Yêu Thương Trao Anh

Chương 15

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

02/11/2016

Đã 12 giờ đêm, lính gác cổng ở đoàn 302 vừa đồi ca. Cửa vừa mở ra đã nhìn thấy một chiếc xe đang rọi đèn từ bên ngoài lao vào, tốc độ quá nhanh khiến cho hai cậu chiến sĩ đứng sững người, sau khi định thần lại mới vội vàng chạy vào phòng trực ban xem cam­era quan sát, nhìn rõ biển số xe mới yên tâm.

“Nghe nói người nhà của đoàn trưởng đã đến, căn hộ cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy sao muộn thế này đoàn trưởng không có việc gì cũng chạy qua đây thế? Cũng không thấy ai nói có chuyện gì gấp.”

Cậu lính kia vừa ngáp vừa thắt lại dây lưng: “Có việc gì thì để cho cậu biết chắc. Thay ca rồi thì mau về đi”.

Phòng trực ban ở đơn vị vẫn sáng đèn, cậu chiến sĩ trực ban nhìn thấy Cố Hoài Ninh đi vào thì ngơ ngác đứng dậy hành lễ, Cố Hoài Ninh đáp lễ rồi quay người đi về phòng làm việc của mình. Căn phòng đó của anh đèn cũng sáng trưng, Châu Bình và Triệu Kiền Hòa đang đợi anh trong phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Hoài Ninh vừa bước vào phòng đã hỏi.

Triệu Kiền Hòa báo cáo tình hình: “Vừa mới nhận được điện thoại của cấp trên, có ba chiếc xe trên đường cao tốc bị chặn lại kiểm tra. Họ nói là biển số xe quân đội, tra biển số thì phát hiện ra đó là xe của đơn vị chúng ta”.

Vừa dứt lời thì Châu Bình lập tức xen vào: “Không thể nào! Đợt cuối năm này xe ra xe vào đơn vị đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt, hôm qua vừa ra thông báo rằng bất cứ xe nào ra ngoài đều phải có lệnh phê chuẩn của cấp trên, không có lệnh thì ai dám to gan chạy xe trên đường cao tốc chứ?”.

“Tôi lừa anh chắc?” Triệu Kiền Hòa cũng rất sốt ruột: “Tòa án quân sự đã bắt giữ rồi, họ cũng gọi điện đến các cơ quan liên quan của quân khu! Hơn nữa không chỉ một người mà có đến ba người, đối chiếu biển số xe là tra ra được ngay xe của đơn vị nào, tra ra rồi là gọi điện tới ngay!”.

Cố Hoài Ninh đã hiểu được đại khái: “Lái xe cũng là người của đơn vị mình à?”.

Triệu Kiền Hòa đập bàn, nghiến răng: “Khốn nạn là thằng lái xe lại là dân địa phương. Mấy hôm trước Tổng cục hậu cần khi họp có nói đến chuyện xử lý nghiêm việc giả mạo xe quân đội, mấy hôm nay tình hình vô cùng căng thẳng, nếu biển số này là thật thì to chuyện rồi”.

Vừa nghe xong câu nói ấy thì sắc mặt của Cố Hoài Ninh sầm xuống, Châu Bình còn chưa biết chuyện này, anh ta do dự hỏi: “Nếu như tra ra thì phải xử lý thế nào?”.

Triệu Kiền Hòa nhìn anh ta một cái rồi gằn giọng; “Chắc chắn là sẽ bị kỉ luật, nghiêm trọng nữa có khi còn bị gửi lên cơ quan có liên quan để giải quyết. Năm kia có ông cục phó cục hậu cần, vì vụ mua đi bán lại biển số xe quân đội bị phát giác, mặc dù chỉ có một cái, nhưng kết quả là bị giáng chức, đến thời hạn còn phải chuyển gi­ao toàn bộ nhiệm vụ cho người khác. Quyết định xử lý như vậy cũng là vì ông cục phó này có người ở trên đỡ đầu, chỉ đạo cho qua”.

Châu Bình nghe xong có vẻ bất mãn: “Không hổ danh là cấp trên, tòa án quân sự thật là nhanh tay nhanh mắt yểm trợ cho lính cấp dưới, đúng là chó cậy chủ”.

Sự so sánh này có vẻ không hợp lý thì phải, Cố Hoài Ninh gõ tay vào bàn, nói: “Người ta cũng chỉ phục tùng mệnh lệnh mà thôi. Cấp trên đã có lệnh, cấp dưới bắt buộc phải tuân theo. Ai làm việc người đấy, người ta muốn tra thì người ta tra, chuyện này đừng để lộ ra ngoài, ngộ nhỡ động đến những người có liên quan họ sẽ ra tay làm hỏng việc mất”.

Châu Bình vâng lệnh đi sắp xếp mọi việc.

Trong phòng làm việc giờ chỉ còn lại hai người, Cố Hoài Ninh cũng không câu nệ quan hệ quân tưởng với Triệu Kiền Hòa nữa, anh khẽ chau mày lại: “Hôm nay cậu sao vậy, sao lại nổi giận như thế?”.

Triệu Kiền Hòa khạc một cái rồi nói: “Đến Tết rồi mà còn xui xẻo như vậy, gây rắc rối cho bố mày”. Sau đó anh lại nhìn Cố Hoài Ninh cười thầm: “Không làm phiền cậu đây chứ? Ở nhà chẳng phải là có một viên ngọc trắng nõn thơm mát đang cuộn tròn trong chăn chờ cậu hay sao?”.

Lời vừa nói ra, Cố Hoài Ninh đã lườm anh ta một cái: “Cậu cũng rành quá nhỉ”.

Hàm ý sâu xa của câu nói này khiến Triệu Kiền Hòa thấy nhói đau, anh ta đội mũ lên đầu rồi quay gót đi thẳng ra ngoài, đã không chọc tức được Cố Hoài Ninh lại còn mua cái bực mình vào người nữa!

Cố Hoài Ninh hạ mũ xuống, trông có vẻ rất bất lực.

Viên ngọc trắng nõn thơm mát ư? Anh cũng muốn lắm chứ! Chỉ có điều bây giờ chắc chưa có phúc được hưởng. Một đống việc bày ra trước mắt, những ngày tháng thế này khó lòng mà vui vẻ được.

Hôm sau, Lương Hòa tỉnh giấc bởi tiếng điện thoại.

Cô trằn trọc suốt đêm đến gần sáng mới ngủ được, lúc tỉnh dậy mí mắt nặng trĩu không mở nổi ra. Lương Hòa than thở một tiếng rồi sờ sờ dưới gối, bàn tay ươn ướt khiến cô nghĩ chắc là đêm qua cô đã khóc.

Lương Hòa mắc chứng lạ giường, mỗi lần đổi chỗ ở là cô lại bị khó ngủ và hay nằm mơ. Đêm qua cô mơ thấy ba mẹ và bà ngoại. Nói ra thì cô cũng thấy lạ, lần nào đến thành phố B cô cũng hay nằm mơ thấy những người thân quá cố của mình. Diệp Vận Đồng gọi điện tới, nghe giọng chị ấy rất mệt mỏi, xem ra chị ấy đã ở bệnh viện chăm sóc cho Diệp lão gia cả đêm. Nghĩ đến việc tối qua mình chưa chào tạm biệt đã ra về, Lương Hòa thấy hơi bất an, ngược lại, Diệp Vận Đồng chẳng hề nhắc đến chuyện này.

“Hòa Hòa, em có còn tấm ảnh nào của bà ngoại và mẹ em không? Lão gia muốn xem.”

Cô nắm chặt lấy di động, một lúc sau mới nghẹn ngào nói tiếng đồng ý.

“Em mang qua đây được không? Hay để chị qua lấy?”

Lương Hòa nhổm dậy nhìn quanh một lượt, căn nhà vô cùng yên tĩnh, xem ra Cố Hoài Ninh vẫn chưa về. Cô đương nhiên là không thể tự mình qua bệnh viện rồi, nên nghĩ đi nghĩ lại, cô đồng ý để Diệp Vận Đồng qua đón. Có lẽ thời gi­an Lương Hòa ngừng lại để suy nghĩ đã khiến Diệp Vận Đồng tưởng rằng cô đang do dự, trước khi dập máy Lương Hòa đã nghe thấy một tiếng thở dài ở đầu dây bên kia mặc dù rất nhỏ.

Lương Hòa thực sự giữ lại không nhiều đồ đạc của bà ngoại. Lúc bà mới mất, rất nhiều thứ đã đốt đi, chỉ còn giữ lại vài tấm ảnh. Những tấm ảnh này được chụp khi bà ngoại còn trẻ, vì thế cô cẩn thận đặt vào trong quyển al­bum này để lưu giữ lại.

Lương Hòa giở ra xem một lượt, đang định cho quyển al­bum vào trong túi thì bất chợt cô nhìn thấy một quyển al­bum màu đen nhét dưới đáy tủ, lấy ra xem mới biết là của Cố Hoài Ninh. Đồ đạc của anh ở căn nhà mới tại thành phố C rất ít, ngoài mấy bộ quần áo để thay thì chẳng còn gì. Đừng nói là cả quyển al­bum, tìm được một tấm ảnh nhỏ đã là giỏi lắm rồi. Lương Hòa bĩu môi, nổi tính tò mò, thấy còn ít thời gi­an nên liền mở ra xem.

Đa phần đều là ảnh hồi nhỏ của anh. Khi anh khoác bộ quân phục của những năm 80, đeo thêm cái túi lính, trông thật là thần kỳ. Chỉ có điều, khuôn mặt anh chẳng để lộ bất cứ biểu cảm nào, trông vừa lạnh lùng lại dửng dưng, không giống một đứa trẻ gì cả. Lên trung học thì đỡ hơn một chút, quan trọng nhất là đã biết cười. Ảnh thời kỳ sau đó thì rất ít, chỉ có vài tấm từ hồi trung học đến khi vào học viện quân sự, đầu tóc nghiêm chỉnh mặc quân phục, trong tay là tờ giấy chứng nhận học viên xuất sắc do Tổng cục chính trị cấp. Thời gi­an ấy dường như anh lại quay trở về bộ dạng lúc nhỏ lạnh lùng bí hiểm.

Lương Hòa quay ra xem ảnh của mình, từ mái tóc tết hai bên hồi nhỏ đến mái tóc tém sau này, bất luận là ở tư thế nào thì khuôn mặt cô luôn mang một nụ cười ngốc nghếch, nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm. “Đúng là nhìn lúc nhỏ cũng suy ra được lúc lớn.” Lương Hòa lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục xem ảnh.

Bỗng nhiên một tấm ảnh bị rơi ra, Lương Hòa nhặt lên xem, vừa nhìn một cái mắt liền trợn tròn lên. Cô lật đi lật lại al­bum chẳng hề thấy bóng dáng của bà Lý Uyển đâu, đúng lúc ấy thì lại thấy tấm ảnh của một người phụ nữ khác. Người trong ảnh trông rất nghiêm túc, đó là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, tóc búi cao, mặc một chiếc váy hoa trắng, nhìn thật có phong thái. Là ai được nhỉ? Lương Hòa lục lại trí nhớ về hình ảnh của Lục Thời Vũ, cô lắc đầu tự phủ nhận. Khi có ánh sáng chiếu vào, Lương Hòa phát hiện ra đằng sau tấm ảnh hình như có chữ mờ mờ. Cô lật lại xem, nội dung trong đó khiến cô sững sờ.

Lương Hòa rất ít khi nhìn chữ của Cố Hoài Ninh, vì thế nét chữ này cô nhìn một lúc lâu cũng chưa dám chắc có phải là của anh hay không, đến cả dòng chữ viết hoa bằng tiếng Anh trông cũng rất lạ PRINCESS LIN.

Bàn tay Lương Hòa đang nắm chặt tấm ảnh trở nên run run.

Đúng lúc ấy dưới tầng có tiếng còi xe, điện thoại để bên giường bắt đầu rung ầm ĩ, Lương Hòa định thần lại, cô tắt điện thoại rồi xách túi đi xuống nhà.

Diệp Vận Đồng đã ở phía dưới khu chung cư, cô vẫn lái chiếc xe Jeep nhỏ chuyên dùng trong quân đội mà lần trước đã đưa Lương Hòa về đoàn 302. Thấy Lương Hòa xuống, cô liền mở cửa xe ra chờ sẵn. Lương Hòa đứng trước cổng ngập ngừng giây lát, cuối cùng thì vẫn bước lên xe.

Không khí trên xe hơi ngượng nghịu, Lương Hòa lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Diệp Vận Đồng – người có thể sẽ trở thành dì của cô lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Lần này lão gia đã làm cho nhiều người muốn ngất xỉu cùng ông luôn, có phải em cảm thấy rất đáng trách đúng không?”.

Lương Hòa động đậy khóe môi, thực ra hôm qua khi Diệp Vận Đồng bắt đầu nói câu đầu tiên, cô đã có thể hiểu được mọi chuyện rồi, chỉ có điều cô thấy thật khó chấp nhận. Cô đã quen với những ngày tháng sau khi bà ngoại qua đời, quen với việc bên cạnh cô chỉ có một người đàn ông vừa là chồng lại vừa là người thân duy nhất. Vì thế tự nhiên bây giờ lại xuất hiện thêm mấy người thân nữa, cô thấy thế giới của mình như bị đảo lộn. Có rất nhiều người và rất nhiều chuyện Lương Hòa không muốn để ý giờ lại đột ngột xuất hiện, cô nhất thời không biết phải làm thế nào.

Hơn nữa, Lương Hòa thừa nhận người ông như Diệp lão gia khiến thâm tâm cô có một cảm giác thất vọng.

“Chị Diệp.” Cất tiếng gọi xong Lương Hòa lập tức ngừng lại, cách xưng hô này bây giờ trở nên thật gượng gạo, cô quay sang nhìn Diệp Vận Đồng: “Em nên xưng hô thế nào cho phải nhỉ?”.

Diệp Vận Đồng bật cười: “Thôi nào, em đừng nghĩ gì nữa, chúng ta sẽ nói chuyện này sau”.

Xe chậm chạp dừng ở một quán cà phê trong trung tâm thành phố, Lương Hòa xuống xe đã nhìn thấy tấm biển lớn của bệnh viện thành phố ở xa xa, cô lập tức hiểu ra. Cô thở dài một tiếng rồi đi vào trong.

“Ở thành phố B e rằng phải một thời gi­an dài mới thích nghi được, đợi khi nào bệnh tình lão gia ổn định, chị sẽ đưa em đi vài vòng tham quan. Công việc của Hoài Ninh rất bận, thằng quỷ Triệu Kiền Hòa cũng chẳng nhờ vả được.”

Lương Hòa nghĩ đến câu nói lúc trước của Triệu Kiền Hòa, khẽ mỉm cười. Cô lấy quyển al­bum từ trong túi ra quyển al­bum đưa tới trước mặt Diệp Vận Đồng.

“Ảnh của bà ngoại em giữ lại không nhiều, tìm được cái nào em đều mang đến hết rồi, chị đưa cho Diệp lão gia xem đi.”

Diệp Vận Đồng cầm quyển al­bum trong tay, nụ cười trên môi méo xệch: “Lương Hòa, chị biết trong lòng em rất khó xử. Nhưng trước khi mọi việc được làm rõ, em thực sự không định đến thăm Diệp lão gia sao? Mấy hôm nay ông cụ luôn nhớ đến em”.

Lương Hòa cụp mắt xuống, một lúc lâu sau cô mới thì thầm: “Chị Diệp, chị và bà ngoại em xa cách lâu như vậy, chị có từng nhớ đến bà không?”.

Diệp Vận Đồng lặng người trước câu hỏi của cô.

Có từng nghĩ đến không ư? Người đó từ nhỏ đã không ở bên cô, chỉ có thể thấy người đó qua mấy tấm ảnh. Rốt cuộc là cô đã từng nhớ đến người đó hay chưa? Thực lòng tình cảm của Diệp Vận Đồng dành cho mẹ rất phức tạp.

Lúc đầu Diệp Vận Đồng rất hận lão gia vì sự ích kỷ của ông đã khiến gia đình này tan vỡ. Nhưng từ sau khi mẹ bỏ cô ấy lại một mình, chỉ mang theo chị gái một đi không trở lại, tình cảm của cô đã nhạt nhòa đi rất nhiều, cô an phận ở lại bên cạnh ba.

“Chị nghĩ, chị mãi mãi không thể quên được bà.” Diệp Vận Đồng chậm rãi nói: “Người đó vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của chị, đã hằn sâu vào trong xương tủy của chị rồi. Trong cơ thể chị có một nửa là của bà, chị muốn quên cũng không quên nổi”. Nói xong cô nhìn Lương Hòa, ánh mắt rất dịu dàng và bình thản: “Khi mẹ bỏ đi chị còn rất nhỏ, nói đúng ra thì lúc ấy chị vẫn rất hận ba. Nhưng Lương Hòa, em có biết không, ranh giới giữa sự thù hận và tình yêu của con người đôi khi rất mong manh, nhất là lúc chẳng còn ai cần đến em. Khi bà ngoại em ra đi đã không đưa chị theo cùng, chị ở bên lão gia, trong lòng còn hận bà một khoảng thời gi­an dài. Bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, thực ra đã bao năm trôi qua rồi, cái gì đã là quá khứ thì cứ để nó qua đi”.



Lương Hòa không nói gì, cô chỉ lắng nghe rất chăm chú.

“Đây cũng coi như là nỗi đau trong lòng lão gia và mẹ Dĩ Trinh. Mẹ cậu ấy sức khỏe không tốt, lại đa sầu đa cảm, hay lo âu buồn bực nên đã sớm qua đời. Sau đó sức khỏe lão gia cũng ngày một yếu dần, còn Dĩ Trinh thì cả năm ở nước ngoài không về nhà, nên mấy năm nay lão gia vô cùng cô đơn.”

Tự nhiên Lương Hòa lại nhớ đến câu nói của Diệp lão gia khi đánh cờ vào ngày hôm ấy: “Đời người như quân cờ, đã bước đi rồi thì không thể rút lại được nữa. Không thể hủy nước cờ, không thể ăn gi­an, không thể lùi lại phía sau, chỉ có thể chấp nhận số phận bước lên phía trước, cho dù có để vuột mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời cũng không thể lấy lại được”.

Dường như cô đã hiểu được vì sao lúc ấy ông lại nói như vậy, chắc hẳn là trong lòng ông có tâm sự.

Diệp Vận Đồng bỗng nắm lấy bàn tay của Lương Hòa. Lương Hòa ngẩng đầu lên, đối diện với anh mắt của Diệp Vận Đồng, đôi mắt đen láy giống hệt bà ngoại. Hồi nhỏ cô rất ngưỡng mộ những ai có đôi mắt to đen như thế mẹ và bà ngoại đều giống nhau, chỉ có mình cô là không giống.

“Khi nào em đến thăm lão gia nhé?”

Cô cúi gằm mặt im lặng giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Em vẫn luôn muốn đến thăm”. Cô không thể cứ trốn chạy mãi được. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lương Hòa đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Chị Diệp, chị có thể giúp em một việc được không?”.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Vận Đồng vừa uống cà phê vừa nhìn Lương Hòa, có thể thuyết phục được Lương Hòa, trong lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, quay về có thể ăn nói với Diệp lão gia rồi. Đừng tưởng cô gái này ít nói, thực ra tính tình cô rất thẳng thắn, rất kiên định.

“Em muốn nhờ chị xem giúp, người trong tấm ảnh này là ai.”

“Ảnh?” Diệp Vận Đồng cầm lấy tấm ảnh, mặt lập tức biến sắc: “Đây chẳng phải Lâm Khả sao?”.

“Là Lâm Khả vợ của anh hai sao?”. Lương Hòa nhắc lại từng chữ một để xác nhận.

“Đúng là cô ấy. Lúc đó cô ấy đứng ở trước sân trông thật xinh đẹp, chị và Lâm Khả quen nhau, không thể nhận nhầm được.” Diệp Vận Đồng cười, tự nhiên cô nhìn thấy mấy chữ viết đằng sau tấm ảnh: “Công chúa? Tên gọi này có vẻ rất hợp với cô ấy, Lâm Khả từ nhỏ đến lớn đều sống trong tình yêu thương của mọi người”.

Thật sao? Lương Hòa thấy hơi tức mắt.

Thấy Lương Hòa im lặng bất thường, Diệp Vận Đồng dường như nhận ra điều gì đó: “Hòa Hòa, tấm ảnh này em tìm thấy ở đâu?”.

Lương Hòa đặt tay lên bàn rồi siết chặt lại: “Em tìm thấy trong quyển al­bum của Hoài Ninh”.

Đúng như cô dự đoán, Diệp Vận Đồng rất bất ngờ, định thần lại rồi mới mở lời: “Chắc là đùa thôi, lúc ấy hai đứa chơi rất thân, khó tránh khỏi mấy trò đùa linh tinh”.

Lương Hòa chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cô uống một ngụm cà phê, vị đắng tràn vào cổ họng, đến cả nụ cười trông cũng thật miễn cưỡng: “Chắc là vậy rồi”.

Sau cuộc gặp với Diệp Vận Đồng, Lương Hòa một mình về nhà, trên hành lang phảng phất mùi thuốc. Chị Nhiệm ở tầng hai đang sắc thuốc ngoài hành lang, nhìn thấy cô liền mỉm cười hiền lành. Chồng chị Nhiệm là tiểu đoàn phó một tiểu đoàn cấp dưới của Cố Hoài Ninh, anh ấy được đề cử từ đội ngũ quân tự nguyện, trước công tác ở cơ quan quân nhu, sau thì xuống tiểu đoàn chuyên quản lý công tác hậu cần, bồi dưỡng các sĩ quan quân nhu ưu tú, cấp trên tín nhiệm gi­ao cho chức vụ tiểu đoàn phó. Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy là vì hôm qua khi Cố Hoài Ninh giới thiệu hàng xóm cho cô đã vô tình nhắc đến, nói là trước kia chị Nhiệm đã từng mở một quán ăn ở quê nên nấu ăn rất ngon, bảo cô khi nào rảnh thì xuống nhà chị học mấy món. Ý của anh, Lương Hòa rất hiểu. Cố Hoài Ninh công việc bận rộn, cô ở nhà một mình cũng không thể tùy tiện như trước kia, những thứ cần học thì đều phải học. Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Hòa hơi rung rinh, thực ra cô có thể nhìn thấu được rằng dù là việc gì thì anh cũng đều có kế hoạch dài hơi. Trước khi đến đây Lương Hòa dù vẫn thấy bất an, nhưng lòng cô vẫn tràn ngập sự thích thú và kỳ vọng vào cuộc sống tương lai. Bây giờ sở dĩ cô thấy hơi hỗn loạn là vì một số việc xảy ra quá bất ngờ.

Lương Hòa định thần lại, đáp lại chị Nhiệm bằng một nụ cười. Chị Nhiệm nói: “Chị thấy sắc mặt em không tốt, có phải là thấy trong người không được khỏe không?”.

Xem ra chị Nhiệm là người rất nhiệt tình, Lương Hòa cười: “Chắc là vì mới đến nên em chưa quen lắm, không sao đâu chị ạ”.

“Cũng có thể, hồi chị mới đến cũng không hợp phong thủy, mất bao nhiêu lâu mới đỡ đấy. Em phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Phụ nữ mà sức khỏe yếu, với đàn ông không tốt chút nào.”

Lương Hòa nghe xong mặt tự nhiên đỏ bừng lên. Chị Nhiệm này, nói chẳng giữ ý gì cả, làm cô không biết phải trả lời thế nào, nghĩ mãi mới nặn ra được một câu: “Cảm ơn chị đã quan tâm, em lên tầng trước đây ạ”.

“Ừ, về đi. Vừa nãy chị nhìn thấy đoàn trưởng Cố về rồi đấy. Em không biết đâu, ở khu chung cư này gặp được đoàn trưởng không dễ chút nào.”

Anh về rồi ư? Lương Hòa không đừng được, chạy vội lên tầng ba.

Cửa phòng bật mở, hơi ấm khẽ ùa đến. Phòng khách tối om, chỉ có phòng bếp đang sáng đèn, ánh đèn mờ mờ khiến lòng cô thấy nhẹ nhõm, cô thay giày đi vào nhà. Cởi bỏ bộ quân phục, đoàn trưởng Cố lúc này đã biến thành người đàn ông nội trợ của gia đình, Lương Hòa cởi áo ngoài, rửa tay rồi vào bếp phụ anh.

Cố Hoài Ninh nhìn người vừa lặng lẽ vào phòng bếp mà không nói tiếng nào, anh nhướn mày hỏi: “Em về rồi à?”.

Lương Hòa khẽ “vâng” một tiếng, với tay lấy cái muôi: “Để em làm cho”.

Cô vừa nói dứt lời, anh quay sang nhìn cô một cái khiến cô thấy hơi lúng túng, Lương Hòa thì thầm một câu: “Nấu cháo em làm được mà, anh đừng có nghĩ em vô dụng đến thế có được không?”.

Bộ não nhạy cảm của đồng chí đoàn trưởng đã phát hiện ngay ra là tâm trạng của Lương Hòa có gì đó bất ổn, anh liền nhanh tay đưa muôi cho cô rồi đứng sang một bên nhìn cô nấu nướng.

Trong ấn tượng của anh, Lương Hòa không hề béo lúc này cởi áo khoác ngoài ra rồi, trông cô lại càng gầy gò. Chiếc áo sơ mi dài ôm sát thân, khiến những đường nét trên cơ thể cô lại càng hiển hiện rõ hơn. Cơ thể cô với anh không còn là thứ xa lạ nữa, những xúc cảm êm ái đến giờ anh vẫn nhớ như in. Cố Hoài Ninh nhìn lướt một cái, cuối cùng ánh mắt anh lại dừng nơi vòng eo thon gọn của cô.

Lương Hòa bị anh nhìn thấy hơi khó chịu, chiếc muôi trong nồi cứ khuấy một cách vô định. Cái người này đã bị cô giằng mất muôi rồi mà còn không biết đường tránh ra đi, cứ đứng ở đằng sau, làm sao mà cô tập trung nấu cơm được chứ! Lương Hòa đang định quay người lại đuổi ai đó ra ngoài thì đột nhiên eo cô bị siết chặt lại, tim Lương Hòa đập thình thịch: “Anh, anh làm gì vậy?”.

Trong lúc chống cự, đến cả tay phải đang cầm muôi của cô cũng bị giữ chặt khiến cô thấy hơi sửng sốt. Trong lúc Lương Hòa đang rối bởi, một giọng nam trầm ấm thủ thỉ bên tai cô: “Nấu cơm với độ khó thế này, em thấy sao?”.

Dường như sự vụng về của cô lại càng khiến Cố Hoài Ninh hứng thú. Có vẻ như tâm trạng của anh rất tốt, đôi mắt chan chứa niềm vui. Lương Hòa đỏ bừng mặt giằng co với anh: “Đừng đùa nữa, em vẫn đang nấu cơm đây này”.

Dứt lời, cô vung tay phải ra, suýt chút nữa thì đổ cả nồi, Cố Hoài Ninh nhanh tay ổn định lại tình hình, giành lại quyền nấu nướng. Anh rửa rau nấu cơm một cách thành thạo, mặc dù động tác rất nhanh nhẹn, nhưng đôi lông mày thì cứ nhíu lại không giãn ra được.

Lương Hòa đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn anh, một lúc sau cô mới lên tiếng: “Chuyện tối hôm qua anh giải quyết được chưa?”.

Anh khẽ hắng giọng, lông mày vẫn nhíu chặt lại.

“Có chuyện gì quan trọng đúng không? Hôm qua muộn thế rồi mà vẫn phải ra ngoài?”

“Chuyện vặt thôi mà.” Anh cười, rồi quay lại xoa đầu cô: “Em ra ngoài trước đi, cơm nấu xong bây giờ đây”.

Thấy anh có vẻ không muốn nói tiếp chuyện này, Lương Hòa hơi cụt hứng.

Không biết là vì thời tiết ở thành phố B hanh khô hay là do tâm trạng không vui mà khi Lương Hòa tắm xong, tự nhìn vào gương thấy sắc mặt của mình thật tệ, da mặt thì ngứa ngáy, sờ vào lại còn khô ráp nữa. Lương Hòa soi tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy không hài lòng về bản thân chút nào, cô liền ra kệ tìm mặt nạ đắp mặt.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên: “Anh vào được không? Anh lấy cái khăn mặt”.

Lương Hòa đồng ý, cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, chắc chắn là không có gì bất thường mới mở cửa ra. Một luồng hơi đàn ông khẽ phả vào người cô, Lương Hòa liền đứng nép sang một bên nhường chỗ cho anh. Phòng vệ sinh vốn chẳng rộng rãi gì, bây giờ anh vừa vào đã thấy hơi chật chội rồi. Hình như anh không cảm nhận được sự chật chội này, nhìn cô vừa tắm xong rồi cũng không thèm ra ngoài luôn, lại còn vặn vòi nước ở bồn để rửa tay nữa, miệng tủm tỉm cười.

Rõ ràng là cố ý mà!

Lương Hòa thấy bực cả mình, đang chuẩn bị trừng mắt lên nhìn anh thì lại thấy người đàn ông trong gương cũng đang nhìn mình, cô giật mình vội vàng cúi đầu xuống. Một lát sau trong phòng đã vang lên giọng cười của anh, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào lòng rồi.

“Em nhìn gì anh hả?” Cố Hoài Ninh ra vẻ nghiêm túc hỏi cô.

Lương Hòa ú ớ: “Em nhìn anh á? Đâu có, chỉ tại mắt em hơi khó chịu thôi”.

Cố Hoài Ninh cũng không phản ứng gì, một tay đặt trên dây đai của chiếc áo choàng tắm của cô, tay kia thì ngoan ngoãn không động đậy gì: “Bị bắt quả tang mà còn dám nói dối? Thái độ này là không ổn rồi”.

Dứt lời, anh kéo tay xuống một cái, chiếc áo vốn đã rộng thùng thình giờ bị tung ra, lộ ra cả nửa người. Lương Hòa ra sức giằng co với anh, nhưng Cố Hoài Ninh đã ép sát trước mặt cô, chiếc áo ka­ki kẻ mặc ngoài áo sơ mi màu bộ đội cọ sát vào người cô, khiến cô rùng mình.

“Cố, Cố Hoài Ninh...” Lương Hòa lắp ba lắp bắp, cô muốn giơ tay lên để ngăn anh lại nhưng lại phát hiện ra mình quá yếu ớt, cơ bản không đẩy nổi anh ra: “Em, em có lời muốn nói...”.

Không thèm để ý đến sự đấu tranh vô vọng của cô, Cố Hoài Ninh đặt cơ thể mềm nhũn của cô dựa trên bồn rửa mặt, như vậy là có thể dễ dàng khống chế được cô.

Cố Hoài Ninh nhìn cô: “Nhắm mắt lại đi”. Ánh mắt của Lương Hòa quá đẹp, khiến anh không thể kiềm chế được, anh nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Không được ngất đi đâu đây”.

Trong khi Lương Hòa cắn răng chịu đựng, anh lại nói những lời ngọt ngào, thủ thỉ vào tai cô, khiến cô cảm thấy rằng như thế là tốt rồi. Vậy là cô từ từ thả lỏng cơ thể, sẵn sàng đón nhận anh.



Cuối cùng, quả thực là Lương Hòa không bị ngất đi, nhưng lúc nằm trên giường thì chả còn chút sức lực nào, nằm trong chăn chỉ muốn ngủ thiếp đi luôn. Nhưng Cố Hoài Ninh thì vẫn khỏe re, còn đứng ở đầu giường ôm đầu cười cợt chế giễu cô.

“Xem ra chị Nhiệm nói không sai, phụ nữ mà cơ thể yếu thì đối với đàn ông không tốt chút nào.”

Lương Hòa bối rối, cô ngồi bật dậy: “Anh, anh nghe thấy hết rồi sao?”.

Cố Hoài Ninh nhướng mày: “Hành lang nằm ngay dưới bếp nhà mình mà”.

Lương Hòa xấu hổ: “Chị Nhiệm này nói to thật đấy”

Cố Hoài Ninh mỉm cười, không chế nhạo cô nữa, anh đắp chăn cho cô: “Thôi được, xét thấy hôm nay em đã lao lực quá rồi, nên anh không thèm truy cứu nữa”,

Thằng cha này mặt dày thế không biết! Lương Hòa phẫn nộ vô cùng, đang định đáp trả một câu thì lại cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh biết hôm nay em làm gì à?”.

Đúng là vớ vẩn, đồng chí đoàn trưởng còn chẳng buồn để ý.

Một lúc sau cô lại hỏi: “Thế theo anh thì em có nên đi thăm Diệp lão gia không?”.

Đợi một lúc không thấy Cố Hoài Ninh trả lời, Lương Hòa nhổm người dậy nhìn thì thấy mắt anh đã nhắm chặt, hình như đang ngủ. Trong lòng cô khẽ than thở một tiếng, sau đó cô lại chui vào chăn. Đúng lúc cô đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên anh lên tiếng: “Hoà Hoà, đối với em tội lỗi của Diệp lão gia là không thể tha thứ được sao?”.

Lương Hòa lặng người đi, phải một lúc lâu sau cô mới có thể thốt ra lời: “Em, em chỉ cảm thấy ông rất vô trách nhiệm, quá tàn nhẫn với bà ngoại và mẹ em. Ông khiến em thất vọng, thật sự quá thất vọng”.

“Anh hiểu.” Anh dang tay ôm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nhưng anh nghĩ, chú Diệp mãi mãi không quên được bà ngoại, trước đây chưa từng quên, bây giờ cũng sẽ không thể quên được”.

“Tại sao?”

“Có những người một khi đã hằn sâu trong trái tim em, sẽ không cách nào có thể khiến em quên được, cho dù họ đã chết.” Anh nói: “Vì em sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội làm điều gì cho người đã khuất để cảm giác tội lỗi của mình vơi bớt đi”, chỉ có thể cả đời sống trong sự dằn vặt của lương tâm, khó mà giải thoát được.

Lương Hòa chớp mắt suy tư, Cố Hoài Ninh không hay nói triết lý với cô, lúc này xem như là cảm xúc đang dâng trào mà thốt ra những lời đó chăng? Anh đối với Lâm Khả, có phải cũng giống như Diệp lão gia với bà ngoại?

Lương Hòa ngẩng đầu lên muốn hỏi anh cho rõ ràng nhưng anh đã nhắm nghiền hai mắt lại, hơi thở cũng đều đều như thể đã ngủ say lắm rồi.

Nghĩ đến việc tối qua anh không chợp mắt được chút nào, Lương Hòa không nỡ gọi anh dậy.

“Thôi kệ, cứ đợi đi vậy.” Cô tự nhủ trong lòng.

Từ lức Lương Hòa đồng ý sẽ đi thăm Diệp lão gia, cô vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp. Tính cách của cô không hề mạnh mẽ, khi gặp phải những chuyện mà cô không muốn đối mặt, Lương Hòa luôn chọn cách trốn tránh. Tuy nhiên có những chuyện không thể trốn tránh được, như chuyện của Diệp lão gia, vì thế Lương Hòa chỉ còn cách đối mặt với nó.

Trước khi đến gặp Diệp lão gia, Lương Hòa đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý, cô còn chọn một ngày mà Cố Hoài Ninh rảnh rỗi để đi cùng cô.

Phía ngoài bệnh viện rất đông người, Cố Hoài Ninh khó khăn lắm mới tìm được một chỗ để đậu xe. Lúc bước vào sảnh, còn chưa đi được mấy bước thì anh nhìn thấy Lương Hòa vẫn đứng ì một chỗ trước cửa, lẽ ra cô phải vào từ lâu rồi mới phải. Anh không nén được tiếng thở dài, bước tới vỗ vai cô: “Nếu em không muốn thì mình về nhà đi”.

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh như một liều thuốc giúp cô trấn tĩnh lại, Lương Hòa lắc đầu: “Không cần đâu, mình vào thôi”.

Cố Hoài Ninh gật gật đầu, anh quàng vai cô cùng bước vào trong.

Phòng bệnh của Diệp lão gia ở cuối hành lang, không gi­an tĩnh mịch rất thích hợp để dưỡng bệnh, mà nhìn kỹ thì bên cạnh còn sắp xếp riêng một phòng trực ban, 24 giờ đều có bác sĩ của bệnh viện trực sẵn. Đối với khung cảnh này, Lương Hòa nhìn nhiều cũng thành quen rồi.

Cô gõ cửa, người mở cửa là một cô y tá. Cô y tá đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, rồi chỉ chỉ vào bên trong, ra hiệu là mọi người đều đang nghỉ ngơi. Lương Hòa và Cố Hoài Ninh hiểu ý, nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng đi vào trong.

Diệp lão gia vẫn đang ngủ, còn có một người đang nằm ghế sô pha ở bên ngoài nữa. Người đó ngủ rất say, giày còn chưa kịp tháo cà vạt đã được nới lỏng ra, trên người cũng chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng manh.

Diệp Dĩ Trinh, thì ra là anh ta.

Thực ra cô mới chỉ gặp Diệp Dĩ Trinh có hai lần, lần nào gặp anh cũng ăn mặc rất chỉnh tề, toát lên một sự nghiêm trang nho nhã, bộ dạng suồng sã như bây giờ thật hiếm thấy. Anh ta rất đẹp trai, nhìn kỹ thì không có nhiều nét giống với Diệp lão gia, xem ra thì Diệp Dĩ Trinh thừa hưởng nhiều nét từ mẹ anh. Từ đó có thể suy ra, thời trẻ bà ấy nhất định là một mỹ nhân.

Nghĩ đến đây, mắt cô sáng bừng lên, cô nắm tay người bên cạnh: “Em muốn tự mình vào thăm Diệp lão gia, được không?”.

Cố Hoài Ninh mỉm cười, không hề có ý ngăn cản cô.

Phòng bệnh của Diệp lão gia rất rộng, rất sạch sẽ, một màu trắng bao phủ, chỉ có màu hồng của mấy bông hoa mai cắm trong chiếc bình đặt ở tủ đầu giường là toát ra chút sinh khí. Còn nhớ lần nói chuyện nào đó trước khi đi ngủ, Diệp Vận Đồng từng nói là Diệp lão gia thích hoa mai, lúc đó Lương Hòa còn kêu thật trùng hợp, bà ngoại cô cũng thích hoa mại loài hoa có thể tự nở giữa trời đông giá rét, giờ nghĩ lại cô chỉ có thể cất tiếng cười chua xót.

Cuốn al­bum của cô nằm ngay ngắn trên nóc tủ bên cạnh giường, cho dù cô giữ gìn rất cẩn thận, nhưng nhuốm màu thời gi­an, bìa của nó cũng đã cũ sờn, cầm trong tay, cô cảm nhận được sự thô ráp. Lương Hòa lật giở từng trang khuôn mặt tươi cười của bà ngoại và mẹ, cô đã khắc sâu trong tim từ lâu.

Cô nhớ khi bà còn sống đã nói một câu. Bà nói ảnh là một thứ không đáng tin, nó dễ bị ố vàng mất đi tính chân thực, chỉ có ghi nhớ trong đầu thì mới vĩnh viễn không quên được. Lương Hòa đột nhiên rất muốn biết, trong ký ức của Diệp lão gia, bà ngoại là người như thế nào.

Một tiếng ho khe khẽ kéo suy nghĩ của cô về hiện thực, Diệp lão gia đang ngủ say bỗng chuyển mình, một phần chăn bị kéo ra. Lương Hòa vội vàng đặt quyển al­bum xuống rồi giúp ông đắp lại chăn, động tác hết sức nhẹ nhàng sợ làm ông thức giấc. Lúc cô sắp đắp xong chăn cho ông và đang định thu tay về thì bỗng dưng Diệp lão gia mở mắt, ánh măt tràn đầy nụ cười.

Lương Hòa giật mình: “Cháu làm ông tỉnh giấc phải không ạ?”.

Diệp lão gia lắc đầu, ông cựa mình muốn ngồi dậy nhưng khổ nỗi có dốc hết hơi cũng không tài nào ngồi lên được, lại còn bị ho một tràng không ngớt. Lương Hòa hơi do dự, cô bước tới đỡ Diệp lão gia ngồi dậy tựa vào một cái gối mềm, để ông cảm thấy thoải mái hơn.

Diệp lão gia rất vui vì sự chu đáo của Lương Hòa, nở nụ cười tươi rói, ông vỗ vỗ vào tay cô, nói: “Ta già rồi, ngủ không được sâu, rất dễ bị tỉnh giấc, không phải tại cháu đâu”. Ông vừa nói vừa cười: “Ta còn đang nghĩ, không biết bao giờ cháu mới đến thăm lão già này”.

Lương Hòa ngồi tựa bên giường, cô không dám ngẩng đầu nhìn ông. Một lúc lâu sau cô nghe thấy tiếng thở dài, rồi ngay sau đó, một bàn tay lớn vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Làm cháu khó xử rồi”. Trong giọng nói nghẹn ngào của ông ẩn chứa sự bất lực và cảm giác tội lỗi.

Lương Hòa nắm chặt tay, cô ngẩng đầu lên: “Không sao ạ, ông phải chú ý dưỡng bệnh để phục hồi sức khỏe trước đã”.

Thái độ ấy, dịu dàng nhưng lại xa cách, khiến Diệp lão gia lặng lẽ nhíu mày, ông yếu ớt thu tay về.

“Hoài Ninh đâu, nó để cháu đến đây một mình à?”

Lương Hòa lắc đầu: “Anh ấy đang đợi ở ngoài ạ, ông có muốn gặp anh ấy không ạ? Để cháu gọi anh ấy vào đây”.

Diệp lão gia cười rồi lắc đầu: “Bây giờ nó có rất nhiều việc phải tự mình giải quyết, chắc chắn là rất bận, có thể bớt chút thời gi­an đến thăm ta thật chẳng dễ dàng gì.” Nói rồi ông nhìn Lương Hòa, thấy cô cúi mặt không nói gì, ông liền nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Hòa Hòa, Vận Đồng đã nói hết với cháu rồi đúng không?”.

Giọng nói cẩn trọng của ông khiến Lương Hòa thở dài: “Bây giờ chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện này được không ạ? Hôm nay khi cháu đến đây, cháu vẫn coi ông là Diệp lão gia, những chuyện khác cháu còn chưa nghĩ đến, hy vọng ông cho cháu chút thời gi­an”. Có lẽ tự cảm thấy mình hơi cứng nhắc, Lương Hòa ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Lần này cháu chỉ muốn đến thăm ông”.

Xem ra đứa trẻ này vẫn còn đang bị gượng ép.

Diệp lão gia cười gượng và lắc đầu: “Được được, ta không ép cháu”. Nói xong ông không nén được tiếng thở dài: “Nói đúng ra thì lão già này cũng không có đủ tư cách”.

Lương Hòa không nói gì, cô đưa tay ra đỡ ông nằm xuống nghỉ ngơi. Đợi Diệp lão gia ngủ xong, Lương Hòa khẽ mở cửa đi ra ngoài, vừa quay người, cô bắt gặp ngay đôi mắt đen láy sâu thậm của Diệp Dĩ Trinh, cô lập tức giật nảy mình. Còn Diệp Dĩ Trinh thì chỉ nhướn mày lên rồi tiếp tục lau mặt bằng chiếc khăn trắng trong tay.

Lương Hòa không nhịn được bĩu môi một cái, cô nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Cố Hoài Ninh đâu cả, đang định hỏi cô y tá bên cạnh thì nghe thấy Diệp Dĩ Trinh nói: “Hoài Ninh vừa nhận được điện thoại, đơn vị có việc gấp, bảo tôi đưa cô về.” Anh quay ra cười với cô: “Chào buổi sáng, cô Lương Hòa”.

Lương Hòa như kẻ thất trận, cô nghe thấy nửa câu sau của đối phương thì bất giác nhìn ra ánh mặt trời phía bên ngoài, rồi nhếch mép: “Không còn sớm nữa”.

Diệp Dĩ Trinh xoa xoa cái cổ cứng đờ vì nằm ngủ, nở một nụ cười hiền lành: “Được thôi, có cần tôi đưa về không?”.

Lương Hòa thực lòng rất muốn từ chổi thẳng thừng, nhưng nghĩ đến đoạn đường xa lắc từ bệnh viện về đến khu chung cư, cô liền đổi giọng: “Đương nhiên, quân lệnh như sơn!”.

Diệp Dĩ Trinh nghe vậy bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thương Trao Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook