Chương 18
pf2912
22/07/2017
Theo lời anh hứa, nếu trong tuần cô Ko gây ra lỗi gì anh sẽ cho cô đi chơi cả ngày luôn.. Cô muốn đi vào trung tâm thương mại mới mở , ở đó
có rất nhiều quán trà sữa, lại còn nhiều món ăn vặt. Anh bèn chiều ý cô, vào trung tâm thương mại, anh mua được mấy cái áo phông thì cô đòi ra
ngoài trung tâm thương mại đi bộ. Đi theo con quỷ nhỏ này thật mệt mà…
lần sau sẽ Ko hứa hẹn nữa, rước họa vào thân..
-Linh. Em đợi tôi với, chạy như vậy lạc đó.-Anh đi đằng sau gọi với theo cô tít đằng trước. Thở dài, xe có lại phải gửi xong chạy bộ thế này.. Ây, nhìn lại,cái tình cảnh này.. có phải giống dắt chó đi dạo?
-Thầyyy… Cửa hàng đối diện có bộ quần áo đẹp…
-Mua chứ gì?
-Nhưng mà đó là đồ đôi, họ chỉ bán theo cặp thôii. Ko bán lẻ..-Cô phụng phịu, đung đưa tay anh.
-Em sao biết hay vậy? Đã vào đâu??
-Em.. xem trên mạng rồi.
-Vậy là có kế hoạch hết rồi.. Em nói luôn là muốn mua bộ này từ đầu cũng được, chỉ cần em thích tôi sẽ mua cho em.-Tỏ ra hào phóng a~
-Thật sao? Thầy thật nhiều tiền a~~-Mắt cô sáng lấp lánh
-Em làm tôi vừa lòng thì tôi sẽ chiều theo ý em, tôi Ko có thừa tiền.-Anh nhếch môi. Có ý gì?!? anh nhiều tiền như vậy.. còn bảo là Ko thừa tiền?
-Xì.. Thầy, mua đi, mua bộ đó đó.-Tay cô chỉ chỉ.
-Còn đồ nam em tính sao?
-Thầy mặc.-Cô thản nhiên.
-Tôi Ko thích kiểu đó..
-Thầy đã bảo chiều em rồi mà..-Mắt cún con a~
-Thôi được, sang mua.-Cuối cùng anh cũng gật đầu, làm cô vui đến phởn luôn a~ Chạy 1 mạch sang đường trong khi xe cộ đi ầm ầm. Anh thì cố gắng chạy nhanh hết sức có thể, luôn miệng gọi tên cô.
-Em dừng lại ngay cho tôi, Linh.-Đường quá ầm, cô Ko nghe thấy, cứ cắm đầu chạy. “Bíp,bíp”-Tiếng còi tô vang lên, quay đầu sang. Xe chỉ công cách cô mấy mét. Lúc đó quá hoảng loạn, chả nghĩ được gì, chân tay run lẩy bẩy, muốn chạy nhưng Ko toà nào nhấc được chân lên. Lúc đó chiếc ô tô chỉ bấm còi được chứ phanh Ko được. “Két..”
Vậy là hết. Cô vẫn còn nhiều thứ chưa làm được, cuộc đời quá ngắn ngủi. Ông trời chắc Ko cho cô cơ hội được sống rồi… Tạm biệt thầy, người em yêu…
Ơ…. hay… cô Ko có cảm giác gì? Chắc cô chết rồi…
-Có tai nạn. Gọi cấp cứu đi!-Có tiếng người gọi to, cô 1 lúc sau mới tỉnh ra. Có chuyện gì xảy ra? Sao cô chưa chết??
-Thầyyyy..hic…-Cô.. thấy gì?? Anh 1 thân đầy máu nằm ở đường. Chân tay cô run lẩy bẩy, đây là mơ phải Ko? Ai nói cho cô biết đi.. Làm ơn!
Xe cứu thương đến, chở anh đi. Cô cũng theo lên xe, người cứ bần thần mãi. Nước mắt ngắn nước mắt dài, cầu nguyện cho anh bình an. Đến bệnh viện, anh đã vào phòng cấp cứu, cô Ko biết phải làm gì. Gia đình anh cô Ko biết ai cả, bèn gọi cho bố mẹ. Họ biết tin dữ liền rất sốc, gọi ngay cho bố mẹ anh đến bệnh viện.
Cặp vợ chồng đứng tuổi hớt hải chạy đến chỗ cô.
-Thằng Sơn, con tôi sao rồi? Sao lại phải cấp cứu ??-Mẹ anh nước mắt chảy, ra chỗ cô hỏi.
-Cháu xin lỗi. Tất cả là do cháu, là cháu làm thầy bị tai nạn…-Cô cũng khóc, khóc rất nhiều, mắt xưng húp lên, quỳ xuống chân bố mẹ anh.
-Được rồi, đứng lên. Con là người Sơn hy sinh bản thân để bảo vệ, chuyện đã vậy. Giờ chỉ có cầu nguyện cho nó tai qua nạn khỏi.-Cô kể hết mọi việc cho bố mình và bố cô truyền đạt hết câu chuyện cho bố anh. Ông cũng chưa hiểu tại sao con ông liều mình cứu học trò đây?
-Là do cháu Ko cẩn thận..-Cô vẫn quỳ đó, ủy khuất khóc, nếu anh có việc ko mấy xảy ra, cô thà chết còn hơn..
-Ngồi lên ghế đi.-Bố anh vẫn là bình tĩnh hơn mẹ anh, bà đứng 1 chỗ khóc ròng, con bà có tội gì mà ông trời bắt nó phải khổ vậy chứ ?
-Cháu sẽ quỳ đến khi biết thầy bình an.-Cô ngoan cố cãi, nước mắt cứ chảy. Là sự ngu ngốc của cô đã hại anh như vậy..
-Ngồi lên.-Bố cô nghiêm giọng, hàn khí phát ra còn hơn anh rất nhiều. Quả là “Con là giông, Ko giống lông cũng giống cánh.”. Cả gia đình anh đáng sợ a~ Cô ngoan ngoãn ngồi lên, tiếp tục khóc ngon lành, bố anh nhắm mắt thầm mong đứa con trai sẽ Ko sao, mẹ anh thì khóc mãi Ko thôii.. Cô cũng khóc vậy.. mắt xưng húp
-Linh. Em đợi tôi với, chạy như vậy lạc đó.-Anh đi đằng sau gọi với theo cô tít đằng trước. Thở dài, xe có lại phải gửi xong chạy bộ thế này.. Ây, nhìn lại,cái tình cảnh này.. có phải giống dắt chó đi dạo?
-Thầyyy… Cửa hàng đối diện có bộ quần áo đẹp…
-Mua chứ gì?
-Nhưng mà đó là đồ đôi, họ chỉ bán theo cặp thôii. Ko bán lẻ..-Cô phụng phịu, đung đưa tay anh.
-Em sao biết hay vậy? Đã vào đâu??
-Em.. xem trên mạng rồi.
-Vậy là có kế hoạch hết rồi.. Em nói luôn là muốn mua bộ này từ đầu cũng được, chỉ cần em thích tôi sẽ mua cho em.-Tỏ ra hào phóng a~
-Thật sao? Thầy thật nhiều tiền a~~-Mắt cô sáng lấp lánh
-Em làm tôi vừa lòng thì tôi sẽ chiều theo ý em, tôi Ko có thừa tiền.-Anh nhếch môi. Có ý gì?!? anh nhiều tiền như vậy.. còn bảo là Ko thừa tiền?
-Xì.. Thầy, mua đi, mua bộ đó đó.-Tay cô chỉ chỉ.
-Còn đồ nam em tính sao?
-Thầy mặc.-Cô thản nhiên.
-Tôi Ko thích kiểu đó..
-Thầy đã bảo chiều em rồi mà..-Mắt cún con a~
-Thôi được, sang mua.-Cuối cùng anh cũng gật đầu, làm cô vui đến phởn luôn a~ Chạy 1 mạch sang đường trong khi xe cộ đi ầm ầm. Anh thì cố gắng chạy nhanh hết sức có thể, luôn miệng gọi tên cô.
-Em dừng lại ngay cho tôi, Linh.-Đường quá ầm, cô Ko nghe thấy, cứ cắm đầu chạy. “Bíp,bíp”-Tiếng còi tô vang lên, quay đầu sang. Xe chỉ công cách cô mấy mét. Lúc đó quá hoảng loạn, chả nghĩ được gì, chân tay run lẩy bẩy, muốn chạy nhưng Ko toà nào nhấc được chân lên. Lúc đó chiếc ô tô chỉ bấm còi được chứ phanh Ko được. “Két..”
Vậy là hết. Cô vẫn còn nhiều thứ chưa làm được, cuộc đời quá ngắn ngủi. Ông trời chắc Ko cho cô cơ hội được sống rồi… Tạm biệt thầy, người em yêu…
Ơ…. hay… cô Ko có cảm giác gì? Chắc cô chết rồi…
-Có tai nạn. Gọi cấp cứu đi!-Có tiếng người gọi to, cô 1 lúc sau mới tỉnh ra. Có chuyện gì xảy ra? Sao cô chưa chết??
-Thầyyyy..hic…-Cô.. thấy gì?? Anh 1 thân đầy máu nằm ở đường. Chân tay cô run lẩy bẩy, đây là mơ phải Ko? Ai nói cho cô biết đi.. Làm ơn!
Xe cứu thương đến, chở anh đi. Cô cũng theo lên xe, người cứ bần thần mãi. Nước mắt ngắn nước mắt dài, cầu nguyện cho anh bình an. Đến bệnh viện, anh đã vào phòng cấp cứu, cô Ko biết phải làm gì. Gia đình anh cô Ko biết ai cả, bèn gọi cho bố mẹ. Họ biết tin dữ liền rất sốc, gọi ngay cho bố mẹ anh đến bệnh viện.
Cặp vợ chồng đứng tuổi hớt hải chạy đến chỗ cô.
-Thằng Sơn, con tôi sao rồi? Sao lại phải cấp cứu ??-Mẹ anh nước mắt chảy, ra chỗ cô hỏi.
-Cháu xin lỗi. Tất cả là do cháu, là cháu làm thầy bị tai nạn…-Cô cũng khóc, khóc rất nhiều, mắt xưng húp lên, quỳ xuống chân bố mẹ anh.
-Được rồi, đứng lên. Con là người Sơn hy sinh bản thân để bảo vệ, chuyện đã vậy. Giờ chỉ có cầu nguyện cho nó tai qua nạn khỏi.-Cô kể hết mọi việc cho bố mình và bố cô truyền đạt hết câu chuyện cho bố anh. Ông cũng chưa hiểu tại sao con ông liều mình cứu học trò đây?
-Là do cháu Ko cẩn thận..-Cô vẫn quỳ đó, ủy khuất khóc, nếu anh có việc ko mấy xảy ra, cô thà chết còn hơn..
-Ngồi lên ghế đi.-Bố anh vẫn là bình tĩnh hơn mẹ anh, bà đứng 1 chỗ khóc ròng, con bà có tội gì mà ông trời bắt nó phải khổ vậy chứ ?
-Cháu sẽ quỳ đến khi biết thầy bình an.-Cô ngoan cố cãi, nước mắt cứ chảy. Là sự ngu ngốc của cô đã hại anh như vậy..
-Ngồi lên.-Bố cô nghiêm giọng, hàn khí phát ra còn hơn anh rất nhiều. Quả là “Con là giông, Ko giống lông cũng giống cánh.”. Cả gia đình anh đáng sợ a~ Cô ngoan ngoãn ngồi lên, tiếp tục khóc ngon lành, bố anh nhắm mắt thầm mong đứa con trai sẽ Ko sao, mẹ anh thì khóc mãi Ko thôii.. Cô cũng khóc vậy.. mắt xưng húp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.