Yêu Thương Trao Anh

Chương 16

Scotland Chiết Nhĩ Miêu

02/11/2016

Hôm nay nhiệt độ thành phố B đột nhiên giảm xuống, Lương Hòa sau khi lên xe liên tục xoa xoa tay cho đỡ lạnh, Diệp Dĩ Trinh lạnh lùng nhìn cô rồi với tay mở điều hòa, một lát sau nhiệt độ trong xe đã ấm lên.

Suốt chặng đường, cả hai người chẳng nói năng gì, tới lúc sắp về đến khu chung cư Diệp Dĩ Trinh đột nhiên hỏi cô: “Có phải cô thấy hơi gượng gạo đúng không?”.

Lương Hòa im lặng thừa nhận. Diệp Dĩ Trinh cười cười, anh bật xi nhan rẽ ngoặt một cái, rồi chầm chậm dừng xe trước cổng chung cư.

“Xe tôi là biển địa phương, không được vào trong nên tôi đưa cô đến đây thôi nhé.”

Lương Hòa xuống xe, chào tạm biệt anh.

Diệp Dĩ Trinh nhìn qua cửa kính xe đã được hạ xuống một nửa: “Lương Hòa, hãy cứ coi tôi như người anh em của Cố Hoài Ninh, không cần phải nghĩ gì nhiều, hãy sống thật vui vẻ ở đây”.

Cô nghe anh nói vậy thì sửng người lại: “Hoài Ninh đã nói gì với anh à?”.

“Đồng chí đoàn trưởng ấy mà lại đi than phiền với tôi à, chẳng qua là tôi có thể nhìn thấu tâm tư của người khác thôi.” Nói xong anh cười hả hê, rồi nhấn ga lao đi.

Nhìn thấu tâm tư sao? Con người này cũng thú vị đấy chứ.

Lương Hòa khẽ mỉm cười, đột nhiên lạnh quá hắt xì một cái, cô mới vội vã kéo sát áo vào người rồi chạy lên nhà.

Đến tối Cố Hoài Ninh về, Lương Hòa kể lại chuyện cho anh nghe. Đồng chí đoàn trưởng đang cởi áo ngoài chợt khựng lại, trên mặt biểu cảm rất buồn cười: “Sao lại nói đến chuyện đấy?”.

Lương Hòa đỡ lấy áo cho anh, nhìn anh với con mắt đầy tò mò.

“Tay đấy đã học thêm ngành tâm lý học hồi đại học, thực sự là có tài nghiên cứu tâm lý người khác. Giáo sư nước ngoài của hắn đã từng trêu rằng, FBI không thu nạp hắn đúng là một tổn thất.” Anh lắc đầu cười, rồi quay sang hỏi Lương Hòa: “Cậu ta không nói ngoa đâu, mà cái gì cậu ta cũng nói cho em à?”.

Lương Hòa lườm anh: “Dù gì thì người ta cũng không giống anh, chuyện gì cũng giấu em”.

Câu này nghe có vẻ bất bình thưởng, Cố Hoài Ninh vừa cẩm cốc nước đã đặt ngay xuống, nheo mắt nhìn Lương Hòa: “Này, anh giấu em chuyện gì hả?”.

Lương Hòa im bặt, đã giấu giếm rồi thì cô làm sao mà biết được chứ. Cô trừng mắt nhìn anh, rồi quay đầu định vào bếp nấu cơm, nhưng còn chưa đi được bước nào đã bị lôi lại.

“Đừng đi vội, nói rõ tội trạng của anh đã rồi hẵng đi.”

Cái con người này đúng là da mặt ngày càng dày mà, Lương Hòa tức khí, quay lại hỏi anh: “Vậy anh nói xem, cả ngày hôm nay anh đi đâu?”. Vừa nói dứt lời, cô liền cảm thấy người anh cứng đơ lại, còn chưa đợi cô quay ra nhìn, Cố Hoài Ninh đã làm ra vẻ không có chuyện gì bước lên trước mặt cô: “Không có chuyện gì to tát cả... “. Còn chưa nói xong thì cánh tay anh đã bị cô véo một cái, nghĩ đến câu nói vừa rồi, Cố Hoài Ninh lại quay ngoắt 180 độ: “À, ở đơn vị có mấy cái xe gặp trục trặc, anh đi giải quyết một tý”.

Sau khi nói xong không thấy Lương Hòa phản ứng gì, Cố Hoài Ninh cảm thấy có gì đó không ổn, liền ôm mặt cô, hỏi: “Em sao vậy?”.

Lương Hòa ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, thực ra cô không hề muốn truy cứu ngọn ngành vấn đề này, cô chỉ muốn lúc rảnh rỗi, hai vợ chồng có thể ngồi xuống nói về những chuyện đã xảy ra trong ngày, chỉa sẻ cùng nhau những cảm xúc buồn vui. Chỉ có như vậy mới có thể thấu hiểu được nhau, chẳng phải như vậy sao?

“Cố Hoài Ninh.”

“Ừ?”

“Chúng mình nói về chuyện của anh, có được không?”

Cố Hoài Ninh cười: “Anh thì có cái gì hay ho mà nói chứ”. Thấy vẻ mặt cô đầy sự nghiêm túc và chờ đợi, anh đành chiều lòng cô: “Em muốn biết gì nào?”.

Thấy anh đồng ý, Lương Hòa vô cùng hí hửng: “Anh yên tâm, không thèm hỏi bí mật quân sự của anh đâu”. Cô ngồi xuống trước mặt anh, mắt đảo lia lịa, nói: “Hay là nói về mối tình đầu của anh đi?”.

“Tình đầu ư?” Cố Hoài Ninh hơi buồn cười nhắc lại hai chữ đó: “Anh không có!”.

“Sao lại thế được?” Lương Hòa bất ngờ: “Trước đây anh chưa từng có bạn gái à?”.

Cố Hoài Ninh nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực: “Thỉnh thoảng mẹ lo lắng cũng có giới thiệu cho anh vài đối tượng, nhưng đấy đâu gọi là mối tình đầu, toàn là để làm yên lòng các cụ thôi”.

“Ồ, thế có phải là sau đấy anh thấy phiền phức quá nên kiếm đại một người để kết hôn cho xong phải không?” Cô trừng mắt.

“Nói cái gì thế hả?” Anh vươn tay ra xoa xoa đầu cô: “Có phải là hôm nay em đi gặp Diệp lão gia nên tâm trạng không tốt?”.

“Anh đừng có đánh trống lảng.” Lương Hòa nghiêm túc nói: “Em hỏi anh một việc nữa”.

Còn nữa cơ à? Cố Hoài Ninh khóc thầm trong lòng, nhưng thôi thì tùy cơ ứng biến vậy: “Em nói đi”. Giọng anh nghe thật bất lực.

“Người này có tính không?” Lương Hòa bĩu môi hỏi.

“Ai?” Cố Hoài Ninh không mấy hứng thú.

“Lâm Khả.” Lương Hòa nói rất nhanh cái tên này.

“Hả?” Cô Hoài Ninh đang uống nước, hình như anh không nghe rõ nên nhướn mắt lên hỏi lại.



Lương Hòa liếm môi, nhắc lại hai chữ đó: “Lâm Khả”.

Lẩn này anh chắc hẳn phải nghe rất rõ, vì lúc này cả căn phòng trở nên im lặng lạ thường.

Lương Hòa cúi đầu xuống, cô không dám nhìn nét mặt của Cố Hoài Ninh, một lúc sau, cũng không biết là bao lâu sau nữa, mới nghe thấy tiếng lạch cạch của tách trà chạm vào bàn, sau đó là một tiếng cười khúc khích.

Lương Hòa thấy hơi bất ngờ liền ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh cười cái gì?”. Câu hỏi này buồn cười lắm sao? Dù sao đi nữa thì cô cũng đã dằn vặt mấy ngày liền mới dám hỏi!

Cố Hoài Ninh cố nhịn cười, nhìn thẳng vào Lương Hòa: “Đồng chí Tiểu Lương à, anh có thể hỏi em trước một câu được không?”.

Cô nghi ngờ gật gật đầu.

“Em nghe ở đâu ra cái tên Lâm Khả này thế?”

Lương Hòa nghĩ lại, cái tên này đầu tiên là do anh hai nói ra, còn tìm hiểu sâu xa hơn thì là từ chỗ Diệp Vận Đồng.

Cố Hoài Ninh nghe xong hừm một tiếng, rồi bất chợt cốc lên đầu Lương Hòa một cái: “Không lẽ anh hai không nói cho em biết Lâm Khả là vợ của anh ấy?”.

Lương Hòa xoa xoa đầu nói: “Chị Diệp còn nói Lâm Khả là bạn thanh mai trúc mã của anh nữa cơ, điều này sao không thấy anh nói bao giờ?” Lẩn tránh vấn đề, không giải thích thẳng thắn, thái độ không thể dung thứ được.

Hóa ra là trò quậy phá của Diệp Vận Đồng! Đồng chí đoàn trưởng hơi bực mình, nhưng nhìn bộ dạng ôm đầu có vẻ rất tủi thân của Lương Hòa, anh lại không thể tức giận nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh đành nuốt hận vào trong vậy. Anh giơ tay ra ôm đầu cô, vuốt ve rất dịu dàng: “Lâm Khả là vợ của anh hai, cô ấy qua đời mấy năm nay rồi. Hơn nữa cô ấy không phải là bạn thanh mai trúc mã của anh, trước đây anh chỉ coi Lâm Khả như em gái, sau khi cô ấy lấy anh hai thì trở thành chị dâu của anh. Đối với anh, cô ấy mãi mãi chỉ có hai thân phận này thôi”.

“Vậy tấm ảnh là thế nào?” Cô hỏi.

Cố Hoài Ninh khẽ chau mày: “Anh ư?”.

Biết là anh không nhớ, nên Lương Hòa đã mang ra cho anh xem. Cố Hoài Ninh nhìn tấm ảnh không nhịn được cười, đúng là đã bỏ ra rất nhiều công sức đây, lại còn đưa ra cả chứng cứ nữa. Tấm ảnh này chụp hồi cấp ba, hôm ấy là sinh nhật của Lâm Khả, họ cùng nhau đi chơi, còn chụp rất nhiều ảnh. Mỗi kiểu được in ra ba tấm, tấm của anh đã không còn nguyên vẹn nữa, anh chỉ còn giữ lại đúng một tấm ảnh này của Lâm Khả, dòng chữ đằng sau tấm ảnh là do anh hai viết. Thời gi­an đã trôi qua quá lâu rồi, anh rất ít khi giở ảnh ra xem.

Nghe xong chân tướng sự việc, Lương Hòa thấy rất đang ngờ: “Không thế nào! Chẳng nhẽ chị Diệp không nhận ra chữ của anh sao?”.

Cố Hoài Ninh không thèm tức giận nữa: “Chị ấy quên rồi à? Từ nhỏ chị Vận Đồng đã không phận biệt được chữ của ba anh em rồi”.

Lương Hòa thua trận chỉ còn biết cắn cắn môi bất lực.

“Em hỏi xong chưa?” Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng.

Lương Hòa rụt cổ lại: “Cơ bản là xong rồi”. Thấy anh đang tiến lại gần, Lương Hòa nuốt nước bọt một cái rồi nói, ''Anh, anh đợi một lát, cái này cũng không thể trách em được, ai bảo anh cái gì cũng giấu em...”.

Mới nói được một nửa thì Lương Hòa đã bị Cố Hoài Ninh phạt tại trận rồi.

Hạ An Mẫn người tự xưng là chuyên gia tình yêu đã từng lên lớp khai sáng cho Lương Hòa: Người đàn ông thông minh không bao giờ nhắc lại quá khứ trước mặt người phụ nữ của anh ta. Tượng tự như vậy, người phụ nữ thông minh cũng sẽ không bao giờ chủ động khơi lại quá khứ của người đàn ông. Châm ngôn của Hạ An Mẫn là, hãy yêu trong chính thời khắc này. Cho dù giây phút này yêu đến chết đi sống lại, hận một nỗi không thể ở bên người ấy từng giờ từng phút, thì ngay phút sau cũng có thể lên giường với kẻ khác. Vì thế mới nói, tính toán nhiều làm gì, nó cũng đâu thể giải quyết được việc gì. Người đã từng trải qua “sự trừng phạt về thể xác” như Lương Hòa đang vùi đầu trong gối, cảm nhận được sâu sắc rằng câu nói này vô cùng chính xác.

Ít nhất là bây giờ cô cũng đã tự mình kiểm chứng được một chân lý, đó chính là tính toán nhiều quá thì dễ thiệt thân.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Hòa đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Cố Hoài Ninh, không biết là ai gọi, nói một lúc lâu mới ngừng. Cố Hoài Ninh từ đầu đến cuối chỉ nói đúng hai câu: “A lô” và “Biết rồi”, đơn giản nhanh gọn đến nỗi cô nổi hứng tò mò, căng tai lên nghe xem câu chuyện là gì, nhưng đáng tiếc là loa điện thoại quá bé, chả nghe được gì cả.

Đang định chui lại vào chăn thì cô bị anh gọi giật lại: “Em không buồn ngủ nữa thì dậy đi, lát nữa nhà mình có người đến đây”.

“Có khách ư?” Lương Hòa lập tức từ trong chăn ngồi dậy: “Ai đến vậy ạ?”.

Cố Hoài Ninh vừa thay đồ vừa nhẹ nhàng thả xuống hai quả bom nặng ký: “Lão gia và chú hai”.

“Cái gì?” Đúng như dự đoán, Lương Hòa kêu thảm thiết rồi bật dậy.

Cố Hoài Ninh nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của cô, vừa đau đầu vừa buồn cười.

Thực ra lần này lão gia đến không hề bất ngờ chút nào.

Mặc dù Diệp Vận Đồng và Diệp Dĩ Trinh giấu nhẹm chuyện bệnh tình của Diệp lão gia, nhưng vẫn còn rất nhiều người biết được thông qua các tin tức từ bệnh viện và đến thăm ông. Diệp lão gia thích sự yên tĩnh, người đến đông sẽ khiến ông mệt mỏi, cuối cùng ông đành phải bảo bác sĩ lấy lí do “bệnh tình của bệnh nhân không ổn định, cần được nghỉ ngơi yên tĩnh” để tránh nhiều người vào thăm. Cố Trường Chí và Cố Trường Minh do phải trải qua khâu phân loại danh sách vào thăm bệnh nên đến sau mấy ngày, cũng vì muốn nhân lúc sức khỏe của Diệp lão gia đã cơ bản hổi phục rồi thì mới đến.

Cố Hoài Ninh muốn đích thân ra sân bay đón, nhưng lão gia đã gọi điện thoại dặn là sẽ đến thẳng chung cư, bảo hai người cứ ở nhà đợi là được.

Gần mười giờ mọi người mới tới nơi, cả mẹ con Lâm Nhiên cũng đi cùng, khiến Cố Hoài Ninh hơi ngạc nhiên. Nhưng nhìn một cái, thấy dải băng đen trên tay hai người thì anh đã hiểu ra ngay. Cố Hoài Ninh mỉm cười rồi quay sang đỡ hành lý giúp họ.

“Vất vả rồi, chị dâu.”

Lâm Nhiên cười gượng, lắc lắc đầu, ánh mắt cô nhìn lướt qua Cố Hoài Ninh và dừng lại ở Lương Hòa: “Đây chắc là vợ của Hoài Ninh, trông xinh thật đấy”.

Lương Hòa cười dịu dàng, vừa bước vào đến hành lang, Cố Hoài Ninh khẽ chặn lại: “Em đưa chị đi xem nhà trước đi, là tòa liền kề ở đằng sau, anh đưa ba và chú hai vào nhà”.

Đơn vị sắp xếp cho hai mẹ con Lâm Nhiên ở căn hộ trên tầng hai, diện tích cũng khá lớn. Đồ còn chưa chuyển đến hết, chỉ có một vài vật dụng mà phòng hậu cần chuẩn bị cho, vì thế nhìn căn hộ vẫn trống không. Lương Hòa đặt hành lý xuống, vừa nhìn lên đã thấy dải băng đen trên cánh tay Lâm Nhiên, cô sững người lại. Lâm Nhiên mỉm cười, lấy từ trong túi ra tấm ảnh của anh Trương, đặt ngay ngắn trên bàn: “Anh Trương đi rồi, chắc là cô không biết anh ấy, anh Trương khi còn sống là chính ủy ở đoàn 302”.

“Chị à, mong chị bớt đau buồn.” Lương Hòa khẽ nói.



Lâm Nhiên vuốt nhẹ đôi mắt đã khô cạn: “Không sao đâu, ngày anh ấy ra đi, nước mắt tôi đã cạn kiệt cả rồi, giờ có muốn khóc cũng không nổi nữa. Đơn vị đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cũng coi như tôi có chỗ dựa dẫm. Con người ta trong lúc đau đớn có được chỗ dựa là có thể bước tiếp được”. Lương Hòa nghe cô ấy nói vậy, liền mỉm cười thư thái.

Anh Trương có một cô con gái tên Trương Hân, năm nay 13 tuổi, sắp lên lớp bảy, tính tình rất hoạt bát đáng yêu. Cô bé sống xa ba nên không gần gũi nhiều với ba, do vậy nỗi đau mất người thân không sâu sắc như người lớn. Thu xếp hành lý xong nó chạy tới bên mẹ, hỏi nhỏ Lương Hòa: “Chú Cố vẫn đẹp trai thật đấy, làm sao mà cô lại tán được chú Cố thế ạ?”.

Trương Hân vừa nói xong thì ăn ngay một cái cốc vào đầu, con bé bĩu môi nhìn mẹ vẻ bất mãn, Lâm Nhiên lườm nó một cái: “Vớ va vớ vẩn, mau đi thu dọn đồ đạc đi”.

Lương Hòa bật cười, cô nhanh nhẹn quay sang giúp họ sắp xếp hành lý. Nhưng còn cô bé Trương Hân, nó phùng má đứng ì một chỗ không chịu nhúc nhích: “Lúc nào cũng thế mà”.

“Mau làm việc đi, con mà còn nói linh tính trước mặt cô là mẹ đánh đít con đấy!”

Con bé rụt cả cổ lại, ngoan ngoãn đi làm việc. Lâm Nhiên nhìn theo con bé, vừa mệt mỏi vừa bất lực lắc lắc đầu. Chị cười, nói: “Con ranh này được chiều quá sinh hư rồi, ăn nói không biết trước sau gì cả, cô đừng trách nó”.

Lương Hòa lắc lắc đầu: “Thật tốt, có con bé này bên cạnh nói nói cười cười cũng hay, chẳng bao giờ thấy cô đơn”.

Lâm Nhiên cười, đôi mắt cô ấy ánh lên niềm kiêu hãnh của người làm mẹ: “Cũng phải, lúc nào cũng làm người ta vui vẻ, học hành cũng không để tôi phải lo lắng gì cả”.

Lương Hòa khẽ cười, có một đứa con thích thật đấy.

Về phần Cố lão gia, sau khi vào nhà rồi thì ung dung nhìn ngó khắp căn hộ, Cố Hoài Ninh cũng để họ tự đi xem. Pha trà cho hai người xong, anh liền ngồi xuống ghế không nói câu nào. Chú hai Cố Trường Minh sau khi tham quan căn hộ xong thì nhìn anh cười: “Thật sự đã làm đến bước này cơ đấy, phen này khiến mẹ cháu tức chết rồi”.

Cố Hoài Ninh cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Cố lão gia “e hèm” một tiếng, ông xem xong xuôi hết thì ra ghế ngồi: “Thằng ranh này từ nhỏ đến lớn có coi hai ông bà già này ra cái gì đâu. Mẹ nó có tức chết thì cũng không có tác dụng gì”.

Cố Hoài Ninh không chấp nhận được lời này của Cố lão gia, anh quay sang hỏi chú hai: “Anh Trương mất khi nào vậy vì sao lại không phát cáo phó?”.

“Đó là yêu cầu của cậu ấy, tang lễ cũng cử hành hết sức đơn giản, không tổ chức gì cả mà đưa đi hỏa thiêu luôn.” Chú hai ngừng lại, nhớ đến cảnh tượng cuối cùng ấy, nét mặt hiện lên sự tiếc nuối: “Đến phút cuối cậu ấy bị đau đớn nhìn không ra hình người nữa, chắc là không muốn để người khác nhìn thấy”. Cái anh Trương này! Cố Hoài Ninh không nén được nụ cười đau xót.

Lão gia nghe xong chau mày lại: “Cậu Trương thành ra nông nỗi này, Trường Minh cậu cũng chạy không thoát đâu, bây giờ đã nằm trong tay cậu rồi, cậu phải chịu trách nhiệm”.

Cố Trường Minh xấu hổ cười: “Đưa hai mẹ con họ đến đây cũng là muốn Hoài Ninh thay em gánh vác trách nhiệm này, dù sao thì Lương Hòa cũng ở đây, có thể chăm sóc lẫn nhau”. Ông đặc biệt căn dặn: “Đừng để họ phải chịu thiệt thòi! Cô con gái của cậu ấy, năm nay sắp lên lớp bảy rồi, bảo người trong đơn vị liên hệ với trường cấp hai nào tốt tốt một chút”.

“Được.” Cố lão gia hỏi Cố Hoài Ninh: “Đợt này hai đứa sống thế nào?”.

“Nhờ phúc của ba, bọn con vẫn ổn.”

Lão gia hắng giọng: “Ba thấy thời gi­an này con thoải mái quá rồi, nếu không thì đã không để lại kẽ hở lớn đến thế”.

Lão gia đang muốn nói đến chuyện ba chiếc xe quân sự, Cố Hoài Ninh cau mày: “Chuyện này con tự biết cách giải quyết, trước đó chú hai cũng đã giúp con rồi, coi như giúp đỡ thằng cháu ruột”.

Cố Trường Minh gật đầu. Cố Trường Chí và Cố Trường Minh lần này đến đây cũng khá gấp, còn chưa ngồi được bao lâu thì đã chuẩn bị phải đi rồi, đến khi Lương Hòa về thì nhà chỉ còn lại một mình Cố Hoài Ninh. Từ đầu đến cuối Lương Hòa chẳng nói được câu nào với ba và chú, điều kỳ lạ hơn là hai hôm nay Cố Hoài Ninh rảnh hơn trước rất nhiều, chỉ toàn ở nhà.

“Anh không đến đơn vị à?” Lương Hòa vừa thay giày vừa hỏi.

“Mấy hôm nay nhiệm vụ chính là đón thủ trưởng, chỗ vợ con anh Trương sắp xếp thế nào rồi?”

“Ổn cả rồi, cô bé đó cũng rất thú vị.”

Cố Hoài Ninh khẽ chau mày: “Nó giống Gia Minh, lúc nào cũng khiến người ta đau cả đầu”.

Lương Hòa không nhịn được cười: “Sao, anh không thích trẻ con à?”.

Cố Hoài Ninh nói một cách hiển nhiên: “Anh chỉ thích con của mình thôi”.

Lương Hòa quay đầu lại nhìn anh: “Đồ thiên vị”.

Anh nghe xong ngẩng đầu lên cười, ôm chặt lấy cô rồi nói: “Hòa Hòa, chúng mình có con đi”.

Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo cả sự dịu dàng và yêu chiều mà cô không thể cưỡng lại được, thậm chí cô còn vô cùng mong đợi nó. Lương Hòa quay người lại nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Chẳng phải là anh thích làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày sao? Đừng viện cớ nữa!”.

“Đúng là vậy.” Anh siết chặt eo cô: “Em cũng muốn có em bé còn gì?”.

“Nhưng em bé đâu phải muốn có ngay là được.”

“Không sao, chứng mình cố gắng đẩy nhanh tiến độ”

Cứ thế cứ thế anh ngả người cô ra, Lương Hòa đẩy anh một cái: “Tâm không trong sáng!”.

“Ừ thì tâm không trong sáng.” Anh cười: “Em có cho không?”.

Ở đâu ra cái kiểu nói như vậy? Lương Hòa mặt đỏ bừng, nhưng thật sự là không thể từ chối được, cuối cùng thì cô để mặc cho đồng chí đoàn trưởng biến cái tội danh “tâm không trong sáng” thành sự thật.

Đứa con, đó chính là bảo bối mà cô đang trông đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Thương Trao Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook