Chương 27: 5 Năm Sau
Dumy
12/12/2023
"Thật ra tâm trạng của người mẹ lúc mang thai rất quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp tới đứa bé trong bụng, mà Hoắc tiểu thư cơ thể lúc mang thai đã yếu hơn so với các thai phụ khác, có thể là do chịu đả kích dẫn đến tổn thương tinh thần, ảnh hưởng thai nhi nên mới dẫn tới tình trạng sinh non. Cơ thể cô ấy hiện tại đã tạm ổn nhưng trong giai đoạn này đừng để cô ấy chịu đựng thêm kích động nào khác, nếu không có thể dẫn đến hậu sản nguy hiểm tới tính mạng của người mẹ"
Khi nhận được tin cô và đứa bé đều khoẻ mạnh, lúc bác sĩ Đan rời đi anh cũng đã theo sau để hỏi rõ nguyên nhân. Câu nói của bác sĩ Đan làm anh thực sự chấn động, khuôn mặt như người mất hồn. Tất cả đều do anh, khiến cô chịu tủi nhục cũng là anh, khiến cô đau đớn cũng là anh, khiến cô bị tổn thương tinh thần cũng là anh... vậy anh lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt cô, chỉ làm cho cô thêm chán ghét mình.
Con trai ở trong lồng kính ba ngày, ngày nào anh cũng ghé qua đứng ở ngoài ngây ngô ngắm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang vẫy vẫy cái tay, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười. Con trai của bố, con dũng cảm lắm!
Đến tối khuya lúc cô đã ngủ say anh mới dám vào phòng để nhìn, anh thật sự sợ nếu cô thấy được anh tâm trạng sẽ tồi tệ mà ảnh hưởng tới sức khoẻ.
Sau hơn nửa tháng nằm viện thì cuối cùng cũng được về nhà. Do không có sữa cho con bú và vì có mặt người đàn ông kia nên cô rất ít khi gần gũi với con trai. Một lần do dì Lâm ra ngoài quét dọn sân nhân lúc bé con đang ngủ, nhưng một lúc sau chợt giật mình thức dậy đòi bú sữa sớm hơn bình thường, do không thấy ai bên cạnh nên sợ hãi mà bật khóc. Lúc đó cô mới từ trong phòng bước ra, thấy bé con khóc cô lúng túng không biết phải làm sao? Nghĩ con khóc có thể là đang đói nên cô kéo dây áo ngủ xuống đưa một bên vú cho con bú nhưng đứa bé hút mãi không có sữa lại càng khóc to hơn, ngực cô thì lại càng căng tức đau đớn vì sữa vị tắc không chảy ra được. Cảm giác bất lực khiến cô uất ức mà chảy nước mắt, khóc không ra tiếng.
"Đàm Dịch Khiêm, tất cả đều tại anh mới khiến tôi thê thảm như bây giờ, tôi ghét anh, ghét anh!"
Thấy con trai khóc to nên từ dưới bếp Đàm Dịch Khiêm vội vàng mang bình sữa mới pha lên thì thấy cô đang đặt con trai xuống nôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, dịu giọng hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
"Con anh ồn chết đi được, nói nó im mà nó càng khóc lớn hơn".
Hoắc Khuynh Tư vừa nói vừa tỏ vẻ chán ghét.
"Con đang đói, khóc là bình thường, hay em thử cho con bú xem, biết đâu con bú thì sữa sẽ ra?"
Giọng điệu mang chút hi vọng chờ mong của anh vang lên.
"Không, tôi không muốn, con anh thì anh lo đi, thật phiền mà".
Sợ hãi lên tiếng từ chối, nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng sợ anh phát hiện ra cô đang chảy nước mắt.
Con trai dù sao cũng do cô mang nặng đẻ đau, thấy con khóc sao mẹ lại không đau lòng cho được!
"Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý, con đừng khóc nữa"
Vào đến phòng mình, Hoắc Khuynh Tư liền đóng vội cửa lại, ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nức nở khóc.
————//————
5 năm sau,
"Ba, sao từ lúc con đi học tới giờ mẹ chưa bao giờ tới đón con? Có phải do con không ngoan nên mẹ không thương con phải không? Các bạn đều nói do mẹ không thương con nên mới không thèm tới đón con tan học"
Cậu bé Đàm Hạo Hiên phụng má, môi mỏng đỏ hồng bĩu ra, đôi mắt đen to đã ửng đỏ rơm rớm nước mắt chực tuôn trào.
Hôm nay lúc ngồi ở sân chơi ở trường mẫu giáo đợi ba mẹ tới rước, các bạn học khác hôm thì có mẹ tới đón, hôm khác thì có ba, có khi còn được cả ba mẹ cùng tới đón, trông thật vui vẻ! Còn cậu dù đã học ở đây gần ba năm rồi nhưng chưa bao giờ được mẹ đưa đi hay đón về. Có phải mẹ không thương cậu không? Mẹ cũng thường hay lạnh lùng với cậu, chưa bao giờ ôm hôn dỗ dành cậu, chỉ có ba với bà Lâm là hay chơi đùa cùng thôi!
Thấy con trai hỏi như vậy, hai cha con đang cùng nhau đi bộ ra bãi đậu xe thì chợt dừng lại, Đàm Dịch Khiêm khuỵ một chân xuống đất, lấy tay xoa nhẹ đầu con trai nhẹ giọng giải thích:
"Tiểu Hiên ngoan, mẹ sao lại không thương con chứ? Do mẹ con bận quá thôi. Ba đón con không thích sao?"
"Thích chứ ạ! Nhưng mà có mẹ tới đón vẫn tốt hơn. Các bạn còn nói mẹ các bạn ấy ai cũng xinh đẹp, chắc do mẹ con xấu xí nên không dám tới đón con? Con tức quá nên đã nắm lấy áo cậu ấy nói rằng mẹ tớ rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn cả mẹ của tiểu Triết làm người mẫu nổi tiếng nữa. Nhưng các bạn ấy không tin lời con, còn nói con giảo biện nữa. Ba, hay khi nào mẹ đi công tác về ba cùng mẹ tới đón con được không? Con muốn khi nhìn thấy mẹ các bạn ấy sẽ không còn coi thường con nữa, sẽ chứng minh con nói mẹ xinh đẹp là thật!"
Cậu bé tiểu Hiên làm nũng, lắc lư thân hình tròn xinh trắng hồng năn nỉ Đàm Dịch Khiêm.
"Ba đã dạy con như thế nào, là con trai phải độc lập tự chủ, mẹ đi làm rất mệt, con không nên vì bị các bạn khiêu khích mà làm mẹ phải mệt mỏi hơn. Con phải biết yêu thương mẹ, không được làm mẹ buồn biết chưa?"
"Ba, con biết rồi, con sẽ không nhõng nhẽo nữa. Con nhớ mẹ lắm! Mà khi nào mẹ mới về? Sao lần này mẹ lại đi lâu như vậy chứ?"
Cậu bé tiểu Hiên như quên đi câu hỏi tại sao mẹ lại không tới đón cậu khi nãy.
"Công việc mẹ con rất nhiều, mẹ sẽ cố gắng làm nhanh nhất để về với con. Giờ ba với con nhanh về nhà thôi, bà Lâm hôm nay có làm món pizza con thích ăn nhất đó"
"Yeahhh, bà Lâm là tốt nhất, pizza, pizza muôn năm!"
Khẽ cười lắc đầu nhìn hành động vô tư của con trai. Con trai anh càng nhìn càng giống người ấy: trán đầy đặn, đôi mắt đen to, lỗ mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ hồng, da thịt màu hồng trắng noãn, thượng đế cũng thật là ưu ái cho đứa bé này, sao có thể không thích được chứ?
Khi nhận được tin cô và đứa bé đều khoẻ mạnh, lúc bác sĩ Đan rời đi anh cũng đã theo sau để hỏi rõ nguyên nhân. Câu nói của bác sĩ Đan làm anh thực sự chấn động, khuôn mặt như người mất hồn. Tất cả đều do anh, khiến cô chịu tủi nhục cũng là anh, khiến cô đau đớn cũng là anh, khiến cô bị tổn thương tinh thần cũng là anh... vậy anh lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt cô, chỉ làm cho cô thêm chán ghét mình.
Con trai ở trong lồng kính ba ngày, ngày nào anh cũng ghé qua đứng ở ngoài ngây ngô ngắm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang vẫy vẫy cái tay, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười. Con trai của bố, con dũng cảm lắm!
Đến tối khuya lúc cô đã ngủ say anh mới dám vào phòng để nhìn, anh thật sự sợ nếu cô thấy được anh tâm trạng sẽ tồi tệ mà ảnh hưởng tới sức khoẻ.
Sau hơn nửa tháng nằm viện thì cuối cùng cũng được về nhà. Do không có sữa cho con bú và vì có mặt người đàn ông kia nên cô rất ít khi gần gũi với con trai. Một lần do dì Lâm ra ngoài quét dọn sân nhân lúc bé con đang ngủ, nhưng một lúc sau chợt giật mình thức dậy đòi bú sữa sớm hơn bình thường, do không thấy ai bên cạnh nên sợ hãi mà bật khóc. Lúc đó cô mới từ trong phòng bước ra, thấy bé con khóc cô lúng túng không biết phải làm sao? Nghĩ con khóc có thể là đang đói nên cô kéo dây áo ngủ xuống đưa một bên vú cho con bú nhưng đứa bé hút mãi không có sữa lại càng khóc to hơn, ngực cô thì lại càng căng tức đau đớn vì sữa vị tắc không chảy ra được. Cảm giác bất lực khiến cô uất ức mà chảy nước mắt, khóc không ra tiếng.
"Đàm Dịch Khiêm, tất cả đều tại anh mới khiến tôi thê thảm như bây giờ, tôi ghét anh, ghét anh!"
Thấy con trai khóc to nên từ dưới bếp Đàm Dịch Khiêm vội vàng mang bình sữa mới pha lên thì thấy cô đang đặt con trai xuống nôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ, dịu giọng hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
"Con anh ồn chết đi được, nói nó im mà nó càng khóc lớn hơn".
Hoắc Khuynh Tư vừa nói vừa tỏ vẻ chán ghét.
"Con đang đói, khóc là bình thường, hay em thử cho con bú xem, biết đâu con bú thì sữa sẽ ra?"
Giọng điệu mang chút hi vọng chờ mong của anh vang lên.
"Không, tôi không muốn, con anh thì anh lo đi, thật phiền mà".
Sợ hãi lên tiếng từ chối, nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng sợ anh phát hiện ra cô đang chảy nước mắt.
Con trai dù sao cũng do cô mang nặng đẻ đau, thấy con khóc sao mẹ lại không đau lòng cho được!
"Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý, con đừng khóc nữa"
Vào đến phòng mình, Hoắc Khuynh Tư liền đóng vội cửa lại, ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nức nở khóc.
————//————
5 năm sau,
"Ba, sao từ lúc con đi học tới giờ mẹ chưa bao giờ tới đón con? Có phải do con không ngoan nên mẹ không thương con phải không? Các bạn đều nói do mẹ không thương con nên mới không thèm tới đón con tan học"
Cậu bé Đàm Hạo Hiên phụng má, môi mỏng đỏ hồng bĩu ra, đôi mắt đen to đã ửng đỏ rơm rớm nước mắt chực tuôn trào.
Hôm nay lúc ngồi ở sân chơi ở trường mẫu giáo đợi ba mẹ tới rước, các bạn học khác hôm thì có mẹ tới đón, hôm khác thì có ba, có khi còn được cả ba mẹ cùng tới đón, trông thật vui vẻ! Còn cậu dù đã học ở đây gần ba năm rồi nhưng chưa bao giờ được mẹ đưa đi hay đón về. Có phải mẹ không thương cậu không? Mẹ cũng thường hay lạnh lùng với cậu, chưa bao giờ ôm hôn dỗ dành cậu, chỉ có ba với bà Lâm là hay chơi đùa cùng thôi!
Thấy con trai hỏi như vậy, hai cha con đang cùng nhau đi bộ ra bãi đậu xe thì chợt dừng lại, Đàm Dịch Khiêm khuỵ một chân xuống đất, lấy tay xoa nhẹ đầu con trai nhẹ giọng giải thích:
"Tiểu Hiên ngoan, mẹ sao lại không thương con chứ? Do mẹ con bận quá thôi. Ba đón con không thích sao?"
"Thích chứ ạ! Nhưng mà có mẹ tới đón vẫn tốt hơn. Các bạn còn nói mẹ các bạn ấy ai cũng xinh đẹp, chắc do mẹ con xấu xí nên không dám tới đón con? Con tức quá nên đã nắm lấy áo cậu ấy nói rằng mẹ tớ rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn cả mẹ của tiểu Triết làm người mẫu nổi tiếng nữa. Nhưng các bạn ấy không tin lời con, còn nói con giảo biện nữa. Ba, hay khi nào mẹ đi công tác về ba cùng mẹ tới đón con được không? Con muốn khi nhìn thấy mẹ các bạn ấy sẽ không còn coi thường con nữa, sẽ chứng minh con nói mẹ xinh đẹp là thật!"
Cậu bé tiểu Hiên làm nũng, lắc lư thân hình tròn xinh trắng hồng năn nỉ Đàm Dịch Khiêm.
"Ba đã dạy con như thế nào, là con trai phải độc lập tự chủ, mẹ đi làm rất mệt, con không nên vì bị các bạn khiêu khích mà làm mẹ phải mệt mỏi hơn. Con phải biết yêu thương mẹ, không được làm mẹ buồn biết chưa?"
"Ba, con biết rồi, con sẽ không nhõng nhẽo nữa. Con nhớ mẹ lắm! Mà khi nào mẹ mới về? Sao lần này mẹ lại đi lâu như vậy chứ?"
Cậu bé tiểu Hiên như quên đi câu hỏi tại sao mẹ lại không tới đón cậu khi nãy.
"Công việc mẹ con rất nhiều, mẹ sẽ cố gắng làm nhanh nhất để về với con. Giờ ba với con nhanh về nhà thôi, bà Lâm hôm nay có làm món pizza con thích ăn nhất đó"
"Yeahhh, bà Lâm là tốt nhất, pizza, pizza muôn năm!"
Khẽ cười lắc đầu nhìn hành động vô tư của con trai. Con trai anh càng nhìn càng giống người ấy: trán đầy đặn, đôi mắt đen to, lỗ mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ hồng, da thịt màu hồng trắng noãn, thượng đế cũng thật là ưu ái cho đứa bé này, sao có thể không thích được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.