Chương 48: Tôi yêu anh ấy
Tùng Tử Trà
17/07/2024
Edit by Lạc Đình.
Bách Tây mờ mịt nhìn Triệu Thanh Đồng.
Cậu không hiểu vì sao y lại có ý nghĩ như vậy.
Trong trường năm đó, Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm là đôi tình nhân mẫu mực có tiếng, chính mắt cậu nhìn thấy hắn đợi y tan học. Hắn cao lớn anh tuấn đứng dưới khu giảng dạy, giống như đang ngắm cảnh không hề lộ ra một tia khó chịu nào.
Cậu từ con đường bên cạnh đi ngang qua, như không để ý chào hỏi hắn nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng chua xót, khi trở về suýt nữa không kìm được bật khóc.
Y liếc nhìn cậu, không biết cậu đang nghĩ gì.
Dù sao thì cũng mất hết mặt mũi rồi, y bèn dứt khoát nói toạc ra.
Y nói, “mọi người đều cảm thấy hắn rất tốt với tôi đúng không? Nghe theo tất cả mọi chuyện, bất kể yêu cầu nào hắn cũng đáp ứng, cũng không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề cãi vã với tôi, có đốt đèn lồng cũng không tìm được người bạn trai tốt như vậy.”
Bách Tây gật đầu.
Cậu đúng là nghĩ như vậy.
Triệu Thanh Đồng cười mỉa mai, “ban đầu tôi cũng cho rằng như vậy. Hắn thật sự rất tốt nhưng hắn lại giống như người máy vậy, cậu hiểu không? Hắn không ghen, không nổi giận. Tôi cùng người khác chơi game, đi dã ngoại, hắn chưa bao giờ hỏi nói là muốn tôi đi chơi vui vẻ. Có đàn em tỏ tình với tôi, hắn lạnh lùng nói để tôi tự giải quyết, không hề liếc mắ lấy một cái. Hắn sẽ tỉ mỉ chu đáo sắp xếp hết những dự định cho tôi, nếu như khi tốt nghiệp tôi trở thành một tên vô tích sự hắn cũng sẽ nuôi tôi. Hắn giống như máy móc được vận hành vô cùng tinh vi chính xác, sắm vai một người bạn trai hoàn hảo.”
Nói đến đây, vành mắt y đỏ ửng nhưng y hít sâu một hơi, nén nước mắt trở về.
Cuộc tình thất bại năm đó đeo bám y đến tận hôm nay.
Hiện tại có thể nói ra, ngược lại khiến y cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Giống như miệng vết thương lâu năm, dù vẫn luôn được băng bó nhưng đột nhiên chảy mủ chuyển biến xấu, phải nhẫn tâm khoét đi mới có thể khỏi.
Y nói, “thật ra sau này tôi đã nghĩ thông rồi, năm đó là tôi hùng hổ theo đuổi hắn hai năm, có lẽ hắn bị tôi làm cảm động, cảm thấy phải có trách nhiệm với tôi nên mới đồng ý trở thành bạn trai của tôi. Nhưng tôi không chỉ muốn tinh thần trách nhiệm của hắn, sự nuông chiều của hắn, tôi muốn hắn yêu tôi. Điều đó sai sao?”
Khi nói những lời này, giống như hỏi Bách Tây lại giống như đang hỏi một y của bốn năm về trước.
Bách Tây không thể trả lời vấn đề này.
Ban đầu cậu còn ôm tâm lý lên án, nghe những lời bộc bạch của Triệu Thanh Đồng, càng nghe trái tim cậu càng trĩu nặng giống như bị thứ gì đè ép vậy.
May mà y cũng không muốn nghe câu trả lời từ cậu.
Y nói tiếp, “căn bản tôi không phải vì muốn xuất ngoại mới chia tay, tôi chỉ cố tình cãi vã với hắn, muốn nhìn xem hắn có tình nguyện vì tôi làm tới bước đó không. Sau này cùng người khác hôn môi là muốn chọc giận hắn, tôi muốn đánh cược một lần, chỉ cần hắn có một chút ý nghĩ níu kéo tôi ở lại thì tôi sẽ không buông tay.”
Nói đến đây y dừng lại.
Y chớp mắt, trước mắt vẫn là đại sảnh truyền dịch ồn ào, trẻ con chạy nhảy nô đùa, y tá đang nhỏ giọng an ủi người bệnh, nhưng nháy mắt thời gian như ngừng lại, quay về ngày hè nhiều năm trước. Ve kêu từng hồi, thảm cỏ xanh mướt, y cố tình hôn người khác dưới lầu chung cư, xoay người thì nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Thích Tầm.
Cho dù vào thời khắc ấy, hắn cũng không mất phong độ, hơn nữa còn nói, “làm phiền rồi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Y nhắm mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì giống như mới từ ngày hè đó rút ra, quay về bệnh viện.
Y nhìn Bách Tây, cũng nhìn thấy chính mình trong mắt cậu.
Y khẽ nói, “tôi thua cược rồi, hắn không chọn tôi.”
Y thất bại thảm hại, sau đó không hề do dự rời đi.
Những năm này, ở nước ngoài y cũng có người khác, họ đối xử với y nhiệt tình như lửa nhưng y cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Cứ thế qua bốn năm, y cảm thấy mình đã đủ chín chắn rồi mới về nước một chuyến, muốn nhìn xem Thích Tầm kết hôn với ai.
Y vô cùng tò mò, thứ năm đó y không có được, người kết hôn với hắn sẽ đạt được sao?
Bây giờ hắn gặp Bách Tây rồi.
Bách Tây của hiện tại không khác gì so với Bách Tây của năm đó, xinh đẹp, dịu dàng, xem ra không phải là người khôn khéo, thậm chí còn có chút ngốc nhưng lại khiến người ta khó lòng ghét bỏ.
Y nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, là nhẫn đính hôn nhỉ, y đã nhìn thấy một chiếc y hệt trên tay của Thích Tầm. Y cho rằng mình sẽ chẳng có bao nhiêu phẫn nộ, không cam tâm giống lần gặp gỡ trên đảo Nam Đồ.
Nhưng trong lòng y lại có chút buồn bã.
Y cười với Bách Tây, “hiện tại tôi thật sự đã buông tay rồi, Thích Tầm cũng không còn tốt như trong hồi ức của tôi nữa, ít nhất thì không tốt với tôi. Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu đính hôn nhỉ, mặc dù thân phận hơi xấu hổ nhưng câu đó là thật. Nói thật thì, hắn có thể tìm được tình yêu đích thực, còn kết hôn, tôi cũng rất bất ngờ.”
Cậu không biết phải trả lời thế nào, hai chữ*[1] “tình yêu đích thực” nghe thì rất hoàn mỹ nhưng cậu không dám nhận.
*[1]: Nguyên tác真爱 nghĩa là “chân ái” có hai chữ thôi, mọi người cũng hay nói là “true love” nè nhưng Đình thích dịch sang tiếng Việt hơn nên mới có bốn chữ.
Vì cậu đã từng cảm thấy, Thích Tầm với Triệu Thanh Đồng là chân ái.
Nhưng nghe y nói ra tất cả, cậu mới biết được một khía cạnh khác của đoạn tình cảm năm đó.
Cậu không thấy đắc ý chút nào.
Vì cậu quá rõ trạng thái lo được lo mất đó.
Khi nhận nhẫn cầu hôn của Thích Tầm, cậu cũng nghĩ qua, hắn rốt cuộc yêu cậu mấy phần.
Nhưng cậu vẫn không kìm được nói, “anh không nên đối xử với anh ấy như thế.”
Cậu nghiêm túc nhìn y, “anh ấy có thể không phải là một người yêu tốt, nhưng anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh không nên đẩy anh ấy vào kết thúc khó xử như vậy.”
Còn là mối tình đầu của anh ấy nữa chứ.
Từ trước đến nay, Thích Tầm vẫn luôn cao ngạo, cho dù kết cục thê thảm thế nào, trong tim hụt hẫng ra sao cũng sẽ không nói nửa lời.
Triệu Thanh Đồng ngẩn người, nhưng y nhanh chóng thừa nhận, “cậu nói đúng.”
Quả thật năm đó y tuổi trẻ khí thịnh*[2], nếu là hiện tại, y sẽ không xử lý tồi tệ như vậy.
*[2]: Trẻ tuổi, háo thắng, không biết đối nhân xử thế.
Y cười với Bách Tây, “thế nên tôi sẽ không dây dưa với hắn, bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi. Tôi liều mạng theo đuổi hắn, khi có được rồi thì cảm thấy rất có thành tựu nhưng tất cả những chuyện sau đó đều chứng minh một điều rằng hai chúng tôi không thích hợp.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt y.
Cậu cảm nhận được y đang nói thật.
Có lẽ khi gặp lại trên đảo Nam Đồ, y vẫn muốn cùng Thích Tầm tái hợp, trong lòng vẫn còn tình yêu với hắn nhưng hiện tại y đã thản nhiên như thường giống như đã thật sự buông bỏ.
Cậu gật đầu, “Ừ, tôi tin anh.”
Y chịu không nổi bèn cầm khăn giấy Bách Tây đưa cho mình lau mắt, cuối cùng nước mắt không còn rơi nữa.
Trước khi về nước, có đánh chết y cũng không ngờ, mình và vị hôn phu của Thích Tầm có thể ngồi nói chuyện với nhau hòa thuận như vậy.
Y và cậu đã nói ra hết những chuyện được giấu kín từ tận đáy lòng.
Sau khi tâm sự y cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vẫn không kìm được hỏi cậu, “tính cậu dịu dàng như này, không phải sẽ bị bắt nạt chết sao, cậu đối xử với ai cũng bỏ hết phòng bị như vậy hả?” Y nói đến đây thì ngừng, nghi ngờ nói, “lẽ nào Thích Tầm thích kiểu này sao?”
Hèn chi y và hắn không thể đi tiếp.
Nỗi bi xuân thương thu của y vì Thích Tầm mà dâng lên đã hoàn toàn biến mất, ngược lại ham muốn hóng hớt đã chiếm thế thượng phong.
Y tò mò hỏi cậu, “vì sao hai người lại bên nhau, cậu theo đuổi hắn à?”
Cuối cùng thì cậu cũng cảm nhận được có chỗ không đúng... với quan hệ của hai người thật sự thích hợp tán gẫu chuyện này sao?
Cậu thành thật lắc đầu.
Mắt y trừng lớn, “vậy là hắn theo đuổi cậu sao?”
“Cũng không phải.”
Cậu giải thích ngắn gọn, “anh ấy tình cờ biết được tôi yêu thầm anh ấy sáu năm, bị tôi làm cảm động, cảm thấy có thể ở bên tôi thử xem sao, không ngờ chúng tôi rất hợp nhau. Kết quả thử đến kết hôn luôn.”
Cậu cũng không biết vì sao mình lại nói chuyện này với y.
Nói ra thì cũng hơi xấu hổ.
Giống như trao đổi bí mật vậy.
Nhưng cậu vẫn cười với y, “tôi cũng không đặc biệt như anh nghĩ đâu.”
Sắc mặt Triệu Thanh Đồng càng phức tạp hơn.
Y không ngờ sẽ là đáp án này, vậy khác y năm đó ở chỗ nào chứ?
Y không nhịn được bèn hỏi, “thế vì sao Thích Tầm lại kết hôn với cậu?”
Bách Tây nói, “tôi cũng không biết, có thể vì chúng tôi thật sự phù hợp, ở bên nhau rất vui vẻ mà anh ấy cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”
Mặt y càng vặn vẹo hơn, sau mấy lần bình tâm mới dằn lại được mấy lời thô tục chửi người yêu cũ suýt phun khỏi miệng.
Y hỏi, “vậy còn cậu, vì sao cậu đồng ý kết hôn với hắn?”
Ngược lại lần này Bách Tây trả lời rất nhanh, “bởi vì tôi yêu anh ấy.”
Khi nhắc đến Thích Tầm, cậu bất giác mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vừa nhìn đã biết là đang chìm đắm trong bể tình, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cậu nói, “anh ấy cười với tôi vô cùng đẹp, tôi căn bản không nỡ từ chối.”
Triệu Thanh Đồng chết lặng.
Y đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy trên người cậu như có vầng hào quang của Đức Phật, chính là kiểu từ hàng phổ độ.
Y ngồi phịch xuống ghế, nghẹn họng nhìn cậu trân trối, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “cậu ngốc chết đi được.”
Bách Tây không phục, định nói gì đó thì nghe thấy Triệu Thanh Đồng nói nửa câu sau.
“Nhưng có lẽ chính vì bộ dạng của cậu như vậy mới phù hợp ở bên Thích Tầm.” Y chân thành nói, “có thể gặp được cậu, là may mắn của hắn.”
May mắn đến mức khiến y ghen tị.
Sự phẫn nộ của Bách Tây biu một cái liền biến mất.
Nhìn Triệu Thanh Đồng cũng thuận mắt hơn nhiều.
Bách Tây đợi Triệu Thanh Đồng truyền nước cho xong, sau khi mở lời thì bầu không khí giữa hai người cũng bớt ngượng ngùng hơn, dù sao họ cũng đã từng là bạn học, vẫn có thể tán gẫu về chuyện hồi đại học.
Đến khi truyền dịch xong, ý định của Bách Tây là đưa Triệu Thanh Đồng trở về, rồi liên hệ với bạn hoặc người nhà y đến chăm sóc.
Nhưng y lại dính lấy cậu, rút kim truyền ra thì đúng lý hợp tình nói, “tôi đói.”
Bách Tây: “?”
Y biết cậu ăn mềm không ăn cứng nên yếu ớt ho hai tiếng, “cậu đưa tôi tới bệnh viện, giờ cùng tôi đi ăn một bữa cũng không quá đáng chứ, bây giờ tôi làm gì cũng không tiện.”
Bách Tây: “...anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Nhưng nửa tiếng sau, cậu vẫn thuê xe lăn đưa Triệu Thanh Đồng đến một quán ăn Quảng Đông ở cổng viện ăn cơm.
Trong suốt quá trình gọi món cậu luôn luôn đọc thầm, coi như làm việc thiện tích đức.
Ngược lại Triệu Thanh Đồng lại cười tít mắt.
Nhưng cậu không ngờ, trong khi đợi đồ ăn lại nhận được điện thoại của Thích Tầm. Hắn tăng ca xong rồi, hỏi cậu đang ở đâu, có muốn ăn đêm không để hắn mang về một phần.
Bách Tây nhìn đĩa thịt heo nướng giòn vừa được mang lên ở trước mặt lại nhìn Triệu Thanh Đồng đang ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy điện thoại có chút bỏng tay.
Nhất thời cậu không biết có nên nói sự thật cho hắn nghe không.
Cậu hàm hồ nói, “em đang ở bệnh viện Tân Đô số 2 đưa một người bạn đến khám bệnh, thuận tiện đi ăn một bữa, anh không cần lo lắng cho em.”
Hắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ thuận miệng hỏi, “bạn nào, đồng nghiệp hả?”
Cậu đang định ứng phó cho qua chuyện.
Triệu Thanh Đồng phía đối diện đột nhiên ho lớn, “Bách Tây, hình như chân của tôi hơi đau.”
Ban đầu Thích Tầm cũng không nhận ra giọng của Triệu Thanh Đồng nhưng cảm thấy rất quen tai.
Nhưng hắn cũng không mau quên đến mức này, vài giây sau, hắn đã đoán được đối phương là ai.
“Triệu Thanh Đồng!?” Hắn khó tin hỏi Bách Tây, “sao em lại ở cùng y? Y gây chuyện với em sao?”
Triệu Thanh Đồng nghe thấy câu đó thì trợn trắng mắt.
Suýt nữa thì Bách Tây ném di động đi.
Cậu trừng Triệu Thanh Đồng, vội vàng kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.
Đương nhiên hắn biết cậu không nói dối nhưng nghĩ đến người đối diện là Triệu Thanh Đồng thì lòng hắn bất an, cũng không biết y sẽ nói gì với cậu.
Hắn chỉ có thể dặn dò, “anh đến ngay, em đừng để tâm những lời y nói.”
Tai Triệu Thanh Đồng rất thính, trong cửa hàng cũng không nhiều người lắm mà y và Bách Tay lại ngồi sát nhau, chỉ vài câu thôi cũng có thể đoán ra Thích Tầm đang nói xấu mình.
Y cười chế giễu nhưng lại đổi một bộ mặt khác với Bách Tây, “buổi tối trở về tôi cũng chỉ có một mình, Bách Tây, cậu có thể ở cùng tôi không?”
Giọng y không nhỏ, Thích Tầm nghe thấy hết.
Hắn nói Bách Tây bật loa ngoài, sau đó không nhịn được cảnh cáo, “Triệu Thanh Đồng, cậu đủ chưa, quấn lấy Bách Tây làm gì?”
Triệu Thanh Đồng đặt đũa xuống, khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười, “tôi và Bách Tây đi ăn thì liên quan gì đến anh, có phải anh quản chuyện rộng quá rồi không. Bách Tây chăm sóc tôi cả một buổi chiều, vô cùng chu đáo, sợ tôi lạnh sợ tôi khó chịu, còn mua đồ uống cho tôi nữa. Anh chẳng có gì đặc sắc nhưng mắt tìm người yêu cũng không tệ.”
Mỗi câu y nói đều không sai nhưng kết hợp lại thì đúng vị trà xanh.
Thích Tầm bị chọc tức, mấy năm không gặp, khả năng chọc giận người khác của y so với năm đó chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhưng hắn đang lái xe, không thích hợp cãi nhau với y, vì vậy nói với Bách Tây, “anh đến ngay.”
Nói xong thì “tút” một tiếng cúp máy.
Bách Tây trừng mắt, không hiểu vì sao sự việc lại trở thành thế này.
Ngược lại Triệu Thanh Đồng lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, y đẩy điểm tâm mới bưng lên đến trước mặt Bách Tây ôn hòa nói, “mau ăn đi, để nguội không ngon đâu.”
Bách Tây: “...”
Don't REUP!
Bách Tây mờ mịt nhìn Triệu Thanh Đồng.
Cậu không hiểu vì sao y lại có ý nghĩ như vậy.
Trong trường năm đó, Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm là đôi tình nhân mẫu mực có tiếng, chính mắt cậu nhìn thấy hắn đợi y tan học. Hắn cao lớn anh tuấn đứng dưới khu giảng dạy, giống như đang ngắm cảnh không hề lộ ra một tia khó chịu nào.
Cậu từ con đường bên cạnh đi ngang qua, như không để ý chào hỏi hắn nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng chua xót, khi trở về suýt nữa không kìm được bật khóc.
Y liếc nhìn cậu, không biết cậu đang nghĩ gì.
Dù sao thì cũng mất hết mặt mũi rồi, y bèn dứt khoát nói toạc ra.
Y nói, “mọi người đều cảm thấy hắn rất tốt với tôi đúng không? Nghe theo tất cả mọi chuyện, bất kể yêu cầu nào hắn cũng đáp ứng, cũng không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề cãi vã với tôi, có đốt đèn lồng cũng không tìm được người bạn trai tốt như vậy.”
Bách Tây gật đầu.
Cậu đúng là nghĩ như vậy.
Triệu Thanh Đồng cười mỉa mai, “ban đầu tôi cũng cho rằng như vậy. Hắn thật sự rất tốt nhưng hắn lại giống như người máy vậy, cậu hiểu không? Hắn không ghen, không nổi giận. Tôi cùng người khác chơi game, đi dã ngoại, hắn chưa bao giờ hỏi nói là muốn tôi đi chơi vui vẻ. Có đàn em tỏ tình với tôi, hắn lạnh lùng nói để tôi tự giải quyết, không hề liếc mắ lấy một cái. Hắn sẽ tỉ mỉ chu đáo sắp xếp hết những dự định cho tôi, nếu như khi tốt nghiệp tôi trở thành một tên vô tích sự hắn cũng sẽ nuôi tôi. Hắn giống như máy móc được vận hành vô cùng tinh vi chính xác, sắm vai một người bạn trai hoàn hảo.”
Nói đến đây, vành mắt y đỏ ửng nhưng y hít sâu một hơi, nén nước mắt trở về.
Cuộc tình thất bại năm đó đeo bám y đến tận hôm nay.
Hiện tại có thể nói ra, ngược lại khiến y cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Giống như miệng vết thương lâu năm, dù vẫn luôn được băng bó nhưng đột nhiên chảy mủ chuyển biến xấu, phải nhẫn tâm khoét đi mới có thể khỏi.
Y nói, “thật ra sau này tôi đã nghĩ thông rồi, năm đó là tôi hùng hổ theo đuổi hắn hai năm, có lẽ hắn bị tôi làm cảm động, cảm thấy phải có trách nhiệm với tôi nên mới đồng ý trở thành bạn trai của tôi. Nhưng tôi không chỉ muốn tinh thần trách nhiệm của hắn, sự nuông chiều của hắn, tôi muốn hắn yêu tôi. Điều đó sai sao?”
Khi nói những lời này, giống như hỏi Bách Tây lại giống như đang hỏi một y của bốn năm về trước.
Bách Tây không thể trả lời vấn đề này.
Ban đầu cậu còn ôm tâm lý lên án, nghe những lời bộc bạch của Triệu Thanh Đồng, càng nghe trái tim cậu càng trĩu nặng giống như bị thứ gì đè ép vậy.
May mà y cũng không muốn nghe câu trả lời từ cậu.
Y nói tiếp, “căn bản tôi không phải vì muốn xuất ngoại mới chia tay, tôi chỉ cố tình cãi vã với hắn, muốn nhìn xem hắn có tình nguyện vì tôi làm tới bước đó không. Sau này cùng người khác hôn môi là muốn chọc giận hắn, tôi muốn đánh cược một lần, chỉ cần hắn có một chút ý nghĩ níu kéo tôi ở lại thì tôi sẽ không buông tay.”
Nói đến đây y dừng lại.
Y chớp mắt, trước mắt vẫn là đại sảnh truyền dịch ồn ào, trẻ con chạy nhảy nô đùa, y tá đang nhỏ giọng an ủi người bệnh, nhưng nháy mắt thời gian như ngừng lại, quay về ngày hè nhiều năm trước. Ve kêu từng hồi, thảm cỏ xanh mướt, y cố tình hôn người khác dưới lầu chung cư, xoay người thì nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Thích Tầm.
Cho dù vào thời khắc ấy, hắn cũng không mất phong độ, hơn nữa còn nói, “làm phiền rồi.”
Sau đó xoay người rời đi.
Y nhắm mắt, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì giống như mới từ ngày hè đó rút ra, quay về bệnh viện.
Y nhìn Bách Tây, cũng nhìn thấy chính mình trong mắt cậu.
Y khẽ nói, “tôi thua cược rồi, hắn không chọn tôi.”
Y thất bại thảm hại, sau đó không hề do dự rời đi.
Những năm này, ở nước ngoài y cũng có người khác, họ đối xử với y nhiệt tình như lửa nhưng y cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Cứ thế qua bốn năm, y cảm thấy mình đã đủ chín chắn rồi mới về nước một chuyến, muốn nhìn xem Thích Tầm kết hôn với ai.
Y vô cùng tò mò, thứ năm đó y không có được, người kết hôn với hắn sẽ đạt được sao?
Bây giờ hắn gặp Bách Tây rồi.
Bách Tây của hiện tại không khác gì so với Bách Tây của năm đó, xinh đẹp, dịu dàng, xem ra không phải là người khôn khéo, thậm chí còn có chút ngốc nhưng lại khiến người ta khó lòng ghét bỏ.
Y nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, là nhẫn đính hôn nhỉ, y đã nhìn thấy một chiếc y hệt trên tay của Thích Tầm. Y cho rằng mình sẽ chẳng có bao nhiêu phẫn nộ, không cam tâm giống lần gặp gỡ trên đảo Nam Đồ.
Nhưng trong lòng y lại có chút buồn bã.
Y cười với Bách Tây, “hiện tại tôi thật sự đã buông tay rồi, Thích Tầm cũng không còn tốt như trong hồi ức của tôi nữa, ít nhất thì không tốt với tôi. Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu đính hôn nhỉ, mặc dù thân phận hơi xấu hổ nhưng câu đó là thật. Nói thật thì, hắn có thể tìm được tình yêu đích thực, còn kết hôn, tôi cũng rất bất ngờ.”
Cậu không biết phải trả lời thế nào, hai chữ*[1] “tình yêu đích thực” nghe thì rất hoàn mỹ nhưng cậu không dám nhận.
*[1]: Nguyên tác真爱 nghĩa là “chân ái” có hai chữ thôi, mọi người cũng hay nói là “true love” nè nhưng Đình thích dịch sang tiếng Việt hơn nên mới có bốn chữ.
Vì cậu đã từng cảm thấy, Thích Tầm với Triệu Thanh Đồng là chân ái.
Nhưng nghe y nói ra tất cả, cậu mới biết được một khía cạnh khác của đoạn tình cảm năm đó.
Cậu không thấy đắc ý chút nào.
Vì cậu quá rõ trạng thái lo được lo mất đó.
Khi nhận nhẫn cầu hôn của Thích Tầm, cậu cũng nghĩ qua, hắn rốt cuộc yêu cậu mấy phần.
Nhưng cậu vẫn không kìm được nói, “anh không nên đối xử với anh ấy như thế.”
Cậu nghiêm túc nhìn y, “anh ấy có thể không phải là một người yêu tốt, nhưng anh ấy không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh không nên đẩy anh ấy vào kết thúc khó xử như vậy.”
Còn là mối tình đầu của anh ấy nữa chứ.
Từ trước đến nay, Thích Tầm vẫn luôn cao ngạo, cho dù kết cục thê thảm thế nào, trong tim hụt hẫng ra sao cũng sẽ không nói nửa lời.
Triệu Thanh Đồng ngẩn người, nhưng y nhanh chóng thừa nhận, “cậu nói đúng.”
Quả thật năm đó y tuổi trẻ khí thịnh*[2], nếu là hiện tại, y sẽ không xử lý tồi tệ như vậy.
*[2]: Trẻ tuổi, háo thắng, không biết đối nhân xử thế.
Y cười với Bách Tây, “thế nên tôi sẽ không dây dưa với hắn, bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi. Tôi liều mạng theo đuổi hắn, khi có được rồi thì cảm thấy rất có thành tựu nhưng tất cả những chuyện sau đó đều chứng minh một điều rằng hai chúng tôi không thích hợp.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt y.
Cậu cảm nhận được y đang nói thật.
Có lẽ khi gặp lại trên đảo Nam Đồ, y vẫn muốn cùng Thích Tầm tái hợp, trong lòng vẫn còn tình yêu với hắn nhưng hiện tại y đã thản nhiên như thường giống như đã thật sự buông bỏ.
Cậu gật đầu, “Ừ, tôi tin anh.”
Y chịu không nổi bèn cầm khăn giấy Bách Tây đưa cho mình lau mắt, cuối cùng nước mắt không còn rơi nữa.
Trước khi về nước, có đánh chết y cũng không ngờ, mình và vị hôn phu của Thích Tầm có thể ngồi nói chuyện với nhau hòa thuận như vậy.
Y và cậu đã nói ra hết những chuyện được giấu kín từ tận đáy lòng.
Sau khi tâm sự y cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vẫn không kìm được hỏi cậu, “tính cậu dịu dàng như này, không phải sẽ bị bắt nạt chết sao, cậu đối xử với ai cũng bỏ hết phòng bị như vậy hả?” Y nói đến đây thì ngừng, nghi ngờ nói, “lẽ nào Thích Tầm thích kiểu này sao?”
Hèn chi y và hắn không thể đi tiếp.
Nỗi bi xuân thương thu của y vì Thích Tầm mà dâng lên đã hoàn toàn biến mất, ngược lại ham muốn hóng hớt đã chiếm thế thượng phong.
Y tò mò hỏi cậu, “vì sao hai người lại bên nhau, cậu theo đuổi hắn à?”
Cuối cùng thì cậu cũng cảm nhận được có chỗ không đúng... với quan hệ của hai người thật sự thích hợp tán gẫu chuyện này sao?
Cậu thành thật lắc đầu.
Mắt y trừng lớn, “vậy là hắn theo đuổi cậu sao?”
“Cũng không phải.”
Cậu giải thích ngắn gọn, “anh ấy tình cờ biết được tôi yêu thầm anh ấy sáu năm, bị tôi làm cảm động, cảm thấy có thể ở bên tôi thử xem sao, không ngờ chúng tôi rất hợp nhau. Kết quả thử đến kết hôn luôn.”
Cậu cũng không biết vì sao mình lại nói chuyện này với y.
Nói ra thì cũng hơi xấu hổ.
Giống như trao đổi bí mật vậy.
Nhưng cậu vẫn cười với y, “tôi cũng không đặc biệt như anh nghĩ đâu.”
Sắc mặt Triệu Thanh Đồng càng phức tạp hơn.
Y không ngờ sẽ là đáp án này, vậy khác y năm đó ở chỗ nào chứ?
Y không nhịn được bèn hỏi, “thế vì sao Thích Tầm lại kết hôn với cậu?”
Bách Tây nói, “tôi cũng không biết, có thể vì chúng tôi thật sự phù hợp, ở bên nhau rất vui vẻ mà anh ấy cũng đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.”
Mặt y càng vặn vẹo hơn, sau mấy lần bình tâm mới dằn lại được mấy lời thô tục chửi người yêu cũ suýt phun khỏi miệng.
Y hỏi, “vậy còn cậu, vì sao cậu đồng ý kết hôn với hắn?”
Ngược lại lần này Bách Tây trả lời rất nhanh, “bởi vì tôi yêu anh ấy.”
Khi nhắc đến Thích Tầm, cậu bất giác mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vừa nhìn đã biết là đang chìm đắm trong bể tình, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cậu nói, “anh ấy cười với tôi vô cùng đẹp, tôi căn bản không nỡ từ chối.”
Triệu Thanh Đồng chết lặng.
Y đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy trên người cậu như có vầng hào quang của Đức Phật, chính là kiểu từ hàng phổ độ.
Y ngồi phịch xuống ghế, nghẹn họng nhìn cậu trân trối, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “cậu ngốc chết đi được.”
Bách Tây không phục, định nói gì đó thì nghe thấy Triệu Thanh Đồng nói nửa câu sau.
“Nhưng có lẽ chính vì bộ dạng của cậu như vậy mới phù hợp ở bên Thích Tầm.” Y chân thành nói, “có thể gặp được cậu, là may mắn của hắn.”
May mắn đến mức khiến y ghen tị.
Sự phẫn nộ của Bách Tây biu một cái liền biến mất.
Nhìn Triệu Thanh Đồng cũng thuận mắt hơn nhiều.
Bách Tây đợi Triệu Thanh Đồng truyền nước cho xong, sau khi mở lời thì bầu không khí giữa hai người cũng bớt ngượng ngùng hơn, dù sao họ cũng đã từng là bạn học, vẫn có thể tán gẫu về chuyện hồi đại học.
Đến khi truyền dịch xong, ý định của Bách Tây là đưa Triệu Thanh Đồng trở về, rồi liên hệ với bạn hoặc người nhà y đến chăm sóc.
Nhưng y lại dính lấy cậu, rút kim truyền ra thì đúng lý hợp tình nói, “tôi đói.”
Bách Tây: “?”
Y biết cậu ăn mềm không ăn cứng nên yếu ớt ho hai tiếng, “cậu đưa tôi tới bệnh viện, giờ cùng tôi đi ăn một bữa cũng không quá đáng chứ, bây giờ tôi làm gì cũng không tiện.”
Bách Tây: “...anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Nhưng nửa tiếng sau, cậu vẫn thuê xe lăn đưa Triệu Thanh Đồng đến một quán ăn Quảng Đông ở cổng viện ăn cơm.
Trong suốt quá trình gọi món cậu luôn luôn đọc thầm, coi như làm việc thiện tích đức.
Ngược lại Triệu Thanh Đồng lại cười tít mắt.
Nhưng cậu không ngờ, trong khi đợi đồ ăn lại nhận được điện thoại của Thích Tầm. Hắn tăng ca xong rồi, hỏi cậu đang ở đâu, có muốn ăn đêm không để hắn mang về một phần.
Bách Tây nhìn đĩa thịt heo nướng giòn vừa được mang lên ở trước mặt lại nhìn Triệu Thanh Đồng đang ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy điện thoại có chút bỏng tay.
Nhất thời cậu không biết có nên nói sự thật cho hắn nghe không.
Cậu hàm hồ nói, “em đang ở bệnh viện Tân Đô số 2 đưa một người bạn đến khám bệnh, thuận tiện đi ăn một bữa, anh không cần lo lắng cho em.”
Hắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ thuận miệng hỏi, “bạn nào, đồng nghiệp hả?”
Cậu đang định ứng phó cho qua chuyện.
Triệu Thanh Đồng phía đối diện đột nhiên ho lớn, “Bách Tây, hình như chân của tôi hơi đau.”
Ban đầu Thích Tầm cũng không nhận ra giọng của Triệu Thanh Đồng nhưng cảm thấy rất quen tai.
Nhưng hắn cũng không mau quên đến mức này, vài giây sau, hắn đã đoán được đối phương là ai.
“Triệu Thanh Đồng!?” Hắn khó tin hỏi Bách Tây, “sao em lại ở cùng y? Y gây chuyện với em sao?”
Triệu Thanh Đồng nghe thấy câu đó thì trợn trắng mắt.
Suýt nữa thì Bách Tây ném di động đi.
Cậu trừng Triệu Thanh Đồng, vội vàng kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.
Đương nhiên hắn biết cậu không nói dối nhưng nghĩ đến người đối diện là Triệu Thanh Đồng thì lòng hắn bất an, cũng không biết y sẽ nói gì với cậu.
Hắn chỉ có thể dặn dò, “anh đến ngay, em đừng để tâm những lời y nói.”
Tai Triệu Thanh Đồng rất thính, trong cửa hàng cũng không nhiều người lắm mà y và Bách Tay lại ngồi sát nhau, chỉ vài câu thôi cũng có thể đoán ra Thích Tầm đang nói xấu mình.
Y cười chế giễu nhưng lại đổi một bộ mặt khác với Bách Tây, “buổi tối trở về tôi cũng chỉ có một mình, Bách Tây, cậu có thể ở cùng tôi không?”
Giọng y không nhỏ, Thích Tầm nghe thấy hết.
Hắn nói Bách Tây bật loa ngoài, sau đó không nhịn được cảnh cáo, “Triệu Thanh Đồng, cậu đủ chưa, quấn lấy Bách Tây làm gì?”
Triệu Thanh Đồng đặt đũa xuống, khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười, “tôi và Bách Tây đi ăn thì liên quan gì đến anh, có phải anh quản chuyện rộng quá rồi không. Bách Tây chăm sóc tôi cả một buổi chiều, vô cùng chu đáo, sợ tôi lạnh sợ tôi khó chịu, còn mua đồ uống cho tôi nữa. Anh chẳng có gì đặc sắc nhưng mắt tìm người yêu cũng không tệ.”
Mỗi câu y nói đều không sai nhưng kết hợp lại thì đúng vị trà xanh.
Thích Tầm bị chọc tức, mấy năm không gặp, khả năng chọc giận người khác của y so với năm đó chỉ có hơn chứ không có kém.
Nhưng hắn đang lái xe, không thích hợp cãi nhau với y, vì vậy nói với Bách Tây, “anh đến ngay.”
Nói xong thì “tút” một tiếng cúp máy.
Bách Tây trừng mắt, không hiểu vì sao sự việc lại trở thành thế này.
Ngược lại Triệu Thanh Đồng lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, y đẩy điểm tâm mới bưng lên đến trước mặt Bách Tây ôn hòa nói, “mau ăn đi, để nguội không ngon đâu.”
Bách Tây: “...”
Don't REUP!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.