỏ thì cứ quấn tôi mãi, đến khi tôi hứa sáng mai mùng một về sớm con bé mới chịu để tôi đi. Cũng may tôi lấy chồng không quá xa nếu không chắc nhớ nhà, tủi thân đến phát khóc.
Đêm giao thừa, cả nhà chồng tôi quây quần ở bên dưới cùng xem bắn pháo hoa. Dưới ô cửa kính từng lớp pháo đủ màu sắc tung bay trên nền trời tối đen khiến mọi thứ bỗng sáng rực. Bên ngoài mưa phùn chạm nhẹ lên ô cửa kính, pháo hoa vẫn đang tung bay chưa dứt. Bố mẹ chồng tôi lấy mấy phong bao lì xì đưa cho vợ chồng tôi và anh Quân rồi bảo:
– Chúc mừng năm mới các con, chúc các con một năm mới mạnh khoẻ, an khang. Bố mẹ chẳng mong gì cả, chỉ mong các con hạnh phúc, mà mong ước nhất trong năm mới này cả hai đứa đều có tin vui cho bố mẹ nhé.
Tôi nghe vậy hiểu ý bố mẹ chồng mình, bản thân tôi cũng rất ao ước, ao ước rằng năm mới này chúng tôi sẽ có tin vui, ao ước sẽ có tiếng trẻ thơ cười trong ngôi nhà này. Từ khi đứa bé trong bụng mất tôi như suy sụp, tuy giờ tinh thần khá hơn nhưng tôi vẫn vô cùng mong con sẽ sớm quay về với chúng tôi. Tôi còn ước sẽ được sẽ cùng Khánh và gia đình chồng đón giao thừa, năm nay, năm sau và rất nhiều năm sau nữa với những đứa trẻ con đáng yêu. Tôi cũng lấy những bao lì xì đã chuẩn bị ra để mừng lại cho bố mẹ chồng, không mong gì hơn chỉ mong bố mẹ khoẻ mạnh, và có một khát khao nho nhỏ… đừng có sóng gió gì qua đây để gia đình lớn này mãi bình yên như vậy! Đến khi đợt pháo hoa cuối cùng kết thúc, Khánh và tôi cũng đi lên phòng. Anh buông rèm rồi kéo tôi lên giường. Đêm ấy tôi và anh lại lao vào nhau mặc bên ngoài tiếng gió vẫn rít, tiếng mưa phùn vẫn lất phất trên những tán lá. Có lẽ mùa xuân là mùa của tình yêu nên tôi cũng nảy sinh những cảm giác khao khát mãnh liệt về một tình yêu nồng cháy. Tôi không biết Khánh đã yêu tôi hay chưa cũng không biết tôi đối với anh là thế nào? Đã sâu đậm hay mới chớm nở, nhưng tôi dần nhận ra… thứ tình cảm của tôi và anh không đơn giản là người dưng, không còn là những người xa lạ mà nó đã cao hơn hẳn một bậc. Đêm ấy lại là một đêm tôi ngủ ngon trong vòng tay anh. Bên ngoài kia bão giông hay bình yên tôi cũng không còn quan tâm nữa chỉ muốn được ở cạnh người đàn ông này không bao rời xa.
Sau đợt nghỉ Tết mọi người lại tiếp tục quay cuồng với công việc của mình mà tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cảm thấy mọi chuyện từ lúc Vy đi khá là bình yên và thoải mái, chỉ có một điều duy nhất khiến tôi lo lắng đó là vấn đề sức khoẻ sinh sản của tôi. Từ khi tôi bị sẩy thai đến hiện tại cũng là khoảng năm tháng, không phải tôi sốt ruột vì thả mãi mà không có tin vui gì. Bản thân tôi cũng hiểu nhiều người sau sẩy thai phải đến cả một hai năm mới có con mà vấn đề là tôi bị rối loạn kinh nguyệt tháng có tháng không kể từ lúc xảy ra chuyện như vậy.
Mấy tháng đầu tôi còn nghĩ do mới sẩy thai nên như thế, nhưng đến tháng thứ ba, thứ tư tình trạng như vậy vẫn diễn ra nên tôi quả thực có chút lo lắng dù tôi vẫn uống thuốc đầy đủ và vệ sinh cá nhân rất sạch sẽ. Mẹ chồng tôi lại rất mong cháu thi thoảng bà cũng hỏi tôi về tình trạng sức khoẻ của tôi, cuối cùng tôi thành thật kể với bà mọi chuyện. Nghe xong mẹ chồng tôi liền nằng nặc bắt tôi và Khánh phải đi ra viện của anh Quân để khám. Bà còn bảo:
– Không phải vì mẹ sốt ruột mong cháu mà bắt các con đi khám đâu. Nhưng giờ là thời hiện đại rồi không phải vô sư vô sách như các mẹ ngày xưa nữa nên có vấn đề gì khám xem bị thế nào. Nếu không sao thì đỡ lo lắng mà có sao thì cũng tìm cách chữa trị sớm. Người ta giờ còn khám sức khoẻ tiền hôn nhân nữa là đằng khác nên việc khám sinh sản không có gì phải ngại cả, các con đi khám xem thế nào.
Nghe mẹ chồng tôi nói tôi thấy cũng rất hợp lý. Giờ thời hiện đại rồi, chăm sóc sức khoẻ sinh sản cho bản thân là điều đương nhiên, vả lại nếu có vấn đề gì còn chữa trị kịp thời nên tôi cũng không muốn chần chừ thêm nữa cuối tuần ấy cùng Khánh ra viện phụ sản để khám sức khoẻ sinh sản. Cũng may Khánh rất hợp tác với tôi về vấn đề này nên anh cũng không từ chối mà sáng cũng dậy sớm cùng tôi ra viện. Anh Quân hướng dẫn chúng tôi làm các xét nghiệm, chụp chiếu, siêu âm đầy đủ nhất. Đến khi có kết quả anh Quân gọi tôi và Khánh vào rồi thông báo. Tình trạng sức khoẻ sinh sản của Khánh hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường nhưng khi đọc đến kết quả của tôi anh Quân hơi trầm lại. Anh vừa cầm mấy tờ giấy và bản chụp vòi trứng tử cung của tôi vừa nói:
– Rối loạn kinh nguyệt của Vân không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, kê thuốc uống là sẽ khỏi. Nhưng… kết quả chụp vòi trứng tử cung thì cho thấy cả hai bên vòi trứng đều bị tắc. Mà vòi trứng bị tắc thì tinh trùng gần như không thể di chuyển để gặp trứng được, nếu có xác suất rất nhỏ may mắn gặp được thì cũng dễ dẫn đến tình trạng mang thai ngoài tử cung. Vì tình trạng của Vân là tắc cả hai vòi trứng nên tỉ lệ mang thai tự nhiên gần như là không thể nếu không điều trị.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy như sét đánh ngang tai. Trước kia tôi có thể mang thai tự nhiên được nghe tin này không khỏi bàng hoàng. Cả người tôi như chết lặng còn Khánh ngồi bên cạnh khẽ siết chặt lấy tay tôi. Tôi quay sang nhìn anh, anh không nói gì chỉ lặng lẽ nắm tay tôi như muốn tôi yên tâm hơn. Người đàn ông này lúc nào cũng vậy không bao giờ biết dùng những lời giả dối để an ủi tôi nhưng lại luôn ở cạnh âm thầm làm những việc nhỏ nhặt nhất. Tôi cũng bớt lo lắng hơn cố gắng gượng hỏi lại:
– Trước kia em vẫn mang thai tự nhiên được vì sao giờ lại như vậy?
– Em đã từng chụp vòi trứng tử cung bao giờ chưa?
– Em chưa ạ.
– Có thể trước kia vòi trứng của em không bị tắc hoặc chỉ tắc một bên thôi vẫn có khả năng có thai tự nhiên. Nhưng khi em bị sẩy thai, thai của em khi ấy đã hơn mười tuần cũng lớn rồi, lại bị biến chứng sau sẩy thai nên rất có thể đó là nguyên nhân dẫn tới tình trạng này.
Thật sự nghe đến đây tôi cảm thấy vô cùng suy sụp. Tôi không ngờ việc sẩy thai to thế kia lại ảnh hưởng kinh khủng như vậy, càng cảm thấy rùng mình trước sự độc ác của Vy. Thế nhưng tôi biết giờ không phải là lúc mất tinh thần nên hỏi anh Quân hướng điều trị thế nào bởi tôi cũng như bao người phụ nữ trên đời này đều rất khao khát được làm mẹ. Anh Quân nghe xong thì đáp lại:
– Có thể mổ nội soi để thông tắc vòi trứng nhưng rất nhiều trường hợp mổ thông tắc xong lại bị tắc lại. Với trường hợp như vậy sẽ không khuyên mổ thông tắc lần hai mà khuyên bệnh nhân làm luôn IVF.
– Theo anh thì vợ chồng em nên làm theo hướng nào để nhanh có con nhất?
– Theo anh trường hợp của hai đứa vẫn sẽ mổ thông tắc, sau ba tháng thả tự nhiên nếu không có thì sẽ đi khám lại xem tình trạng vòi trứng ra sao, lúc ấy sẽ hướng tới việc thụ tinh ống nghiệm IVF sau.
Nghe tư vấn xong tôi và Khánh nhận thuốc mang về. Suốt quãng đường về nhà tôi như người mất hồn mặc cho Khánh nói với tôi không cần phải lo lắng quá, đâu còn có đó không có tự nhiên thì có nhân tạo. Thế nhưng tôi hiểu chứ, trên đời này ai mà chẳng muốn có con tự nhiên hơn là nhân tạo. Tôi cũng vậy mà tôi tin Khánh cũng thế. Vậy nên tôi gần như chông chênh không biết phải làm thế nào lúc này nữa. Đến khi về nhà mẹ chồng tôi thấy tôi đờ đẫn như vậy thì kéo tôi vào phòng rồi nói:
– Làm sao mà mặt cứ như bánh đa ngâm nước thế hả? Không phải suy sụp như vậy con ạ, không có tự nhiên được thì có nhân tạo, việc quái gì phải buồn? Thằng Quân nó điều trị cho bao nhiêu bệnh nhân hiếm muộn rồi, nhiều người tình trạng tệ hơn con còn có được. Đây chỉ là tắc vòi trứng chứ niêm mạc, tử cung rồi cả chất lượng trứng rất tốt nên đừng lo lắng gì cả. Mẹ thì mẹ cũng mong cháu lắm nhưng không phải thế mà tạo áp lực cho mình. Mẹ mong cháu như bản thân con mong có con thôi nên quan trọng nhất phải là tinh thần của con thoải mái. Nói thực trước kia mẹ lấy bố con cũng phải ba năm mới có con đấy, hồi đấy làm gì đã biết đến thụ tinh nhân tạo nếu không mẹ đã đi thụ tinh rồi. Mà sau có rồi năm sau đã chửa thằng Khánh luôn nên con lạc quan lên. Cứ nghe theo chỉ định của bác sĩ, kiểu gì trong năm nay cũng có tin vui thôi.
Tôi nghe mẹ chồng mình nói vậy thì bật cười, tôi biết bà cũng buồn vì bà vô cùng mong cháu nhưng vẫn lạc quan để an ủi tôi. Mẹ chồng tôi còn nói nhiều lắm, còn khuyên tôi ăn nghỉ đầy đủ tẩm bổ ra sao khiến trong lòng rất xúc động tuy vậy vẫn chưa thông được tư tưởng. Chắc do tôi cố chấp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn mong mỏi có con một cách tự nhiên với Khánh hơn là nhân tạo.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong Khánh dẫn tôi ra bờ hồ. Anh gửi xe ở bãi đỗ xe rồi đi ra hàng kem mua cho tôi mấy que kem chanh bạc hà. Tôi cũng không hiểu tại sao tự dưng anh lại có hứng với việc đi dạo bờ Hồ, còn nghĩ anh muốn thay đổi không khí nên cũng lẳng lặng đi theo anh. Cả một ngày tâm trạng chùng xuống, nay được ra đây hít chút khí trời còn được ăn kem chanh mình yêu thích, miệng lưỡi thơm mát vị chanh bạc hà nên tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều. Thấy tôi ăn một lúc mấy cái kem chanh Khánh bật cười hỏi:
– Thích ăn lắm hả?
– Vâng. Đây là món em thích nhất đấy.
– Có bao giờ em nghĩ có ngày sẽ không thích nó nữa không?
– Tất nhiên là không rồi, em ăn được cả đời luôn.
– Chắc không?
– Chắc luôn.
Nghe tôi nói xong Khánh cũng ngồi xuống hỏi lại:
– Em biết cả đời dài thế nào không?
Thấy Khánh hỏi như vậy tôi dần lờ mờ nhận ra anh có điều khác muốn nói chứ không phải là vấn đề que kem tôi đang ăn nên chỉ quay sang nhìn anh. Khánh đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc trên gương mặt tôi rồi nói tiếp:
– Thật ra trên đời này không có gì là chắc chắn, tương lai cũng không thể có gì gọi là đảm bảo sẽ đi theo đúng suy nghĩ của mình. Hôm nay em thích ăn kem chanh, nhưng biết đâu ngày mai tâm trạng em tệ hại em lại thích ăn một thứ khác thay vì kem chanh.
– Vậy nên ý anh là gì?
– Anh biết chuyện hôm nay làm em suy nghĩ rất nhiều, anh cũng biết em thích có con tự nhiên hơn là nhân tạo. Thật ra ai cũng vậy thôi đều mang tư tưởng tự nhiên vẫn là tốt nhất. Nhưng nếu như thật sự không thể có tự nhiên thì nhân tạo biết đâu lại là cách hay. Sàng lọc phôi cũng giảm thiểu được cái rủi ro dị tật mà mình không thể biết trước được. Nghĩ thoáng lên thì mọi chuyện cũng sẽ đơn giản thôi mà.
– Vậy anh thì sao? Anh muốn thế nào?
– Anh thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng nhất là đó là con của anh và em thì là tự nhiên hay nhân tạo anh đều hạnh phúc cả.
Lấy nhau cũng một thời gian rồi nhưng tôi hiểu Khánh là không phải là kiểu người thích nói nhiều. Hoá ra hôm nay anh làm mọi chuyện, nói nhiều như vậy là để trấn an tinh thần cho tôi. Anh bỗng dưng phá bỏ mọi thói quen của mình để làm như vậy chứng tỏ anh vô cùng để ý và quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì Khánh đột nhiên giang tay xoay người kéo tôi vào lòng rồi bảo:
– Chuyện này thì cũng buồn nhưng anh không muốn em phải suy sụp. Chỉ cần em có lòng tin kiểu gì con cũng về với chúng ta thôi. Mà biết đâu mổ thông vòi trứng mình còn có khả năng có tự nhiên kia mà. Tương lai rất dài nhưng nếu cả hai chúng ta cùng nhau gánh vác, có chuyện gì cũng không chùn bước thì anh nghĩ không phải lo lắng gì cả.
Lần này nghe đến đây tôi thực sự cảm thấy khoé mắt cay xè. Dường như tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình nhiều hơn là nghĩ cho cả anh. Không phải mỗi anh mà cả mẹ chồng đều chẳng ai nói gì tôi nửa lời, ai ai cũng động viên tinh thần cho tôi cớ sao tôi mãi suy sụp như vậy. Anh đã nói như vậy sao tôi lại không thể mạnh mẽ đứng dậy cùng anh gánh vác chứ? Anh nghĩ đến cảm xúc của tôi như vậy cớ gì tôi lại không thể nghĩ cho anh? Nếu anh đã nói như vậy, nghĩ cho tôi như vậy tôi không việc gì phải giày vò bản thân vì chuyện này nữa. Nghĩ đến đây tôi cũng ngước lên đưa tay siết chặt lấy bờ vai vững trãi của Khánh khẽ gật đầu. Tôi nghe anh! Tôi tin những điều tích cực mà Khánh nói với tôi sẽ thành hiện thực.
Thứ ba tuần sau ấy tôi được chỉ định mổ thông tắc vòi trứng. Đây chỉ là phẫu thuật nội soi để thông vòi trứng nên lúc phẫu thuật gần như không hề đau đớn gì nhưng Khánh vẫn xin nghỉ đưa tôi đi. Bác sĩ phẫu thuật cho tôi là thầy của anh Quân, phẫu thuật xong anh Quân kê thêm cho tôi ít thuốc nữa rồi dặn dò vợ chồng tôi kiêng quan hệ một tháng để phục hồi hoàn toàn lại.
Suốt khoảng thời gian sau mổ thông tắc vòi trứng tôi chỉ nghỉ hai ngày vẫn đi làm bình thường. Thực ra sau mấy ngày suy nghĩ lại có sự động viên của mọi người tôi thấy tinh thần mình cũng khá hơn nhiều rồi chỉ có Khánh dường như vẫn sợ tôi nghĩ ngợi nên cuối tuần nào anh cũng đưa tôi lượn lờ Hà Nội ăn uống hoặc nhờ cái Nguyệt gọi tôi đi chơi. Thấy anh đối với mình tốt như vậy tôi càng không thể để tinh thần mình đi xuống được, nếu tôi suy sụp sẽ kéo theo cả anh nên tôi luôn cố gắng giữ tinh thần vui vẻ nhất có thể. Có lần tôi cũng từng định hỏi anh nếu như tôi và anh không thể có con được thì anh sẽ định thế nào? Nhưng sau cùng suy nghĩ lại tôi cảm thấy câu hỏi ấy không nên hỏi thì tốt hơn. Anh chẳng nói rồi sao, hai chữ cả đời rất dài, tương lai ra sao tôi không muốn nghĩ. Tôi khao khát có con không phải để níu kéo bất cứ điều gì, càng không mong lấy nó làm bình phong để mọi chuyện có vỡ lở ra sẽ được tha thứ mà tôi mong có con với anh bởi tôi dần nhận ra tình cảm của mình không đơn thuần là tình cảm của những người xa lạ. Một người đàn ông như Khánh, tốt đẹp như vậy, xuất sắc như vậy có được đứa con với anh tôi không mong gì hơn nữa. Nhưng con cái là duyên số, nếu tôi và Khánh đã cố gắng vẫn không thể tôi cũng sẽ không hối hận, chỉ mong rằng sau tất cả mọi chuyện vẫn có thể giữ gìn tình cảm đang nhen nhóm trong lòng này.
Sau khi mổ thông tắc được gần hai tháng một buổi tối ăn cơm xong Khánh hỏi tôi:
– Tuần này anh được nghỉ cả hai ngày cuối tuần, bố mẹ lại đi Thành phố Hồ Chí Minh, em có muốn đi đâu không anh đưa đi?
Bình thường Khánh đa số chỉ được nghỉ một ngày cuối tuần, mấy tuần trực mới được nghỉ trọn vẹn hai ngày nên tôi cũng nghĩ xem đi đâu cho tinh thần thoải mái được về còn thả để có con. Có điều nghĩ tới nghĩ lui tôi sực nhớ cuối tuần này là giỗ ngoại tôi. Mọi năm ở nhà bố mẹ nuôi tôi thường về quê một lần vào dịp thanh minh hoặc giỗ ngoại. Năm nay thanh minh qua rồi nên quyết định cuối tuần sẽ về quê thắp hương cho ngoại.
Sáng thứ bảy tôi và Khánh mua ít đồ trên này rồi theo đường quốc lộ về dưới quê. Từ Hà Nội về đến nhà ngoại tôi mấy trăm cây số, giờ có đường cao tốc rồi nhưng đi vẫn mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. Quê tôi giờ cũng phát triển hơn nhưng những người hàng xóm xung quanh cũng chuyển đi gần hết cả rồi. Khi vào đến sân tôi lặng lẽ nhìn mái ngói xiêu vẹo, sân đầy lá khô, giàn mướp năm nào giờ cỏ cũng mọc um tùm trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xót xa. Tôi nhìn Khánh khẽ nói:
– Anh cứ ngồi ở xe, em vào dọn qua nhà rồi hãy vào.
Thế nhưng Khánh đã bước xuống cùng tôi, anh cũng chẳng nề hà hay sợ bẩn gì mở giúp tôi cánh cửa rồi bảo:
– Em cứ dọn qua trong này đi, anh quét qua sân rồi làm sạch đống cỏ ngoài vườn.
– Không cần đâu, để em tự làm, mấy việc này em làm quen rồi làm tí là xong ấy mà.
Có điều Khánh không thèm để ý lời tôi nói ra nhặt cái chổi xơ xác quét lá ở sân. Trong lòng tôi áy náy nhưng anh cứ nhất quyết làm nên tôi cũng không biết làm thế nào nên lặng lẽ dọn bàn thờ của ngoại, lau dọn nhà rồi mang cốc chén đi rửa. Đến khi nhà sạch sẽ ra ngoài thấy Khánh đã quét xong sân còn đang dùng chiếc cuốc han gỉ cũ nát để đào sạch cỏ trong vườn. Có lẽ vì nóng quá nên anh cởi áo ngoài ra để lộ tấm lưng trần nhễ nhại mồ hôi nhưng tay vẫn thoăn thoắt cuốc cỏ. Động tác của anh rất thuần thục, không thể nào nghĩ ra đây là con trai của một gia đình giàu có lại đứng ngay sân vườn nhà tôi cuốc cỏ, không chê bai, không ngại khó ngại khổ. Nhìn thấy Khánh như vậy trong lòng tôi bất giác thấy xúc động vô cùng. Cảm giác này là một cảm giác thân thương, bình dị mà còn bỗng thấy may mắn nữa. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại may mắn như vậy, may mắn vì có một người đàn ông tuyệt vời thế này ở cạnh mình.
Khánh dọn một lúc là cả sân vườn đều sạch tinh tươm, tôi mang cho anh chai nước lọc rồi dẫn anh ra phía sau nhà tắm rửa qua. Ở đây chưa có nước máy, tắm đều phải dùng gàu múc nước từ giếng lên. Anh đã giúp tôi như vậy tôi cũng tự tay múc từng gàu nước lên cho anh tắm rồi lấy quần áo trên xe đưa cho anh.
Đến khi tắm xong vào nhà anh mới giúp tôi cho hoa quả, bánh kẹo lên bàn thờ của ngoại. Tôi thắp hương cho ngoại xong thì kể với anh:
– Em bị bố bỏ rơi từ nhỏ, mẹ cũng không quan tâm nên ở với ngoại từ lúc đẻ ra. Ngoại tuy nghèo nhưng cũng chưa để em thiếu thốn bữa cơm nào, trước kia cứ nghĩ sau này lớn lên sẽ cố gắng học để kiếm tiền báo đáp ngoại. Chỉ là chưa kịp báo đáp thì ngoại cũng bị tai nạn mất rồi, nghĩ cả một đời vất vả đến lúc mất cũng vẫn khổ.
Nói xong tôi chẳng đợi Khánh đáp lại đã đứng dậy đi về phía sập gỗ cũ nát ngoại tôi hay nằm rồi bảo với anh:
– Đợi hương tàn rồi em dẫn anh ra chợ huyện ăn cơm. Ở đây không có bếp nên cũng không nấu nướng được gì cả.
Khánh nghe vậy thì bảo với tôi:
– Để anh chạy ra mua mâm cỗ về làm giỗ ngoại. Dù sao ở đây cũng không có bếp không nấu nướng được mà năm nay có thêm người không thể làm sơ sài quá được. Thắp hương ngoại rồi ăn luôn ở đây cho ấm cúng đỡ phải chạy ra chợ làm gì.
– Nhưng anh có biết đường không?
– Anh biết, mà không biết thì hỏi.
Lúc đến tôi cũng không nghĩ ra, giờ thấy Khánh nói cũng mới nghĩ ở khu tôi không có ai bán mâm cỗ nhưng ngoài phố huyện thì nhiều lắm. Khánh có xe ô tô nên cũng tiện đi lại nên gật đầu rồi dọn dẹp thêm chút trong nhà để chờ anh. Dọn dẹp thêm một lúc vẫn chưa thấy Khánh về, tôi liền đi ra phía sau nhà cắt chút rau thơm rồi mang đi rửa. Khi vào đến sân tôi nghe tiếng xe ô tô đỗ, cứ tưởng Khánh về liền cầm nguyên cả đống rau thơm chạy ra sân. Thế nhưng mới đi được vài bước tôi đột nhiên khựng lại, phía trước mặt một người đàn ông xa lạ đi trước, phía sau là một người đàn bà cầm một giỏ đồ đi sau. Khi nhìn thấy tôi người đàn bà kia cũng bàng hoàng sửng sốt như không tin nổi, khoé môi mấp máy ra duy nhất được một chữ:
– Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.