Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Chương 35: Đi Tìm Anh Ta

Dumy

12/12/2023

Một tuần sau,

Xe chạy bon bon dưới những bóng râm được che phủ bởi những đồi núi cùng rừng cây phía trên , không khí nơi đây trong lành, tươi mát như gió xuân mơn mởn, thỉnh thoảng còn cảm nhận được hơi sương sớm mai còn đọng lại trên những phiến cây.

Hồ Bắc là nơi sinh sống của 55 dân tộc thiểu số của Trung Quốc. Do đó, tỉnh này có những ảnh hưởng văn hóa truyền thống. Nhóm thiểu số lớn nhất ở Hồ Bắc là Tujia. Người Tujia thường cư trú ở các vùng xa xôi và miền núi và nổi tiếng với truyền thống âm nhạc và các điệu nhảy độc đáo. Hay người Miao nổi tiếng khắp Trung Quốc vì cách ăn mặc phức tạp và thông thạo một nhạc cụ gió có tên là Lusheng.

Sau khi được trưởng phòng Vu gửi địa chỉ cô liền lên kế hoạch lên Hồ Bắc làm từ thiện quyên góp cho trẻ em người già vùng núi khó khăn vừa giúp xây dựng hình ảnh của tập đoàn qua chiến dịch tình nguyện - vì một xã hội đoàn kết.

Đường bắt đầu nhỏ hẹp, dốc đá, chiếc xe bán tải khó khăn đi qua, bụi bay tán loạn mù mịt phía sau, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người Hoắc Khuynh Tư đã bắt đầu hơi ngả vàng do bụi đường. Sau một hồi lăn lộn, xốc muốn lộn ruột thì cuối cùng cũng đã tới bản của người dân Miao.

Vừa xuống xe thì mấy đứa trẻ đen nhẻm, gầy gò đã bao quanh xe, lâu lâu mới có người tới đây nên bọn chúng rất háo hứng chờ mong cùng tò mò. Một người đàn ông tầm khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt có vẻ khắc khổ nhưng chất phác hiền lành tiến lại gần, lịch sự hỏi:

"Xin hỏi, cô đến đây có việc gì? Cô muốn kiếm ai sao?"

"À, chào anh, tôi là người bên tập đoàn Hoắc Thị ở thành phố Y. Hôm nay tôi cùng một vài nhân viên đại diện cho công ty tới đây có lòng muốn đóng góp chút sức cùng chút đồ mong có thể giúp cho bản ta có thể cải thiện cuộc sống hơn. Tôi đã cho người liên lạc cùng trưởng bản, có thể việc này hơi gấp nên chưa thông báo tới mọi người ở đây được"

Hoắc Khuynh Tư khẽ mỉm cười thân thiện giải thích.

"A...sáng nay mọi người đang tập trung ở hội trường trong bản để khám bệnh. Có lẽ trưởng bản cũng đang ở đó, nếu cần tôi sẽ dẫn cô tới!"

Người đàn ông dân tộc lên tiếng.

"Vậy được, phiền anh dẫn đường!"

Trong quãng đường tới hội trường ở giữa bản, Hoắc Khuynh Tư biết được người đàn ông đang dẫn đường tên A Phia, là cháu trai bên ngoại với trưởng bản, vẻ chân thật đậm nét dân tộc khiến cho người khác cảm giác tin tưởng.

Hội trường mà A Phia nói chỉ là tấm bạt rộng được phủ lên bởi những cột gỗ to được cố định tám góc, chỉ có thể che nắng chứ mưa gió chắc chắn sẽ bị tạt nước vào. Trên những hàng ghế đã cũ kỹ, bà con từ già trẻ lớn bé đang ngồi xếp hàng ngay ngắn để tới lượt khám của mình. Phía đầu hội trường là một chiếc bàn lớn, được kê 5 chiếc ghế, trong đó có 3 bác sĩ đang ngồi khám cùng 2 y tá khác đang phát thuốc.



Không khí nóng hầm hập, có thể thấy mọi người đều nóng nực, mồ hôi lấm tấm trên những khuôn mặt đen nhẻm khắc khổ nhưng lại rất trật tự, không một lời than vãn ồn ào. Nếu chú ý còn có thể lắng nghe được lời bác sĩ đang nói với bệnh nhân.

"A Sùng, vết thương trên vai tôi đã nói anh là không được mang vác quá nặng, sẽ ảnh hưởng tới vết nứt lần trước, sau này sẽ gây tổn thương cho cột sống, nếu không may mắn còn có thể liệt nửa thân trên, anh lại không chịu nghe lời rồi!"

"Bác sĩ, tôi cũng cố gắng tránh mang vác nặng rồi, do hôm trước trời mưa không cẩn thận bị trượt chân khiến vai đập mạnh vào thân cây tùng già mới bị như bây giờ!"

Người thanh niên thân hình săn chắc nở nụ cười bẽn lẽn trả lời.

"Được rồi, tôi đã cố định lại vết nứt lần này, chú ý 1 tháng tới tránh mang vác nặng, nếu không muốn cánh tay này không dùng được nữa! Anh đưa giấy này qua bên kia lấy thuốc nhé"

"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Đàm! Tối nay nhà tôi có làm món heo rừng nướng, khi xong việc rồi nhớ ghé nhà tôi nhé, tôi đã dành một phần đùi cho bác sĩ rồi!"

"Nếu sắp xếp được tôi sẽ qua!"'

Khoé miệng khẽ nhếch lên vì lời mời đầy thiện ý.

"Trưởng bản, tìm được người ở đây rồi, có một tiểu thư họ Hoắc nói là đã điện thoại báo cho người là sẽ tới bản ta làm thiện nguyện, cô ấy đang đứng ở phía cuối hội trường ạ"

A Phiến sau khi thấy trưởng bản đang ngồi ở gần bàn với các bác sĩ nói chuyện với một cụ già trong bản thì vội tiến lại nói.

"A, thôi đúng rồi, tôi lại quên mất việc quan trọng này được chứ! Đúng là có người đã gọi điện báo tối qua, không ngờ họ lại có lòng tới nhanh như vậy. Mau, mau mời họ vào đây giúp ta"

Người đàn ông trung niên có lẽ cũng đã tầm 60 tuổi nhưng cơ thể trông còn khoẻ khoắn nhanh nhẹn, ánh mắt sáng rõ, khá minh mẫn.

Hoắc Khuynh Tư tiến tới gần trưởng bản thì đúng lúc bắt gặp lấy ánh mắt của người nào đó hướng lên.

"Cô gái này, sao lại ở đây" Ánh mắt đầy bất ngờ cùng hoài nghi loé lên trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầm Cô Vợ Bạch Phú Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook