Quyển 2 - Chương 1: Ai đúng ai sai
Thủy tụ nhân gia
01/04/2014
Sở Du đậu xe xong, rốt cuộc anh cũng đi công tác về, anh không biết chuyện mâu thuẫn của hai ngày trước, gọi điện về thì cả Tô Mân lẫn Tần Phong chỉ nói tốt tốt, cho đến ngày thứ ba, Tôn Truyền Liên gọi một cú điện thoại khiến anh như bị sét đánh giữa trời quang.
Anh đứng dưới lầu suy nghĩ, lát sau, anh gọi điện thoại cho Triệu Huyên trước, hình như Triệu Huyên đang họp, giọng của anh ta rất khẽ, bên trong còn có tiếng nói của những người khác, lúc nhận được điện thoại của anh, bên trong truyền đến tiếng đẩy ghế, hình như anh ta đi ra hành lang nghe điện thoại.
Đối với chuyện chuyển phòng bệnh, Triệu Huyên đang giải thích với anh: “Anh cũng là bạn của tôi, chỉ là tiện tay làm, hơn nữa tôi có người quen ở bệnh viện đó, phòng bệnh kia cũng bằng giá tiền với phòng ban đầu anh đặt, cho nên tôi tự chủ trương thay đổi phòng bệnh giúp anh.”
“Cám ơn anh, tổng giám Triệu.”
“Không cần phải nói chuyện khách sáo vậy đâu, luật sư Sở kiện tụng giúp Hiệp Thành chúng tôi, bôn ba đến vùng khác lấy chứng cứ vất vả như vậy, Hiệp Thành chúng tôi chỉ làm chút chuyện có đáng kể gì đâu.”
Sở Du cúp máy, hiện giờ anh không thể đi trấn an Tô Mân, anh phải về nhà thăm hỏi ba mẹ trước.
Vừa bước vào hành lang, Sở Du cũng ngây người, hàng lang đi thông đến nhà ba mẹ lại bị người ta dùng sơn đỏ viết mấy chữ thật lớn, “Mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa.”
Sơn đỏ kia còn chảy xuống, giống hệt như máu, nhìn thấy ghê người.
Người nhà họ Từ lại có thể giống như dán biểu ngữ, làm mấy trò rẻ tiền thế này, anh tức giận không sao tả nỗi.
Vừa mở cửa ra, Tần Phong thì nằm trên giường, còn Sở Khải Anh ra mở cửa, nhìn thấy là con trai, Tần Phong ngồi dậy, trên đầu quấn khăn ướt, kể khổ với con: “Cuối cùng con cũng về rồi, người nhà họ Từ này thật là rất…”
Sở Khải Anh không biết làm sao, nói: “Thằng anh của Mỹ Quân, hung hãn dẫn theo hai người nữa đến đây, thấy thứ gì của nhà mình cũng đập phá, con nhìn xem, còn đe dọa sẽ quậy đến sở luật sư sự vụ của con nữa, hai ngày nay chúng ta thật sự thấp thỏm lo sợ.”
Mặt Sở Du sa sầm, “Con và cô ấy chia tay trong hòa bình, cô ấy làm như bây giờ là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của con hay là muốn nói con gái nhà họ không cần gả đi?”
Chẳng trách anh tức giận như vậy, tủ bàn ghế đồ đạc trong nhà có thể đập đều bị đập hết, sự côn đồ của Từ Hồng quân đúng là rất xứng với vẻ bề ngoài của hắn.
Tần Phong vội hỏi con trai: “Mỹ Quân nói nó có thai, có phải thật không con? Nếu thật sự có thai, tốt xấu gì cũng là con cháu chúng ta, phải xử lý chuyện này thế nào đây?”
Sở Du đột nhiên quát, “Cô ta đừng hòng lấy đứa bé ra để áp chế con!”
Anh đạp cửa đi, Tần Phong và Sở Khải Anh hai mắt nhìn nhau, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Tần Phong xụi lơ, bà than: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Trái lại, Sở Du rất bình tĩnh, anh gọi điện thoại cho Từ Mỹ Quân, “Em đang ở đâu?”
Từ Mỹ Quân biết anh nhất định sẽ tìm mình, cho nên cũng không lảng tránh, “Vâng, em đang ở nhà, được thôi, chờ anh đến!”
Sở Du lạnh lùng nhìn con đường trước mặt, anh đã chuẩn bị đối phó với người họ Từ rồi.
Một mình Tô Mân lang thang không mục đích trên hành lang bệnh viện, bất giác đi đến cạnh hàng lang phòng khám khoa phụ sản.
Cô nhìn hình tuyên truyền dán trên tường, một em bé đang cuộn tròn nằm trong tử cung của mẹ, bên cạnh là lời giới thiệu kỹ càng, cô không khỏi dừng chân lại.
Một sinh mệnh, từ kích thước cỡ đầu kim đến cỡ như hạt đậu, dần dần trở thành một đứa trẻ hoàn chỉnh, thời cơ chín muồi trở thành cục cưng trong lòng bàn tay của người lớn, tuy rằng chỉ có thời gian 10 tháng, nhưng lại hấp thụ tinh hoa của cha mẹ, ngưng kết tình cảm của họ, nói vứt bỏ thì vứt bỏ sao?
Từ Mỹ Quân lạnh lùng nói với cô: “… … Tôi nghe nói sức khỏe cậu không tốt nên kết hôn hai năm vẫn không thể có thai với Sở Du, hiện giờ tôi lại có thai, không phải cậu rất ghen tị sao? Cậu đúng là con đàn bà độc ác, ly hôn, bỏ nhà đi, hiện giờ lại giả bộ đáng thương để đến phá hoại tình cảm của chồng cũ, cậu thật sự mất trí nhớ sao? Hay cậu đang sắm vai cô bé lọ lem, dùng cảnh ngộ kêu gọi sự đồng tình của người khác để lừa gạt chồng cũ chứ?”
Cô rớt nước mắt, chết tiệt, sao không dứt khoát để cô bị xe đâm chết cho rồi, chết rồi thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ, bây giờ, khi cô lại đem lòng yêu người đàn ông đó, trút hết toàn bộ tình cảm lên người anh, thì bạn gái của anh lại nói, tôi có thai.
Hóa ra, cô mới là kẻ thứ ba.
Sở Du đến dưới lầu nhà họ Từ, mẹ của Từ Mỹ Quân, Tôn Truyền Liên, đang ở nhà hung hăng chờ anh, bà hỏi con gái: “Con tính sao? Con định kết hôn với nó hay dứt khoát chia tay? Nếu kết hôn, mẹ sẽ không trừng trị nó, bắt nó mau chóng làm thủ tục với con, đăng ký căn nhà dưới danh nghĩa của con, đó là muốn kết hôn với nó. Còn nếu con không muốn, ít nhất,” tròng mắt Tôn truyền Liên đảo quanh “nó đùa giỡn với con như vậy, ít nhất phải chi ra hơn mười vạn tệ, nếu không mẹ sẽ quậy banh nhà nó.”
Đối với chuyện chuyển phòng bệnh, Triệu Huyên đang giải thích với anh: “Anh cũng là bạn của tôi, chỉ là tiện tay làm, hơn nữa tôi có người quen ở bệnh viện đó, phòng bệnh kia cũng bằng giá tiền với phòng ban đầu anh đặt, cho nên tôi tự chủ trương thay đổi phòng bệnh giúp anh.”
“Cám ơn anh, tổng giám Triệu.”
“Không cần phải nói chuyện khách sáo vậy đâu, luật sư Sở kiện tụng giúp Hiệp Thành chúng tôi, bôn ba đến vùng khác lấy chứng cứ vất vả như vậy, Hiệp Thành chúng tôi chỉ làm chút chuyện có đáng kể gì đâu.”
Sở Du cúp máy, hiện giờ anh không thể đi trấn an Tô Mân, anh phải về nhà thăm hỏi ba mẹ trước.
Vừa bước vào hành lang, Sở Du cũng ngây người, hàng lang đi thông đến nhà ba mẹ lại bị người ta dùng sơn đỏ viết mấy chữ thật lớn, “Mặt người dạ thú, bội tình bạc nghĩa.”
Sơn đỏ kia còn chảy xuống, giống hệt như máu, nhìn thấy ghê người.
Người nhà họ Từ lại có thể giống như dán biểu ngữ, làm mấy trò rẻ tiền thế này, anh tức giận không sao tả nỗi.
Vừa mở cửa ra, Tần Phong thì nằm trên giường, còn Sở Khải Anh ra mở cửa, nhìn thấy là con trai, Tần Phong ngồi dậy, trên đầu quấn khăn ướt, kể khổ với con: “Cuối cùng con cũng về rồi, người nhà họ Từ này thật là rất…”
Sở Khải Anh không biết làm sao, nói: “Thằng anh của Mỹ Quân, hung hãn dẫn theo hai người nữa đến đây, thấy thứ gì của nhà mình cũng đập phá, con nhìn xem, còn đe dọa sẽ quậy đến sở luật sư sự vụ của con nữa, hai ngày nay chúng ta thật sự thấp thỏm lo sợ.”
Mặt Sở Du sa sầm, “Con và cô ấy chia tay trong hòa bình, cô ấy làm như bây giờ là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của con hay là muốn nói con gái nhà họ không cần gả đi?”
Chẳng trách anh tức giận như vậy, tủ bàn ghế đồ đạc trong nhà có thể đập đều bị đập hết, sự côn đồ của Từ Hồng quân đúng là rất xứng với vẻ bề ngoài của hắn.
Tần Phong vội hỏi con trai: “Mỹ Quân nói nó có thai, có phải thật không con? Nếu thật sự có thai, tốt xấu gì cũng là con cháu chúng ta, phải xử lý chuyện này thế nào đây?”
Sở Du đột nhiên quát, “Cô ta đừng hòng lấy đứa bé ra để áp chế con!”
Anh đạp cửa đi, Tần Phong và Sở Khải Anh hai mắt nhìn nhau, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Tần Phong xụi lơ, bà than: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Trái lại, Sở Du rất bình tĩnh, anh gọi điện thoại cho Từ Mỹ Quân, “Em đang ở đâu?”
Từ Mỹ Quân biết anh nhất định sẽ tìm mình, cho nên cũng không lảng tránh, “Vâng, em đang ở nhà, được thôi, chờ anh đến!”
Sở Du lạnh lùng nhìn con đường trước mặt, anh đã chuẩn bị đối phó với người họ Từ rồi.
Một mình Tô Mân lang thang không mục đích trên hành lang bệnh viện, bất giác đi đến cạnh hàng lang phòng khám khoa phụ sản.
Cô nhìn hình tuyên truyền dán trên tường, một em bé đang cuộn tròn nằm trong tử cung của mẹ, bên cạnh là lời giới thiệu kỹ càng, cô không khỏi dừng chân lại.
Một sinh mệnh, từ kích thước cỡ đầu kim đến cỡ như hạt đậu, dần dần trở thành một đứa trẻ hoàn chỉnh, thời cơ chín muồi trở thành cục cưng trong lòng bàn tay của người lớn, tuy rằng chỉ có thời gian 10 tháng, nhưng lại hấp thụ tinh hoa của cha mẹ, ngưng kết tình cảm của họ, nói vứt bỏ thì vứt bỏ sao?
Từ Mỹ Quân lạnh lùng nói với cô: “… … Tôi nghe nói sức khỏe cậu không tốt nên kết hôn hai năm vẫn không thể có thai với Sở Du, hiện giờ tôi lại có thai, không phải cậu rất ghen tị sao? Cậu đúng là con đàn bà độc ác, ly hôn, bỏ nhà đi, hiện giờ lại giả bộ đáng thương để đến phá hoại tình cảm của chồng cũ, cậu thật sự mất trí nhớ sao? Hay cậu đang sắm vai cô bé lọ lem, dùng cảnh ngộ kêu gọi sự đồng tình của người khác để lừa gạt chồng cũ chứ?”
Cô rớt nước mắt, chết tiệt, sao không dứt khoát để cô bị xe đâm chết cho rồi, chết rồi thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ, bây giờ, khi cô lại đem lòng yêu người đàn ông đó, trút hết toàn bộ tình cảm lên người anh, thì bạn gái của anh lại nói, tôi có thai.
Hóa ra, cô mới là kẻ thứ ba.
Sở Du đến dưới lầu nhà họ Từ, mẹ của Từ Mỹ Quân, Tôn Truyền Liên, đang ở nhà hung hăng chờ anh, bà hỏi con gái: “Con tính sao? Con định kết hôn với nó hay dứt khoát chia tay? Nếu kết hôn, mẹ sẽ không trừng trị nó, bắt nó mau chóng làm thủ tục với con, đăng ký căn nhà dưới danh nghĩa của con, đó là muốn kết hôn với nó. Còn nếu con không muốn, ít nhất,” tròng mắt Tôn truyền Liên đảo quanh “nó đùa giỡn với con như vậy, ít nhất phải chi ra hơn mười vạn tệ, nếu không mẹ sẽ quậy banh nhà nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.