Chương 20: Trở Thành Vợ Chồng
Dumy
12/12/2023
Đối với hôn lễ của Đàm Dịch Khiêm và Hoắc Khuynh Tư, tuy không phải hai bên tự nguyện nhưng dù sao đây cũng là chuyện quan trọng trong đời người nên Hoắc gia đặt rất nhiều tâm huyết. Đây cũng được coi là một sự kiện lớn ở thành phố Y.
Hoắc Khuynh Tư mặc trên người chiếc váy cưới đuôi cá kiêu sa của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Vera Wang. Mang thai những tháng đầu nên cơ thể cô không có gì thay đổi nhiều. Thiết kế váy cưới từ phần ngực cho đến đầu gối ôm sát lấy cơ thể làm nổi bật lên những ưu thế trên vóc người cô. Phần trên ôm trọn bộ ngực đầy đặn làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay, đôi chân thon dài thẳng tắp, mang đôi giày cao gót màu trắng đế thấp khoảng 3 phân, tuy cổ điển nhưng khí chất kiêu sa trời sinh không thể kiềm nén được, vẻ đẹp của cô thật khiến người ta nín thở, sinh ra cảm giác ganh tị, mặc cảm. Mái tóc dài được búi thành một búi xinh đẹp, bên trên cài 1 chiếc khăn voan dài trùm đầu.
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc ngách của nhà thờ, giữa khung cảnh ngập tràn hoa tươi từ cổng chính trải dài xuống thảm đỏ ở lễ đường tới sân khấu.
Hoắc Khuynh Tư mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh dịu dàng nắm lấy tay Hoắc Thiên Kình để ông đưa lên sân khấu trao lại cho chú rể.
Đứng trên sân khấu chính, bị nhiều người nhìn lấy, Hoắc Khuynh Tư cũng có thể tự trấn an, dù sao từ nhỏ bởi vì gia thế bức người cùng dung mạo xuất chúng, cô cũng đã quen với việc bị chú ý, nhưng tới hôm nay khi đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, cô mới phát hiện mình có chút không chịu nổi.
Hôm nay hắn mặc lấy bộ vest màu đen vừa vặn ôm lấy thân hình cao gầy nhưng khá săn chắc. Ánh mắt của hắn vốn luôn thâm trầm, hôm nay lại đặc biệt thâm thuý phát sáng, ánh mắt nhìn cô vừa nghiêm túc hơn nữa cũng thật nóng bỏng, sáng quắc như diều hâu nhìn thấy con mồi, thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt hắn còn mang theo nhiệt độ như muốn thiêu đốt, khiến cô cúi đầu không dám tiến tục nhìn hắn nữa.
Sau đó trong sự chứng kiến của mọi người hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ. Cha xứ nhìn cặp cô dâu chú rể trước mặt trịnh trọng lên tiếng:
"Anh Đàm Dịch Khiêm, anh có nguyện ý lấy cô Hoắc Khuynh Tư làm vợ, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương, tôn trọng, bảo vệ cô ấy, dù đau bệnh hay mạnh khoẻ, giàu có hay nghèo đói thì vẫn chung thuỷ với cô ấy cho tới khi rời khỏi thế giới này không?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn Hoắc Khuynh Tư đứng bên cạnh mình, khoé miệng khẽ cong nhẹ, trả lời đầy kiên định :
" Con đồng ý!"
Câu trả lời của hắn làm tim cô chợt loạn nhịp, Hoắc Khuynh Tư, mày bị sao vậy? Sao lại cảm thấy xúc động vì hắn ta!
Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Hoắc Khuynh Tư lặp lại câu hỏi vừa mới hỏi Đàm Dịch Khiêm.
Câu hỏi của cha xứ vừa kết thúc, cô đang định mở miệng trả lời thì chợt ở phía dưới hội trường bất ngờ ồn ào bởi lời bàn tán của những người tham gia hôn lễ.
"Tất nhiên là phải đồng ý rồi, bị cưỡng hiếp tới có thai cơ mà, may là tên cưỡng gian đó chấp nhận lấy không thì chẳng phải thật đẹp mặt sao?"
"Đúng đó, dù gì cũng là tiểu thư danh giá, có thật là bị cưỡng hiếp tới mức mang thai hay do lẳng lơ phóng đãng ăn nằm cùng nhiều quá không biết ai là cha của đứa bé nên lấy người đàn ông khác che đậy không"
"Tính ra cũng thật tội Phương Lâm, bên nhau cũng lâu vậy rồi thế mà bị cô ta đá bỏ không thương tiếc, đúng là thứ đàn bà lẳng lơ dâm loàn"
Những câu bàn tán của đám người bên dưới như những mũi tên phóng thẳng vào người cô. Siết chặt lấy bàn tay, móng tay cắm sâu vào bên trong nhưng cô không còn cảm giác đau đớn nữa, đôi môi được tô đỏ run lên, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của cô làm Đàm Dịch Khiêm thực sự lo sợ. Anh cũng nghe thấy những lời đàm tiếu ác nghiệt đó, bản thân cô cảm thấy đó là một sự sỉ nhục lớn nhất đời mình. Cũng do người đàn ông trước mặt này gây nên, xúc động ban nãy cũng chợt tan biến sạch sẽ thay vào đó là sự căm hận.
"Tất cả mọi người im lặng"
Cha xứ bất ngờ lên tiếng ổn định lại sự trang nghiêm cho nhà thờ.
"Hoắc Khuynh Tư, con hãy tiếp tục trả lời câu hỏi mà vừa nãy cha hỏi con đi"
"Con...con không"
Hoắc Khuynh Tư ấp úng lên tiếng.
"Nếu em nói ra câu không đồng ý thì hãy chuẩn bị tinh thần mà làm trò cười cho mọi người ở đây đi."
Đàm Dịch Khiêm thấy sự do dự của cô nên đành miễn cưỡng hù doạ.
"Thưa cha, con đồng ý"
Câu trả lời dứt khoát của cô vang lên làm cho anh thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo.
Hoắc Khuynh Tư mặc trên người chiếc váy cưới đuôi cá kiêu sa của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Vera Wang. Mang thai những tháng đầu nên cơ thể cô không có gì thay đổi nhiều. Thiết kế váy cưới từ phần ngực cho đến đầu gối ôm sát lấy cơ thể làm nổi bật lên những ưu thế trên vóc người cô. Phần trên ôm trọn bộ ngực đầy đặn làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay, đôi chân thon dài thẳng tắp, mang đôi giày cao gót màu trắng đế thấp khoảng 3 phân, tuy cổ điển nhưng khí chất kiêu sa trời sinh không thể kiềm nén được, vẻ đẹp của cô thật khiến người ta nín thở, sinh ra cảm giác ganh tị, mặc cảm. Mái tóc dài được búi thành một búi xinh đẹp, bên trên cài 1 chiếc khăn voan dài trùm đầu.
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống từng góc ngách của nhà thờ, giữa khung cảnh ngập tràn hoa tươi từ cổng chính trải dài xuống thảm đỏ ở lễ đường tới sân khấu.
Hoắc Khuynh Tư mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh dịu dàng nắm lấy tay Hoắc Thiên Kình để ông đưa lên sân khấu trao lại cho chú rể.
Đứng trên sân khấu chính, bị nhiều người nhìn lấy, Hoắc Khuynh Tư cũng có thể tự trấn an, dù sao từ nhỏ bởi vì gia thế bức người cùng dung mạo xuất chúng, cô cũng đã quen với việc bị chú ý, nhưng tới hôm nay khi đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm, cô mới phát hiện mình có chút không chịu nổi.
Hôm nay hắn mặc lấy bộ vest màu đen vừa vặn ôm lấy thân hình cao gầy nhưng khá săn chắc. Ánh mắt của hắn vốn luôn thâm trầm, hôm nay lại đặc biệt thâm thuý phát sáng, ánh mắt nhìn cô vừa nghiêm túc hơn nữa cũng thật nóng bỏng, sáng quắc như diều hâu nhìn thấy con mồi, thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt hắn còn mang theo nhiệt độ như muốn thiêu đốt, khiến cô cúi đầu không dám tiến tục nhìn hắn nữa.
Sau đó trong sự chứng kiến của mọi người hai người chậm rãi bước tới trước mặt cha xứ. Cha xứ nhìn cặp cô dâu chú rể trước mặt trịnh trọng lên tiếng:
"Anh Đàm Dịch Khiêm, anh có nguyện ý lấy cô Hoắc Khuynh Tư làm vợ, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng, yêu thương, tôn trọng, bảo vệ cô ấy, dù đau bệnh hay mạnh khoẻ, giàu có hay nghèo đói thì vẫn chung thuỷ với cô ấy cho tới khi rời khỏi thế giới này không?"
Đàm Dịch Khiêm nhìn Hoắc Khuynh Tư đứng bên cạnh mình, khoé miệng khẽ cong nhẹ, trả lời đầy kiên định :
" Con đồng ý!"
Câu trả lời của hắn làm tim cô chợt loạn nhịp, Hoắc Khuynh Tư, mày bị sao vậy? Sao lại cảm thấy xúc động vì hắn ta!
Cha xứ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Hoắc Khuynh Tư lặp lại câu hỏi vừa mới hỏi Đàm Dịch Khiêm.
Câu hỏi của cha xứ vừa kết thúc, cô đang định mở miệng trả lời thì chợt ở phía dưới hội trường bất ngờ ồn ào bởi lời bàn tán của những người tham gia hôn lễ.
"Tất nhiên là phải đồng ý rồi, bị cưỡng hiếp tới có thai cơ mà, may là tên cưỡng gian đó chấp nhận lấy không thì chẳng phải thật đẹp mặt sao?"
"Đúng đó, dù gì cũng là tiểu thư danh giá, có thật là bị cưỡng hiếp tới mức mang thai hay do lẳng lơ phóng đãng ăn nằm cùng nhiều quá không biết ai là cha của đứa bé nên lấy người đàn ông khác che đậy không"
"Tính ra cũng thật tội Phương Lâm, bên nhau cũng lâu vậy rồi thế mà bị cô ta đá bỏ không thương tiếc, đúng là thứ đàn bà lẳng lơ dâm loàn"
Những câu bàn tán của đám người bên dưới như những mũi tên phóng thẳng vào người cô. Siết chặt lấy bàn tay, móng tay cắm sâu vào bên trong nhưng cô không còn cảm giác đau đớn nữa, đôi môi được tô đỏ run lên, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của cô làm Đàm Dịch Khiêm thực sự lo sợ. Anh cũng nghe thấy những lời đàm tiếu ác nghiệt đó, bản thân cô cảm thấy đó là một sự sỉ nhục lớn nhất đời mình. Cũng do người đàn ông trước mặt này gây nên, xúc động ban nãy cũng chợt tan biến sạch sẽ thay vào đó là sự căm hận.
"Tất cả mọi người im lặng"
Cha xứ bất ngờ lên tiếng ổn định lại sự trang nghiêm cho nhà thờ.
"Hoắc Khuynh Tư, con hãy tiếp tục trả lời câu hỏi mà vừa nãy cha hỏi con đi"
"Con...con không"
Hoắc Khuynh Tư ấp úng lên tiếng.
"Nếu em nói ra câu không đồng ý thì hãy chuẩn bị tinh thần mà làm trò cười cho mọi người ở đây đi."
Đàm Dịch Khiêm thấy sự do dự của cô nên đành miễn cưỡng hù doạ.
"Thưa cha, con đồng ý"
Câu trả lời dứt khoát của cô vang lên làm cho anh thở phào nhẹ nhõm một cách kín đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.