Chương 228: Tinh thần mệt mỏi
Ngạn Thiến
24/07/2014
Bốp một tiếng, hai người đều ngây ngẩn cả người, Tư Đồ Thác thật không ngờ cô lại đột nhiên ra tay đánh mình, trong mắt lập tức bùng lên lửa giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của cô, lại nhịn xuống, lúc này anh không nên trách cô.
“Thác, có đau không? Em không phải cố ý.” Lâm Vi nhìn thấy trên mặt anh in dấu tay màu đỏ, trong mắt chứa đầy hoảng sợ bối rối, thân thể run rẩy, đột ngột lung lay, rồi ngã ra phía sau.
“Lâm Vi.” Tư Đồ Thác lập tức ôm lấy cô thì thấy cô đã hôn mê bất tỉnh. “Bác sĩ, sao lại như vậy?”
“Mau đặt lên giường.” Bác sĩ nhanh chóng ra lệnh.
Tư Đồ Thác cuống quít ôm lấy cô đặt trở lại giường. Lúc này bác sĩ mới giúp cô kiểm tra cẩn thận lần nữa, rồi nói: “Cô ấy chỉ là bị kích động quá độ, không có gì trở ngại.”
Từ đầu tới cuối Lý Mai đều đứng im tại chỗ, lần đầu tiên cô có cảm giác hối hận, hối hận vì mình quá xúc động mà đã làm hại Vi Vi, vì thế cũng khiến cho hy vọng của bọn họ đều tan biến.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, cô muốn báo cho ông Lâm bà Lâm một tiếng.
“Thác, thế nào rồi?” Lúc này Vi Thừa An mới trở về.
“Cô ấy tỉnh nhưng không thể tiếp nhận được sự thật, lại hôn mê bất tỉnh rồi.” Tư Đồ Thác nói, chuyện đến nông nổi như ngày hôm nay thật ngoài dự đoán của mọi người.
“Đừng lo lắng, cho cô ấy một ít thời gian, cô ấy sẽ tiếp nhận được, thật ra cô ấy không phải không tiếp nhận được chuyện mất đứa bé, mà là cô ấy không tiếp nhận được chuyện vừa mất đi đứa bé đồng thời cũng mất đi cậu, cô ấy cảm thấy bản thân hai bàn tay trắng.” Vi Thừa An nói, nếu không có Thác, cô ấy còn có đứa con này là hy vọng, nay hy vọng cuối cùng cũng tan biến, cô ấy đương nhiên chịu không được.
“Tôi biết, chỉ là tôi thật sự cảm thấy tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi.” Tư Đồ Thác thở dài, mặc kệ xuất phát từ đạo nghĩa hay là trách nhiệm, anh đều không thể không quan tâm cô, nhưng anh thật sự mệt mỏi, trái tim quá mệt mỏi.
“Thác, tôi đây không giúp được cậu, chống đỡ qua được lúc này sẽ ổn thôi.” Vi Thừa An vỗ vỗ bờ vai của anh, lại nói tiếp: “Có lẽ là lỗi của tôi, nếu lúc đầu tôi không giới thiệu cô ấy cho cậu, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ mà nói ra những lời này cũng muộn rồi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cậu cứ nói với tôi, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ cố hết sức.”
“Mấy ngày này cậu giúp tôi trông nom công ty là được rồi.” Tư Đồ Thác nói, chỉ sợ trước khi cô ấy ổn định được cảm xúc thì mình không thể thoát thân.
“Chuyện này không cần cậu nói tôi cũng biết, hay là cậu về nghỉ ngơi một chút, tôi ở đây coi chừng dùm cho.” Vi Thừa An nói.
“Được, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi về nhà một chút.” Tư Đồ Thác gật gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh, nhìn thoáng qua Lâm Vi trên giường bệnh rồi mới xoay người rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~
“Tiểu Điệp, đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Mã Tiểu Dung nhìn thấy cô đứng ngồi không yên trên ghế salon, liền an ủi cô.
“Cậu nói xem, nếu Lâm Vi tỉnh lại thì sẽ như thế nào?” Âu Dương Điệp hỏi cô, trái tim của cô trước sau cũng không thể thả lỏng được.
“Nhất định không thể tiếp nhận, trước đây cô ấy coi đứa bé này là lợi thế để hòa thuận với Thác, đột nhiên bây giờ không còn gì nữa, cậu nói xem, cô ấy làm sao chấp nhận được.” Mã Tiểu Dung nói lên sự thật, đây chỉ là bản tính bình thường của con người thôi.
“Vậy cậu nói xem, cô ấy có phải rất hận mình không?” Từ đầu đến cuối trong lòng Âu Dương Điệp vẫn có chút bất an, mặc dù bản thân trong lúc vô ý đã kéo cô, nhưng tóm lại cũng là mình đã kéo cô ngã xuống.
“Cô ấy không nên hận cậu, người cô ấy nên hận là Lý Mai. Là cô ta muốn hại cậu nên mới hại chính em gái của cô ta, nhưng mà cho dù Lâm Vi có hận cậu hay không thì có gì khác biệt, chỉ cần bản thân chúng ta biết chuyện gì xảy ra là được, yên tâm, sẽ không có ai trách cậu đâu.” Mã Tiểu Dung an ủi cô, đáng lẽ những chuyện này cô đừng nên quan tâm.
“Ừm.” Âu Dương Điệp gật đầu, nghe bạn mình nói như vậy trong lòng cô dễ chịu hơn, thấy xe đột nhiên dừng ở trước cửa, Tư Đồ Thác đi vào.
Cô lập tức đứng lên nghênh đón, “Thác, anh đã trở lại, thế nào rồi?”
“Không sao.” Tư Đồ Thác không muốn làm cho cô lo lắng.
“Tiểu Điệp, mình về trước nha, lúc khác mình tới thăm cậu.” Mã Tiểu Dung đứng dậy nói, nếu anh ta đã trở về thì mình cũng không cần ở lại đây nữa.
“Tiểu Dung, ăn cơm xong rồi về.” Âu Dương Điệp giữ cô lại.
“Không cần đâu, hai người ăn đi.” Mã Tiểu Dung vẫy vẫy tay bước đi.
“Tiểu Điệp, chúng ta trở về phòng.” Tư Đồ Thác giữ chặt tay cô, đi đến phòng ngủ.
Vừa vào phòng liền ôm chặt cô, Âu Dương Điệp cũng ôm chặt anh, biết trong lòng anh nhất định rất khó chịu, dù sao đứa bé cũng là con anh.
“Tiểu Điệp, sau này đừng đi ra ngoài một mình, em biết không, khi anh nhìn thấy Lý Mai đẩy em, lúc đó tim của anh như muốn ngừng đập, may mắn là em không sao.” Tư Đồ Thác nói bên tai cô, bây giờ nhớ tới cảnh đó mà trong lòng còn sợ hãi.
Âu Dương Điệp hơi nao nao, trái tim trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, vốn tưởng rằng anh là bởi vì con của Lâm Vi không còn mà khó chịu, nhưng thì ra là anh đang lo lắng cho mình, trong mắt hàm chứa nước mắt cảm động, dùng sức gật gật đầu, “Vâng.”
“Cục cưng có khỏe không?” Tư Đồ Thác buông cô ra, dùng tay chạm nhẹ lên bụng của cô, trong lúc này đột nhiên mất đi một đứa con, cho dù bản thân không thương nó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
“Con khỏe lắm.” Âu Dương Điệp đặt tay mình phía trên tay anh, thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
“Mấy ngay nay anh cần phải dành nhiều thời gian ở trong bệnh viện để chăm sóc Lâm Vi, em phải tự chăm sóc mình có biết không?” Tư Đồ Thác đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Em biết rồi.” Âu Dương Điệp gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cắn môi, nói: “Thác, em không phải cố ý.”
“Cái gì?” Tư Đồ Thác sửng sốt.
“Em không phải cố ý kéo Lâm Vi, là do Lý Mai đột ngột đẩy em, em theo bản năng muốn nắm thứ gì đó, liền nắm lấy cô ấy….” Âu Dương Điệp muốn giải thích.
“Tiểu Điệp, không cần nói nữa, anh hiểu, anh biết mà.” Tư Đồ Thác thấy cô hơi luống cuống, vẻ mặt sợ mình hoài nghi, đau lòng lại ôm cô vào trong ngực.
“Thác, có đau không? Em không phải cố ý.” Lâm Vi nhìn thấy trên mặt anh in dấu tay màu đỏ, trong mắt chứa đầy hoảng sợ bối rối, thân thể run rẩy, đột ngột lung lay, rồi ngã ra phía sau.
“Lâm Vi.” Tư Đồ Thác lập tức ôm lấy cô thì thấy cô đã hôn mê bất tỉnh. “Bác sĩ, sao lại như vậy?”
“Mau đặt lên giường.” Bác sĩ nhanh chóng ra lệnh.
Tư Đồ Thác cuống quít ôm lấy cô đặt trở lại giường. Lúc này bác sĩ mới giúp cô kiểm tra cẩn thận lần nữa, rồi nói: “Cô ấy chỉ là bị kích động quá độ, không có gì trở ngại.”
Từ đầu tới cuối Lý Mai đều đứng im tại chỗ, lần đầu tiên cô có cảm giác hối hận, hối hận vì mình quá xúc động mà đã làm hại Vi Vi, vì thế cũng khiến cho hy vọng của bọn họ đều tan biến.
Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, cô muốn báo cho ông Lâm bà Lâm một tiếng.
“Thác, thế nào rồi?” Lúc này Vi Thừa An mới trở về.
“Cô ấy tỉnh nhưng không thể tiếp nhận được sự thật, lại hôn mê bất tỉnh rồi.” Tư Đồ Thác nói, chuyện đến nông nổi như ngày hôm nay thật ngoài dự đoán của mọi người.
“Đừng lo lắng, cho cô ấy một ít thời gian, cô ấy sẽ tiếp nhận được, thật ra cô ấy không phải không tiếp nhận được chuyện mất đứa bé, mà là cô ấy không tiếp nhận được chuyện vừa mất đi đứa bé đồng thời cũng mất đi cậu, cô ấy cảm thấy bản thân hai bàn tay trắng.” Vi Thừa An nói, nếu không có Thác, cô ấy còn có đứa con này là hy vọng, nay hy vọng cuối cùng cũng tan biến, cô ấy đương nhiên chịu không được.
“Tôi biết, chỉ là tôi thật sự cảm thấy tinh thần và thể xác đều quá mệt mỏi.” Tư Đồ Thác thở dài, mặc kệ xuất phát từ đạo nghĩa hay là trách nhiệm, anh đều không thể không quan tâm cô, nhưng anh thật sự mệt mỏi, trái tim quá mệt mỏi.
“Thác, tôi đây không giúp được cậu, chống đỡ qua được lúc này sẽ ổn thôi.” Vi Thừa An vỗ vỗ bờ vai của anh, lại nói tiếp: “Có lẽ là lỗi của tôi, nếu lúc đầu tôi không giới thiệu cô ấy cho cậu, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ mà nói ra những lời này cũng muộn rồi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cậu cứ nói với tôi, nếu tôi có thể làm được nhất định sẽ cố hết sức.”
“Mấy ngày này cậu giúp tôi trông nom công ty là được rồi.” Tư Đồ Thác nói, chỉ sợ trước khi cô ấy ổn định được cảm xúc thì mình không thể thoát thân.
“Chuyện này không cần cậu nói tôi cũng biết, hay là cậu về nghỉ ngơi một chút, tôi ở đây coi chừng dùm cho.” Vi Thừa An nói.
“Được, đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi về nhà một chút.” Tư Đồ Thác gật gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh, nhìn thoáng qua Lâm Vi trên giường bệnh rồi mới xoay người rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~
“Tiểu Điệp, đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Mã Tiểu Dung nhìn thấy cô đứng ngồi không yên trên ghế salon, liền an ủi cô.
“Cậu nói xem, nếu Lâm Vi tỉnh lại thì sẽ như thế nào?” Âu Dương Điệp hỏi cô, trái tim của cô trước sau cũng không thể thả lỏng được.
“Nhất định không thể tiếp nhận, trước đây cô ấy coi đứa bé này là lợi thế để hòa thuận với Thác, đột nhiên bây giờ không còn gì nữa, cậu nói xem, cô ấy làm sao chấp nhận được.” Mã Tiểu Dung nói lên sự thật, đây chỉ là bản tính bình thường của con người thôi.
“Vậy cậu nói xem, cô ấy có phải rất hận mình không?” Từ đầu đến cuối trong lòng Âu Dương Điệp vẫn có chút bất an, mặc dù bản thân trong lúc vô ý đã kéo cô, nhưng tóm lại cũng là mình đã kéo cô ngã xuống.
“Cô ấy không nên hận cậu, người cô ấy nên hận là Lý Mai. Là cô ta muốn hại cậu nên mới hại chính em gái của cô ta, nhưng mà cho dù Lâm Vi có hận cậu hay không thì có gì khác biệt, chỉ cần bản thân chúng ta biết chuyện gì xảy ra là được, yên tâm, sẽ không có ai trách cậu đâu.” Mã Tiểu Dung an ủi cô, đáng lẽ những chuyện này cô đừng nên quan tâm.
“Ừm.” Âu Dương Điệp gật đầu, nghe bạn mình nói như vậy trong lòng cô dễ chịu hơn, thấy xe đột nhiên dừng ở trước cửa, Tư Đồ Thác đi vào.
Cô lập tức đứng lên nghênh đón, “Thác, anh đã trở lại, thế nào rồi?”
“Không sao.” Tư Đồ Thác không muốn làm cho cô lo lắng.
“Tiểu Điệp, mình về trước nha, lúc khác mình tới thăm cậu.” Mã Tiểu Dung đứng dậy nói, nếu anh ta đã trở về thì mình cũng không cần ở lại đây nữa.
“Tiểu Dung, ăn cơm xong rồi về.” Âu Dương Điệp giữ cô lại.
“Không cần đâu, hai người ăn đi.” Mã Tiểu Dung vẫy vẫy tay bước đi.
“Tiểu Điệp, chúng ta trở về phòng.” Tư Đồ Thác giữ chặt tay cô, đi đến phòng ngủ.
Vừa vào phòng liền ôm chặt cô, Âu Dương Điệp cũng ôm chặt anh, biết trong lòng anh nhất định rất khó chịu, dù sao đứa bé cũng là con anh.
“Tiểu Điệp, sau này đừng đi ra ngoài một mình, em biết không, khi anh nhìn thấy Lý Mai đẩy em, lúc đó tim của anh như muốn ngừng đập, may mắn là em không sao.” Tư Đồ Thác nói bên tai cô, bây giờ nhớ tới cảnh đó mà trong lòng còn sợ hãi.
Âu Dương Điệp hơi nao nao, trái tim trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, vốn tưởng rằng anh là bởi vì con của Lâm Vi không còn mà khó chịu, nhưng thì ra là anh đang lo lắng cho mình, trong mắt hàm chứa nước mắt cảm động, dùng sức gật gật đầu, “Vâng.”
“Cục cưng có khỏe không?” Tư Đồ Thác buông cô ra, dùng tay chạm nhẹ lên bụng của cô, trong lúc này đột nhiên mất đi một đứa con, cho dù bản thân không thương nó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.
“Con khỏe lắm.” Âu Dương Điệp đặt tay mình phía trên tay anh, thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
“Mấy ngay nay anh cần phải dành nhiều thời gian ở trong bệnh viện để chăm sóc Lâm Vi, em phải tự chăm sóc mình có biết không?” Tư Đồ Thác đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Em biết rồi.” Âu Dương Điệp gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cắn môi, nói: “Thác, em không phải cố ý.”
“Cái gì?” Tư Đồ Thác sửng sốt.
“Em không phải cố ý kéo Lâm Vi, là do Lý Mai đột ngột đẩy em, em theo bản năng muốn nắm thứ gì đó, liền nắm lấy cô ấy….” Âu Dương Điệp muốn giải thích.
“Tiểu Điệp, không cần nói nữa, anh hiểu, anh biết mà.” Tư Đồ Thác thấy cô hơi luống cuống, vẻ mặt sợ mình hoài nghi, đau lòng lại ôm cô vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.