Chương 13
Vũ Hồng
20/01/2014
Vài năm sau---
"Mau lên mau lên, nếu chậm một chút thì không bắt kịp xe ngựa đâu."
Mười lăm tháng giêng, Lan Thanh dọn quán sớm hơn lúc thường, kéo Đại Nữu chạy vội về phía đường lớn. Động tác của Đại Nữu hơi chậm, y dứt khoát ôm luôn nàng hoa tiên bé nhỏ ấy lên, chạy về phía con đường.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, quán rượu treo cao đèn lồng, sáng gần như ban ngày. Mã phu kêu lên:
"Sắp đi rồi, cẩn thận đấy!"
"Đại Nữu, năm nay không có dì Kim Triêu tới giúp, con tự lên đi." Y nhanh chóng đặt con bé xuống đất.
Đại Nữu gật đầu, đôi mắt nhỏ sáng trong cố nhìn về phía xe ngựa.
Nó mới năm sáu tuổi, thân hình còn thấp bé, không chen được với những cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lập tức bị tụt lại phía sau.
Lan Thanh ho nhẹ một tiếng, vốn định tiến tới bế Đại Nữu lên, ôm nó sang phố đèn chơi, nào ngờ con bé lại ra sức bò tiếp, đuổi theo xe ngựa kia.
Trên nóc xe ngựa đã có người thu lại bàn đạp. Y thừa dịp mọi người đang nhìn về phía xe ngựa, khẽ đá ra một viên đá nhỏ.
Viên đá không nhẹ không nặng đánh trúng đầu gối Đại Nữu, thần sắc Lan Thanh thoáng hiện vẻ đau xót, nhìn con bé đập vào bàn đạp.
"..." Thu bàn đạp lại cũng thu them cả một đứa bé, người của Vân gia trang vuốt ve đầu con bé. "Coi như ngươi may mắn, bé con."
Đại Nữu xoa xoa đầu gối, không kêu đau, vội vàng đem cái túi to năm ngoái mở rộng ra, chờ hứng hoa.
Mười lăm tháng giêng hàng năm luôn có hoạt động đón mừng năm mới, dân chúng cũng vui vẻ không biết mệt mỏi, Đại Nữu cũng say mê hoạt động này, tuy rằng cả năm ngoái hay sáng nay đều ở bên cạnh y, nhưng từ sau năm Đại Nữu mất tích trên xe, y không tin ai nữa, chỉ tin bản thân mình, nhất định hàng năm phải đi theo xe ngựa tới cùng.
Đại Nữu thật đúng là hứng cũng chẳng bằng được người khác, ngay cả hứng hoa cũng chậm hơn người khác một bước... Y thở dài, khóe miệng nở một nụ cười yêu thương chiều chuộng, lấy chuỗi tiền đồng kiếm được ban ngày ra.
Y tháo chuỗi tiền đồng ra, nhẹ nhàng phóng một đồng đi, đánh trúng một đóa hoa nhỏ vừa đc quăng ra khiến nó chuyển hướng, rơi vào trong túi của Đại Nữu.
Đôi mắt nho nhỏ của Đại Nữu sáng lấp lánh, nhìn đóa hoa nhỏ rơi vào trong túi.
Y mỉm cười, lại thuận thế phóng ra vài đồng tiền. Những đóa hoa đầy trời rơi xuống trong túi Đại Nữu.
Các cô nương khác trên xe vừa đố kỵ vừa tức giận, đệ tử Vân gia trang đứng bảo vệ an toàn cho các cô nương liếc nhìn về phía y một cái rồi quyết định làm như không thấy gì.
Đã có người phí tiền để lấy lòng một đứa bé, vậy, hắn cũng ngại ra cản.
Xe ngựa đi vòng quanh thành một vòng, dừng ở trước phố đèn. Các cô nương lớn hơn đồng loạt xuống xe, Đại Nữu ngốc đang muốn đi xuống, đệ tử Vân gia trang bèn nói: "Bé con, để ta bế cháu xuống."
"Đa tạ, con gái ta, để ta bế xuống." Lan Thanh lập tức tiến tới bế thân hình mềm mại nhỏ bé của Đại Nữu lên.
Đệ tử Vân gia trang cũng hơi ngạc nhiên khi thanh niên này lại có thể theo kịp tốc độ xe ngựa mà không hề mệt mỏi. Hắn suy nghĩ một chút, người thanh niên này hẳn là người giang hồ, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
"Con gái ngươi thật đáng yêu, chúc các ngươi năm mới vui vẻ." Người của Vân gia trang lén nhìn về phía sau y, không một nữ nhân, hóa ra là một người cha độc thân mang theo con gái, cũng thật khó khăn.
Lan Thanh khách khí đáp: "Đa tạ."
Chỉ đi vòng một vòng thành đã mất hơn nửa đêm, Đại Nữu cũng đã hơi mệt nhưng vẫn vội vàng mở cái túi to ra, lấy một bông hoa nhỏ thơm lừng đưa cho y.
Y mỉm cười thoải mái đón lấy: "Đại Nữu, con đưa hoa cho ta, ta rất vui... Trong túi còn mà, cho dì Kim Triêu nhé?"
Cái đầu nho nhỏ va nhẹ vào y một cái: "Dì Kim Triêu năm nay không ở đây, con lấy hoa thay dì cũng tốt mà, nhưng hoa trong túi con còn nhiều lắm, có muốn đưa cho những người khác không?" Y hỏi thử.
Đại Nữu không gật cũng không lắc, cẩn thận thu lại những đóa hoa nhỏ.
"... Nói với thúc thúc nhé?" Y mỉm cười, đợi một lúc mới phát hiện Đại Nữu đang nhìn chằm chằm vào món đồ chơi làm bằng đường bên phố, không chịu trả lời câu hỏi của y.
Hàng xóm láng giềng con bé đâu quen ai, chẳng lẽ là cậu bé nhà nào mà con bé thích? Y thật sự không nghĩ ra, mỉm cười nói: "Đi, chúng ta ra mua đồ chơi bằng đường rồi đi xem đèn hoa."
Y đi tới trước quán, vừa nói muốn mua một món đồ chơi bằng đường xong, đụng vào túi bên hông một cái, lại đột nhiên im bặt.
"Quý khách?"
Đôi mắt nho nhỏ của Đại Nữu sáng lên, đang muốn tự tay nhận lấy món đồ chơi bằng đường ngọt ngào kia.
"Á... Đại Nữu, trong túi bảo bối của con có tiền không... Ta... mượn của con được không?" Nếu y nhớ khong nhầm, Đại Nữu đem tiền lỳ xì của mình nhét hết vào trong túi bảo bối.
Đại Nữu nhìn y, lại nhìn món đồ chơi bằng đường, tức giận đập y một cái rồi lấy bao lỳ xì từ trong túi ra.
Y ôm con bé lấy mấy đồng tiền trong đó ra, mua món đồ chơi bằng đường dưới ánh mắt kỳ quái của chủ quán.
Con bé lại chỉ vào một món đồ chơi nho nhỏ khác.
Y nhướn mày, mỉm cười nói:
"Đại Nữu, khẩu vị của con cũng thật ghê gớm. Được, chủ quán, cho thêm một cái."
"Người trẻ tuổi, ngươi chiều con bé quá."
"Chẳng còn cách nào, Đại Nữu chỉ có một mà."
"Con gái ngươi không biết nói à?" Chủ quán nhiệt tình nói: "Nếu không phải trời sinh câm điếc có muốn vào miếu uống chén nước bùa không? Con của Trương Đại Đông ở phố tay đột nhiên không nói được, uống chén nước bùa lại trở lại bình thường đấy."
"Con gái ta trời sinh không nói được, cảm ơn ý tốt của ngươi." Lan Thanh mặt không đổi sắc, ôm con bé đi vào phố đèn rực rỡ sắc màu.
Đại Nữu năm sáu tuổi rồi nhưng chẳng khác gì khi hai tuổi, chỉ có thân hình lớn hơn một chút, cũng thật khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh, y nghĩ đây chắc hẳn là kế thừa sự cường tráng của Quan Trường Viễn.
Bình thường con bé hay theo y ở trong quán, lúc rảnh y sẽ dạy nó đọc sách viết chữ, nó học chậm cũng không sao, dẫu sao y vẫn luôn ở đây, từ từ dạy bảo, sớm muộn con bé cũng sẽ học được.
Đại Nữu xem ra đã quên đi thời gian chạy nạn, quên cả mấy người Quan Trường Viễn... Trẻ con hay quên, quả thật vậy, nhưng Đại Nữu vẫn luôn ghét rương quần áo.
Trong căn nhà nhỏ của hai người bọn họ không có rương quần áo, vì Đại Nữu mà nhìn thấy nó sẽ rất tức giận nhìn chằm chằm vào y không rời, như đang nhớ lại cái gì đó... Nhưng con bé muốn nhìn thì cứ nhìn, chỉ cần Đại Nữu không phải không nhìn y, y đều không để ý.
Món đồ chơi làm bằng đường đưa tới trước mặt y, y sửng sốt, Đại Nữu lấy thêm một cái khác là để cho y hay sao?
Y không kiềm được nở một nụ cười vui vẻ nói: "Đại Nữu đã mời ta đương nhiên phải nhận rồi." Y cẩn thận buông con bé xuống, dắt nó đi trên con đường dài treo đèn đó. Con bé không phải đứa trẻ hoạt bát hiếu động, cũng hơi sợ người lạ, cứ đi sát bên cạnh y không chịu rời xa.
Theo bên cạnh y, y lại cảm thấy càng tốt, không hề cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của mình.
Ánh mắt y tùy ý đảo qua đám người, đột nhiên ngưng lại, mặt không đổi sắc kéo Đại Nữu nấp vào trong bóng tối. Trong thành này có chủ nhân thứ ba của Vân gia trang nên cũng thấy an toàn hơn đôi chút, nhưng người giang hồ luôn luôn mang theo phiền toái.
Y thấy cái gì? Thấy kẻ trong giang hồ từng tin theo tin đồn của gia chủ Lan gia, đè y ra mặt đất muốn làm gì thì làm.
Con ngươi đen kịt không chút ánh sáng, đuổi theo kẻ đó, bất tri bất giác, mây đen tầng tầng lớp lớp bao phủ đáy lòng.
Phượng Cầu Hoàng của y đã sớm giải, bóp chết kẻ đó cũng chẳng khác nào giết một con kiến.
Chỉ cần y muốn, kẻ đó không thể sống tới ngày mai.
Con ngươi đen nhánh của Lan Thanh nhìn chằm chằm vào người đó, lại liếc nhìn sang tam công tử của Vân gia trang ở chỗ khác. Tam công tử kia như đang lơ đãng ngắm đèn hoa.
Chỉ sợ ngắm đèn hoa là giả, sợ y lén giết người trút hận mới là thật? Những lời đồn đại gièm pha về Yêu Thần Lan Thanh trong giang hồ đều được Vân gia trang ghi lại, tất nhiên biết rõ tất cả những chuyện y cảm thấy thẹn thùng.
Chỉ cần y ra tay, Vân gia trang sẽ có lý do cướp Đại Nữu đi.
Hàng mi đen ẩn đi sát ý sắc bén, Lan Thanh cúi đầu nhìn về phía Đại Nữu.
Đại Nữu rõ ràng muốn tới ngắm đèn hoa, nhưng y không đi, con bé cũng không đi. Hôm nay con bé vẫn như năm đó, đỏ rực như một bao lì xì, mái tóc đen mềm mại thắt thành búi nhỏ, cái này cũng là nhờ đại thẩm hàng xóm giúp đỡ.
Dẫu thế nào y cũng vẫn thấy Đại Nữu ngốc của y là cô bé đáng yêu nhất trên đời này.
"Đại Nữu, chúng ta không xem đèn hoa, về nhà sớm được không?"
Con bé nhìn y, lại quay sang phía đèn hoa nhìn một cái, cuối cùng ngậm món đồ chơi bằng đường kia gật đầu một cái. Cảm giác ấm áp khác thường chảy qua trong lòng y. Y yêu cầu lấy lệ thôi, chỉ cần chỉ cần trong lòng Đại Nữu y quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì, vậy y sẽ vô cùng vui sướng. Y khong nhịn được ôm lấy thân hình nho nhỏ ấm áp ấy, hôn lên khuôn mặt đó:
"Đại Nữu thật ngoan."
Y đi về phía ngược lại, rẽ vào đường tắt, không quay đầu lại. Khi y trở lại trong nhà, khóa cửa xong, quay đầu lại, đã thấy Đại Nữu chủ động trèo lên giường.
Y mỉm cười cởi giày cho con bé, gạt cánh hoa dính trên người nó đi rồi không kìm được cười nói.
"Đại Nữu thơm quá, không được không được, đồ chơi bằng đường không bỏ vào túi được, mai ta lại mua cho con ăn." Y thay con bé thu lại món đồ chơi bằng đường, mang bàn chải đánh răng tới chấm thuốc, mỉm cười nói: "Đại Nữu ngoan, mở miệng ra nào."
Đại Nữu vừa thấy cái bàn chải đánh răng ngày nào cũng phải đối mặt, bèn quay đầu định ngủ luôn.
"Đại Nữu học cho tốt, sáng mai lại có kẹo đường cho con ăn mà." Y dỗ dành, lấy một viên kẹo đường nhỏ ra.
Đại Nữu nhìn viên kẹo rồi lại bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không tình nguyện đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Lan Thanh, học cách đánh răng.
Lan Thanh nén cười. Mai Đại Nữu ăn viên kẹo hàm hương có thể khiến miệng lưỡi tỏa mùi thơm này xong, không biết có giận hay không?
Đại Nữu trước giờ chưa từng đau răng, cũng có thể coi là công của y. Y xuất thân Lan gia, cực kỳ chú trọng tới vẻ bề ngoài, hàm răng trắng, miệng tỏa mùi thơm, đây là yêu cầu cơ bản.
Đại Nữu còn nhỏ, răng cũng nhỏ nhỏ trắng trắng, khi mỉm cười hẳn cực kỳ đáng yêu, đáng tiếc là y chưa bao giờ thấy Đại Nữu cười lớn.
Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Nữu hơi nhăn lại, Lan Thanh mỉm cười thu dọn xong cũng tự leo lên giường. Lúc bình thường y mặc áo ngủ, nhưng hôm nay y bỏ áo khoác ra, đắp chăn cho con bé.
Đại Nữu dẫu sao cũng vẫn còn nhỏ, không thức khuya được, đôi mắt nho nhỏ đã nửa nhắm nửa mở, hàng mi tinh tế rung rung như ráng thanh tỉnh lại đôi chút.
"Bé ngoan, ngủ đi, sáng mai phố đèn còn chưa dọn, ta sẽ mang con tới xem." Y ôn nhu nói, ôm lấy Đại Nữu ấm áp.
Cửa khóa rồi, y sẽ không đi, cởi áo khoác vậy sẽ không lập tức lao ra được. Giờ y muốn giết một người rất dễ, nhưng, một khi y giết người, y với Đại Nữu sẽ chẳng còn tương lai nữa.
Cuộc sống hiện giờ là ước nguyện của y, khiến y luyến tiếc không thể buông tay. Cho nên, y tình nguyện buông bỏ quá khứ xấu xa đó. Nực cười thay, Vân gia trang lại ra sức bảo vệ loại bình an này. Không hỏi nguyên do sự việc, chỉ cần không xảy ra chuyện chết người là được, loại giang hồ dơ bẩn đó y đã sớm nhìn thấu.
Y nhắm mắt lại, năm ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, mu bàn tay nổi gân xanh lên. Hạt Tử Trương Lâm chết đi, Vân gia trang biết quá khứ của y, sẽ nghi ngờ y đầu tiên, y tuyệt đối không thể xuống tay... Y theo bản năng nghĩ tới mười tám thủ pháp lăng trì. Đột nhiên, dưới bụng bị một cái đá nhẹ, y lập tức mở mắt, Đại Nữu đau quá nên dùng chân đá y.
Y vội vàng buông tay: "Đại Nữu, thúc thúc không cố ý mà, thúc thúc không cố ý làm tay con đau..."
Con bé tức giận, lại đánh lên người y.
"Được được, con muốn đánh thúc thì cứ đánh.. Không muốn đánh thúc thúc à?" Bé gấu trắng trèo qua người y, đi tới bên cạnh giường. Đại Nữu vốn thẳng thắn, nếu trước khi ngủ giận y vậy nhất định sẽ cố chấp quay lưng về phía y ngủ.
Y ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, nếu không nó sẽ lăn xuống đất mất.
"Đại Nữu, con muốn quay đầu ra ngoài ngủ à... Được rồi, hôm nay thôi đó." Y cười nhẹ, vỗ về tấm lưng đang quay về phía mình.
Giờ muốn ra ngoài giết người... trước tiên phải di bé gấu trắng bên cạnh giường này ra chỗ khác mới được, nếu ngay cả nhất thời xúc động giết người cũng phiền toái như vậy, thôi thì quên đi, để cho người của Vân gia trang chờ không một đêm đi.
Y nghĩ, tốn tâm tư xem xem nên nuôi dạy Đại Nữu ra sao còn thực tế hơn.
"Mau lên mau lên, nếu chậm một chút thì không bắt kịp xe ngựa đâu."
Mười lăm tháng giêng, Lan Thanh dọn quán sớm hơn lúc thường, kéo Đại Nữu chạy vội về phía đường lớn. Động tác của Đại Nữu hơi chậm, y dứt khoát ôm luôn nàng hoa tiên bé nhỏ ấy lên, chạy về phía con đường.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, quán rượu treo cao đèn lồng, sáng gần như ban ngày. Mã phu kêu lên:
"Sắp đi rồi, cẩn thận đấy!"
"Đại Nữu, năm nay không có dì Kim Triêu tới giúp, con tự lên đi." Y nhanh chóng đặt con bé xuống đất.
Đại Nữu gật đầu, đôi mắt nhỏ sáng trong cố nhìn về phía xe ngựa.
Nó mới năm sáu tuổi, thân hình còn thấp bé, không chen được với những cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lập tức bị tụt lại phía sau.
Lan Thanh ho nhẹ một tiếng, vốn định tiến tới bế Đại Nữu lên, ôm nó sang phố đèn chơi, nào ngờ con bé lại ra sức bò tiếp, đuổi theo xe ngựa kia.
Trên nóc xe ngựa đã có người thu lại bàn đạp. Y thừa dịp mọi người đang nhìn về phía xe ngựa, khẽ đá ra một viên đá nhỏ.
Viên đá không nhẹ không nặng đánh trúng đầu gối Đại Nữu, thần sắc Lan Thanh thoáng hiện vẻ đau xót, nhìn con bé đập vào bàn đạp.
"..." Thu bàn đạp lại cũng thu them cả một đứa bé, người của Vân gia trang vuốt ve đầu con bé. "Coi như ngươi may mắn, bé con."
Đại Nữu xoa xoa đầu gối, không kêu đau, vội vàng đem cái túi to năm ngoái mở rộng ra, chờ hứng hoa.
Mười lăm tháng giêng hàng năm luôn có hoạt động đón mừng năm mới, dân chúng cũng vui vẻ không biết mệt mỏi, Đại Nữu cũng say mê hoạt động này, tuy rằng cả năm ngoái hay sáng nay đều ở bên cạnh y, nhưng từ sau năm Đại Nữu mất tích trên xe, y không tin ai nữa, chỉ tin bản thân mình, nhất định hàng năm phải đi theo xe ngựa tới cùng.
Đại Nữu thật đúng là hứng cũng chẳng bằng được người khác, ngay cả hứng hoa cũng chậm hơn người khác một bước... Y thở dài, khóe miệng nở một nụ cười yêu thương chiều chuộng, lấy chuỗi tiền đồng kiếm được ban ngày ra.
Y tháo chuỗi tiền đồng ra, nhẹ nhàng phóng một đồng đi, đánh trúng một đóa hoa nhỏ vừa đc quăng ra khiến nó chuyển hướng, rơi vào trong túi của Đại Nữu.
Đôi mắt nho nhỏ của Đại Nữu sáng lấp lánh, nhìn đóa hoa nhỏ rơi vào trong túi.
Y mỉm cười, lại thuận thế phóng ra vài đồng tiền. Những đóa hoa đầy trời rơi xuống trong túi Đại Nữu.
Các cô nương khác trên xe vừa đố kỵ vừa tức giận, đệ tử Vân gia trang đứng bảo vệ an toàn cho các cô nương liếc nhìn về phía y một cái rồi quyết định làm như không thấy gì.
Đã có người phí tiền để lấy lòng một đứa bé, vậy, hắn cũng ngại ra cản.
Xe ngựa đi vòng quanh thành một vòng, dừng ở trước phố đèn. Các cô nương lớn hơn đồng loạt xuống xe, Đại Nữu ngốc đang muốn đi xuống, đệ tử Vân gia trang bèn nói: "Bé con, để ta bế cháu xuống."
"Đa tạ, con gái ta, để ta bế xuống." Lan Thanh lập tức tiến tới bế thân hình mềm mại nhỏ bé của Đại Nữu lên.
Đệ tử Vân gia trang cũng hơi ngạc nhiên khi thanh niên này lại có thể theo kịp tốc độ xe ngựa mà không hề mệt mỏi. Hắn suy nghĩ một chút, người thanh niên này hẳn là người giang hồ, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
"Con gái ngươi thật đáng yêu, chúc các ngươi năm mới vui vẻ." Người của Vân gia trang lén nhìn về phía sau y, không một nữ nhân, hóa ra là một người cha độc thân mang theo con gái, cũng thật khó khăn.
Lan Thanh khách khí đáp: "Đa tạ."
Chỉ đi vòng một vòng thành đã mất hơn nửa đêm, Đại Nữu cũng đã hơi mệt nhưng vẫn vội vàng mở cái túi to ra, lấy một bông hoa nhỏ thơm lừng đưa cho y.
Y mỉm cười thoải mái đón lấy: "Đại Nữu, con đưa hoa cho ta, ta rất vui... Trong túi còn mà, cho dì Kim Triêu nhé?"
Cái đầu nho nhỏ va nhẹ vào y một cái: "Dì Kim Triêu năm nay không ở đây, con lấy hoa thay dì cũng tốt mà, nhưng hoa trong túi con còn nhiều lắm, có muốn đưa cho những người khác không?" Y hỏi thử.
Đại Nữu không gật cũng không lắc, cẩn thận thu lại những đóa hoa nhỏ.
"... Nói với thúc thúc nhé?" Y mỉm cười, đợi một lúc mới phát hiện Đại Nữu đang nhìn chằm chằm vào món đồ chơi làm bằng đường bên phố, không chịu trả lời câu hỏi của y.
Hàng xóm láng giềng con bé đâu quen ai, chẳng lẽ là cậu bé nhà nào mà con bé thích? Y thật sự không nghĩ ra, mỉm cười nói: "Đi, chúng ta ra mua đồ chơi bằng đường rồi đi xem đèn hoa."
Y đi tới trước quán, vừa nói muốn mua một món đồ chơi bằng đường xong, đụng vào túi bên hông một cái, lại đột nhiên im bặt.
"Quý khách?"
Đôi mắt nho nhỏ của Đại Nữu sáng lên, đang muốn tự tay nhận lấy món đồ chơi bằng đường ngọt ngào kia.
"Á... Đại Nữu, trong túi bảo bối của con có tiền không... Ta... mượn của con được không?" Nếu y nhớ khong nhầm, Đại Nữu đem tiền lỳ xì của mình nhét hết vào trong túi bảo bối.
Đại Nữu nhìn y, lại nhìn món đồ chơi bằng đường, tức giận đập y một cái rồi lấy bao lỳ xì từ trong túi ra.
Y ôm con bé lấy mấy đồng tiền trong đó ra, mua món đồ chơi bằng đường dưới ánh mắt kỳ quái của chủ quán.
Con bé lại chỉ vào một món đồ chơi nho nhỏ khác.
Y nhướn mày, mỉm cười nói:
"Đại Nữu, khẩu vị của con cũng thật ghê gớm. Được, chủ quán, cho thêm một cái."
"Người trẻ tuổi, ngươi chiều con bé quá."
"Chẳng còn cách nào, Đại Nữu chỉ có một mà."
"Con gái ngươi không biết nói à?" Chủ quán nhiệt tình nói: "Nếu không phải trời sinh câm điếc có muốn vào miếu uống chén nước bùa không? Con của Trương Đại Đông ở phố tay đột nhiên không nói được, uống chén nước bùa lại trở lại bình thường đấy."
"Con gái ta trời sinh không nói được, cảm ơn ý tốt của ngươi." Lan Thanh mặt không đổi sắc, ôm con bé đi vào phố đèn rực rỡ sắc màu.
Đại Nữu năm sáu tuổi rồi nhưng chẳng khác gì khi hai tuổi, chỉ có thân hình lớn hơn một chút, cũng thật khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh, y nghĩ đây chắc hẳn là kế thừa sự cường tráng của Quan Trường Viễn.
Bình thường con bé hay theo y ở trong quán, lúc rảnh y sẽ dạy nó đọc sách viết chữ, nó học chậm cũng không sao, dẫu sao y vẫn luôn ở đây, từ từ dạy bảo, sớm muộn con bé cũng sẽ học được.
Đại Nữu xem ra đã quên đi thời gian chạy nạn, quên cả mấy người Quan Trường Viễn... Trẻ con hay quên, quả thật vậy, nhưng Đại Nữu vẫn luôn ghét rương quần áo.
Trong căn nhà nhỏ của hai người bọn họ không có rương quần áo, vì Đại Nữu mà nhìn thấy nó sẽ rất tức giận nhìn chằm chằm vào y không rời, như đang nhớ lại cái gì đó... Nhưng con bé muốn nhìn thì cứ nhìn, chỉ cần Đại Nữu không phải không nhìn y, y đều không để ý.
Món đồ chơi làm bằng đường đưa tới trước mặt y, y sửng sốt, Đại Nữu lấy thêm một cái khác là để cho y hay sao?
Y không kiềm được nở một nụ cười vui vẻ nói: "Đại Nữu đã mời ta đương nhiên phải nhận rồi." Y cẩn thận buông con bé xuống, dắt nó đi trên con đường dài treo đèn đó. Con bé không phải đứa trẻ hoạt bát hiếu động, cũng hơi sợ người lạ, cứ đi sát bên cạnh y không chịu rời xa.
Theo bên cạnh y, y lại cảm thấy càng tốt, không hề cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ của mình.
Ánh mắt y tùy ý đảo qua đám người, đột nhiên ngưng lại, mặt không đổi sắc kéo Đại Nữu nấp vào trong bóng tối. Trong thành này có chủ nhân thứ ba của Vân gia trang nên cũng thấy an toàn hơn đôi chút, nhưng người giang hồ luôn luôn mang theo phiền toái.
Y thấy cái gì? Thấy kẻ trong giang hồ từng tin theo tin đồn của gia chủ Lan gia, đè y ra mặt đất muốn làm gì thì làm.
Con ngươi đen kịt không chút ánh sáng, đuổi theo kẻ đó, bất tri bất giác, mây đen tầng tầng lớp lớp bao phủ đáy lòng.
Phượng Cầu Hoàng của y đã sớm giải, bóp chết kẻ đó cũng chẳng khác nào giết một con kiến.
Chỉ cần y muốn, kẻ đó không thể sống tới ngày mai.
Con ngươi đen nhánh của Lan Thanh nhìn chằm chằm vào người đó, lại liếc nhìn sang tam công tử của Vân gia trang ở chỗ khác. Tam công tử kia như đang lơ đãng ngắm đèn hoa.
Chỉ sợ ngắm đèn hoa là giả, sợ y lén giết người trút hận mới là thật? Những lời đồn đại gièm pha về Yêu Thần Lan Thanh trong giang hồ đều được Vân gia trang ghi lại, tất nhiên biết rõ tất cả những chuyện y cảm thấy thẹn thùng.
Chỉ cần y ra tay, Vân gia trang sẽ có lý do cướp Đại Nữu đi.
Hàng mi đen ẩn đi sát ý sắc bén, Lan Thanh cúi đầu nhìn về phía Đại Nữu.
Đại Nữu rõ ràng muốn tới ngắm đèn hoa, nhưng y không đi, con bé cũng không đi. Hôm nay con bé vẫn như năm đó, đỏ rực như một bao lì xì, mái tóc đen mềm mại thắt thành búi nhỏ, cái này cũng là nhờ đại thẩm hàng xóm giúp đỡ.
Dẫu thế nào y cũng vẫn thấy Đại Nữu ngốc của y là cô bé đáng yêu nhất trên đời này.
"Đại Nữu, chúng ta không xem đèn hoa, về nhà sớm được không?"
Con bé nhìn y, lại quay sang phía đèn hoa nhìn một cái, cuối cùng ngậm món đồ chơi bằng đường kia gật đầu một cái. Cảm giác ấm áp khác thường chảy qua trong lòng y. Y yêu cầu lấy lệ thôi, chỉ cần chỉ cần trong lòng Đại Nữu y quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì, vậy y sẽ vô cùng vui sướng. Y khong nhịn được ôm lấy thân hình nho nhỏ ấm áp ấy, hôn lên khuôn mặt đó:
"Đại Nữu thật ngoan."
Y đi về phía ngược lại, rẽ vào đường tắt, không quay đầu lại. Khi y trở lại trong nhà, khóa cửa xong, quay đầu lại, đã thấy Đại Nữu chủ động trèo lên giường.
Y mỉm cười cởi giày cho con bé, gạt cánh hoa dính trên người nó đi rồi không kìm được cười nói.
"Đại Nữu thơm quá, không được không được, đồ chơi bằng đường không bỏ vào túi được, mai ta lại mua cho con ăn." Y thay con bé thu lại món đồ chơi bằng đường, mang bàn chải đánh răng tới chấm thuốc, mỉm cười nói: "Đại Nữu ngoan, mở miệng ra nào."
Đại Nữu vừa thấy cái bàn chải đánh răng ngày nào cũng phải đối mặt, bèn quay đầu định ngủ luôn.
"Đại Nữu học cho tốt, sáng mai lại có kẹo đường cho con ăn mà." Y dỗ dành, lấy một viên kẹo đường nhỏ ra.
Đại Nữu nhìn viên kẹo rồi lại bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không tình nguyện đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Lan Thanh, học cách đánh răng.
Lan Thanh nén cười. Mai Đại Nữu ăn viên kẹo hàm hương có thể khiến miệng lưỡi tỏa mùi thơm này xong, không biết có giận hay không?
Đại Nữu trước giờ chưa từng đau răng, cũng có thể coi là công của y. Y xuất thân Lan gia, cực kỳ chú trọng tới vẻ bề ngoài, hàm răng trắng, miệng tỏa mùi thơm, đây là yêu cầu cơ bản.
Đại Nữu còn nhỏ, răng cũng nhỏ nhỏ trắng trắng, khi mỉm cười hẳn cực kỳ đáng yêu, đáng tiếc là y chưa bao giờ thấy Đại Nữu cười lớn.
Khuôn mặt nhỏ bé của Đại Nữu hơi nhăn lại, Lan Thanh mỉm cười thu dọn xong cũng tự leo lên giường. Lúc bình thường y mặc áo ngủ, nhưng hôm nay y bỏ áo khoác ra, đắp chăn cho con bé.
Đại Nữu dẫu sao cũng vẫn còn nhỏ, không thức khuya được, đôi mắt nho nhỏ đã nửa nhắm nửa mở, hàng mi tinh tế rung rung như ráng thanh tỉnh lại đôi chút.
"Bé ngoan, ngủ đi, sáng mai phố đèn còn chưa dọn, ta sẽ mang con tới xem." Y ôn nhu nói, ôm lấy Đại Nữu ấm áp.
Cửa khóa rồi, y sẽ không đi, cởi áo khoác vậy sẽ không lập tức lao ra được. Giờ y muốn giết một người rất dễ, nhưng, một khi y giết người, y với Đại Nữu sẽ chẳng còn tương lai nữa.
Cuộc sống hiện giờ là ước nguyện của y, khiến y luyến tiếc không thể buông tay. Cho nên, y tình nguyện buông bỏ quá khứ xấu xa đó. Nực cười thay, Vân gia trang lại ra sức bảo vệ loại bình an này. Không hỏi nguyên do sự việc, chỉ cần không xảy ra chuyện chết người là được, loại giang hồ dơ bẩn đó y đã sớm nhìn thấu.
Y nhắm mắt lại, năm ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, mu bàn tay nổi gân xanh lên. Hạt Tử Trương Lâm chết đi, Vân gia trang biết quá khứ của y, sẽ nghi ngờ y đầu tiên, y tuyệt đối không thể xuống tay... Y theo bản năng nghĩ tới mười tám thủ pháp lăng trì. Đột nhiên, dưới bụng bị một cái đá nhẹ, y lập tức mở mắt, Đại Nữu đau quá nên dùng chân đá y.
Y vội vàng buông tay: "Đại Nữu, thúc thúc không cố ý mà, thúc thúc không cố ý làm tay con đau..."
Con bé tức giận, lại đánh lên người y.
"Được được, con muốn đánh thúc thì cứ đánh.. Không muốn đánh thúc thúc à?" Bé gấu trắng trèo qua người y, đi tới bên cạnh giường. Đại Nữu vốn thẳng thắn, nếu trước khi ngủ giận y vậy nhất định sẽ cố chấp quay lưng về phía y ngủ.
Y ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, nếu không nó sẽ lăn xuống đất mất.
"Đại Nữu, con muốn quay đầu ra ngoài ngủ à... Được rồi, hôm nay thôi đó." Y cười nhẹ, vỗ về tấm lưng đang quay về phía mình.
Giờ muốn ra ngoài giết người... trước tiên phải di bé gấu trắng bên cạnh giường này ra chỗ khác mới được, nếu ngay cả nhất thời xúc động giết người cũng phiền toái như vậy, thôi thì quên đi, để cho người của Vân gia trang chờ không một đêm đi.
Y nghĩ, tốn tâm tư xem xem nên nuôi dạy Đại Nữu ra sao còn thực tế hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.