Quyển 2 - Chương 2: Chiếc ôm ngang eo
Thủy tụ nhân gia
01/04/2014
Triệu Huyên đứng ngồi không yên, giống như kẻ mất hồn, anh nhịn không được đến phòng bệnh của Tô Mân ở tầng trệt.
Cách cánh cửa thủy tinh, thấy Tô Mân không ở trong phòng, anh nghi ngờ, cô đi đâu? Y tá ở phòng trực nói với anh, hình như bà Sở về nhà rồi mà.
Anh tìm dọc hành lang, hàng lang lầu bốn bên trái có một cửa sổ thủy tinh thật dài, bên ngoài cửa là một sân phơi rộng, trên sân phơi rất nhiều ra giường và đủ thứ khác, dưới trời chiều, những chiếc ra giường màu trắng xếp thành hàng đón gió bay phấp phới, có chút mùi vị u oán. Anh vô tình quay đầu liếc mắt qua đó một cái, kết quả vừa thấy khiến anh sợ như hít một ngụm khí lạnh.
Anh thấy ở sân phơi bên cạnh, Tô Mân đang vịn lan can, cơ thể nửa dựa vào đó, đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Anh gọi to, “chị Sở” lập tức đưa tay kéo cửa, nhưng lúc kéo mới phát hiện cửa bên này không mở được.
Tô Mân xót xa nhìn người xe qua lại dưới lầu, cô lẩm nhẩm: “Con là ai? Nguyện xin chúa chỉ điểm con đường sáng cho con chiên lầm lạc này, đây là đâu vậy chúa? Đây là một thế giới coi trọng vật chất, con người vì tư lợi đã không còn là chính mình, một mặt tung hô yêu thương nhau, mặt kia lại chà đạp lên tình yêu đó, tiếc rẻ bỏ ra yêu thương, rỗng tuếch mà cô độc. Vì để sinh tồn, vật lộn đến chết mà không biết tại sao.”
Cô khóc, nước mắt túa ra từ hốc mắt, bay xuống dưới lầu bốn.
Triệu Huyên gấp đến nỗi cổ họng khô khốc, cửa đẩy không ra, anh vội vàng sải bước qua cửa sổ bên cạnh, mở một cánh cửa rồi nhảy phốc ra bên ngoài.
Tô Mân đang gục trên lan can khóc, bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng, cô bị ôm ngang eo, bị người khác mạnh mẽ lôi ra khỏi lan can.
Người kia vô cùng anh tuấn, một phen ôm lấy eo cô, cả hai người cùng lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi đồng loạt ngã xuống sân phơi.
Tô Mân sợ hãi đến trong lòng run rẩy, hoàn hồn lại liền nhìn người đàn ông liều mạng này, vừa nhìn thấy khiến cô cũng giật mình: “Anh Triệu?”
***
Cửa mở ra, Tôn Truyền Liên lạnh lùng nghiêm mặt ra mở cửa cho Sở Du, hừ một tiếng, bà hỏi: “Đại luật sư Sở, có ý gì đây?”
Lồng ngực Sở Du như bị tảng đá đè nặng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Có chuyện để nói nên cháu đến gặp Mỹ Quân.”
“Có chuyện gì thì nói với tôi, Mỹ Quân không khỏe!”
Sở Du kiềm nén cơn giận trong lòng, “Được, nếu bác gái đã từ chối khéo, cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề. Cháu và Mỹ Quân chia tay trong hòa bình, cháu đã đưa cho Mỹ Quân năm vạn tệ xem như phí bồi thường chia tay, Mỹ Quân cũng đồng ý, chúng cháu đã nói vẫn là bạn bè của nhau, cho nên mong bác đừng gây trở ngại cho cuộc sống của gia đình cháu.”
Tôn Truyền Liên xí một cái, chỉ vào mũi Sở Du mà mắng: “Mày xem Từ Mỹ Quân là ngói nát sao, mặc sức chơi đùa nhào nặn? Năm vạn tệ, mày đuổi ăn xin à? Nói, đứa con trong bụng Mỹ Quân phải làm sao?”
Sở Du lớn giọng gọi: “Mỹ Quân, tôi biết cô đang ở bên trong, tôi chỉ có một câu hỏi, nhưng tôi muốn đích thân nói với cô, đừng ép tôi phải nói trước mặt mọi người.”
Từ Mỹ Quân đang ngồi trong phòng, nghe thấy giọng nói của Sở Du, toàn thân cô chấn động.
Suy nghĩ một lát, cô liền từ trong phòng bước ra, sắc mặt lạnh lùng hỏi anh: “Muốn nói gì?”
Sở Du bước nhanh vào cửa, anh hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Tôn Truyền Liên, sau khi vào nhà liền đẩy Từ Mỹ Quân vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Sở Du rất bình tĩnh, ngược lại Từ Mỹ Quân lại có hơi bối rối, ánh mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt Sở Du sắc bén nhìn Từ Mỹ Quân, sau hồi lâu, anh đặt câu hỏi với cô: “Đứa bé là của ai?”
Anh tìm dọc hành lang, hàng lang lầu bốn bên trái có một cửa sổ thủy tinh thật dài, bên ngoài cửa là một sân phơi rộng, trên sân phơi rất nhiều ra giường và đủ thứ khác, dưới trời chiều, những chiếc ra giường màu trắng xếp thành hàng đón gió bay phấp phới, có chút mùi vị u oán. Anh vô tình quay đầu liếc mắt qua đó một cái, kết quả vừa thấy khiến anh sợ như hít một ngụm khí lạnh.
Anh thấy ở sân phơi bên cạnh, Tô Mân đang vịn lan can, cơ thể nửa dựa vào đó, đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Anh gọi to, “chị Sở” lập tức đưa tay kéo cửa, nhưng lúc kéo mới phát hiện cửa bên này không mở được.
Tô Mân xót xa nhìn người xe qua lại dưới lầu, cô lẩm nhẩm: “Con là ai? Nguyện xin chúa chỉ điểm con đường sáng cho con chiên lầm lạc này, đây là đâu vậy chúa? Đây là một thế giới coi trọng vật chất, con người vì tư lợi đã không còn là chính mình, một mặt tung hô yêu thương nhau, mặt kia lại chà đạp lên tình yêu đó, tiếc rẻ bỏ ra yêu thương, rỗng tuếch mà cô độc. Vì để sinh tồn, vật lộn đến chết mà không biết tại sao.”
Cô khóc, nước mắt túa ra từ hốc mắt, bay xuống dưới lầu bốn.
Triệu Huyên gấp đến nỗi cổ họng khô khốc, cửa đẩy không ra, anh vội vàng sải bước qua cửa sổ bên cạnh, mở một cánh cửa rồi nhảy phốc ra bên ngoài.
Tô Mân đang gục trên lan can khóc, bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng, cô bị ôm ngang eo, bị người khác mạnh mẽ lôi ra khỏi lan can.
Người kia vô cùng anh tuấn, một phen ôm lấy eo cô, cả hai người cùng lảo đảo lui về sau mấy bước, rồi đồng loạt ngã xuống sân phơi.
Tô Mân sợ hãi đến trong lòng run rẩy, hoàn hồn lại liền nhìn người đàn ông liều mạng này, vừa nhìn thấy khiến cô cũng giật mình: “Anh Triệu?”
***
Cửa mở ra, Tôn Truyền Liên lạnh lùng nghiêm mặt ra mở cửa cho Sở Du, hừ một tiếng, bà hỏi: “Đại luật sư Sở, có ý gì đây?”
Lồng ngực Sở Du như bị tảng đá đè nặng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Có chuyện để nói nên cháu đến gặp Mỹ Quân.”
“Có chuyện gì thì nói với tôi, Mỹ Quân không khỏe!”
Sở Du kiềm nén cơn giận trong lòng, “Được, nếu bác gái đã từ chối khéo, cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề. Cháu và Mỹ Quân chia tay trong hòa bình, cháu đã đưa cho Mỹ Quân năm vạn tệ xem như phí bồi thường chia tay, Mỹ Quân cũng đồng ý, chúng cháu đã nói vẫn là bạn bè của nhau, cho nên mong bác đừng gây trở ngại cho cuộc sống của gia đình cháu.”
Tôn Truyền Liên xí một cái, chỉ vào mũi Sở Du mà mắng: “Mày xem Từ Mỹ Quân là ngói nát sao, mặc sức chơi đùa nhào nặn? Năm vạn tệ, mày đuổi ăn xin à? Nói, đứa con trong bụng Mỹ Quân phải làm sao?”
Sở Du lớn giọng gọi: “Mỹ Quân, tôi biết cô đang ở bên trong, tôi chỉ có một câu hỏi, nhưng tôi muốn đích thân nói với cô, đừng ép tôi phải nói trước mặt mọi người.”
Từ Mỹ Quân đang ngồi trong phòng, nghe thấy giọng nói của Sở Du, toàn thân cô chấn động.
Suy nghĩ một lát, cô liền từ trong phòng bước ra, sắc mặt lạnh lùng hỏi anh: “Muốn nói gì?”
Sở Du bước nhanh vào cửa, anh hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Tôn Truyền Liên, sau khi vào nhà liền đẩy Từ Mỹ Quân vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Sở Du rất bình tĩnh, ngược lại Từ Mỹ Quân lại có hơi bối rối, ánh mắt láo liên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt Sở Du sắc bén nhìn Từ Mỹ Quân, sau hồi lâu, anh đặt câu hỏi với cô: “Đứa bé là của ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.