Chương 227: Không thể tin được
Ngạn Thiến
24/07/2014
Âu Dương Điệp trầm mặc một lúc mới nói: “Có lẽ lúc trước cô ta cũng có mặt đơn thuần thiện lương, dù sao không phải ai trời sinh ra đã tà ác.”
“Có lẽ vậy, vì lúc trước cô ấy vươn tay ra giúp đỡ, tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, tôi cho rằng cô ấy là cô gái lương thiện đáng yêu cho nên luôn luôn tin tưởng cô ấy, giúp đỡ cô ấy.” Vi Thừa An gật đầu nói.
“Thì ra là thế, nói như vậy anh cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.” Mã Tiểu Dung ở bên cạnh góp lời, có lẽ tính trăng hoa chỉ là do anh ta dùng để làm tê dại vết thương trong lòng mình.
“Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu rõ lúc trước tại sao anh lại che chở cô ta như vậy, loại ân tình này thật làm cho người ta khó quên, cũng giống như tôi và Tiểu Dung, chúng tôi cũng là loại tình cảm hoạn nạn có nhau.” Âu Dương Điệp nói.
“Tới phiên cô, cô nói xem, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Vi Thừa An mới hỏi.
Bấy giờ Âu Dương Điệp mới giải thích: “Lúc trước Lý Mai và Thạch Lỗi lừa hết tiền của tôi, nhưng cũng chỉ vui vẻ trong một thời gian, sau đó Thạch Lỗi rời khỏi cô ta, cô ta cũng trở nên hai bàn tay trắng, nhưng bởi vì đã quen với cuộc sống sung túc đầy đủ, không thể chấp nhận chuyện trở lại như lúc xưa, cho nên cô ta lợi dụng mối quan hệ với anh để cho Lâm Vi tiếp cận Thác, gả cho Thác, thì bản thân cô ta cũng cơm áo không lo, nhưng loại chuyện như vậy làm sao có thể tính toán trước? Kết quả là, dẫn đến kết cục như hôm nay.”
“Tôi nghĩ mỗi một bước của cô ta đều được tính toán kỹ lắm, nhưng chỉ sợ là không có tính đến cô sẽ đột nhiên trở về, khiến cho tất cả mọi chuyện đều thay đổi.” Vi Thừa An đoán.
“Cho nên cái này gọi là thủ đoạn tính toán quá cao thâm nhưng người tính không bằng trời tính, không phải là của mình có cố gắng đọa lấy cũng vô dụng.” Mã Tiểu Dung ở một bên nói, cô ta tính đi tính lại, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, có nói tiếp cũng chẳng ích gì, Thừa An, anh trở lại bệnh viện, tôi và Tiểu Dung tự mình trở về.” Âu Dương Điệp nói, cô quan tâm nhất vẫn là Thác, không biết anh ở bệnh viện thế nào rồi?
“Không được, tôi đưa các cô trở về trước rồi lập tức trở lại bệnh viện, đi, chúng ta đi thôi.” Vi Thừa An đứng dậy nói, bản thân anh cũng lo lắng cho Thác.
Trong bệnh viện.
Tư Đồ Thác nhìn Lâm Vi nằm ở nơi đó, không sao rồi, trong lòng anh thoải mái một chút, rốt cuộc không cần phải vì vấn đề này mà phiền não nữa, nhưng cũng thấy cô thật đáng thương, cô có thể chấp nhận được sự thật đứa bé đã không còn nữa hay không?
Lý Mai đứng ở ngoài cửa, cô không dám bước vào, cô sợ Lâm Vi sẽ đột nhiên tỉnh lại, con bé có thể sẽ trách mình hay không?
Tay Lâm Vi khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi mở mắt ra, cô đã trải qua một giấc mộng thật dài, trong mộng cô thấy chị đẩy Âu Dương Điệp xuống cầu thang, nhưng không biết tại sao đến cuối cùng người bị ngã xuống không ngờ lại là mình, cô thấy mình nằm trong vũng máu, cô ra sức kêu nhưng lại kêu không ra tiếng….
“Đứa bé?” Cô lập tức ngồi dậy, vén chăn lên nhìn bụng của mình, kích động nắm lấy tay Thác: “Con, con của em có còn không?”
“Em tỉnh rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi, sức khỏe của em không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Tư Đồ Thác thấy dáng vẻ của cô như vậy, thật sự không đành lòng nói cho cô biết.
“Đừng đánh trống lãng, anh nói cho em biết, con của em đâu, có còn hay không?” Lâm Vi thì cái gì cũng không để ý, cô chỉ muốn biết con của mình có còn không?
“Lâm Vi, em hãy bình tĩnh một chút, nghe anh nói.” Tư Đồ Thác túm lấy bả vai cô, cố gắng làm cho cô tỉnh táo lại.
“Anh nói, em nghe đây.” Lâm Vi quả thật yên lặng, nhìn anh.
“Em hãy bình tĩnh nghe anh nói, không nên kích động, đứa bé… đứa bé đã không còn nữa.” Tư Đồ Thác nói cho cô biết, nếu sớm muộn gì cũng phải nói cho cô biết, chi bằng bây giờ cứ nói với cô.
“Cái gì? Anh nói cái gì? Anh hãy lặp lại một lần nữa.” Lâm Vi dường như nghe không hiểu, nhìn anh.
“Đứa bé đã không còn.” Tư Đồ Thác lặp lại rõ ràng một lần nữa.
“Không, anh gạt em.” Lâm Vi lập tức giãy dụa thoát khỏi tay anh, rồi lại túm chặt lấy anh: “Thác, anh nói cho em biết, con vẫn còn, là anh đang gạt em đúng không? Con của chúng ta vẫn còn có phải không?”
“Anh không có gạt em, con thật sự không còn.” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô, dù cho cô không thể tiếp nhận, anh cũng phải để cho cô biết.
“Không, không đâu, anh gạt người, anh gạt em, con của em vẫn còn.” Lâm Vi lập tức trở nên kích động, không có đứa bé, cô không có gì cả, nó là tất cả của cô.
“Em bình tĩnh một chút, đứa bé thật sự không còn nữa, không tin em lấy tay sờ bụng của mình xem.” Tư Đồ Thác dùng tay ra sức ép chặt cô, cầm tay cô đặt lên bụng cô, tay của cô hơi hơi run rẩy một chút.
“Anh là người xấu, anh gạt em, đứa bé vẫn còn, em phải đi tìm bác sĩ, phải đi tìm y tá.” Lâm Vi đột nhiên giống như nổi điên, giãy khỏi anh, rút kim tiêm trên tay mình ra, chân trần chạy ra ngoài cửa.
“Vi Vi.” Lý Mai đứng ở bên ngoài khóc không thành tiếng.
“Lâm Vi, em đứng lại.” Tư Đồ Thác đuổi theo cô, ôm lấy cô đang liều mạng giãy dụa.
“Anh buông tay, anh là người xấu.” Lâm Vi lại vừa cắn vừa đánh anh.
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?” Bác sĩ và y tá nghe tiếng liền chạy tới.
“Bác sĩ, ông nói cho tôi biết, đứa bé vẫn còn có phải không?” Lâm Vi nắm lấy tay ông, không đợi ông trả lời đã lập tức túm lấy tay y tá nói: “Cô nói cho tôi biết, con của tôi vẫn còn có phải không?”
“Xin lỗi cô, con của cô, chúng tôi không thể giữ được.” Bác sĩ áy náy nói, bệnh nhân đau khổ, nói theo cách khác thì là bác sĩ cứu chữa bất lực.
“Không.” Lâm Vi hét lên một tiếng, dùng ngón tay chỉ ông: “Ông là người xấu.” Sau đó chỉ vào những người còn lại: “Các người đều là người xấu, con của tôi rõ ràng vẫn còn.”
“Lâm Vi, em bình tĩnh một chút, anh biết em rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng đứa bé thật sự không còn nữa.” Tư Đồ Thác lớn tiếng quát bên tai cô.
“Con của em vẫn còn, sao anh lại nói nó không còn nữa.” Lâm Vi bị chọc giận, tát vào mặt anh một cái.
“Có lẽ vậy, vì lúc trước cô ấy vươn tay ra giúp đỡ, tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng, tôi cho rằng cô ấy là cô gái lương thiện đáng yêu cho nên luôn luôn tin tưởng cô ấy, giúp đỡ cô ấy.” Vi Thừa An gật đầu nói.
“Thì ra là thế, nói như vậy anh cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.” Mã Tiểu Dung ở bên cạnh góp lời, có lẽ tính trăng hoa chỉ là do anh ta dùng để làm tê dại vết thương trong lòng mình.
“Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu rõ lúc trước tại sao anh lại che chở cô ta như vậy, loại ân tình này thật làm cho người ta khó quên, cũng giống như tôi và Tiểu Dung, chúng tôi cũng là loại tình cảm hoạn nạn có nhau.” Âu Dương Điệp nói.
“Tới phiên cô, cô nói xem, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Vi Thừa An mới hỏi.
Bấy giờ Âu Dương Điệp mới giải thích: “Lúc trước Lý Mai và Thạch Lỗi lừa hết tiền của tôi, nhưng cũng chỉ vui vẻ trong một thời gian, sau đó Thạch Lỗi rời khỏi cô ta, cô ta cũng trở nên hai bàn tay trắng, nhưng bởi vì đã quen với cuộc sống sung túc đầy đủ, không thể chấp nhận chuyện trở lại như lúc xưa, cho nên cô ta lợi dụng mối quan hệ với anh để cho Lâm Vi tiếp cận Thác, gả cho Thác, thì bản thân cô ta cũng cơm áo không lo, nhưng loại chuyện như vậy làm sao có thể tính toán trước? Kết quả là, dẫn đến kết cục như hôm nay.”
“Tôi nghĩ mỗi một bước của cô ta đều được tính toán kỹ lắm, nhưng chỉ sợ là không có tính đến cô sẽ đột nhiên trở về, khiến cho tất cả mọi chuyện đều thay đổi.” Vi Thừa An đoán.
“Cho nên cái này gọi là thủ đoạn tính toán quá cao thâm nhưng người tính không bằng trời tính, không phải là của mình có cố gắng đọa lấy cũng vô dụng.” Mã Tiểu Dung ở một bên nói, cô ta tính đi tính lại, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, có nói tiếp cũng chẳng ích gì, Thừa An, anh trở lại bệnh viện, tôi và Tiểu Dung tự mình trở về.” Âu Dương Điệp nói, cô quan tâm nhất vẫn là Thác, không biết anh ở bệnh viện thế nào rồi?
“Không được, tôi đưa các cô trở về trước rồi lập tức trở lại bệnh viện, đi, chúng ta đi thôi.” Vi Thừa An đứng dậy nói, bản thân anh cũng lo lắng cho Thác.
Trong bệnh viện.
Tư Đồ Thác nhìn Lâm Vi nằm ở nơi đó, không sao rồi, trong lòng anh thoải mái một chút, rốt cuộc không cần phải vì vấn đề này mà phiền não nữa, nhưng cũng thấy cô thật đáng thương, cô có thể chấp nhận được sự thật đứa bé đã không còn nữa hay không?
Lý Mai đứng ở ngoài cửa, cô không dám bước vào, cô sợ Lâm Vi sẽ đột nhiên tỉnh lại, con bé có thể sẽ trách mình hay không?
Tay Lâm Vi khẽ nhúc nhích một chút, chậm rãi mở mắt ra, cô đã trải qua một giấc mộng thật dài, trong mộng cô thấy chị đẩy Âu Dương Điệp xuống cầu thang, nhưng không biết tại sao đến cuối cùng người bị ngã xuống không ngờ lại là mình, cô thấy mình nằm trong vũng máu, cô ra sức kêu nhưng lại kêu không ra tiếng….
“Đứa bé?” Cô lập tức ngồi dậy, vén chăn lên nhìn bụng của mình, kích động nắm lấy tay Thác: “Con, con của em có còn không?”
“Em tỉnh rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi, sức khỏe của em không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Tư Đồ Thác thấy dáng vẻ của cô như vậy, thật sự không đành lòng nói cho cô biết.
“Đừng đánh trống lãng, anh nói cho em biết, con của em đâu, có còn hay không?” Lâm Vi thì cái gì cũng không để ý, cô chỉ muốn biết con của mình có còn không?
“Lâm Vi, em hãy bình tĩnh một chút, nghe anh nói.” Tư Đồ Thác túm lấy bả vai cô, cố gắng làm cho cô tỉnh táo lại.
“Anh nói, em nghe đây.” Lâm Vi quả thật yên lặng, nhìn anh.
“Em hãy bình tĩnh nghe anh nói, không nên kích động, đứa bé… đứa bé đã không còn nữa.” Tư Đồ Thác nói cho cô biết, nếu sớm muộn gì cũng phải nói cho cô biết, chi bằng bây giờ cứ nói với cô.
“Cái gì? Anh nói cái gì? Anh hãy lặp lại một lần nữa.” Lâm Vi dường như nghe không hiểu, nhìn anh.
“Đứa bé đã không còn.” Tư Đồ Thác lặp lại rõ ràng một lần nữa.
“Không, anh gạt em.” Lâm Vi lập tức giãy dụa thoát khỏi tay anh, rồi lại túm chặt lấy anh: “Thác, anh nói cho em biết, con vẫn còn, là anh đang gạt em đúng không? Con của chúng ta vẫn còn có phải không?”
“Anh không có gạt em, con thật sự không còn.” Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm cô, dù cho cô không thể tiếp nhận, anh cũng phải để cho cô biết.
“Không, không đâu, anh gạt người, anh gạt em, con của em vẫn còn.” Lâm Vi lập tức trở nên kích động, không có đứa bé, cô không có gì cả, nó là tất cả của cô.
“Em bình tĩnh một chút, đứa bé thật sự không còn nữa, không tin em lấy tay sờ bụng của mình xem.” Tư Đồ Thác dùng tay ra sức ép chặt cô, cầm tay cô đặt lên bụng cô, tay của cô hơi hơi run rẩy một chút.
“Anh là người xấu, anh gạt em, đứa bé vẫn còn, em phải đi tìm bác sĩ, phải đi tìm y tá.” Lâm Vi đột nhiên giống như nổi điên, giãy khỏi anh, rút kim tiêm trên tay mình ra, chân trần chạy ra ngoài cửa.
“Vi Vi.” Lý Mai đứng ở bên ngoài khóc không thành tiếng.
“Lâm Vi, em đứng lại.” Tư Đồ Thác đuổi theo cô, ôm lấy cô đang liều mạng giãy dụa.
“Anh buông tay, anh là người xấu.” Lâm Vi lại vừa cắn vừa đánh anh.
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?” Bác sĩ và y tá nghe tiếng liền chạy tới.
“Bác sĩ, ông nói cho tôi biết, đứa bé vẫn còn có phải không?” Lâm Vi nắm lấy tay ông, không đợi ông trả lời đã lập tức túm lấy tay y tá nói: “Cô nói cho tôi biết, con của tôi vẫn còn có phải không?”
“Xin lỗi cô, con của cô, chúng tôi không thể giữ được.” Bác sĩ áy náy nói, bệnh nhân đau khổ, nói theo cách khác thì là bác sĩ cứu chữa bất lực.
“Không.” Lâm Vi hét lên một tiếng, dùng ngón tay chỉ ông: “Ông là người xấu.” Sau đó chỉ vào những người còn lại: “Các người đều là người xấu, con của tôi rõ ràng vẫn còn.”
“Lâm Vi, em bình tĩnh một chút, anh biết em rất khó tiếp nhận chuyện này, nhưng đứa bé thật sự không còn nữa.” Tư Đồ Thác lớn tiếng quát bên tai cô.
“Con của em vẫn còn, sao anh lại nói nó không còn nữa.” Lâm Vi bị chọc giận, tát vào mặt anh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.