Yêu Thần Lan Thanh

Chương 11

Vũ Hồng

20/01/2014

Y đứng dậy, lại kéo mạnh miệng vết thương ra, máu tươi tuôn ra như suối.

"Đại Nữu, con đã nghe hiểu được, vậy những chuyện xảy ra hôm đó hẳn con đều nghe đều thấy, phải không? Lan thúc thúc của con là người xấu đấy." Ngưng một lát, y khẽ cười thành tiếng, không ngờ mình che dấu trước mặt Đại Nữu lâu như vậy, rốt cuộc vẫn bị lộ. Y không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Lan thúc thúc của con từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp người tốt như cha con đâu. Lan thúc thúc khi ở nhà luôn phải đề phòng mọi người xung quanh, như rốt cuộc thúc vẫn bị anh trai ruột lừa gạt, có thể thấy công phu đề phòng người khác của thúc quá yếu kém."

Y đi quanh căn phòng đá này, nhỏ máu xuống khắp nơi. Máu không đủ lại vạch một vệt ở chỗ khác, không hề nương ntay.

Y vẫn nghe thấy tiếng đập, song mặt vẫn treo nụ cười, không để ý tới con bé, tiếp tục nói:

"Anh trai của Lan thúc thúc hạ Phượng Cầu Hoàng lên người Lan thúc thúc, muốn khiến thúc sống không bằng chết trên giang hồ, cuối cùng tự sát... Có thể như vậy sao? Thúc vốn luôn dẻo dai, hắn hạ Phượng Cầu Hoàng? Vậy thúc phải theo ý đời thôi, không chảy theo dòng vậy không sống nổi. Có người tin vào tin đồn mà hắn thả ra, bắt được thúc, thúc cũng tùy những kẻ đó muốn làm gì thì làm, con người thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu? Thúc nghĩ, mình cố nhịn như vậy chỉ vì một ngày có thể thoải mái tự do... Tới khi gặp cha con, thúc mới hiểu được thúc vẫn luôn khao khát một thế giới mà mình không thể chiếm được."

Y không nghe thấy tiếng Đại Nữu đập đập, nhìn lại, đôi mắt nho nhỏ đáng yêu của con bé đang trừng lên nhìn y.

Môi y trắng bệch song vẫn cười vui vẻ:

"Đại Nữu vẫn còn lắng nghe sao? Tốt quá, vừa rồi thúc nói đến đâu rồi nhỉ... Thúc nói, thúc lúc đó mới hiểu được thúc vẫn luôn mong muốn một thế giới khác mà mình không thể chiếm được. Nếu ta tới được thế giới đó, vậy liệu có phải mọi quá khứ đều sẽ được tiêu diệt hoàn toàn? Trên đời này có kẻ như Lan Thanh, cũng có kẻ như Quan Trường Viễn, thúc muốn tiến vào thế giới thanh tịnh của Quan gia, song, cuối cùng thúc vẫn hủy đi thế giới đó. Thúc đã rất hối hận rồi, đã rất không muốn hủy Quan gia, hôm đó ta cuốn lâý Vệ Quan, song không ngăn cản được những người mà hắn ta thuê tới..."

Y tạm ngừng một lát, bật cười. Còn giải thích làm gì nữa? Hôm đó y không tận tâm tận sức ngăn cản thảm họa của Quan gia xảy ra, rõ ràng có thể dùng lực chiến với Vệ Quan, song y không làm. Bởi y biết, cho dù có lấy mạng ra đấu lại cũng chẳng cách nào giết chết được Vệ Quan, như vậy chuyện Quan gia bị diệt là tất nhiên, y cần gì phải phí mạng? Nói tới đây, tính tự tư tự lợi của y vẫn khó sửa nổi.

Y nghiêng đầu nghe tiếng máu của mình rơi xuống mặt đất. Tí tách tí tách, thêm một giọt chảy xuống lại thêm một chút cơ hội bảo vệ Đại Nữu... Mỗi giọt rơi xuống, y lại cảm thấy vui sướng từ tận sâu trong nội tâm, đây chẳng phải trong lòng y có bệnh thì còn là gì?

Một lúc sau, y lại ôn nhu nói:

"Đại Nữu, sau khi con sống sót rời khỏi đây, hãy quên mọi chuyện đi. Quên cha con, quên mẹ con đi, còn cả ta nữa. Lý Kim Triêu là cô gái tốt, Phó Xuân Lâm đoạt đi thanh kiếm kia chắc là định thay ngươi cầm lại Quan gia, bọn họ không giống với ta, đều là người tốt. Sau này con theo bọn họ, cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn..." Đại Nữu mất tích, Phó Xuân Lâm sẽ toàn lực tìm kiếm, lúc này Vệ Quan lại lẻn vào nhà của Lý Kim Triêu, Vân gia trang có thể theo đầu mối đó đuổi theo, đến lúc đó... Danh hiệu của Vệ Quan là Hắc Ưng, không thích kết bè kết đảng chỉ biết thuê người. Người được thuê cũng chẳng nhiều, Vệ Quan lại coi trọng thanh kiếm kia như vậy, sao có thể cho nhiều người tiến vào kế hoạch này? Chỉ sợ đám người được thuê để diệt Quan gia đều đã bị giải quyết trong tay Vệ Quan.

Y cũng đoán chắc chỉ có bảy tám người đi theo Vệ Quan, không thể nhiều hơn. Những người này dùng toàn lực để theo dõi y và Đại Nữu, còn Vệ Quan sẽ tự mình đi lấy kiếm.

Y toàn thân vô lực, ngã ngồi ở một góc nhà cách cánh cửa đá một quãng. Ý thức của y cũng dần mơ hồ, nghe thấy Đại Nữu đang bò lại, nhẹ giọng nói:

"Đại Nữu, tránh những chỗ máu ra."

Không bao lâu sau, Đại Nữu chui vào trong lòng y.

Y khẽ thở phì phò, mất máu hơi nặng, y lại hỏi: "Đại Nữu, có ngửi thấy mùi máu hay không?"

Y chờ đợi, cảm thấy đứa bé trong lòng nhẹ nhàng đụng vào mình, bàn tay nhỏ bé ngăn miệng vết thương y.

Đại Nữu thật ngốc, chạm vào y như vậy sẽ khiến y đau, song cơn đâu này lại thật thoải mái. Từ sau huyết án Quan gia tới giờ, đây là lần Đại Nữu thân cận nhất với y.



"Vậy... thơm chứ?"

Con bé lại đụng nhẹ vào bụng của y.

Y ráng sức mỉm cười, khó khăn nói:

"Quan Trường Viễn, lúc này đệ đã lấy mạng ra đền rồi... Chuyện này sao đệ lại làm được nhỉ? Đệ chẳng phải Yêu Thần Lan Thanh dơ bẩn hay sao... Sao lại làm vậy vì con bé ngốc nghếch nhà huynh kia chứ..."

Máu của người họ Lan, chỉ cần xuất huyết quá nhiều, mùi máu cũng đủ khiến bảy tám người lập tức hôn mê vài ngày, nếu nặng thêm một chút, vậy sẽ khiến hắn trực tiếp đi gặp Diêm Vương.

Muốn có thuốc giải cũng rất đơn giản, cứ uống máu của y là được.

Một minh chứng cho chuyện này, tiền nhiệm gia chủ.

Đương nhiêm gia chủ dưới sự đe dọa của tiền nhiệm gia chủ, to gan thí nghiệm, đương trường làm chết bảy tám người ngoài được bắt tới, tiền nhiệm gia chủ cũng chết trước lúc đó, khi ấy y cũng ở ngay cạnh song lại máu lạnh không hề ngăn cản mọi chuyện.

Cho nên, giờ hẳn là báo ứng.

Trong lòng y thầm run lên.

Từ khi gã trung niên đi vào, mọi chuyện vẫn phát triển theo hướng y nghĩ, bao gồm chuyện Vệ Quan đi lấy kiếm, phái người tới canh gác y, cho tới trước mắt y đều dự đoán chính xác, như vậy hẳn những chuyện tiếp theo y cũng không sai lầm gì.

Có chín thành cơ hội, Lý Kim Triêu sẽ diễn trò khiến Vệ Quan nhận định y đã lừa gạt, còn người của Vân gia trang sẽ theo đuôi Vệ Quan tới, đầu tiên là quan sát, sau đó cứu người.

Nhưng y không chờ nổi, Vệ Quan phát hiện bị lừa ắt sẽ đem Đại Nữu ra khai đao trước tiên, đến lúc đó, Vân gia trang cho dù có nghĩ cách cứu viện cũng đã muộn. Y muốn thay Đại Nữu diệt trừ những kẻ này trước, nếu không cuối cùng Đại Nữu bất hạnh chết thảm, y sẽ hối hận cả đời...

Cửa đá bật mở, y theo bản năng bảo vệ con gấu trắng nhỏ trong lòng. Lúc này khí huyết đang đậm, là thời cơ tốt nhất để gây chết người.

Hiện giờ, chỉ còn Vệ Quan.

Phó Lâm Xuân, nếu ngươi ngay cả một tên Vệ Quan cũng chẳng giết kịp, vậy ngươi còn chẳng bằng ta.

Quan Trường Viễn, con gái của huynh, đệ dùng cả tính mạng bảo vệ! Lần này, gặp lại huynh đệ có thể lớn tiếng nói: Đây là nghĩa khí của đệ! Quan Trường Viễn!

"Đại Nữu, thật ra cháu vốn không phải con gái Lan Thanh đúng không?"

Ý thức y vốn mơ hồ, những lời này của Lý Kim Triêu đột nhiên xẹt qua ý thức của y, khiến thần hồn y đều đột nhiên hồi tỉnh.



Y không chết?

"Sao ta cứ thấy Đại Nữu cháu thật thông minh, còn cha cháu đúng là kẻ ngu ngốc, kẻ ngu ngốc sao sinh ra đứa con gái thông minh được, đúng không?"

Miệng vết thương nơi cánh tay của y bị chọc nhẹ vào, song đau tới tận xương, tiếp đó y nghe thấy tiếng Lý Kim Triêu kêu lên thảm thiết:

"Đại Nữu, cháu đánh dì! Dì chỉ chọc cha cháu có cái mà cháu đã mất hứng à, nhỏ mọn thế! Đúng là, đã vậy dì đi chọc cháu cho vui, dì chọc này chọc này... Quên đi, mặt cháu xưng phù như vậy,sao dì nỡ."

"Được rồi được rồi." Công Tôn Chỉ nói: "Ta thấy con bé cũng đói bụng rồi, ngươi đi ra quán mua cho nó bát cháo đi."

"Đại Nữu không thích ăn cháo, nó thích mỳ, có điều quán gần đây đóng cửa rồi, ra ra phố mua vậy. Ngũ gia, phiền ngài trông họ nhé."

Lan Thanh cố đợi, tấm cửa gỗ rốt cuộc cũng khép lại. Trong phòng ngoại trừ Đại Nữu ra chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của Công Tôn Chỉ. Hóa ra đây không phải giấc mộng, y thật sự còn sống...

Bên giường bỗng chấn động đôi chút.

"Con bé nhà ngươi đúng là." Công Tôn Chỉ ủy khuất nói:

"Đại bá bá cũng chỉ mệt mỏi, đẩy cháu ra một chút thôi mà, cháu hẹp hòi thế làm gì. Cũng đúng, bá bá muốn ngồi lên giường vậy phải đẩy cháu ra rồi, tới đây nào, đại bá bá bắt mạch cho cháu, xem cháu uống máu cha vào có vấn đề gì không... Hả, cầm nhầm chân rồi, sao chân cháu giống tay như đúc thế này... Đại bá bá đùa vậy vẫn không khiến cháu cười được sao?"

Trong phòng yên tĩnh một lúc.

Công Tôn Chỉ lại nói:

"Con nhóc nhà cháu nhìn qua thật ngốc nghếch, nhưng gặp chuyện cũng chẳng khóc lóc quấy phá, lớn lên bên cha cháu không biết có thay đổi hay không? Cha cháu..." Công Tôn Chỉ ngừng một chút, như cố ý lại như vô tình nói: "Muốn tự sát bảo vệ cháu vốn là ý tốt, nhưng hắn xuống tay quá nặng, biết trong mật thất không gian nhỏ bé, hơi máu cho dù tan đi cũng chỉ có hạn, Phó Xuân Lâm có thể không bị ảnh hưởng nhưng những đệ tử Vân gia trang khác theo đuôi hắn lại thảm rồi. Bá bá không tin hắn không tính ra được điểm này, hắn tâm lý ngoan độc như vậy, tương lai cháu học được thì sẽ ra sao? Cháu không hiểu? Không sao, có người hiểu là được rồi."

Mí mắt Lan Thanh khẽ động.

"Bé con yên tâm, cha con mất máu hơi nhiều nhưng có bá bá ở đây, hắn có muốn chết cũng không dễ đâu, nhưng mà... Cháu nói xem, bá bá trao đổi điều kiện với hắn có được không? Bá bá giải Phượng Cầu Hoàng cho hắn, còn cháu, sẽ đi theo bá bá. Thói quen một người nếu được tạo thành năm mười lăm mười sáu tuổi thì còn sửa được, nếu từ khi sinh ra đã bắt đầu, vậy muốn sửa sẽ rất khó. Cha cháu cho dù có lòng hướng thiện, nhưng nếu ngày đó lại tới, chỉ sợ cũng sẽ lại hy sinh những người muốn cứu hắn, khó bảo đảm không có ngày cả cháu cũng bị hắn làm hại, chẳng bằng cháu đi theo bá bá, mười lăm năm sau, cháu sẽ là một cô bé đáng yêu lương thiện, được không?"

Không! Trong lòng Lan Thanh thoáng kích động. Rõ ràng y đã đồng ý để Phó Xuân Lâm giữ Đại Nữu lại, nhưng... nhưng...

"Cha cháu cũng không cần lo về Hắc Ưng Vệ Quan. Vân gia trang đúng là trung lập song đối với kẻ diệt sạch toàn gia người khác cũng sẽ không bỏ qua. Bé con, cháu xem, Phượng Cầu Hoàng được giải, cha cháu sẽ khôi phục toàn bộ công lực vốn có, khi đó y mang theo cháu sẽ chỉ thêm phiền toái thôi! Còn chẳng bằng đi theo bá bá, biến thành một thầy thuốc nhỏ, cháu có đồng ý không?"

Đại Nữu không nói được, tất nhiên không trả lời hắn được, dẫu sao Công Tôn Chỉ cũng không thật sự nói cho nó nghe.

"Ài, chẳng qua chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, có biết cách nuôi dạy trẻ nhỏ không đây?" Công Tôn Chỉ vuốt ve đầu Đại Nữu, lại nhìn thiếu niên trên giường. "Tối nay ta lại tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thần Lan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook