Quyển 1 - Chương 38: Người yêu như mộng
Thủy tụ nhân gia
17/03/2014
Từ Mỹ Quân nhủ thầm, đến rồi, rốt cuộc người đàn ông này cũng nói ra rồi.
Không biết tại sao, khi anh chủ động nói ra, cô lại không hề có cảm giác quá bi thương, chỉ là đang chờ đợi một chuyện đã biết trước kết quả, như chỉ đợi quan tòa tuyên án, khi quan tòa tuyên án cuối cùng xong, đầu vai cô chỉ khẽ run lên, lại có chút thoải mái.
Nhưng cô vẫn không cách nào ung dung che giấu, dù sao, cô yêu người đàn ông này, yêu anh suốt 7 năm, tuy rằng thời gian ở bên anh thật ngắn ngủi, chỉ có mấy tháng, nhưng mấy tháng kia, cô một lòng vây quanh anh, hiện giờ có kết cục thế này, cô không cách nào không cảm thấy đau lòng.
Dừng một lát, cô hỏi anh: “Bởi vì Tô Mân đã về, hay là bởi vì anh hận em, anh hận em đã bỏ thuốc vào rượu của anh?”
Biểu hiện trên mặt của Sở Du rất điềm tĩnh, “Không phải đâu Mỹ Quân, thật ra không vì Tô Mân, cũng không vì những chuyện khác, mà là anh phát hiện ra, anh không hề yêu em. Anh từng nghĩ rằng, chỉ cần kết hôn với em là tất cả đều viên mãn, nhưng đó là sơ suất của anh, kết hôn cần phải có tình yêu thì mới được, đến bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu, chúng ta không hợp nhau, anh không yêu em, thật ra em cũng không yêu anh đâu, thứ em yêu chỉ là cảm giác trong lòng em thôi, không phải là anh của hiện thực.”
“Anh muốn quay về bên cạnh cậu ấy sao?”
Sở Du nghĩ nghĩ: “Ừ thì, có lẽ đúng, cũng có lẽ không, anh sẽ cố gắng thêm một lần… với cô ấy vậy.”
“Anh đã quên cậu ấy đối xử thế nào với anh sao?”
“Không, anh không hề quên.”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Sở Du, anh đúng là không có chí khí! Tô Mân vứt bỏ anh như vứt một con chó, hiện giờ, anh đúng là rất giống chó, quẩy đuôi chạy đến dưới chân cậu ấy, cầu xin cậu ấy ban ơn.”
Sở Du im lặng, anh có thể thông cảm cho tâm trạng hiện giờ của cô, cho nên dù cô có nói cay nghiệt hơn nữa, anh cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
Tất cả nguyên nhân khiến duyên tận, đều do ông trời định sẵn, bất cứ ai cũng cầu không được, cũng lái không đi.
Cuối cùng thì Từ Mỹ Quân cũng gạt đi nước mắt, anh bình tĩnh lại cương quyết như thế, cô hiểu, đã không thể quay đầu lại được.
Lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cô tỉnh bơ nói: “Được rồi, anh đã lựa chọn thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa. Anh đã quyết định bồi thường cho em, em trở về sẽ suy nghĩ một con số hợp lý, chúng ta quen nhau vui vẻ thì chia tay yên ổn vậy.”
Trong lòng Sở Du cũng cảm khái, cũng có chút thoải mái, tuy rằng Từ Mỹ Quân vẫn oán hận nhưng đã đồng ý chia tay rồi, hai người thật có thể chia tay trong hòa bình thế này, đương nhiên là kết cục lý tưởng nhất trong lòng anh.
“Cám ơn em.”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Không cần cám ơn em đâu, nói không chừng em sẽ tặng cho anh món quà lớn, có lẽ không phải là thứ gì tốt đẹp đâu, nhưng hy vọng anh mỉm cười tiếp nhận.”
Sở Du không biết làm gì khác hơn là tự giễu ngượng ngùng.
Cô hất tay mà đi, cà phê trước mặt cũng không đụng tới, nhìn thấy cà phê đang từ từ nguội dần, Sở Du khẽ thở dài.
Khi đứng lên, anh lại cảm thấy cơ thể có chút khoan khoái. Mang theo một tâm trạng thoải mái để đến bệnh viện, nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh, lại không nhìn thấy Tô Mân đâu cả.
Hiện tại cô đã có thể tự đi bộ, mỗi ngày cô đều đến phòng hồi phục để làm vật lý trị liệu, dần dần, nhưng người cùng đi làm vật lý trị liệu chung đều thích cô bệnh nhân xinh đẹp này.
Cô thật sự là một bệnh nhân vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp, lại không làm phiền người khác.
Tính cách trước kia của cô rất cởi mở, có lẽ hiện tại, do nguyên nhân của tai nạn xe, cô có hơi thay đổi, con người có vẻ hướng nội hơn, hay xấu hổ, khi thấy người khác đầu tiên là mỉm cười, tiếp theo mới có thể chào hỏi người ta.
Sau khi làm quen với dụng cụ trong phòng vật lý trị liệu, cô liền đảm nhận vai trò người hỗ trợ tập luyện, giúp mọi người điều chỉnh máy móc, bệnh nhân nhiều năm không vận động thân thể nên rất bất tiện, thậm chí cô cũng chủ động đến hỗ trợ, không chút để ý đối phương có phải xấu xí hoặc là thiếu hụt chỗ nào không, vân vân và vân vân. Đồng thời còn có một số đứa trẻ bị thiểu năng đến tập luyện, bởi vì lúc ra đời bẩm sinh đã bị vậy, mấy đứa bé bị teo não, hiện tại phải thường xuyên rèn luyện tứ chi, Tô Mân cũng không để ý, cô thích trẻ con, tình nguyện nói chuyện với những đứa trẻ này, cho dù chúng nó nghe không hiểu, cô cũng tình nguyện nói với chúng nó.
Sở Du đến phòng tập vật lý trị liệu để tìm cô, quả nhiên, trước cửa kính, anh nhìn thấy cô.
Nhưng cô vẫn không cách nào ung dung che giấu, dù sao, cô yêu người đàn ông này, yêu anh suốt 7 năm, tuy rằng thời gian ở bên anh thật ngắn ngủi, chỉ có mấy tháng, nhưng mấy tháng kia, cô một lòng vây quanh anh, hiện giờ có kết cục thế này, cô không cách nào không cảm thấy đau lòng.
Dừng một lát, cô hỏi anh: “Bởi vì Tô Mân đã về, hay là bởi vì anh hận em, anh hận em đã bỏ thuốc vào rượu của anh?”
Biểu hiện trên mặt của Sở Du rất điềm tĩnh, “Không phải đâu Mỹ Quân, thật ra không vì Tô Mân, cũng không vì những chuyện khác, mà là anh phát hiện ra, anh không hề yêu em. Anh từng nghĩ rằng, chỉ cần kết hôn với em là tất cả đều viên mãn, nhưng đó là sơ suất của anh, kết hôn cần phải có tình yêu thì mới được, đến bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu, chúng ta không hợp nhau, anh không yêu em, thật ra em cũng không yêu anh đâu, thứ em yêu chỉ là cảm giác trong lòng em thôi, không phải là anh của hiện thực.”
“Anh muốn quay về bên cạnh cậu ấy sao?”
Sở Du nghĩ nghĩ: “Ừ thì, có lẽ đúng, cũng có lẽ không, anh sẽ cố gắng thêm một lần… với cô ấy vậy.”
“Anh đã quên cậu ấy đối xử thế nào với anh sao?”
“Không, anh không hề quên.”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Sở Du, anh đúng là không có chí khí! Tô Mân vứt bỏ anh như vứt một con chó, hiện giờ, anh đúng là rất giống chó, quẩy đuôi chạy đến dưới chân cậu ấy, cầu xin cậu ấy ban ơn.”
Sở Du im lặng, anh có thể thông cảm cho tâm trạng hiện giờ của cô, cho nên dù cô có nói cay nghiệt hơn nữa, anh cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng.
Tất cả nguyên nhân khiến duyên tận, đều do ông trời định sẵn, bất cứ ai cũng cầu không được, cũng lái không đi.
Cuối cùng thì Từ Mỹ Quân cũng gạt đi nước mắt, anh bình tĩnh lại cương quyết như thế, cô hiểu, đã không thể quay đầu lại được.
Lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cô tỉnh bơ nói: “Được rồi, anh đã lựa chọn thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa. Anh đã quyết định bồi thường cho em, em trở về sẽ suy nghĩ một con số hợp lý, chúng ta quen nhau vui vẻ thì chia tay yên ổn vậy.”
Trong lòng Sở Du cũng cảm khái, cũng có chút thoải mái, tuy rằng Từ Mỹ Quân vẫn oán hận nhưng đã đồng ý chia tay rồi, hai người thật có thể chia tay trong hòa bình thế này, đương nhiên là kết cục lý tưởng nhất trong lòng anh.
“Cám ơn em.”
Từ Mỹ Quân cười lạnh: “Không cần cám ơn em đâu, nói không chừng em sẽ tặng cho anh món quà lớn, có lẽ không phải là thứ gì tốt đẹp đâu, nhưng hy vọng anh mỉm cười tiếp nhận.”
Sở Du không biết làm gì khác hơn là tự giễu ngượng ngùng.
Cô hất tay mà đi, cà phê trước mặt cũng không đụng tới, nhìn thấy cà phê đang từ từ nguội dần, Sở Du khẽ thở dài.
Khi đứng lên, anh lại cảm thấy cơ thể có chút khoan khoái. Mang theo một tâm trạng thoải mái để đến bệnh viện, nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh, lại không nhìn thấy Tô Mân đâu cả.
Hiện tại cô đã có thể tự đi bộ, mỗi ngày cô đều đến phòng hồi phục để làm vật lý trị liệu, dần dần, nhưng người cùng đi làm vật lý trị liệu chung đều thích cô bệnh nhân xinh đẹp này.
Cô thật sự là một bệnh nhân vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp, lại không làm phiền người khác.
Tính cách trước kia của cô rất cởi mở, có lẽ hiện tại, do nguyên nhân của tai nạn xe, cô có hơi thay đổi, con người có vẻ hướng nội hơn, hay xấu hổ, khi thấy người khác đầu tiên là mỉm cười, tiếp theo mới có thể chào hỏi người ta.
Sau khi làm quen với dụng cụ trong phòng vật lý trị liệu, cô liền đảm nhận vai trò người hỗ trợ tập luyện, giúp mọi người điều chỉnh máy móc, bệnh nhân nhiều năm không vận động thân thể nên rất bất tiện, thậm chí cô cũng chủ động đến hỗ trợ, không chút để ý đối phương có phải xấu xí hoặc là thiếu hụt chỗ nào không, vân vân và vân vân. Đồng thời còn có một số đứa trẻ bị thiểu năng đến tập luyện, bởi vì lúc ra đời bẩm sinh đã bị vậy, mấy đứa bé bị teo não, hiện tại phải thường xuyên rèn luyện tứ chi, Tô Mân cũng không để ý, cô thích trẻ con, tình nguyện nói chuyện với những đứa trẻ này, cho dù chúng nó nghe không hiểu, cô cũng tình nguyện nói với chúng nó.
Sở Du đến phòng tập vật lý trị liệu để tìm cô, quả nhiên, trước cửa kính, anh nhìn thấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.