Quyển 2 - Chương 4: Mỗi nhà mỗi cảnh
Thủy tụ nhân gia
03/04/2014
Sở Du cảm thấy quái lạ, sao Triệu Huyên lại ở đây? Người này hình như nhiệt tình quá mức với chuyện đời tư của anh, anh không thể không cảm thấy nghi ngờ.
Triệu Huyên nhanh chóng giải thích: “Bệnh viêm túi mật của mẹ tôi phát tác, trùng hợp đang nằm ở bệnh viện này, cho nên tôi vô tình gặp phải chị Sở.”
Tô Mân cũng cuống cuồng giải thích: “Đúng vậy ông xã.”
Mặc dù Sở Du vẫn còn bán tín bán nghi nhưng anh không thể không tin, anh hỏi Tô Mân, “Em không sao chứ?”
Tô Mân miệng nói không sao, lại liếc mắt nhìn Triệu Huyên một cái, hàm ý là chuyện xảy ra lúc chiều tuyệt đối không cần nói với Sở Du.
Sở Du khách sáo trả lời Triệu Huyên, “Nếu đã như vậy, anh Triệu à, hiện giờ chúng tôi muốn lên lầu, hôm khác nói tiếp, tôi có thời gian rãnh sẽ đến thăm bác gái.” Anh nắm chặt tay Tô Mân, ôm lấy cô đi trước, Triệu Huyên không vui đi về hướng ngược lại, anh nói bệnh viêm túi mật của mẹ anh phát tác phải nằm viện là sự thật. Mẹ của Triệu Huyên, Trang Bích Cầm, bị viêm túi mật, đang nằm ở bệnh viện này.
Triệu Huyên trở lại phòng bệnh mà mẹ anh đang nằm, trong phòng bệnh cao cấp ấm áp như trời xuân, mùi hoa tươi thơm nức mũi, vợ anh, Trịnh Mẫn Châu đang nói chuyện phiếm với mẹ chồng, Trang Bích Cầm đã tiêm thuốc chống viêm, sắc mặt chuyển biến tốt, đang vui vẻ nói chuyện với Trịnh Mẫn Châu.
Thấy con trai, câu đầu tiên Trang Bích Cầm nói chính là trách cứ, “Gọi điện thoại cho con sao lại tắt máy? Hỏi thư ký thì nói con về sớm, trong khoảng thời gian lâu như vậy con làm gì? Bỏ Mẫn Châu một mình với mẹ đợi con, con không xem trọng một bà già như mẹ còn chưa tính, ngay cả vợ mình từ Đài Loan xa xôi bay đến đây, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chăm sóc mẹ, người làm chồng như con lại không mau mau xuất hiện, thật sự rất vô trách nhiệm.”
Trịnh Mẫn Châu mỉm cười, nói: “Anh ấy bận mà mẹ, mẹ đừng tức giận với ảnh.”
Trang Bích Cầm liền hài lòng ngay, “Vẫn là con dâu của mẹ ngoan nhất.”
Lúc này, Trịnh Mẫn Châu mới âm thầm liếc mắt đưa tình về phía chồng mình, Triệu Huyên thấy cô, nhưng lại chào đón trong nỗi băn khoăn trùng điệp, “Đến rồi à.”
Vợ chồng họ kết hôn chỉ mới nửa năm, cũng coi như là tân hôn, nhưng hai người đều có chuyện của mình, cho nên tuy rằng tân hôn, nhưng lại xa nhau một khoảng thời gian, đều bận rộn công việc của riêng mình.
Trang Bích Cầm duỗi thắt lưng, hạ lệnh đuổi khách, con trai và con dâu đều ở đây, ánh mắt con dâu lại dán vào trên người chồng nó thế này, bà là người từng trải sao lại không hiểu đạo lý này chứ, vẫn là không nên quấy rầy vợ chồng nó đoàn tụ mới đúng, cho nên nói giả làm thật, nhanh chóng thúc giục con trai dẫn vợ về nhà.
Trịnh Mẫn Châu kéo tay mẹ chồng, ra dáng con dâu ngoan ngoãn, “Mẹ, để con ở lại với mẹ thêm lát nữa.”
Trang Bích Cầm làm sao không hiểu cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo chứ? Bà cười ha ha: “Đi mau đi, mẹ có người làm giúp mẹ rồi, lát nữa là mẹ ngủ thôi.”
Lúc này, Trịnh Mẫn Châu mới không lưu luyến, ra về cùng với Triệu Huyên. Ra khỏi phòng bệnh vào thang máy, cô lập tức cặp tay Triệu Huyên, thừa dịp anh chưa chuẩn bị, hôn lên má anh một cái.
Triệu Huyên nhìn cô, rồi nói: “Em không trang điểm à?”
Trịnh Mẫn Châu không hiểu lắm, “Trang điểm gì? Sắc mặt em không tốt sao?”
“Không phải, rất đẹp, rất tự nhiên, gương mặt sáng bóng, hệt như con gái 18.”
Phụ nữ yêu bằng tai, vừa vặn chồng cô lại khen cô như vậy, Trịnh Mẫn Châu càng thêm vui vẻ, dưới tay lôi kéo anh càng thêm dính chặt, hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy.
Sở Du và Tô Mân cùng ngồi trên sô pha, Tô Mân mới rửa tay xong, vừa lau tay vừa hỏi Sở Du: “Phòng bệnh này có phải rất mắc hay không?”
Triệu Huyên nhanh chóng giải thích: “Bệnh viêm túi mật của mẹ tôi phát tác, trùng hợp đang nằm ở bệnh viện này, cho nên tôi vô tình gặp phải chị Sở.”
Tô Mân cũng cuống cuồng giải thích: “Đúng vậy ông xã.”
Mặc dù Sở Du vẫn còn bán tín bán nghi nhưng anh không thể không tin, anh hỏi Tô Mân, “Em không sao chứ?”
Tô Mân miệng nói không sao, lại liếc mắt nhìn Triệu Huyên một cái, hàm ý là chuyện xảy ra lúc chiều tuyệt đối không cần nói với Sở Du.
Sở Du khách sáo trả lời Triệu Huyên, “Nếu đã như vậy, anh Triệu à, hiện giờ chúng tôi muốn lên lầu, hôm khác nói tiếp, tôi có thời gian rãnh sẽ đến thăm bác gái.” Anh nắm chặt tay Tô Mân, ôm lấy cô đi trước, Triệu Huyên không vui đi về hướng ngược lại, anh nói bệnh viêm túi mật của mẹ anh phát tác phải nằm viện là sự thật. Mẹ của Triệu Huyên, Trang Bích Cầm, bị viêm túi mật, đang nằm ở bệnh viện này.
Triệu Huyên trở lại phòng bệnh mà mẹ anh đang nằm, trong phòng bệnh cao cấp ấm áp như trời xuân, mùi hoa tươi thơm nức mũi, vợ anh, Trịnh Mẫn Châu đang nói chuyện phiếm với mẹ chồng, Trang Bích Cầm đã tiêm thuốc chống viêm, sắc mặt chuyển biến tốt, đang vui vẻ nói chuyện với Trịnh Mẫn Châu.
Thấy con trai, câu đầu tiên Trang Bích Cầm nói chính là trách cứ, “Gọi điện thoại cho con sao lại tắt máy? Hỏi thư ký thì nói con về sớm, trong khoảng thời gian lâu như vậy con làm gì? Bỏ Mẫn Châu một mình với mẹ đợi con, con không xem trọng một bà già như mẹ còn chưa tính, ngay cả vợ mình từ Đài Loan xa xôi bay đến đây, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chăm sóc mẹ, người làm chồng như con lại không mau mau xuất hiện, thật sự rất vô trách nhiệm.”
Trịnh Mẫn Châu mỉm cười, nói: “Anh ấy bận mà mẹ, mẹ đừng tức giận với ảnh.”
Trang Bích Cầm liền hài lòng ngay, “Vẫn là con dâu của mẹ ngoan nhất.”
Lúc này, Trịnh Mẫn Châu mới âm thầm liếc mắt đưa tình về phía chồng mình, Triệu Huyên thấy cô, nhưng lại chào đón trong nỗi băn khoăn trùng điệp, “Đến rồi à.”
Vợ chồng họ kết hôn chỉ mới nửa năm, cũng coi như là tân hôn, nhưng hai người đều có chuyện của mình, cho nên tuy rằng tân hôn, nhưng lại xa nhau một khoảng thời gian, đều bận rộn công việc của riêng mình.
Trang Bích Cầm duỗi thắt lưng, hạ lệnh đuổi khách, con trai và con dâu đều ở đây, ánh mắt con dâu lại dán vào trên người chồng nó thế này, bà là người từng trải sao lại không hiểu đạo lý này chứ, vẫn là không nên quấy rầy vợ chồng nó đoàn tụ mới đúng, cho nên nói giả làm thật, nhanh chóng thúc giục con trai dẫn vợ về nhà.
Trịnh Mẫn Châu kéo tay mẹ chồng, ra dáng con dâu ngoan ngoãn, “Mẹ, để con ở lại với mẹ thêm lát nữa.”
Trang Bích Cầm làm sao không hiểu cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo chứ? Bà cười ha ha: “Đi mau đi, mẹ có người làm giúp mẹ rồi, lát nữa là mẹ ngủ thôi.”
Lúc này, Trịnh Mẫn Châu mới không lưu luyến, ra về cùng với Triệu Huyên. Ra khỏi phòng bệnh vào thang máy, cô lập tức cặp tay Triệu Huyên, thừa dịp anh chưa chuẩn bị, hôn lên má anh một cái.
Triệu Huyên nhìn cô, rồi nói: “Em không trang điểm à?”
Trịnh Mẫn Châu không hiểu lắm, “Trang điểm gì? Sắc mặt em không tốt sao?”
“Không phải, rất đẹp, rất tự nhiên, gương mặt sáng bóng, hệt như con gái 18.”
Phụ nữ yêu bằng tai, vừa vặn chồng cô lại khen cô như vậy, Trịnh Mẫn Châu càng thêm vui vẻ, dưới tay lôi kéo anh càng thêm dính chặt, hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy.
Sở Du và Tô Mân cùng ngồi trên sô pha, Tô Mân mới rửa tay xong, vừa lau tay vừa hỏi Sở Du: “Phòng bệnh này có phải rất mắc hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.