Quyển 1 - Chương 39: Khảo sát vợ trước
Thủy tụ nhân gia
08/04/2014
Tô Mân vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, bởi vì quá rộng, cũng bởi vì tay áo có hơi dài, thoạt nhìn cô rất giống hoa đán đang hát hí khúc trên sân khấu. Lúc này, cô đang giúp một bà lão chuyển từ xe lăn đến thanh vịn giữ thăng bằng, sau khi giúp bà lão xong, cô mới xoay người lại.
Khi dời mắt, cô nhìn thấy Sở Du liền mỉm cười.
Tâm tình của cô vui lên hơn rất nhiều, nghiêng đầu nháy mắt về phía Sở Du, vì thế anh cũng nghiêng đầu nháy nháy mắt lại với cô, sau đó cô vui vẻ bỏ dụng cụ trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ Sở Du.
Sở Du vội đẩy cửa: “Đừng chạy, chậm thôi em.”
Xem ra cô đã hoàn toàn bình phục, đã có thể đi rất nhanh rồi.
Tô Mân vô cùng vui vẻ: “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
“Hôm nay không có chuyện gì làm, sau khi giải quyết xong công việc liền đến đây trước, hôm nay nhìn em tốt lắm, có tiến bộ hơn hôm qua.”
“Đúng vậy, bác sĩ Trần cũng nói không lâu nữa em có thể xuất viện, em cũng muốn xuất viện lắm rồi, ở mãi trong bệnh viện thật sự rất buồn chán.”
“Tối nay dẫn em ra ngoài dùng cơm được không?”
Tô Mân liền cảm thấy hớn hở, cô ở bệnh viên gần một tháng, ngay cả cổng bệnh viện cũng chưa từng bước qua, nhiều nhất chỉ là ở dưới lầu hóng gió, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của cô, Sở Du không bao giờ cho cô ra khỏi bệnh viện, cô buồn đến nỗi sắp mốc meo lên rồi.
Tầm mắt của cô dừng lại trên tay Sở Du, là bộ tóc giả.
Sở Du quơ quơ bộ tóc kia, “Nào, thử xem có hợp không.” Anh giúp cô đội bộ tóc giả lên đầu, bộ tóc là kiểu tóc ngắn uốn xù, màu tóc là màu nâu hạt dẻ, đội lên đầu, rất khó nhận ra đây là tóc giả, hệt như vừa làm tóc kiểu mới, phối với gương mặt cô thật sự rất hợp.
Anh khen: “Đẹp ghê, rất giống em của trước kia.”
Anh lại từ từ túi lấy ra một bao thư, lôi tấm ảnh bên trong ra: “Em xem nè, giống lúc trước không?”
Tô Mân tò mò cầm lấy tấm ảnh, “Đây là em à?”
“Tất nhiên.”
Cô nhìn mình trong tấm ảnh, đích thực trong đó mình tóc ngắn, mặc bộ đồ màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng chỉnh chu.
Nhưng mà cô lại có chút hoang mang, cô trong ảnh có đôi mắt sắc bén, như ngôi sao trong đêm tối, sáng ngời có thần, hoàn toàn khác với hiện tại.
Cô hơi phân vân, lại có chút khó hiểu: “Nhưng mà, em lại có cảm giác người này hình như không phải em.”
Sở Du an ủi cô: “Em bị thương nên không nhớ được quá khứ, cần thời gian để hồi phục. Trước kia, có đôi lúc em cũng tự giễu chính mình, nói bản thân em giống như một phần tử phái cấp tiến nào đó bất mãn với xã hội, bằng sức một mình mình mà ngông cuồng muốn cải tạo xã hội, làm chuyện không thực tế như Ngu Công dời núi, thật sự thì,” Anh suy nghĩ rồi nói, “Hiện giờ em tốt lắm, anh thích em của hiện tại hơn.”
Tô Mân ngẩng đầu, “Thật à?”
Anh nói thật lòng: “Thật.”
Anh thật sự rất thích cô của hiện tại, chỗ hấp dẫn và làm người khác rung động của con gái chính là sự yếu đuối của cô ấy có thể khơi gợi ý thức bảo vệ mãnh liệt trong lòng của đàn ông, hiện giờ cô chính là như vậy, không hề mưu tính chuyện gì, ngược lại càng khiến anh muốn che chắn bảo vệ cô.
Tô Mân hơi xúc động, “Tấm ảnh này có thể tặng cho em không?”
“Đây vốn dĩ là đồ của em mà.”
Tô Mân yên tâm, sau khi cô tỉ mỉ ngắm nó thật lâu, mới cẩn thận bỏ tấm ảnh lại bao thư, đặt phía dưới gối .
Sở Du lại lấy ra một cái túi, hóa ra là nguyên bộ quần áo, anh suy nghĩ thật chu đáo, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, anh đã chuẩn bị hết toàn bộ trang phục và đạo cụ rồi.
Quần áo là đồ cô dùng lúc trước, chiếc áo kiểu ngắn tay màu đỏ, phối với chiếc quần bút chỉ đơn giản, giày là giày da đế bằng màu nâu. Chờ cô thay xong quần áo bước ra, trước mắt anh sáng ngời, hệt như thay đổi một con người.
Anh rất hài lòng: “Rất đẹp, em không mập lên chút nào, quần áo lúc trước vẫn còn mặc vừa, trước hết mặc tạm đồ này đi, đợi sau khi xuất viện sẽ mua đồ mới.”
Thông báo với y tá xong, anh dẫn cô ra khỏi bệnh viện.
***
Tô Mân tò mò nhìn đường phố, từng cột đèn đường vụt qua khỏi tầm mắt, cô nhìn những tòa kiến trúc bên ngoài.
Sở Du cố ý chạy lòng vòng, dẫn cô đi tham qua phong cảnh của thành phố.
Một tháng Tô Mân không ra ngoài, hiện giờ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nên cô rất vui vẻ.
Sở Du vẫn lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô, dưới đèn đường, biểu hiện trên mặt Tô Mân rực rỡ như hoa đỗ quyên, anh nhìn đến ngây ngất.
Nhịn không được anh khẽ nói với chính mình, “Thật trẻ trung xinh đẹp.”
Đôi lúc, chúng ta cảm thấy tình yêu là một chuyện vừa huyền ảo vừa không thể nào giải thích cho hợp lý được, mình suy nghĩ rất nhiều tình huống gặp gỡ, nhưng khi thật sự đến rồi, mình mới phát hiện đã cầm nhầm kịch bản, tình yêu vĩnh viễn sẽ không đi theo đúng kế hoạch của mình.
Cũng giống như anh và Tô Mân, họ quen biết nhau trong một buổi chiều đầy nắng, quá trình yêu nhau có lẽ rất bình thường, nhưng mùi vị lưu luyến này lại khiến anh suốt đời khó quên, anh vĩnh viễn không thể nào quên được, khoảnh khắc cô lấy cuốn sách xuống, dùng cặp mắt to tròn nhìn anh.
Khi xe chạy ngang qua nhà thờ, Tô Mân nói: “Ở Thanh Đảo cũng có một nhà thờ thánh Michael, nhà thờ theo kiểu kiến trúc Gothic này vốn được xây dựng từ năm 1932 nhưng đã bị phá hủy trong cuộc Cách mạng Văn hóa, rồi vào tháng 4 năm 1981 sau khi tu sửa xong thì được đưa vào sử dụng, hiện giờ đã trở thành tòa kiến trúc Gothic lớn nhất Thanh Đảo, cũng là nhà thờ thụ phong linh mục lớn nhất Trung Quốc, rộng rãi sáng sủa, trang nghiêm đẹp đẽ, có sức chứa lên đến hàng ngàn tín đồ. Nhà thờ bây giờ có thể mở cửa với bên ngoài, ngoại trừ cuối tuần lúc làm lễ Misa thì đóng cửa thôi, chứ ngày thường có thể đón du khách vào tham quan.”
Sở Du cười nói: “Em đó, đúng là làm nhà báo làm đến nỗi thành bệnh nghề nghiệp luôn rồi, vừa nhìn thấy một công trình kiến trúc, lại có thể nói rõ ra ký sự niên đại của nó. Tốt lắm, vậy em nói xem anh có lịch sử thế nào?” Nói xong lời này, Sở Du lại cảm thấy buồn cười, cô đã mất trí nhớ, sao bản thân anh lại hỏi cô mấy chuyện thế này.
Không ngờ Tô Mân suy nghĩ một chút, cô lại nói như thuộc nằm lòng, “Anh tốt nghiệp Đại học chính trị và pháp luật Giang Na, chuyên ngành luật, anh thích ăn mấy món có vị chua cay, còn rau thì anh thích ăn rau ngải cứu và rau chân vịt, hải sản thì thích ăn hào và cá thu đao, còn có cá lăn bột chiên xù, còn cái khác,” nói đến đây bỗng nhiên Tô Mân mỉm cười, “Lúc ngủ, anh không thích mặc đồ.”
Sở Du giật mình.
Khi dời mắt, cô nhìn thấy Sở Du liền mỉm cười.
Tâm tình của cô vui lên hơn rất nhiều, nghiêng đầu nháy mắt về phía Sở Du, vì thế anh cũng nghiêng đầu nháy nháy mắt lại với cô, sau đó cô vui vẻ bỏ dụng cụ trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ Sở Du.
Sở Du vội đẩy cửa: “Đừng chạy, chậm thôi em.”
Xem ra cô đã hoàn toàn bình phục, đã có thể đi rất nhanh rồi.
Tô Mân vô cùng vui vẻ: “Hôm nay sao anh đến sớm vậy?”
“Hôm nay không có chuyện gì làm, sau khi giải quyết xong công việc liền đến đây trước, hôm nay nhìn em tốt lắm, có tiến bộ hơn hôm qua.”
“Đúng vậy, bác sĩ Trần cũng nói không lâu nữa em có thể xuất viện, em cũng muốn xuất viện lắm rồi, ở mãi trong bệnh viện thật sự rất buồn chán.”
“Tối nay dẫn em ra ngoài dùng cơm được không?”
Tô Mân liền cảm thấy hớn hở, cô ở bệnh viên gần một tháng, ngay cả cổng bệnh viện cũng chưa từng bước qua, nhiều nhất chỉ là ở dưới lầu hóng gió, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của cô, Sở Du không bao giờ cho cô ra khỏi bệnh viện, cô buồn đến nỗi sắp mốc meo lên rồi.
Tầm mắt của cô dừng lại trên tay Sở Du, là bộ tóc giả.
Sở Du quơ quơ bộ tóc kia, “Nào, thử xem có hợp không.” Anh giúp cô đội bộ tóc giả lên đầu, bộ tóc là kiểu tóc ngắn uốn xù, màu tóc là màu nâu hạt dẻ, đội lên đầu, rất khó nhận ra đây là tóc giả, hệt như vừa làm tóc kiểu mới, phối với gương mặt cô thật sự rất hợp.
Anh khen: “Đẹp ghê, rất giống em của trước kia.”
Anh lại từ từ túi lấy ra một bao thư, lôi tấm ảnh bên trong ra: “Em xem nè, giống lúc trước không?”
Tô Mân tò mò cầm lấy tấm ảnh, “Đây là em à?”
“Tất nhiên.”
Cô nhìn mình trong tấm ảnh, đích thực trong đó mình tóc ngắn, mặc bộ đồ màu vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng chỉnh chu.
Nhưng mà cô lại có chút hoang mang, cô trong ảnh có đôi mắt sắc bén, như ngôi sao trong đêm tối, sáng ngời có thần, hoàn toàn khác với hiện tại.
Cô hơi phân vân, lại có chút khó hiểu: “Nhưng mà, em lại có cảm giác người này hình như không phải em.”
Sở Du an ủi cô: “Em bị thương nên không nhớ được quá khứ, cần thời gian để hồi phục. Trước kia, có đôi lúc em cũng tự giễu chính mình, nói bản thân em giống như một phần tử phái cấp tiến nào đó bất mãn với xã hội, bằng sức một mình mình mà ngông cuồng muốn cải tạo xã hội, làm chuyện không thực tế như Ngu Công dời núi, thật sự thì,” Anh suy nghĩ rồi nói, “Hiện giờ em tốt lắm, anh thích em của hiện tại hơn.”
Tô Mân ngẩng đầu, “Thật à?”
Anh nói thật lòng: “Thật.”
Anh thật sự rất thích cô của hiện tại, chỗ hấp dẫn và làm người khác rung động của con gái chính là sự yếu đuối của cô ấy có thể khơi gợi ý thức bảo vệ mãnh liệt trong lòng của đàn ông, hiện giờ cô chính là như vậy, không hề mưu tính chuyện gì, ngược lại càng khiến anh muốn che chắn bảo vệ cô.
Tô Mân hơi xúc động, “Tấm ảnh này có thể tặng cho em không?”
“Đây vốn dĩ là đồ của em mà.”
Tô Mân yên tâm, sau khi cô tỉ mỉ ngắm nó thật lâu, mới cẩn thận bỏ tấm ảnh lại bao thư, đặt phía dưới gối .
Sở Du lại lấy ra một cái túi, hóa ra là nguyên bộ quần áo, anh suy nghĩ thật chu đáo, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, anh đã chuẩn bị hết toàn bộ trang phục và đạo cụ rồi.
Quần áo là đồ cô dùng lúc trước, chiếc áo kiểu ngắn tay màu đỏ, phối với chiếc quần bút chỉ đơn giản, giày là giày da đế bằng màu nâu. Chờ cô thay xong quần áo bước ra, trước mắt anh sáng ngời, hệt như thay đổi một con người.
Anh rất hài lòng: “Rất đẹp, em không mập lên chút nào, quần áo lúc trước vẫn còn mặc vừa, trước hết mặc tạm đồ này đi, đợi sau khi xuất viện sẽ mua đồ mới.”
Thông báo với y tá xong, anh dẫn cô ra khỏi bệnh viện.
***
Tô Mân tò mò nhìn đường phố, từng cột đèn đường vụt qua khỏi tầm mắt, cô nhìn những tòa kiến trúc bên ngoài.
Sở Du cố ý chạy lòng vòng, dẫn cô đi tham qua phong cảnh của thành phố.
Một tháng Tô Mân không ra ngoài, hiện giờ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nên cô rất vui vẻ.
Sở Du vẫn lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô, dưới đèn đường, biểu hiện trên mặt Tô Mân rực rỡ như hoa đỗ quyên, anh nhìn đến ngây ngất.
Nhịn không được anh khẽ nói với chính mình, “Thật trẻ trung xinh đẹp.”
Đôi lúc, chúng ta cảm thấy tình yêu là một chuyện vừa huyền ảo vừa không thể nào giải thích cho hợp lý được, mình suy nghĩ rất nhiều tình huống gặp gỡ, nhưng khi thật sự đến rồi, mình mới phát hiện đã cầm nhầm kịch bản, tình yêu vĩnh viễn sẽ không đi theo đúng kế hoạch của mình.
Cũng giống như anh và Tô Mân, họ quen biết nhau trong một buổi chiều đầy nắng, quá trình yêu nhau có lẽ rất bình thường, nhưng mùi vị lưu luyến này lại khiến anh suốt đời khó quên, anh vĩnh viễn không thể nào quên được, khoảnh khắc cô lấy cuốn sách xuống, dùng cặp mắt to tròn nhìn anh.
Khi xe chạy ngang qua nhà thờ, Tô Mân nói: “Ở Thanh Đảo cũng có một nhà thờ thánh Michael, nhà thờ theo kiểu kiến trúc Gothic này vốn được xây dựng từ năm 1932 nhưng đã bị phá hủy trong cuộc Cách mạng Văn hóa, rồi vào tháng 4 năm 1981 sau khi tu sửa xong thì được đưa vào sử dụng, hiện giờ đã trở thành tòa kiến trúc Gothic lớn nhất Thanh Đảo, cũng là nhà thờ thụ phong linh mục lớn nhất Trung Quốc, rộng rãi sáng sủa, trang nghiêm đẹp đẽ, có sức chứa lên đến hàng ngàn tín đồ. Nhà thờ bây giờ có thể mở cửa với bên ngoài, ngoại trừ cuối tuần lúc làm lễ Misa thì đóng cửa thôi, chứ ngày thường có thể đón du khách vào tham quan.”
Sở Du cười nói: “Em đó, đúng là làm nhà báo làm đến nỗi thành bệnh nghề nghiệp luôn rồi, vừa nhìn thấy một công trình kiến trúc, lại có thể nói rõ ra ký sự niên đại của nó. Tốt lắm, vậy em nói xem anh có lịch sử thế nào?” Nói xong lời này, Sở Du lại cảm thấy buồn cười, cô đã mất trí nhớ, sao bản thân anh lại hỏi cô mấy chuyện thế này.
Không ngờ Tô Mân suy nghĩ một chút, cô lại nói như thuộc nằm lòng, “Anh tốt nghiệp Đại học chính trị và pháp luật Giang Na, chuyên ngành luật, anh thích ăn mấy món có vị chua cay, còn rau thì anh thích ăn rau ngải cứu và rau chân vịt, hải sản thì thích ăn hào và cá thu đao, còn có cá lăn bột chiên xù, còn cái khác,” nói đến đây bỗng nhiên Tô Mân mỉm cười, “Lúc ngủ, anh không thích mặc đồ.”
Sở Du giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.