Quyển 2 - Chương 3: Hoá ra là yêu
Thủy tụ nhân gia
03/04/2014
Tô Mân và Triệu Huyên cùng ngồi xuống khu vực sảnh nghỉ.
Cô có hơi ngượng ngùng: “Anh nghĩ tôi sẽ tự tử à?”
Triệu Huyên gật đầu, “Dáng vẻ của cô khi nãy quả thật làm tôi hiểu lầm.”
Tô Mân khẽ nói: “Sinh mệnh quý giá biết bao, vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng, tôi nên quý trọng nó thật tốt mới đúng.”
“Cũng không đúng, phải là hưởng thụ cho tốt, ít nhất, ăn uống thật ngon, hưởng thụ chuyện hạnh phúc vui vẻ, có chuyện đau khổ cũng phải dũng cảm gánh vác.”
Tô Mân cười gượng.
Triệu Huyên lại hỏi cô: “Hồi nãy không có bị đụng trên đùi quá nặng chứ?” Anh muốn xem, Tô Mân lập tức rút chân về.
Khi từ sân phơi trèo qua khỏi cửa sổ, không ngờ ống quần của Tô Mân bị móc vào thanh sắt chìa ra trên bệ cửa, cô không chú ý, trèo qua cửa sổ vừa đến được bên trong hành lang, liền bị té một cú đập vào đầu gối.
Bên kia vốn có cửa, nhưng phía bệnh viện đã khóa lại để phơi ra giường, nên họ chỉ có thể đi bằng cửa sổ, Tô Mân vốn dĩ không nhanh nhẹn, cú ngã này tuy Triệu Huyên đã lập tức đỡ cô, nhưng cô vẫn đau đến muốn khóc.
Triệu Huyên muốn đến ôm cô, nhưng khi chạm tới Tô Mân, cô liền cảnh giác rụt về phía sau, đối với người xa lạ, Tô Mân ghi nhớ rất rõ lời dặn của Sở Du, có thể trốn thì phải trốn, tránh được thì nên tránh.
Bầu trời đen kịt, Tô Mân khách sáo đứng lên cáo từ, “Trời tối rồi, tôi về phòng bệnh, tạm biệt tổng giám Triệu.”
Triệu Huyên mất hứng, lưu luyến, “Tôi đưa cô về phòng.”
“Không cần đâu ạ.”
Cô khập khiễng, Triệu Huyên theo bản năng muốn đến đỡ cô, mới vừa đụng vào Tô Mân, cô lại tránh ra sau, vô cùng hốt hoảng.
Triệu Huyên bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi là đầu trâu mặt ngựa hay có ba đầu sáu tay, sao cô sợ tôi dữ vậy?”
Tô Mân chỉ cười, tóc giả còn mềm mại hơn cả tóc thật, cô nhẹ nhàng vén mớ tóc không nghe lời qua tai.
Triệu Huyên nhìn đến ngây ngẩn, dưới ánh đèn, đỉnh đầu Tô Mân giống như hiện ra một vầng sáng rực rỡ, giống hiện như vòng sáng trên đỉnh đầu của thiên sứ.
Anh bỗng nhiên có cảm xúc không thể diễn ta bằng lời, thật rất muốn ôm lấy cô gái này, nhưng anh không dám, cô gái này rất đề phòng, xem lời nói của chồng như thánh chỉ, ngoại trừ chồng cô, cô không tin bất cứ ai.
Anh đành phải giữ khoảng cách với cô đang đi phía trước, Tô Mân đi xuống lầu, hôm nay Sở Du đi công tác về, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ đến bệnh viện. Mới xa nhau chỉ có 3 ngày, lại giống như 3 năm, cô lại nhớ đến câu thơ nọ: Nhớ khi nhảy múa nhởn nhơ- Cùng nhau nhảy múa phởn phơ bên thành- Một này vắng bóng người tình- Dài bằng ba tháng, dài kinh là dài.
Hóa ra đây chính là hương vị của tình yêu, trong lòng cô chua sót, hóa ra cô yêu anh, yêu thương chồng của mình.
Tới sảnh nghỉ ở tầng trệt, Tô Mân ngồi xuống, ánh mắt dõi ra bên ngoài, bên kia xe qua xe lại, nếu có xe chạy vào bệnh viện, từ chỗ này có thể nhìn thấy được.
Triệu Huyên bất giác đi theo phía sau lưng cô một hồi, cô ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống như cô lại không nói gì, anh có hơi nhàm chán, liền đến cửa hàng tiện lợi mua hai hộp bánh đậu xanh.
Ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa bánh đậu xanh cho cô: “Nào, nếm thử xem, ngon lắm.”
Tô Mân lắc đầu, cô khẽ nói: “Chồng tôi không cho tôi ăn đồ của người khác.”
Triệu Huyên không vui, “Lời chồng cô nói là thánh chỉ à? Tối như vậy mà cô còn chưa ăn cơm, cô không đói sao?”
Vừa nhắc đến đói, bụng Tô Mân lại hăng hái réo một tiếng, cô nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng ôm bụng lại.
Triệu Huyên đưa bánh cho cô, anh lại tự mình đánh trống lảng, nói: “Yên tâm đi, tôi không đầu độc cô đâu.”
Tô Mân vẫn chối từ.
Triệu Huyên hơi nóng, “Cô ăn một miếng đi, tôi cũng ăn mà cô còn lo cái gì? Giữa chốn đông người tôi có thể làm gì cô chứ? Cô ăn một miếng đi!”
Anh không nói gì thêm mà bắt lấy tay cô, để bánh vào trong tay cô, hai người đang giằng co, tiếng nói bên cạnh vang lên: “Tiểu Mân.”
Tô Mân lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Sở Du, cô vừa mừng vừa sợ lại vừa tủi thân, “Ông xã!” Mắt đỏ lên, sự uất ức của mấy ngày nay lại dâng lên trong lòng, cô suýt nữa bật khóc.
Sở Du đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy đến, trong tay còn mang cơm chiều đến cho Tô Mân, vừa nhìn thấy Triệu Huyên, anh có hơi giật mình, “Anh Triệu?”
Triệu Huyên gật đầu, “Dáng vẻ của cô khi nãy quả thật làm tôi hiểu lầm.”
Tô Mân khẽ nói: “Sinh mệnh quý giá biết bao, vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng, tôi nên quý trọng nó thật tốt mới đúng.”
“Cũng không đúng, phải là hưởng thụ cho tốt, ít nhất, ăn uống thật ngon, hưởng thụ chuyện hạnh phúc vui vẻ, có chuyện đau khổ cũng phải dũng cảm gánh vác.”
Tô Mân cười gượng.
Triệu Huyên lại hỏi cô: “Hồi nãy không có bị đụng trên đùi quá nặng chứ?” Anh muốn xem, Tô Mân lập tức rút chân về.
Khi từ sân phơi trèo qua khỏi cửa sổ, không ngờ ống quần của Tô Mân bị móc vào thanh sắt chìa ra trên bệ cửa, cô không chú ý, trèo qua cửa sổ vừa đến được bên trong hành lang, liền bị té một cú đập vào đầu gối.
Bên kia vốn có cửa, nhưng phía bệnh viện đã khóa lại để phơi ra giường, nên họ chỉ có thể đi bằng cửa sổ, Tô Mân vốn dĩ không nhanh nhẹn, cú ngã này tuy Triệu Huyên đã lập tức đỡ cô, nhưng cô vẫn đau đến muốn khóc.
Triệu Huyên muốn đến ôm cô, nhưng khi chạm tới Tô Mân, cô liền cảnh giác rụt về phía sau, đối với người xa lạ, Tô Mân ghi nhớ rất rõ lời dặn của Sở Du, có thể trốn thì phải trốn, tránh được thì nên tránh.
Bầu trời đen kịt, Tô Mân khách sáo đứng lên cáo từ, “Trời tối rồi, tôi về phòng bệnh, tạm biệt tổng giám Triệu.”
Triệu Huyên mất hứng, lưu luyến, “Tôi đưa cô về phòng.”
“Không cần đâu ạ.”
Cô khập khiễng, Triệu Huyên theo bản năng muốn đến đỡ cô, mới vừa đụng vào Tô Mân, cô lại tránh ra sau, vô cùng hốt hoảng.
Triệu Huyên bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi là đầu trâu mặt ngựa hay có ba đầu sáu tay, sao cô sợ tôi dữ vậy?”
Tô Mân chỉ cười, tóc giả còn mềm mại hơn cả tóc thật, cô nhẹ nhàng vén mớ tóc không nghe lời qua tai.
Triệu Huyên nhìn đến ngây ngẩn, dưới ánh đèn, đỉnh đầu Tô Mân giống như hiện ra một vầng sáng rực rỡ, giống hiện như vòng sáng trên đỉnh đầu của thiên sứ.
Anh bỗng nhiên có cảm xúc không thể diễn ta bằng lời, thật rất muốn ôm lấy cô gái này, nhưng anh không dám, cô gái này rất đề phòng, xem lời nói của chồng như thánh chỉ, ngoại trừ chồng cô, cô không tin bất cứ ai.
Anh đành phải giữ khoảng cách với cô đang đi phía trước, Tô Mân đi xuống lầu, hôm nay Sở Du đi công tác về, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ đến bệnh viện. Mới xa nhau chỉ có 3 ngày, lại giống như 3 năm, cô lại nhớ đến câu thơ nọ: Nhớ khi nhảy múa nhởn nhơ- Cùng nhau nhảy múa phởn phơ bên thành- Một này vắng bóng người tình- Dài bằng ba tháng, dài kinh là dài.
Hóa ra đây chính là hương vị của tình yêu, trong lòng cô chua sót, hóa ra cô yêu anh, yêu thương chồng của mình.
Tới sảnh nghỉ ở tầng trệt, Tô Mân ngồi xuống, ánh mắt dõi ra bên ngoài, bên kia xe qua xe lại, nếu có xe chạy vào bệnh viện, từ chỗ này có thể nhìn thấy được.
Triệu Huyên bất giác đi theo phía sau lưng cô một hồi, cô ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống như cô lại không nói gì, anh có hơi nhàm chán, liền đến cửa hàng tiện lợi mua hai hộp bánh đậu xanh.
Ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa bánh đậu xanh cho cô: “Nào, nếm thử xem, ngon lắm.”
Tô Mân lắc đầu, cô khẽ nói: “Chồng tôi không cho tôi ăn đồ của người khác.”
Triệu Huyên không vui, “Lời chồng cô nói là thánh chỉ à? Tối như vậy mà cô còn chưa ăn cơm, cô không đói sao?”
Vừa nhắc đến đói, bụng Tô Mân lại hăng hái réo một tiếng, cô nhất thời xấu hổ, ngượng ngùng ôm bụng lại.
Triệu Huyên đưa bánh cho cô, anh lại tự mình đánh trống lảng, nói: “Yên tâm đi, tôi không đầu độc cô đâu.”
Tô Mân vẫn chối từ.
Triệu Huyên hơi nóng, “Cô ăn một miếng đi, tôi cũng ăn mà cô còn lo cái gì? Giữa chốn đông người tôi có thể làm gì cô chứ? Cô ăn một miếng đi!”
Anh không nói gì thêm mà bắt lấy tay cô, để bánh vào trong tay cô, hai người đang giằng co, tiếng nói bên cạnh vang lên: “Tiểu Mân.”
Tô Mân lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Sở Du, cô vừa mừng vừa sợ lại vừa tủi thân, “Ông xã!” Mắt đỏ lên, sự uất ức của mấy ngày nay lại dâng lên trong lòng, cô suýt nữa bật khóc.
Sở Du đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy đến, trong tay còn mang cơm chiều đến cho Tô Mân, vừa nhìn thấy Triệu Huyên, anh có hơi giật mình, “Anh Triệu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.