Chương 26: Sinh Non
Dumy
12/12/2023
Cảm giác mọi điều xảy ra cho Hoắc Khuynh Tư bây giờ toàn là do chính mình gây ra, Đàm Dịch Khiêm cảm thấy bản thân thật đáng chết, chỉ vì sự ích kỉ muốn chiếm hữu cô cho bản thân mà đẩy cô vào hoàn cảnh nguy hiểm như bây giờ.
Bàn tay nắm chặt lấy đấm mạnh vào tường, từ chỗ tay đấm ở trên tường đã thấy vài giọt máu rỉ ra, Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm chứng kiến thật cũng không nỡ trách, đau lòng thay.
"Dịch Khiêm, con bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không phải hoàn toàn do con. Hiện tại an nguy của mẹ con Khuynh Tư mới quan trọng nhất"
Úc Noãn Tâm an ủi, trong chuyện này không thể trách một mình Dịch Khiêm được!
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của em bé bỗng cất lên làm mọi người chợt bừng tỉnh. Bác sĩ Đan từ phòng cấp cứu đi ra, gỡ khẩu trang ra vui vẻ thông báo:
"Hoắc tổng, Hoắc phu nhân, chúc mừng hai người, Hoắc tiểu thư hiện tại đã hạ sinh được một bé trai nặng 2,8kg, cơ thể của mẹ hiện tại tuy còn yếu nhưng nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ hồi phục lại!"
"Cảm ơn bác sĩ, tốt quá, tốt quá rồi! Chúng tôi vào thăm con bé được chưa bác sĩ"
Hoắc Thiên Kình mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại em bé do sinh thiếu tháng nên tốt nhất hãy cho nằm lồng kính mấy ngày để theo dõi, còn Hoắc tiểu thư hiện tại đang ngủ hồi sức, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh lại. Mọi chuyện hiện tại đã ổn rồi, mọi người không cần quá lo lắng, tôi xin phép đi trước."
Bác sĩ Đan sau khi thông báo tình hình xong cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này ở một góc phòng Đàm Dịch Khiêm khi nghe rõ tình trạng của cô cùng bảo bối thì tâm trạng nặng nề như được trút bỏ, khoé mắt trào ra giọt nước mắt chảy xuống thấm ướt mu bàn tay đang bị thương, nước mắt cùng máu hoà vào nhau nhưng anh không cảm thấy đau mà lúc này thật hạnh phúc, cô ấy đã bình an, đứa bé cũng khoẻ mạnh, anh, anh đã được làm cha rồi!
—————///—————
Trong phòng bệnh thật náo nhiệt, Hoắc Khuynh Tư do sinh mổ sinh nên cơ thể lâu lành hơn sinh thường đang nằm ở trên giường nhìn bà nội cùng ba mẹ đang ôm con trai cho nó bú sữa chơi đùa.
Mặc dù sinh non nhưng cơ thể em bé vẫn đủ ký, nên nằm lồng kính theo dõi ba ngày liền được đưa ra.
Nhìn cả nhà ba người chỉ để ý chơi đùa với con trai mình cô cảm thấy mình như người thừa bị người khác lãng quên. Sau đó càng lúc khuôn mặt càng khó coi giống như oán phụ!
"Khuynh Tư, con nhìn nè, tiểu Hiên trông rất giống con nha, đặc biệt là đôi mắt này vừa to tròn lại đen láy lấp lánh, còn chiếc mũi với đôi môi này nữa, ôi đúng là càng nhìn càng đáng yêu!"
Hoắc lão phu nhân đang ôm chắt trong lòng cao hứng không thôi, hoàn toàn không để ý tới cháu gái đang nằm bất mãn trên giường.
Dù gì đứa bé cũng do cô cực khổ mang thai hơn tám tháng mới sinh ra, nói không thương là dối lòng, nhưng càng nhìn con trai càng giống tên đáng ghét nào đó nên cô rất ít khi ôm đứa bé. Do bị tắc sữa nên từ khi mới sinh con trai cô chỉ được uống sữa ngoài hoặc dì Lâm đi xin của các bà mẹ mới sinh có nhiều sữa thì con trai cô mới được uống sữa mẹ.
Mà cái người đàn ông vừa lên chức ba đó lại chẳng thấy đâu. Anh ta sao lại quá đáng như vậy chứ! Hay là anh ta cũng không muốn đứa bé này? Chẳng phải trước kia quyết bảo vệ đứa bé cho bằng được sao?
"Khuynh Tư, con thử cho tiểu Hiên bú xem sữa đã về chưa? Dù sao em bé mới sinh uống sữa mẹ vẫn là tốt nhất."
Úc Noãn Tâm thấy Khuynh Tư nằm trên giường thất thần suy nghĩ thì chợt lên tiếng.
"Con..."
Vừa định đưa tay đón lấy con trai thì đã thấy người mình vừa mắng trong lòng xuất hiện ở cánh cửa, khuôn mặt trông có vẻ phờ phạc mệt mỏi, tóc tai lộn xộn không theo trật tự, tay lại còn đang băng bó. Mới mấy ngày không gặp mà anh ta tệ hại như vậy sao? Rõ ràng cô là người sinh chứ không phải anh ta!
Hành động đang đưa tay ra nhanh chóng thu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Dù sao nó cũng có sữa để uống, không cần con bận tâm. Nó hành hạ con đau đớn như vậy đủ rồi, thật là phiền chết được!"
Bàn tay nắm chặt lấy đấm mạnh vào tường, từ chỗ tay đấm ở trên tường đã thấy vài giọt máu rỉ ra, Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm chứng kiến thật cũng không nỡ trách, đau lòng thay.
"Dịch Khiêm, con bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không phải hoàn toàn do con. Hiện tại an nguy của mẹ con Khuynh Tư mới quan trọng nhất"
Úc Noãn Tâm an ủi, trong chuyện này không thể trách một mình Dịch Khiêm được!
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của em bé bỗng cất lên làm mọi người chợt bừng tỉnh. Bác sĩ Đan từ phòng cấp cứu đi ra, gỡ khẩu trang ra vui vẻ thông báo:
"Hoắc tổng, Hoắc phu nhân, chúc mừng hai người, Hoắc tiểu thư hiện tại đã hạ sinh được một bé trai nặng 2,8kg, cơ thể của mẹ hiện tại tuy còn yếu nhưng nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ hồi phục lại!"
"Cảm ơn bác sĩ, tốt quá, tốt quá rồi! Chúng tôi vào thăm con bé được chưa bác sĩ"
Hoắc Thiên Kình mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại em bé do sinh thiếu tháng nên tốt nhất hãy cho nằm lồng kính mấy ngày để theo dõi, còn Hoắc tiểu thư hiện tại đang ngủ hồi sức, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh lại. Mọi chuyện hiện tại đã ổn rồi, mọi người không cần quá lo lắng, tôi xin phép đi trước."
Bác sĩ Đan sau khi thông báo tình hình xong cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này ở một góc phòng Đàm Dịch Khiêm khi nghe rõ tình trạng của cô cùng bảo bối thì tâm trạng nặng nề như được trút bỏ, khoé mắt trào ra giọt nước mắt chảy xuống thấm ướt mu bàn tay đang bị thương, nước mắt cùng máu hoà vào nhau nhưng anh không cảm thấy đau mà lúc này thật hạnh phúc, cô ấy đã bình an, đứa bé cũng khoẻ mạnh, anh, anh đã được làm cha rồi!
—————///—————
Trong phòng bệnh thật náo nhiệt, Hoắc Khuynh Tư do sinh mổ sinh nên cơ thể lâu lành hơn sinh thường đang nằm ở trên giường nhìn bà nội cùng ba mẹ đang ôm con trai cho nó bú sữa chơi đùa.
Mặc dù sinh non nhưng cơ thể em bé vẫn đủ ký, nên nằm lồng kính theo dõi ba ngày liền được đưa ra.
Nhìn cả nhà ba người chỉ để ý chơi đùa với con trai mình cô cảm thấy mình như người thừa bị người khác lãng quên. Sau đó càng lúc khuôn mặt càng khó coi giống như oán phụ!
"Khuynh Tư, con nhìn nè, tiểu Hiên trông rất giống con nha, đặc biệt là đôi mắt này vừa to tròn lại đen láy lấp lánh, còn chiếc mũi với đôi môi này nữa, ôi đúng là càng nhìn càng đáng yêu!"
Hoắc lão phu nhân đang ôm chắt trong lòng cao hứng không thôi, hoàn toàn không để ý tới cháu gái đang nằm bất mãn trên giường.
Dù gì đứa bé cũng do cô cực khổ mang thai hơn tám tháng mới sinh ra, nói không thương là dối lòng, nhưng càng nhìn con trai càng giống tên đáng ghét nào đó nên cô rất ít khi ôm đứa bé. Do bị tắc sữa nên từ khi mới sinh con trai cô chỉ được uống sữa ngoài hoặc dì Lâm đi xin của các bà mẹ mới sinh có nhiều sữa thì con trai cô mới được uống sữa mẹ.
Mà cái người đàn ông vừa lên chức ba đó lại chẳng thấy đâu. Anh ta sao lại quá đáng như vậy chứ! Hay là anh ta cũng không muốn đứa bé này? Chẳng phải trước kia quyết bảo vệ đứa bé cho bằng được sao?
"Khuynh Tư, con thử cho tiểu Hiên bú xem sữa đã về chưa? Dù sao em bé mới sinh uống sữa mẹ vẫn là tốt nhất."
Úc Noãn Tâm thấy Khuynh Tư nằm trên giường thất thần suy nghĩ thì chợt lên tiếng.
"Con..."
Vừa định đưa tay đón lấy con trai thì đã thấy người mình vừa mắng trong lòng xuất hiện ở cánh cửa, khuôn mặt trông có vẻ phờ phạc mệt mỏi, tóc tai lộn xộn không theo trật tự, tay lại còn đang băng bó. Mới mấy ngày không gặp mà anh ta tệ hại như vậy sao? Rõ ràng cô là người sinh chứ không phải anh ta!
Hành động đang đưa tay ra nhanh chóng thu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Dù sao nó cũng có sữa để uống, không cần con bận tâm. Nó hành hạ con đau đớn như vậy đủ rồi, thật là phiền chết được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.