Chương 12
Vũ Hồng
20/01/2014
Sau khi Công Tôn Chỉ đi khỏi, Đại Nữu khẽ dụi dụi đôi mắt nhỏ,
cẩn thận đứng dậy, lúc lắc lúc lắc đi qua y, sang bên cạnh giường. Nó đang định
chuyên tâm nhìn Lan Thanh, lại phát hiện Lan Thanh đã tỉnh lại.
Lan Thanh vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào hai má còn hơi xanh tím của con bé, hỏi:
"Đại Nữu, còn đau không?" Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn khó nghe.
Đại Nữu nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu nghịch túi của mình.
Y muốn ôm con bé vào lòng, nhưng toàn thân thật quá yếu ớt. Vết bầm tím trên mặt Đại Nữu đã tiêu tan không ít, chứng tỏ đã qua mấy ngày song y vẫn còn rất yếu, có thể thấy mất máu quá nặng.
Y mỉm cười xoa xoa đầu con bé, nói:
"Kết quả là thù nhà của con rốt cuộc vẫn do Vân gia trang trả giúp... Đại Nữu, ta... ta..." Lan Thanh do dự một lát, câu nói "Sau này con nên theo Công Tôn Chỉ học y" ra tới cửa miệng nhưng mãi vẫn không thành lời.
Y nghĩ, chờ một thời gian nữa đi, giờ y quá suy nhược cho nên nói năng không được đầy đủ, chẳng bằng chờ y bình phục rồi mới từ biệt Đại Nữu.
Đại Nữu tìm được một thứ gì đó trong túi, lấy ra đưa tới trước mặt y.
Y ngẩn ra, nhìn cây trâm ngọc bích.
Trên trâm không có máu, chứng tỏ có người đã cẩn thận lau khô nó.
Đại Nữu thấy y không nhận lấy, đôi nhân nho nhỏ nhích nhích về phía trước, đôi tay be bé cũng dịch dịch tới.
Y rốt cuộc cũng nhận lấy, cười khẽ nói:
"Đại Nữu ngoan lắm, còn biết thay thúc thúc thu lại cây trâm." Định vuốt ve khuôn mặt con bé, lại thấy nó tiếp tục cúi đầu lục túi.
Con bé muốn lấy gì từ trong túi ra? Cái túi này hẳn là do Lý Kim Triêu mua cho con bé, để con bé để mấy thứ đồ lặt vặt mà mình thích. Trẻ con luôn thích lấp đầy cái gì đó, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lý Kim Triêu trước đây từng nói vậy. Y quả thực không biết, thậm chí ngay cả chuyện Đại Nữu thích ăn mỳ y cũng không phát hiện, y vốn không thể nào làm một người cha tốt được.
Thật ra, làm cha con bé được hay không, y cũng không để ý, y chỉ mong Đại Nữu ở bên cạnh y. Chỉ cần Đại Nữu ở bên y, y có thể trả nhân tình còn thiếu cho Trường Viễn huynh, cả đời cũng được, dẫu sao cũng có thể trả hết...
Bàn tay nho nhỏ của Đại Nữu mở ra trước mắt y.
Lan Thanh tròn mắt.
Đó là một đóa hoa nho nhỏ màu trắng, đóa hoa đã sớm tàn chỉ còn lưa thưa vài cánh hoa, song Đại Nữu vẫn rất cẩn thận trải phẳng nó ra, rồi đưa cho y.
Đóa hoa nhỏ bé như vậy rất bình thường. Những nơi hoang dại có, vườn hoa cũng có, đêm mười lăm tháng giêng đó, cũng có.
"...Nhận được hoa năm nay, nghĩ tới mọi việc như ý, vận may tới... Đại Nữu, đây là con để riêng tặng cho thúc thúc sao..." Y khẽ lẩm bẩm.
Đại Nữu không gật đầu, đôi mắt nho nhỏ vẫn nhìn y.
Y cẩn thận tiếp lấy, ánh mắt có phần mơ hồ. "Đại Nữu... Con không ghét thúc thúc sao?"
Y dùng hết sức lực để dựng người ngồi dậy, lại dùng sức ôm Đại Nữu đang hơi kháng cự vào trong lòng.
Y có thể cho rằng thật ra Đại Nữu không căm ghét y hay không? Có thể cho rằng Đại Nữu không nhớ rõ buổi đêm tanh máu đó không, con bé vẫn cho rằng y là Lan thúc thúc của nó, là Lan thúc thúc mười phần thân thiện với nó ở Quan gia?
Là y không muốn thừa nhận, y muốn Đại Nữu ở lại bên y, không phải muốn trả lại nhân tình cho Quan gia, mà là... mà là... y muốn có một người ở bên y, bất kể y là ai, bất kể y từng làm chuyện gì!
Người đó sẽ không mang theo mục đích gì. Trong mắt y, ai ai cũng mang theo mục đích tiếp cận y, chỉ có Đại Nữu, đứa nhỏ đơn thuần như tờ giấy trắng mới khiến y yên tâm.
Trúng Phượng Cầu Hoàng cũng được, tương lai công lực khôi phục cũng tốt, y muốn mình chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy người khiến y an tâm, muốn có người có thể quăng đi sự ích kỷ của y, một người hết lòng yêu thương.
Luôn không có ai như vậy... Luôn không có ai như vậy... Y vẫn cứ cô đọc, nhấm nháp tư vị không ai bầu bạn, cho dù Quan Trường Viễn đối đãi với y như huynh đệ, song đối với y, Quan Trường Viễn luôn luôn là loại người khác y, là người lạ trong thế giới khác y.
"...Thật kỳ lạ, Đại Nữu, rõ ràng người nhà họ Lan chỉ nên vì lợi lích bản thân, Vân gia trang đồng ý lo cho con, mặc dù thúc thúc không muốn song cũng vui vì vậy..." Y vùi vào bờ vai nho nhỏ của Đại Nữu, hốc mắt y nóng dần lên.
Thứ tâm tình lạ lẫm này thật khó chịu, dĩ vãng y chỉ vui sướng vì mình, đã lúc nào từng cao hứng thay cho người khác? Y biết Đại Nữu đi theo Vân gia trang mới có lợi cho tương lai của con bé, nhưng mà... nhưng mà...
"Mỳ đến đây, mỳ đến đây!" Lý Kim Triêu lấy đầu vai đẩy cửa vào, hai tay đang cầm bát mỳ, vừa vặn thấy Lan Thanh đang quay lưng về phía mình, còn Đại Nữu bị y ôm chặt lấy, hai hàng lông mi nhíu lại, cái miệng nho nhỏ cong xuống. Nàng vốn định kêu: Lan Thanh, ngươi ôm chặt quá rồi...
Nhưng, nàng ngưng lại, đặt bát mỳ lên bàn, làm như không thấy Lan Thanh ra vẻ tự nhiên xoay người, đầu vai Đại Nữu đã ướt đẫm. Nàng nhăn nhăn mặt, làm bộ lơ đãng nói:
"Đại Nữu à, nếu có thể, mong cháu ở thể ở lại."
Lan Thanh hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Ta cũng đang có ý này, Đại Nữu đành nhờ..."
Lý Kim Triêu lại nói tiếp:
"Vừa rồi lúc ta về có gặp ông chủ quán ngay bên cạnh, hắn đang bàn chuyện bán quán với người ta, cái này... Dẫu sao Đại Nữu cũng thích ăn mỳ, ngươi có muốn làm thay ở quán đó không? Không biết nấu mỳ cũng đừng lo, ta sẽ tìm đầu bếp trong quán rượu tới dạy ngươi, sao nào?"
Lan Thanh tròn mắt nhìn nàng.
Lý Kim Triêu kéo mạnh Đại Nữu ra khỏi lòng y, Đại Nữu cũng như chạy nạn, tay chân ôm chặt lấy nàng.
Nàng vỗ vỗ lên đầu Đại Nữu, miệng nói:
"Cho dù ngươi định phiêu bạt giang hồ cũng phải đợi Đại Nữu lớn thêm một chút chứ. Trước đó dẫu sao cũng phải kiếm ăn, nếu sống ở đâu cũng được vậy chẳng bằng đến đây, giúp đỡ lẫn nhau. Sao nào?"
Đúng vậy, y từng nghĩ, nếu sống cùng Đại Nữu, vậy tìm một nơi yên bình sống qua ngày, nhưng...
Chi tiết còn chưa nghĩ tới, huống chi Vân gia trang... Chủ nhân thứ ba Lý Kim Triêu hoàn toàn không biết tính toán đuổi y đi của Phó Xuân Lâm?
Ánh mắt y lại chuyển sang Lý Kim Triêu đang cho Đại Nữu ăn. Đại Nữu hiện giờ ngay cả thìa cũng chẳng dùng tốt, khi quá đói, không có người cho con bé ăn, con bé sẽ dùng tay bốc thẳng lên, nếu có thời gian dạy dỗ con bé, Đại Nữu của y chưa chắc đã kém hơn những đứa trẻ khác...
Công Tôn Chỉ cho rằng y tuổi trẻ bốc đồng, cho dù thế nào cũng chẳng thể sống nổi cuộc sống của dân chúng bình thường.
Phó Lâm Xuân nhận định y không thể thoát khỏi thân phận người nhà họ Lan, cho dù ẩn nhẫn thế nào thì dòng máu ác của Lan gia vẫn chảy trong y, sớm hay muộn Đại Nữu cũng sẽ bị liên lụy vì y.
Nhưng, không ai hiểu được nội tâm của y, dẫu y còn trẻ nhưng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện giang hồ đáng ghê tởm, có thể sống một cuộc sống yên tĩnh với Đại Nữu, y cầu còn chẳng được.
Y cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ mình nắm chặt không rời.
"Lan Thanh?"
Vân gia trang có thể dung hợp giang hồ với cuộc sống bình thường, nhất định y cũng có thể làm được. Có lẽ y không thể lập tức thoát khỏi, song thời gian trôi qua, nhất định y có thể cùng Đại Nữu trở thành dân chúng bình thường, thuận lợi sống một cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Huống chi, y có chủ nhân thứ ba của Vân gia trang giúp đỡ, cho dù Phó Xuân Lâm muốn đuổi y đi cũng phải lo lắng xem có thể tạo thành xung đột nội bộ không; trong thành này có Vân gia trang, Đại Nữu cũng được bảo đảm thêm kha khá... Y suy nghĩ một lát, nhìn về phía Đại Nữu.
Đại Nữu đang dựa vào Lý Kim Triêu, đôi mắt nho nhỏ lướt qua vai nàng nhìn y.
Y rốt cuộc vẫn lựa chọn tư lợi cho bản thân, hạ giọng nói:
"Được, ta sẽ tới làm ở quán đó, sau này mong ngươi chiếu cố nhiều hơn tới hai cha con chúng ta."
Lan Thanh vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào hai má còn hơi xanh tím của con bé, hỏi:
"Đại Nữu, còn đau không?" Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn khó nghe.
Đại Nữu nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu nghịch túi của mình.
Y muốn ôm con bé vào lòng, nhưng toàn thân thật quá yếu ớt. Vết bầm tím trên mặt Đại Nữu đã tiêu tan không ít, chứng tỏ đã qua mấy ngày song y vẫn còn rất yếu, có thể thấy mất máu quá nặng.
Y mỉm cười xoa xoa đầu con bé, nói:
"Kết quả là thù nhà của con rốt cuộc vẫn do Vân gia trang trả giúp... Đại Nữu, ta... ta..." Lan Thanh do dự một lát, câu nói "Sau này con nên theo Công Tôn Chỉ học y" ra tới cửa miệng nhưng mãi vẫn không thành lời.
Y nghĩ, chờ một thời gian nữa đi, giờ y quá suy nhược cho nên nói năng không được đầy đủ, chẳng bằng chờ y bình phục rồi mới từ biệt Đại Nữu.
Đại Nữu tìm được một thứ gì đó trong túi, lấy ra đưa tới trước mặt y.
Y ngẩn ra, nhìn cây trâm ngọc bích.
Trên trâm không có máu, chứng tỏ có người đã cẩn thận lau khô nó.
Đại Nữu thấy y không nhận lấy, đôi nhân nho nhỏ nhích nhích về phía trước, đôi tay be bé cũng dịch dịch tới.
Y rốt cuộc cũng nhận lấy, cười khẽ nói:
"Đại Nữu ngoan lắm, còn biết thay thúc thúc thu lại cây trâm." Định vuốt ve khuôn mặt con bé, lại thấy nó tiếp tục cúi đầu lục túi.
Con bé muốn lấy gì từ trong túi ra? Cái túi này hẳn là do Lý Kim Triêu mua cho con bé, để con bé để mấy thứ đồ lặt vặt mà mình thích. Trẻ con luôn thích lấp đầy cái gì đó, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lý Kim Triêu trước đây từng nói vậy. Y quả thực không biết, thậm chí ngay cả chuyện Đại Nữu thích ăn mỳ y cũng không phát hiện, y vốn không thể nào làm một người cha tốt được.
Thật ra, làm cha con bé được hay không, y cũng không để ý, y chỉ mong Đại Nữu ở bên cạnh y. Chỉ cần Đại Nữu ở bên y, y có thể trả nhân tình còn thiếu cho Trường Viễn huynh, cả đời cũng được, dẫu sao cũng có thể trả hết...
Bàn tay nho nhỏ của Đại Nữu mở ra trước mắt y.
Lan Thanh tròn mắt.
Đó là một đóa hoa nho nhỏ màu trắng, đóa hoa đã sớm tàn chỉ còn lưa thưa vài cánh hoa, song Đại Nữu vẫn rất cẩn thận trải phẳng nó ra, rồi đưa cho y.
Đóa hoa nhỏ bé như vậy rất bình thường. Những nơi hoang dại có, vườn hoa cũng có, đêm mười lăm tháng giêng đó, cũng có.
"...Nhận được hoa năm nay, nghĩ tới mọi việc như ý, vận may tới... Đại Nữu, đây là con để riêng tặng cho thúc thúc sao..." Y khẽ lẩm bẩm.
Đại Nữu không gật đầu, đôi mắt nho nhỏ vẫn nhìn y.
Y cẩn thận tiếp lấy, ánh mắt có phần mơ hồ. "Đại Nữu... Con không ghét thúc thúc sao?"
Y dùng hết sức lực để dựng người ngồi dậy, lại dùng sức ôm Đại Nữu đang hơi kháng cự vào trong lòng.
Y có thể cho rằng thật ra Đại Nữu không căm ghét y hay không? Có thể cho rằng Đại Nữu không nhớ rõ buổi đêm tanh máu đó không, con bé vẫn cho rằng y là Lan thúc thúc của nó, là Lan thúc thúc mười phần thân thiện với nó ở Quan gia?
Là y không muốn thừa nhận, y muốn Đại Nữu ở lại bên y, không phải muốn trả lại nhân tình cho Quan gia, mà là... mà là... y muốn có một người ở bên y, bất kể y là ai, bất kể y từng làm chuyện gì!
Người đó sẽ không mang theo mục đích gì. Trong mắt y, ai ai cũng mang theo mục đích tiếp cận y, chỉ có Đại Nữu, đứa nhỏ đơn thuần như tờ giấy trắng mới khiến y yên tâm.
Trúng Phượng Cầu Hoàng cũng được, tương lai công lực khôi phục cũng tốt, y muốn mình chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy người khiến y an tâm, muốn có người có thể quăng đi sự ích kỷ của y, một người hết lòng yêu thương.
Luôn không có ai như vậy... Luôn không có ai như vậy... Y vẫn cứ cô đọc, nhấm nháp tư vị không ai bầu bạn, cho dù Quan Trường Viễn đối đãi với y như huynh đệ, song đối với y, Quan Trường Viễn luôn luôn là loại người khác y, là người lạ trong thế giới khác y.
"...Thật kỳ lạ, Đại Nữu, rõ ràng người nhà họ Lan chỉ nên vì lợi lích bản thân, Vân gia trang đồng ý lo cho con, mặc dù thúc thúc không muốn song cũng vui vì vậy..." Y vùi vào bờ vai nho nhỏ của Đại Nữu, hốc mắt y nóng dần lên.
Thứ tâm tình lạ lẫm này thật khó chịu, dĩ vãng y chỉ vui sướng vì mình, đã lúc nào từng cao hứng thay cho người khác? Y biết Đại Nữu đi theo Vân gia trang mới có lợi cho tương lai của con bé, nhưng mà... nhưng mà...
"Mỳ đến đây, mỳ đến đây!" Lý Kim Triêu lấy đầu vai đẩy cửa vào, hai tay đang cầm bát mỳ, vừa vặn thấy Lan Thanh đang quay lưng về phía mình, còn Đại Nữu bị y ôm chặt lấy, hai hàng lông mi nhíu lại, cái miệng nho nhỏ cong xuống. Nàng vốn định kêu: Lan Thanh, ngươi ôm chặt quá rồi...
Nhưng, nàng ngưng lại, đặt bát mỳ lên bàn, làm như không thấy Lan Thanh ra vẻ tự nhiên xoay người, đầu vai Đại Nữu đã ướt đẫm. Nàng nhăn nhăn mặt, làm bộ lơ đãng nói:
"Đại Nữu à, nếu có thể, mong cháu ở thể ở lại."
Lan Thanh hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Ta cũng đang có ý này, Đại Nữu đành nhờ..."
Lý Kim Triêu lại nói tiếp:
"Vừa rồi lúc ta về có gặp ông chủ quán ngay bên cạnh, hắn đang bàn chuyện bán quán với người ta, cái này... Dẫu sao Đại Nữu cũng thích ăn mỳ, ngươi có muốn làm thay ở quán đó không? Không biết nấu mỳ cũng đừng lo, ta sẽ tìm đầu bếp trong quán rượu tới dạy ngươi, sao nào?"
Lan Thanh tròn mắt nhìn nàng.
Lý Kim Triêu kéo mạnh Đại Nữu ra khỏi lòng y, Đại Nữu cũng như chạy nạn, tay chân ôm chặt lấy nàng.
Nàng vỗ vỗ lên đầu Đại Nữu, miệng nói:
"Cho dù ngươi định phiêu bạt giang hồ cũng phải đợi Đại Nữu lớn thêm một chút chứ. Trước đó dẫu sao cũng phải kiếm ăn, nếu sống ở đâu cũng được vậy chẳng bằng đến đây, giúp đỡ lẫn nhau. Sao nào?"
Đúng vậy, y từng nghĩ, nếu sống cùng Đại Nữu, vậy tìm một nơi yên bình sống qua ngày, nhưng...
Chi tiết còn chưa nghĩ tới, huống chi Vân gia trang... Chủ nhân thứ ba Lý Kim Triêu hoàn toàn không biết tính toán đuổi y đi của Phó Xuân Lâm?
Ánh mắt y lại chuyển sang Lý Kim Triêu đang cho Đại Nữu ăn. Đại Nữu hiện giờ ngay cả thìa cũng chẳng dùng tốt, khi quá đói, không có người cho con bé ăn, con bé sẽ dùng tay bốc thẳng lên, nếu có thời gian dạy dỗ con bé, Đại Nữu của y chưa chắc đã kém hơn những đứa trẻ khác...
Công Tôn Chỉ cho rằng y tuổi trẻ bốc đồng, cho dù thế nào cũng chẳng thể sống nổi cuộc sống của dân chúng bình thường.
Phó Lâm Xuân nhận định y không thể thoát khỏi thân phận người nhà họ Lan, cho dù ẩn nhẫn thế nào thì dòng máu ác của Lan gia vẫn chảy trong y, sớm hay muộn Đại Nữu cũng sẽ bị liên lụy vì y.
Nhưng, không ai hiểu được nội tâm của y, dẫu y còn trẻ nhưng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện giang hồ đáng ghê tởm, có thể sống một cuộc sống yên tĩnh với Đại Nữu, y cầu còn chẳng được.
Y cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ mình nắm chặt không rời.
"Lan Thanh?"
Vân gia trang có thể dung hợp giang hồ với cuộc sống bình thường, nhất định y cũng có thể làm được. Có lẽ y không thể lập tức thoát khỏi, song thời gian trôi qua, nhất định y có thể cùng Đại Nữu trở thành dân chúng bình thường, thuận lợi sống một cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Huống chi, y có chủ nhân thứ ba của Vân gia trang giúp đỡ, cho dù Phó Xuân Lâm muốn đuổi y đi cũng phải lo lắng xem có thể tạo thành xung đột nội bộ không; trong thành này có Vân gia trang, Đại Nữu cũng được bảo đảm thêm kha khá... Y suy nghĩ một lát, nhìn về phía Đại Nữu.
Đại Nữu đang dựa vào Lý Kim Triêu, đôi mắt nho nhỏ lướt qua vai nàng nhìn y.
Y rốt cuộc vẫn lựa chọn tư lợi cho bản thân, hạ giọng nói:
"Được, ta sẽ tới làm ở quán đó, sau này mong ngươi chiếu cố nhiều hơn tới hai cha con chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.