Yêu Thầy... Có Được Không?

Chương 19

pf2912

22/07/2017

Anh từ từ mở mắt, vừa mới tỉnh đập vào mặt anh đã là người anh Ko muốn gặp-bố mẹ. Bố anh thì ngồi ở bàn của phòng bệnh tranh thủ làm việc, mẹ anh thì đang bận nói chuyện điện thoại. Dường như Ko ai biết anh đã tỉnh. Nghĩ lại.. anh cứ tưởng lúc đó mình xong luôn rồi… Bản thân anh sao lại có hành động đó, anh cũng Ko rõ..

-Tỉnh rồi à? Để bố gọi bác sĩ..-Bố anh ngẩng đầu lên, thấy con trai đã tỉnh, đang chìm đắm trong suy nghĩ.

-Tôi Ko có bố…-Anh nói nhỏ, dù rất nhiều lần thầy có khuyên nhủ cho anh, có mắng anh, phạt anh về chuyện này.. anh Ko chịu nổi. Bố mẹ anh dành cho anh 1 chút thời gian cũng Ko được, anh sẽ làm con của thầy, chứ đừng hòng anh gọi bố mẹ ruột bằng 2 từ”bố,mẹ”

-Con.. Thôii được rồi, nghỉ đi.-Bố anh bấm điện thoại gọi cho bạn mình, bác sĩ Hùng, là người đã làm cấp cứu cho anh đến kiểm tra.

-Cháu Ko sao, vài ngày nữa có thể ra viện. Lần sau đừng nghịch dại, già đầu rồi mà còn…-Bác sĩ khuyên nhủ.

-Vâng, cảm ơn bác sĩ.-Anh rất lễ phép, mặc người ta nghĩ sai về anh, đây cũng là người phẫu thuật giúp anh.

-Ko có gì, con trai của bạn thân phải hết lòng cứu chữa..

-Thế người khác thì Ko hết lòng à?-Bố anh đá đểu, thật khó chịu khi có người cứ nhắc đến mình.

-Sao lại Ko?-Bác sĩ nọ cười

-Thôii bác.. -Ngập ngừng 1 chút-chú.. đi đây. Tôi đi nhé, có gì hôm khác đi nhậu.-Vỗ vai anh 1 cái rồi ra vẫy vẫy tay với bố anh.

Im lặng, im lặng và im lặng.

-Con Ko có gì để nói à? Lâu ngày Ko gặp con Ko nhớ bố mẹ sao??-Ông đợi mãi con mình Ko mở lời , bèn giúp nó mở lời.

-…Ko..-Anh lạnh lùng nói.

-Bố… ta rất lo cho con..-Cố gắng thể hiện tình cảm, lúng túng về cách xưng hô. Ông là Ko thích mấy cái sến sến.

-Ông lo cho tôi.. nực cười..-Anh mím môi, lần đầu tiên bố anh tỏ ra quan tâm anh là đây.. Anh Ko tin..

-Con… Thôii được, dù con Ko chấp nhận ta, nhưng ta đã sinh ra con, và có quyền dạy dỗ đứa con ngu ngốc này..-Ông tổn thương nó quá nhiều, bức tường giữa 2 bố con quá dày, ông từ nay sẽ bỏ thời gian phá bỏ bức tường ngăn cách tình cảm con trai ông và ông. Sự biết ơn dành cho người bạn chí cốt Ko biết để đâu cho hết, cuối cùng ông đã thức tỉnh, sẽ bù đắp tình cảm cho con trai . Từ nay con trai ông sẽ Ko phải buồn vè gia đình, sẽ Ko phải dựa dẫm vào tình cảm của bạn ông. Nghĩ lại.. ông cũng chưa xin lỗi con lần nào, được rồi, bao giờ con ông khỏe mạnh, ông sẽ làm hết những việc cần thiết với con trai.

Anh nghe bố ruột nói vậy Ko biết ông có ý gì.. Thôii kệ, anh cũng chả quan tâm.

-Ông còn ở đây làm gì? Tôi đã khỏe và vẫn chưa chết.

-Hết nói nổi.. -Ông lắc đầu, ông lại nghĩ con ông nói vậy ông cũng Ko có quyền ngăn cản hay mắng nhiếc gì, bởi ông là nguyên do khiến con mình như vậy.

-Con ở viện ta sẽ ngồi đây, con về nhà ta sẽ ở nhà, mấy hôm nay ta rảnh..-Ông lấy bừa 1 lí do, công việc ông có lao vào làm thâu đêm suốt sáng Ko bao giờ hết được.

-…-Nghe là biết nói dối, việc của ông chat bao giờ thiếu, bằng chứng là ông ngồi đây còn cắm đầu vào làm việc.



-A.. tỉnh rồi sao? Có đói Ko?? Linh… đúng ko? Nó bảo sẽ mang đồ ăn vào, đợi tí.-Mẹ anh đã nói chuyện điện thoại xong, mở cửa vào phòng thấy con trai đã tỉnh.

-Ừm.-Anh gật đầu, giật vờ nhắm mắt ngủ, anh Ko thể đối mặt với cả 2 người trong cùng 1 lúc mà trong phòng lại Ko có ai.

-Bà đi mua sữa hay mua tạm gì cho nó ăn.

-Con nó ngủ rồi..

-Nhìn vậy mà bảo ngủ, đúng là Ko có đầu óc quan sát…

-Được, tôi đi mua chút gì đó.-Bà nói rồi đi ra ngoài.

-Con định trốn tránh đến bao giờ?-Ông hỏi, anh cứ im lặng nhắm mắt vờ ngủ.

-…-Anh cũng Ko biết trả lời thế nào, giả vờ tiếp, dù biết ông biết anh giả vờ.

-Bao giờ con khỏi chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Con nghỉ ngơi đi, ta Ko làm phiền nữa..-Nói rồi ông yên lặng, tiếp tục làm việc. Anh nằm đó nhắm mắt nghĩ, cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bố anh trúng bùa sao?? Tự nhiên quan tâm đột xuất làm anh nổi da gà… Mẹ anh quan tâm anh là bình thường , mỗi tội bà Ko dành cho anh nhiều thời gian như những bà mẹ khác. Anh có cảm nhận được tình yêu của mẹ, cộng với thầy hay giảng giải cho anh nên anh dần dần chấp nhận bà, còn ông… sẽ Ko.

-Con mang đồ ăn cho cả nhà đây…-Cô tay cầm túi to túi nhỏ đi vào, thấy anh đang nằm ngủ và bố anh đang làm việc, mẹ anh thì gọt quả táo sẵn ra.

-Cảm ơn con.-Mẹ anh mỉm cười.

-2 bác ăn đi Ko sẽ nguội mất, cháu vừa hâm lại. Có cháo cho thầy ạ.-Cô đã mất rất nhiều thời gian mới hâm lại được thức ăn còn thừa tối qua và nấu thêm cháo với canh. Vốn chả biết làm gì, thầy cũng Ko bắt cô làm, đến giờ có việc cần làm thật khó khăn.

-Cảm ơn con. Con ăn chưa?-Bố anh gập laptop.

-Cháu ăn rồi, 2 bác ăn đi ạ. Là đồ thầy nấu, cháu chỉ hâm lại và nấu thêm canh với cháo thôii ạ..

-Ừm.. Cháu gọi nó dậy ăn đi, hồi nãy vừa tỉnh.-Bố anh lấy hộp cơm, cầm đũa, ăn.. Vì Ko có bố mẹ ở bên, con trai ông nấu ngon thế này rồi.. Mẹ anh cũng ăn, thầm nghĩ sẽ nấu cho con trai 1 bữa cơm thịnh soạn khi anh ra viện.

-Thầy…-Cô lay lay anh.

-Hửm?-Anh hé mắt.

-Em xin lỗi, là do em lao ra đường, cảm ơn thầy đã cứu em..

-Thôi được rồi, để sau đi.

-Em có mang cháo cho thầy.



-Em nấu hả??

-Ân-Gật gật đầu

-Có ăn được Ko??-Anh nghi ngờ.

-Ăn được, em thử rồi.-Gật đầu chắc nịch, cô cầm hộp cháo đưa cho anh.

-Được rồi, cảm ơn em.-Anh gật đầu, 2 ông bà ngồi kia như thể xem phim, thầm ghen tị, thằng con trai nó nói chuyện với mình trong mấy tiếng chả bằng nó nói chuyện với học trò mấy phút..

Anh ăn, ngon a~ . Dù có hơi mặn nhưng ăn được, anh đang đói, cộng với việc đây là công sức học trò bỏ ra để nâu cho anh, có thể Ko ngon sao?

-Ngon Ko thầy?-Mắt cô sáng rực, nhanh nhảu hỏi ý kiến của anh.

-Mặn.-Cô nghe xong mặt ỉu xìu

-Em… xin lỗi, lần sau sẽ nấu ngon hơn.

-Ko phải lỗi của em, lần sau cố gắng thêm là được rồi. Về nhà tôi sẽ dạy ăn nấu ăn..

-Ừm..-Cô gật đầu, giọng hơi buồn.

-Dạ, vâng đâu?-Anh cao giọng

-Vâng..-Cô vội sửa lại.

Bố mẹ anh ngồi vừa ăn vừa xem phim, anh cũng nghiêm khắc phết, dạy học trò được rồi, cũng là người ấm áp, là do ông bà mà con trai với 2 người lại lạnh nhạt vậy…. Từ nay sẽ Ko có chuyện đó, ông bà sẽ thiết lập mối quan hệ thân thiết với con của mình.

Tất cả là nhờ vào người bạn thân của cả 2 người và cũng là thầy của anh, thầy đã giúp đầu óc bố mẹ anh được khai sáng và cho bố mẹ anh biết anh đã khổ sở như thế nào khi Ko có bố mẹ bên cạnh.

Thầy đã sang Hàn, Ko chăm sóc được cho anh nên quyết định nói rõ cho bố mẹ anh biết, nói xong có vẻ họ đã hiểu ra. Kết quả thế nào thì dựa vào bố mẹ anh và anh thôii..

_____________________

Giới thiệu nhân vật

-Bố anh:Nguyễn Hoàng Nam: là người rất bảo thủ, quyết đoán trong công việc, nhưng ở nhà lại Ko như vậy, ông nghiêm khắc , yêu thương, chiều con như bao người, nhưng lại Ko giỏi thể hiện tình cảm. Hiện là chủ tịch của công ti lớn do ông tự làm nên.

-Mẹ anh: Nguyễn Minh Ngọc : là người mẹ rất thương con, khá dịu dàng, đảm đang nhưng với người khác thì rất lạnh lùng, khôn khéo. Hiện bà là 1 stylist rất nổi tiếng và quan trọng trong giới thời trang .

-Bác sĩ : Nguyễn Văn Hùng: là người vô cùng tài giỏi, có kiến thức về chuyên ngành rất đa dạng, được người trong ngành y kính trọng. Là bạn rất thân của bố anh-ông Nam và bố cô-ông Minh. Đây là người có tính tình rất thú vị, rất thích trêu chọc người khác , là 1 trong 2 người có thể thân thiết với ông Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thầy... Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook