Chương 10
Vũ Hồng
20/01/2014
Không có gì ngạc
nhiên, sau lưng có kẻ hổ đói vồ dê, áp sát sau lưng y.
"Hừ, Vệ Quan bảo ta cẩn thận nguơi. Kẻ đê tiện vô dụng nhà ngươi định dùng trâm giết ta chứ gì?" Gã trung niên rút cây trâm khỏi mái tóc y. "Ta xem ngươi giết thế nào? Tiện nhân!"
Nắm tay nho nhỏ của Đại Nữu đập xuống liên tiếp, trong lòng Lan Thanh vẫn buồn cười, Đại Nữu ngốc ơi, cho dù có tháo được cổ tay áo ra thì cũng có làm được gì? Đáng tiếc y không thể che hai tai Đại Nữu lại, chuyện này sao lại để trẻ con nghe được.
Gã trung niên đang muốn giở trò, Lan Thanh đang định hùa theo, lại nhìn qua vai gã, thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.
"Còn dám tiếp tục, ngươi sẽ mất mạng."
Câu nói của Hắc Ưng Vệ Quan như nước lạnh trút xuống, gã trung niên hốt hoảng nhảy dựng lên: "Vệ gia, thuộc hạ không cố ý..."
"Ngươi cho là lấy được vũ khí của hắn, phong bế toàn bộ huyệt đạo của hắn, hắn sẽ không còn cách nào giết ngươi sao? Cái miệng của hắn, tay hắn, thậm chí mái tóc trên đầu của hắn đều có thể giết ngươi, ngươi có dám đặt cược hay không?"
"Quan ca thật hiểu rõ ta!" Lan Thanh mỉm cười, cố nhịn đau, từ từ đứng dậy. "Người quá hiểu ta, ta chẳng còn cách nào rồi."
"Cặp Uyên Ương kiếm đâu?"
"Cặp Uyên Ương kiếm? Sao vậy? Chẳng phải ngươi đã có một cái, giờ tìm lý do để giết ta diệt khẩu đấy chứ?"
"Kiếm của ta bị người ta đổi rồi."
Lan Thanh ngẩn ra. "Là ai làm?"
Vệ Quan híp mắt, tát y một cái: "Ai làm? Trên đời còn ai biết trong tay ta có một thanh kiếm? Ngươi nói xem, là ai làm?"
"Ta chẳng có hứng thú gì với thanh kiếm của ngươi, sao lại đi trộm được?" Kẻ trộm kiếm tuyệt đối không phải y, vậy còn ai biết trong tay Vệ Quan có một thanh Uyên Ương kiếm... Phó Xuân Lâm!
Vệ Quan không biết tâm tư của Lan Thanh giờ phút này, đi tới trước mặt Đại Nữu, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi thì chẳng hứng thú, nhưng vì Quan Đại Nữu lại không thể không trộm."
"Ăn nói xằng bậy! Ta lại đi làm chuyện tìm chết cho con bé ngốc này sao?"
"Không à?" Vệ Quan ra tay cực nhanh, một chân đá thẳng vào cằm Đại Nữu, cái đá này dùng lực rất nặng, cái đầu nho nhỏ của Đại Nữu mà va vào bức tường đá phía sau, sợ là óc não văng tứ phía.
"Dừng tay!" Lan Thanh lao thẳng tới, không kịp tốc độ đá của Vệ Quan, song Vệ Quan đột nhiên đổi hướng, một cước đá bay Lan Thanh.
"Chẳng phải ngươi là con chó tư lợi sao? Quan Trường Viễn lấy cái gì ra cho ngươi mà ngươi bán mạng như vậy?"
Lan Thanh lau đi tơ máu nơi khóe miệng, nằm trên mặt đất cười nói:
"Quan Trường Viễn nói, Hắc Ưng Vệ Quan không phải người tốt, thanh Uyên Ương kiếm cho ngươi còn chẳng bằng cho ta."
"Nghĩa là sao?"
"Chỉ cần ta bảo vệ hậu nhân của huynh ấy, thanh kiếm của Đại Nữu sẽ là của ta, ta lại trộm đi thanh kiếm của ngươi vậy chẳng phải có thể ước tùy ý?"
"Thanh kiếm của nhà họ Quan kia đã ở trong tay ngươi?"
Lan Thanh cười ha hả, nhàn nhã nhìn Vệ Quan, đắc ý nói: "Quan ca, ngươi nói xem ta sẽ ước gì đây? Cho toàn bộ những kẻ ta thống hận xuống địa ngục, hay là trở thành hoàng đế giang hồ, ngươi nói xem cái nào hay hơn?"
Vệ Quan liếc sang Đại Nữu, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu quỷ này ta dọa nạt đánh đấm đều chẳng chịu nói chuyện, nó làm sao nói cho ngươi được?"
"Sao lại không nói cho ta được? Ta mang nó nhảy vực chạy trốn suốt ba tháng, khổ nhục kế như vậy chẳng lẽ còn không linh?"
"Nó không chỉ câm điếc mà còn là một con ngốc, ta có đánh mắng nó thế nào nó cũng chẳng hé răng, một con ngốc làm sao nói cho ngươi?"
"Con bé không câm điếc cũng chẳng ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng khóc của nó? Huống chi, Quan ca, cho dù là bức tường cặn bã đi chăng nữa, Lan Thanh ta cũng có thể làm vấy bẩn được." Lan Thanh vẫn nghe thấy tiếng đập đầy tức giận của Đại Nữu.
Đánh rất tốt! Trong mắt Vệ Quan, Đại Nữu làm vậy là tức giận, tức giận vì Lan thúc thúc phản bội mình. Ha ha, muốn Đại Nữu diễn trò còn chẳng bằng trùng hợp như thế này.
"Kiếm đâu?"
"Thanh kiếm ta ngàn vạn khổ cực mới lấy được, sao phải đưa ngươi không công."
"Đó chỉ là truyền thuyết, ngươi cầm nó chắc gì đã hữu dụng."
"Không thử một chút sao ta cam tâm được? Quan ca ngươi cũng biết, trên người ta có độc, ước muốn cả đời này của ta là dùng sức lực bản thân giết kẻ hạ độc, có thể có cơ hội như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Ngươi không sợ ta giết Quan Đại Nữu hay sao?"
Lan Thanh nhìn Đại Nữu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ: "Vì sao ta lại có nụ cười 'chỉ cần nàng vui, những thứ khác đều chẳng sao cả', ngươi đã hiểu chưa? Ba tháng nay ta đã diễn trò tới mức coi là thật rồi. Ta không muốn Quan Đại Nữu chết, dù sao nó cũng cho ta một cơ hội báo thù, được rồi, chỉ cần ngươi tha cho nó, ta đồng ý chia cho ngươi một phần." Thật kỳ lạ, bình thường y vẫn luôn để ý Quan Đại Nữu nhận xét ra sao về mình cho nên luôn ăn nói cẩn thận trước mặt Đại Nữu. Hiện giờ y lại chẳng buồn để ý xem Đại Nữu có hiểu nhầm y hay không?"
"Ngươi có thể chia cho ta cái gì?"
"Chỉ cần chuôi Uyên Ương kiếm này thực sự có thần lực đáp ứng điều ước, sau khi ta giết chết gia chủ Lan gia, mọi thứ của Lan gia đều sẽ thuộc về ngươi."
"Gia chủ Lan gia? vậy Phượng Cầu Hoàng trên người ngươi là hắn..."
"Đúng vậy." Lan Thanh cười: "Quan ca, trên giang hồ vẫn chưa ai phát hiện bộ dáng ta với gia chủ tiền nhiệm rất giống nhau đâu."
Vệ Quan cực kỳ kinh ngạc, cẩn thận quan sát Lan Thanh.
"Gia chủ Lan gia xuống tay với em trai, nay đứa em trai này đòi lại công bằng, rất bình thường mà." Lan Thanh nói.
"Lan gia luôn luôn đơn truyền..."
"Ta là con tư sinh. Khuôn mặt hắn vốn xấu xí, đố kỵ ta, hận ta, sau khi gia chủ tiền nhiệm qua đời, y liền hạ Phượng Cầu Hoàng lên người ta, đá thẳng ta ra khỏi Lan gia. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần đây?"
"Kiếm đâu? Làm sao ta biết mọi chuyện có phải là ngươi gạt ta hay không?"
"Tốt, giao trước cho ngươi một thanh. Ba tháng nay ta ở nhà Lý Kim Triêu trong thành, kiếm tất nhiên cũng trên tay nàng. Ta đã nói với nàng, thanh kiếm ấy là phí ăn uống của ta, chờ ta kiếm được đôi chút sẽ trở lại chuộc đồ."
"Ngươi giao thanh kiếm đó cho một dân thường?"
"Giao cho dân thường chẳng hiểu võ nghệ mới hay chứ, nàng ta không biết ảo diệu của thanh kiếm, ngươi mau thả Đại Nữu ra, chúng ta đi lấy thanh đó xong rồi lấy thanh khác." Nói xong, nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
Vệ Quan đứng yên tại đó một lúc lâu không nói gì. Nếu Lan Thanh nói giao thanh kiếm cho một kẻ biết võ, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là cạm bẫy do Lan Thanh bày ra, tiện tay là cướp được, Lan Thanh mà dùng cách này lừa hắn vậy thật quá ngu xuẩn.
Hắn từng điều tra về Lý Kim Triêu, chẳng qua là một cô gái mồ côi bán rượu, chẳng khác gì đám dân thường nằm ăn chờ chết, không có chỗ dựa trên giang hồ nào... "Nếu ngươi lừa ta..."
"Vậy ngươi sẽ trở lại tìm ta. Chẳng lẽ ta với Đại Nữu còn biến mất trong mật thất được sao, còn ai cứu ta?"
Vệ Quan cười lạnh: "Đúng vậy. Nhà ngươi vốn chẳng có bằng hữu nào cả, nói ra cũng thật đáng thương."
Y lại nhìn về phía Đại Nữu đang tức giận, hỏi: "Vì sao ngươi lại che mắt nó đi?"
"Vì ánh mắt của trẻ con là trong sạch nhất." Lan Thanh chẳng chút lo lắng nói.
Vệ Quan ngửa đầu lên cười lớn:
"Ngươi cũng có ngày cảm thấy mình bẩn thỉu sao? Có muốn ta tìm người tới giúp ngươi vấy bẩn hoàn toàn không?"
"A, Quan Ca không sợ miệng của ta, tay của ta đều có thể giết người sao?"
"Ta tìm bảy tám người vào canh gác ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết sạch từng người một được sao? Ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại, những người này sẽ không làm phiền ngươi. Nếu không ngươi sẽ tự chuốc khổ vào người đấy."
"Ta chờ ngươi về." Y lơ đễnh nói.
Lan Thanh nghe tiếng cửa đá khép lại, ráng sức quay đầu nhìn vào trong góc. Đại Nữu rốt cuộc cũng cởi được nút thắt tay áo, rõ ràng là lưng vẫn còn đau song vẫn cố gắng cởi thắt lưng đang che mắt.
Lan Thanh mỉm cười, bước tới bỏ cho con bé.
Khi đôi mắt nho nhỏ đó trừng lên nhìn y, bàn tay nho nhỏ đó ra sức đánh y, y mỉm cười càng thoải mái.
"Đại Nữu, khi con tức giận thật giống một chú gấu trắng nhỏ, nếu khuôn mặt không bị xanh tím thì lại càng giống." Y vuốt ve nắm tay nho nhỏ của con bé, nhặt cây trâm ngọc bích cách đó không xa lên .
"Đại Nữu, khát không?"
Con bé không để ý tới y.
Y cười khẽ, cây trâm xẹt qua cánh tay, một tia máu phun ra.
Đôi mắt nho nhỏ lại quay về, nhìn thẳng vào máu tươi đang chảy ròng ròng của y, con bé lại ngẩng đầu nhìn y, dùng sức đánh lên người y.
Y hứng chút máu, nói:
"Đại Nữu, há mồm."
Miệng con bé hơi nhếch lên, song vẫn đánh y, muốn y băng bó.
Y nhíu mày. "Đại Nữu, nghe lời! Muốn sống ra ngoài phải nghe lời, chẳng lẽ con không muốn trút giận thay cha mẹ con?" Giọng nói mang theo vẻ nghiêm khắc.
Nắm tay Đại Nữu ngừng lại, đôi mắt nhỏ hồng hồng nhìn máu trong lòng bàn tay y. "Mau lên, há miệng ra."
Cái miệng be bé rốt cuộc cũng mở ra dẫu không tình nguyên .
Y cười: "Ngoan lắm. Hóa ra con quả thực nghe hiểu."
Vị máu chảy vào trong miệng nó, hoàn toàn khác với mùi hôi thối khi trước nó ngửi được trên người cha. Con bé vừa nhìn người cho mình uống, vừa vuốt bàn tay đang chảy máu của y.
"Đại Nữu, muốn ta nhanh chóng băng bó à? Không được đâu... Đại Nữu, đừng nhúc nhích."
"Hừ, Vệ Quan bảo ta cẩn thận nguơi. Kẻ đê tiện vô dụng nhà ngươi định dùng trâm giết ta chứ gì?" Gã trung niên rút cây trâm khỏi mái tóc y. "Ta xem ngươi giết thế nào? Tiện nhân!"
Nắm tay nho nhỏ của Đại Nữu đập xuống liên tiếp, trong lòng Lan Thanh vẫn buồn cười, Đại Nữu ngốc ơi, cho dù có tháo được cổ tay áo ra thì cũng có làm được gì? Đáng tiếc y không thể che hai tai Đại Nữu lại, chuyện này sao lại để trẻ con nghe được.
Gã trung niên đang muốn giở trò, Lan Thanh đang định hùa theo, lại nhìn qua vai gã, thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.
"Còn dám tiếp tục, ngươi sẽ mất mạng."
Câu nói của Hắc Ưng Vệ Quan như nước lạnh trút xuống, gã trung niên hốt hoảng nhảy dựng lên: "Vệ gia, thuộc hạ không cố ý..."
"Ngươi cho là lấy được vũ khí của hắn, phong bế toàn bộ huyệt đạo của hắn, hắn sẽ không còn cách nào giết ngươi sao? Cái miệng của hắn, tay hắn, thậm chí mái tóc trên đầu của hắn đều có thể giết ngươi, ngươi có dám đặt cược hay không?"
"Quan ca thật hiểu rõ ta!" Lan Thanh mỉm cười, cố nhịn đau, từ từ đứng dậy. "Người quá hiểu ta, ta chẳng còn cách nào rồi."
"Cặp Uyên Ương kiếm đâu?"
"Cặp Uyên Ương kiếm? Sao vậy? Chẳng phải ngươi đã có một cái, giờ tìm lý do để giết ta diệt khẩu đấy chứ?"
"Kiếm của ta bị người ta đổi rồi."
Lan Thanh ngẩn ra. "Là ai làm?"
Vệ Quan híp mắt, tát y một cái: "Ai làm? Trên đời còn ai biết trong tay ta có một thanh kiếm? Ngươi nói xem, là ai làm?"
"Ta chẳng có hứng thú gì với thanh kiếm của ngươi, sao lại đi trộm được?" Kẻ trộm kiếm tuyệt đối không phải y, vậy còn ai biết trong tay Vệ Quan có một thanh Uyên Ương kiếm... Phó Xuân Lâm!
Vệ Quan không biết tâm tư của Lan Thanh giờ phút này, đi tới trước mặt Đại Nữu, lạnh giọng hỏi:
"Ngươi thì chẳng hứng thú, nhưng vì Quan Đại Nữu lại không thể không trộm."
"Ăn nói xằng bậy! Ta lại đi làm chuyện tìm chết cho con bé ngốc này sao?"
"Không à?" Vệ Quan ra tay cực nhanh, một chân đá thẳng vào cằm Đại Nữu, cái đá này dùng lực rất nặng, cái đầu nho nhỏ của Đại Nữu mà va vào bức tường đá phía sau, sợ là óc não văng tứ phía.
"Dừng tay!" Lan Thanh lao thẳng tới, không kịp tốc độ đá của Vệ Quan, song Vệ Quan đột nhiên đổi hướng, một cước đá bay Lan Thanh.
"Chẳng phải ngươi là con chó tư lợi sao? Quan Trường Viễn lấy cái gì ra cho ngươi mà ngươi bán mạng như vậy?"
Lan Thanh lau đi tơ máu nơi khóe miệng, nằm trên mặt đất cười nói:
"Quan Trường Viễn nói, Hắc Ưng Vệ Quan không phải người tốt, thanh Uyên Ương kiếm cho ngươi còn chẳng bằng cho ta."
"Nghĩa là sao?"
"Chỉ cần ta bảo vệ hậu nhân của huynh ấy, thanh kiếm của Đại Nữu sẽ là của ta, ta lại trộm đi thanh kiếm của ngươi vậy chẳng phải có thể ước tùy ý?"
"Thanh kiếm của nhà họ Quan kia đã ở trong tay ngươi?"
Lan Thanh cười ha hả, nhàn nhã nhìn Vệ Quan, đắc ý nói: "Quan ca, ngươi nói xem ta sẽ ước gì đây? Cho toàn bộ những kẻ ta thống hận xuống địa ngục, hay là trở thành hoàng đế giang hồ, ngươi nói xem cái nào hay hơn?"
Vệ Quan liếc sang Đại Nữu, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu quỷ này ta dọa nạt đánh đấm đều chẳng chịu nói chuyện, nó làm sao nói cho ngươi được?"
"Sao lại không nói cho ta được? Ta mang nó nhảy vực chạy trốn suốt ba tháng, khổ nhục kế như vậy chẳng lẽ còn không linh?"
"Nó không chỉ câm điếc mà còn là một con ngốc, ta có đánh mắng nó thế nào nó cũng chẳng hé răng, một con ngốc làm sao nói cho ngươi?"
"Con bé không câm điếc cũng chẳng ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng khóc của nó? Huống chi, Quan ca, cho dù là bức tường cặn bã đi chăng nữa, Lan Thanh ta cũng có thể làm vấy bẩn được." Lan Thanh vẫn nghe thấy tiếng đập đầy tức giận của Đại Nữu.
Đánh rất tốt! Trong mắt Vệ Quan, Đại Nữu làm vậy là tức giận, tức giận vì Lan thúc thúc phản bội mình. Ha ha, muốn Đại Nữu diễn trò còn chẳng bằng trùng hợp như thế này.
"Kiếm đâu?"
"Thanh kiếm ta ngàn vạn khổ cực mới lấy được, sao phải đưa ngươi không công."
"Đó chỉ là truyền thuyết, ngươi cầm nó chắc gì đã hữu dụng."
"Không thử một chút sao ta cam tâm được? Quan ca ngươi cũng biết, trên người ta có độc, ước muốn cả đời này của ta là dùng sức lực bản thân giết kẻ hạ độc, có thể có cơ hội như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
"Ngươi không sợ ta giết Quan Đại Nữu hay sao?"
Lan Thanh nhìn Đại Nữu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ: "Vì sao ta lại có nụ cười 'chỉ cần nàng vui, những thứ khác đều chẳng sao cả', ngươi đã hiểu chưa? Ba tháng nay ta đã diễn trò tới mức coi là thật rồi. Ta không muốn Quan Đại Nữu chết, dù sao nó cũng cho ta một cơ hội báo thù, được rồi, chỉ cần ngươi tha cho nó, ta đồng ý chia cho ngươi một phần." Thật kỳ lạ, bình thường y vẫn luôn để ý Quan Đại Nữu nhận xét ra sao về mình cho nên luôn ăn nói cẩn thận trước mặt Đại Nữu. Hiện giờ y lại chẳng buồn để ý xem Đại Nữu có hiểu nhầm y hay không?"
"Ngươi có thể chia cho ta cái gì?"
"Chỉ cần chuôi Uyên Ương kiếm này thực sự có thần lực đáp ứng điều ước, sau khi ta giết chết gia chủ Lan gia, mọi thứ của Lan gia đều sẽ thuộc về ngươi."
"Gia chủ Lan gia? vậy Phượng Cầu Hoàng trên người ngươi là hắn..."
"Đúng vậy." Lan Thanh cười: "Quan ca, trên giang hồ vẫn chưa ai phát hiện bộ dáng ta với gia chủ tiền nhiệm rất giống nhau đâu."
Vệ Quan cực kỳ kinh ngạc, cẩn thận quan sát Lan Thanh.
"Gia chủ Lan gia xuống tay với em trai, nay đứa em trai này đòi lại công bằng, rất bình thường mà." Lan Thanh nói.
"Lan gia luôn luôn đơn truyền..."
"Ta là con tư sinh. Khuôn mặt hắn vốn xấu xí, đố kỵ ta, hận ta, sau khi gia chủ tiền nhiệm qua đời, y liền hạ Phượng Cầu Hoàng lên người ta, đá thẳng ta ra khỏi Lan gia. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần đây?"
"Kiếm đâu? Làm sao ta biết mọi chuyện có phải là ngươi gạt ta hay không?"
"Tốt, giao trước cho ngươi một thanh. Ba tháng nay ta ở nhà Lý Kim Triêu trong thành, kiếm tất nhiên cũng trên tay nàng. Ta đã nói với nàng, thanh kiếm ấy là phí ăn uống của ta, chờ ta kiếm được đôi chút sẽ trở lại chuộc đồ."
"Ngươi giao thanh kiếm đó cho một dân thường?"
"Giao cho dân thường chẳng hiểu võ nghệ mới hay chứ, nàng ta không biết ảo diệu của thanh kiếm, ngươi mau thả Đại Nữu ra, chúng ta đi lấy thanh đó xong rồi lấy thanh khác." Nói xong, nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
Vệ Quan đứng yên tại đó một lúc lâu không nói gì. Nếu Lan Thanh nói giao thanh kiếm cho một kẻ biết võ, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là cạm bẫy do Lan Thanh bày ra, tiện tay là cướp được, Lan Thanh mà dùng cách này lừa hắn vậy thật quá ngu xuẩn.
Hắn từng điều tra về Lý Kim Triêu, chẳng qua là một cô gái mồ côi bán rượu, chẳng khác gì đám dân thường nằm ăn chờ chết, không có chỗ dựa trên giang hồ nào... "Nếu ngươi lừa ta..."
"Vậy ngươi sẽ trở lại tìm ta. Chẳng lẽ ta với Đại Nữu còn biến mất trong mật thất được sao, còn ai cứu ta?"
Vệ Quan cười lạnh: "Đúng vậy. Nhà ngươi vốn chẳng có bằng hữu nào cả, nói ra cũng thật đáng thương."
Y lại nhìn về phía Đại Nữu đang tức giận, hỏi: "Vì sao ngươi lại che mắt nó đi?"
"Vì ánh mắt của trẻ con là trong sạch nhất." Lan Thanh chẳng chút lo lắng nói.
Vệ Quan ngửa đầu lên cười lớn:
"Ngươi cũng có ngày cảm thấy mình bẩn thỉu sao? Có muốn ta tìm người tới giúp ngươi vấy bẩn hoàn toàn không?"
"A, Quan Ca không sợ miệng của ta, tay của ta đều có thể giết người sao?"
"Ta tìm bảy tám người vào canh gác ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết sạch từng người một được sao? Ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại, những người này sẽ không làm phiền ngươi. Nếu không ngươi sẽ tự chuốc khổ vào người đấy."
"Ta chờ ngươi về." Y lơ đễnh nói.
Lan Thanh nghe tiếng cửa đá khép lại, ráng sức quay đầu nhìn vào trong góc. Đại Nữu rốt cuộc cũng cởi được nút thắt tay áo, rõ ràng là lưng vẫn còn đau song vẫn cố gắng cởi thắt lưng đang che mắt.
Lan Thanh mỉm cười, bước tới bỏ cho con bé.
Khi đôi mắt nho nhỏ đó trừng lên nhìn y, bàn tay nho nhỏ đó ra sức đánh y, y mỉm cười càng thoải mái.
"Đại Nữu, khi con tức giận thật giống một chú gấu trắng nhỏ, nếu khuôn mặt không bị xanh tím thì lại càng giống." Y vuốt ve nắm tay nho nhỏ của con bé, nhặt cây trâm ngọc bích cách đó không xa lên .
"Đại Nữu, khát không?"
Con bé không để ý tới y.
Y cười khẽ, cây trâm xẹt qua cánh tay, một tia máu phun ra.
Đôi mắt nho nhỏ lại quay về, nhìn thẳng vào máu tươi đang chảy ròng ròng của y, con bé lại ngẩng đầu nhìn y, dùng sức đánh lên người y.
Y hứng chút máu, nói:
"Đại Nữu, há mồm."
Miệng con bé hơi nhếch lên, song vẫn đánh y, muốn y băng bó.
Y nhíu mày. "Đại Nữu, nghe lời! Muốn sống ra ngoài phải nghe lời, chẳng lẽ con không muốn trút giận thay cha mẹ con?" Giọng nói mang theo vẻ nghiêm khắc.
Nắm tay Đại Nữu ngừng lại, đôi mắt nhỏ hồng hồng nhìn máu trong lòng bàn tay y. "Mau lên, há miệng ra."
Cái miệng be bé rốt cuộc cũng mở ra dẫu không tình nguyên .
Y cười: "Ngoan lắm. Hóa ra con quả thực nghe hiểu."
Vị máu chảy vào trong miệng nó, hoàn toàn khác với mùi hôi thối khi trước nó ngửi được trên người cha. Con bé vừa nhìn người cho mình uống, vừa vuốt bàn tay đang chảy máu của y.
"Đại Nữu, muốn ta nhanh chóng băng bó à? Không được đâu... Đại Nữu, đừng nhúc nhích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.