Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 17

pf2912

22/07/2017



CHAP 16

Đã ở nhà anh, cô cũng phải làm quen với nếp sống mới, có quy củ hơn chứ Ko như ở nhà. Anh dậy rất sớm, vậy nên nó cũng phải dậy sớm để ăn sáng rồi đến trường cùng anh, anh cũng quy định luôn giờ ăn tối nữa… Cái gì cũng có luật hết, mệt à..

-Linh. Dạo này tôi để ý mắt em hay nheo , đi vào thay hquần áo tới bệnh viện.-Anh vừa đi ra uống nước, thấy cô xem TV mà mắt nheo hết cả lại…

-Thầy ơi… em Ko có muốn vào bệnh viện, Ko vào bệnh viện đâuuuu..-Cô chạy tới kéo áo anh, cô sợ bệnh viện, cái gì ở bệnh viện cũng rất sợ.

-Phải đến để kiểm tra mắt rồi cắt kính với mua thuốc nữa. Ko nói nhiều, nhanh lên. Xong dẫn em đi ăn chè…-Anh dụ dỗ cô, dù sao bây giờ cũng là 2h chiều, anh muốn đi đâu đó.

-Ko đi, Ko đi đâuuuu-Cô chạy vèo vào phòng, chốt cửa lại.

-1 là đi, 2 là ăn đòn, em chọn cái nào?-Anh đứng ngoài cửa nói.

-Ép người quá đáng, ác quỷ, biến thái, điên, thần kinh, lên cơn,…..-Cô vừa thấy quần áo vừa lầm bầm lầm bầm

-Tôi nghe hết đó..-Anh đứng dựa vào cửa, đợi cô, tình cờ nghe được..

-Tai chó hả? Thính vậy??

-Em nói lại xem??

-Ko dám…

“Cạch”

-Xong rồi.

-Ờ. Đợi tôi chút..-Anh bay vào phòng thay quần áo rồi ra kéo cô đi đến bệnh viện..

Bệnh viện D

-Về em đi cắt kính cho bạn, mua thuốc, cứ đưa họ đơn thuốc với sổ khám bệnh là họ biết.

-Vâng, cảm ơn bác sĩ.-Anh nói, quay sang lườm cô 1 cái.

-Cảm ơn bác sĩ.-Cô nhận được cái lườm sắc lẻm của anh, liền ngoan ngoãn cúi đầu.

Đi mua thuốc và cắt kính xong, anh dẫn cô đi ăn chè đúng như lời hứa.

Ngày đẹp trời nọ

-Linh, em Ko uống thuốc hả? Sao lọ thuốc còn nguyên thế này??

-Em có uống mà…



-Còn dám nói dối??-Cốc đầu cô 1 cái, anh cầm lọ thuốc lắc lắc.

-Từ nay tôi để thuốc vào hộp chia theo từng ngày, về tôi kiểm tra, em mà Ko uống là chết với tôi.-Lại hăm dọa,rồi lấy hộp đựng thuốc để vào đó mỗi ngăn 1 viên thuốc.

-Đi học mang bình nước đi uống nghe Ko?

-Dạ..-Mặt cô phụng phịu, thuốc này mùi ghê muốn chết, ai uống cho nổi.

Mấy ngày đầu cô bịt mũi bịt mồm vào cố gắng uống, anh kiểm tra cũng khá hài lòng. Mấy hôm sau anh bận việc, Ko kiểm tra được , vả lại anh cũng tin cô sẽ Ko dám trái lời anh.

Thấy anh Ko kiểm tra, cô cũng chủ quan, thuốc cứ bỏ đấy, Ko uống viên nào, vứt luôn hộp thuốc trên bàn học.

Tối đó, anh vào phòng cô định dặn cô mai tối anh Ko ăn ở nhà.

“Cạch”

-Linh, mai tôi bận, em ăn tối ở nhà hay ăn ở ngoài. Nếu ăn ngoài tôi cho tiền..-Anh bước đến bằng học.

-Em nấu mì ăn cũng được.-Cô chăm chưa làm bài tập anh cho, Ko để ý anh đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào hộp thuốc.

-Linh, em Ko uống thuốc hả?-Anh mở hộp thuốc, thấy còn nguyên, từ hôm anh kiểm tra thì vẫn công vậy.

-Em..em…-Run run sợ sợ, 2 ngón tay cô chọc chọc vào nhau.

-Em cuối cùng là chưa bao giờ để lời tôi vào đầu. Tôi mất niềm tin đã đặt vào em, thật đáng thất vọng.-Nói rồi anh để hộp thuốc lên bàn và bỏ về phòng. Cô bần thần ngồi đó, anh vừa nói mất niềm tin ở cô sao? Thất vọng về cô sao? Tại sao lần này anh Ko phạt cô…? Có phải anh chán ghét cô luôn rồi Ko? Chỉ là mấy viên thuốc thôii mà.. Cô buồn bã nghĩ…

Anh bên phòng cứ đợi cô sang nhận tội, nhận phạt, thất vọng lại chồng thêm thất vọng. Anh chỉ định nói vậy rồi phạt cô vài thước rồi bỏ qua cho cô, lại cho cô ngủ ở phòng mình như mọi hôm.. Nhưng rút cục là tối nay anh lại ngủ 1 mình rồi.. Lại lo cô ngủ 1 mình sẽ sợ mà Ko ngủ được.

Cô nghĩ chắc anh chỉ nói vậy thôii, mai sẽ sang tạ tội với anh. Bây giờ đã muộn rồi, mai cô còn đi học, anh còn đi làm. Cô Ko nghĩ anh sẽ đợi cô sang… Cứ thế nằm xuống cố gắng kìm nén nỗi sợ mà ngủ.

Sáng hôm sau, cô dậy anh đã đi khỏi nhà, Ko để lại lời nhắn gì. Mọi khi anh vẫn để lại lời nhắn mà.. chắc anh bận quá quên mất..Thật ra do anh giận nên cố tình đó.. để cô sợ mà cuối cùng với vẫn với lo với nghĩ vậy.

Tối đó, cô ăn uống dọn dẹp xong rồi tự giác sang phòng anh quỳ , nhưng dầu gối tê rần, đỏ bầm rồi anh vẫn chưa về. Mãi lâu sau, anh mới về, thấy cô quỳ như vậy cũng hài lòng, ít ra cũng biết sai và hối lỗi.

-Đứng lên, quỳ bao lâu rồi?-Vào phòng, sắn tay áo sơ mi lên 1 chút rồi ra chỗ cô. Cô phải bán vào tường, cố gắng lắm mới đứng dậy được, đứng dậy lại ngã xuống sàn. Anh thấy vậy rất đau lòng, chạy ra đỡ cô rồi dìu cô ra giường ngồi.

-Đầu gối này, em quỳ bao lâu rồi hả?-Anh vì lo cho cô mà hơi lớn tiếng, làm cô hơi sợ, rụt rè lên tiếng.

-Từ lúc 7h30′..

-2h30′ hả? Em đừng có hành bản thân vậy chứ??-ruột gan phèo phổi anh quặn thắt, sao lại quỳ lâu vậy? Cô Ko sót bản thân thì anh sót đó… Tay xoa xoa đầu gối cho cô, đỏ bầm hết cả rồi.

Thấy anh lo cho mình cô hơi vui vui, quỳ như vật được anh xoa cho cũng được☺️

-Em như thế này bố em mà biết được là chết tôi rồi…-Hơi thất vọng, hoá ra vì bố cô Ko phải vì cô sao?



-Là em sai, em Ko nên bỏ uống thuốc.-Cô lí nhí nhận lỗi.

-Tối qua tôi cứ đợi em sang nhận lỗi, tôi chỉ cần em sang nhận lỗi tối qua sẽ phạt em nhẹ rồi tha, nhưng để đến hôm nay thì chuyện Ko như vậy được.-Anh cười nhạt. Cô sợ rồi nha… phạt nhẹ của anh là gì chứ? Đánh cho cô bầm mông của anh là phạt nhẹ đó.

-Xoè tay ra.-Anh vốn Ko muốn cô nằm sấp, đầu gối đang đau, cứ để cô ngồi yên vậy được rồi. Lấy thước dẻo trong ngăn bàn, cái này anh được học sinh nữ tặng. Lần đó mượn học sinh cái thước kẻ để làm việc chút, cô học trò lại tặng anh luôn. Đẹp trai cũng tốt

-Thầy.. cái này đánh đau..-Cô xoa xoa tay, thầm than khổ.

-1….2…..-Cô liền xoè tay ra.

“CHAT”-1 con lươn đỏ thẫm từ từ hiện ra, tay cô bỏng rát. Nước mắt cũng bắt đầu chảy.

“CHAT”,”CHAT”,”CHAT”,”CHAT”

Anh chuyển sang tay trái, tay phải của cô đã đỏ lắm rồi chỉ sợ đánh nữa sẽ tím mất.

-5 thước nữa rồi thôii.. tay trái.

-Hic..hic..-Cô chỉ dám khóc, Ko dám xin tha. Anh phạt 5 thước mỗi tay là nhẹ rồi a~

“CHAT”,”CHAT”,”CHAT”,”CHAT”,”CHAT”- vẫn vậy, đánh đều đều, mặt Ko cảm xúc, cách 1 lúc lại hạ xuống 1 thước. Tay cô cứ định rụt lại nhưng sợ anh giận thêm, lại giữ nguyên tay. Lần này anh đánh chậm quá.. 10 thước dài như cả thế kỉ vậy…

-Nào.. xong rồi. Xoa tay cho em này… Tối cho em ngủ ở đây có chịu Ko??-Thấy cô khóc kinh quá, anh liền mở miệng dỗ dành. Cô nghe vậy gật gật đầu, lấy tay gạt nước mắt nhưng anh đã lau cho cô nước mắt. Dịu dàng xoa tay cho cô, còn thổi phù phù cho bớt đau.

-Đau lắm Ko??-Cô gật gật đầu

-Đau lắm.. hic.. lần này thầy đánh đau..-Cô nước mắt ngắn nước mắt dài, nói Ko ra câu.

-Uống thuốc là cho sức khỏe của em, chứ Ko cho tôi, phạt em là mong em nhớ, tôi từ trước đến nay phạt em, mắng em là vì bản thân em. Làm vậy tôi chat nhận được cái gì, chỉ làm em thêm sợ tôi và mệt cho bản thân tôi. Em phải tự giác chứ, đến lúc em học đại học Ko có tôi bên cạnh thì em cũng vậy à??

-Hic.. em xin lỗi..

-Lần nào em cũng xin lỗi hết, đừng xin lỗi mà hành động đi. Xin lỗi thì xin lỗi bản thân em bị em hành hạ kìa.. Tôi nói vậy, em có nghe thì nghe.-Cô gật đầu, Ko nói gì. Anh cứ xoa tay cho cô..

-Linh, viết 10 cái bản kiểm điểm cho tôi, viết xong học thuộc luôn. Trước khi học đưa tôi kiểm tra, học thuộc cho nhớ. Em Ko trả được bài là tôi phạt nặng.-Cô than , cái gì cũng phải trả bài hết vậy….. Anh đúng là ác quỷ trong truyền thuyết mà..

Tối đó, anh cho cô ngủ ở giường anh thật. Anh đã sớm quen ngủ với cô, cô thì quen ngủ có anh, Ko có anh thì khó ngủ ghê à.. Lần này anh còn đặc biệt vòng tay ôm cô cho cô ngủ ngon. Anh biết hôm qua Ko có anh cô ngủ Ko được, mắt có vầng thâm. Đền bù cho cô vậy….

________________________

Nút sao hỏng rồi á.. bấm thử đi.

Đùa thôii..

Viết xong từ 21:36 ngày 25/5. Đợi lượt đọc thêm xíu rồi post.

Chán ém hàng rồi.. post đâyy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook