Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 80: Ngoại truyện #3

PhThao_CHH

21/10/2016

Hải Đăng & Diệu Anh.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cậu cùng cô tản bộ trên con đường dài. Tự dưng cô thắc mắc hỏi khi nhỏ hai người như thế nào, cậu giả vờ lạnh mặt, bảo cô còn muốn biết cái gì à, chính miệng cô đã nói không muốn nhớ về chuyện cũ mà. Cô cười trừ, lay lay cánh tay người yêu. Kẻ nào đó tim đã mềm nhũn ra rồi, bắt đầu kể lể :

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô trong chiếc đầm hồng công chúa đến buổi lễ khai giảng trường mẫu giáo, cậu là người thấy cô trước, nhưng chỉ ngỡ ngàng trước cách ăn mặc của cô thôi. Đi đến trường mà cứ như đi dự tiệc không bằng.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô thấy cậu ngồi một mình ở sân chơi, thế là cô chạy đến. Cô hỏi sao cậu chơi một mình, cô hỏi sao chưa thấy cậu nói chuyện với ai bao giờ. Cậu rất thành thật, kể cho cô biết mình không thể nói tiếng Việt lưu loát.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cứ tưởng cô biết chuyện cậu là người Việt nhưng không thể nói tiếng Việt sẽ lăn ra cười bò như những bạn khác. Hóa ra không phải, cô ngồi bệt xuống đất trước mặt Hải Đăng, mặc kệ chiếc váy trắng sẽ bị bẩn ra sao. Cô kể khi nhỏ cô mắc chứng nói ngọng, ai mới nghe vài lần đều khó hiểu, nhưng cô đã tập nói tốt hơn theo hướng dẫn của mẹ, thế là giờ cô phát âm rất chuẩn, cô giáo cũng nói giọng cô rất hay.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô nói cậu đừng buồn, chăm chỉ tập nói với cả thường xuyên nói chuyện với bạn bè và người lớn sẽ khiến cậu nói tiếng Việt chuẩn hơn. Cô của lúc đó chính là người đầu tiên muốn chơi cùng cậu, cô không chê cậu bất cứ điều gì.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô sang nhà cậu chơi. Cô hỏi sao nhà cậu to thế, sao nhà cậu có hồ cá đẹp thế, cô hỏi sao ba cậu cao thế, cô hỏi sao da dẻ mẹ cậu trắng thế... cô hỏi rất nhiều, cậu cũng trả lời nhiều không kém, nhưng chẳng hiểu sao chả thấy mệt gì cả.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô rất giỏi giao tiếp với bạn bè, còn cậu thì quá nhút nhát, cậu rất sợ mọi người cười cái kiểu nói tiếng Việt "nửa mùa" của cậu. Hôm ấy cô dẫn Sarah đến trước mặt cậu, cô giới thiệu đây là bạn mới. Sarah cũng sống ở nước ngoài từ lâu nhưng Sarah lại nói tiếng Việt rất tốt. Cậu ganh tỵ, cô bảo không sao, cô bảo Sarah cũng phải tập luyện mà. Thế là cậu có động lực.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cậu quyết tâm phải khắc phục khuyết điểm của mình, cả mấy ngày trời bắt dì giúp việc nói chuyện với mình đến mỏi miệng. Mẹ cậu thấy vậy vui lắm, cậu rất chăm chỉ luyện nói, cuối cùng cũng thành công.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cậu chạy đến nhà cô khoe chuyện vui. Cậu muốn thông báo cho cô biết cậu đã có thể nói tiếng Việt chuẩn xác đến từng chữ, từng thanh điệu rồi. Xui xẻo thế nào hôm đó cô đang ngủ trưa, cậu không biết điều gì cả, liên tục gọi cô dậy. Vừa mở mắt ra nhìn thấy cậu đã khiến cô phát bực, cô không thèm nghe cậu nói, đuổi cậu về ngay lập tức.



Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., mẹ bảo cậu sai, trách cậu tự dưng lại chạy vào phòng con gái phá hỏng giấc ngủ ngon của cô. Thế là cậu hối hận, sáng hôm sau đến trường liền xin lỗi cô, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng xin lỗi người khác ngoại trừ ba mẹ. Tính cô cũng không chấp nhặt đâu, cậu vừa xin lỗi xong cô đã cười toe toét bỏ qua.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., trường tổ chức trò chơi, cô giáo phát mỗi bạn một quả bong bóng đủ màu sắc. Cô thích màu hồng lắm, cứ nghịch bong bóng mãi, nhưng càng nghịch lại càng sợ nó vỡ mất thì toi. Cậu không thích mấy thứ con gái này, cứ cầm mãi trên tay chứ chẳng làm gì. Thấy thế cô quay sang trách cậu, nói cho cậu biết bong bóng không được nắm quá chặt, nếu không sẽ có lúc cậu mỏi tay rồi bong bóng bay đi mất. Cô còn kể trên phim truyền hình diễn viên nói chúng ta không nên nắm tay ai đó thật chặt, nếu không có một ngày họ bất chợt bỏ đi sẽ khiến ta hụt hẫng, đau đớn.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cậu sống ở nước ngoài từ nhỏ nên tiếng Anh học rất tốt, nghe hay nói gì cũng rất giỏi. Có lần cô cùng cậu đi ngang qua cửa hàng bán đĩa CD thì trời mưa, tình cờ thế nào cậu nghe được một vài câu trong bài hát "Forever" ba từng mở cho cậu nghe thử. Hai người dừng lại trước cửa hàng bán đĩa, hâm dở thế nào cậu quay sang hỏi cô rất nghiêm túc, cậu đã hỏi cô rằng nếu sau này cậu đi rồi cô sẽ đợi cậu quay về chứ. Lúc đó cô đang vuốt vuốt lại mái tóc, không do dự liền đồng ý, nhưng cô nói cậu đừng để cô đợi lâu quá, nếu không cô sẽ mệt rồi quên mất cậu.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cậu nhận được tin mình phải vào Đà Nẵng cũng ba mẹ, điều đó khiến cậu thật sự rất bất ngờ. Điều không ngờ hơn đó chính là Sarah cũng phải chuyển đi, thế là cậu cùng Sarah tạm biệt cô, ba người đã có chung một lời hứa, và cô đã hứa rất chắc chắn sẽ không quên hai người. Cậu của khi đó đã không do dự đặt niềm tin tuyệt đối vào cô.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cấp tốc làm thủ tục nhập học với hi vọng được gặp lại cô bé năm xưa, cậu đã nôn nóng biết bao. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của cô dành cho cậu lại khiến cậu hụt hẫng vô cùng. Tâm trạng từ trời cao đã rớt vọt xuống lòng đất, cô đã không còn nhớ cậu nữa! Cậu chợt nhớ về những gì cô từng nói, cô nói cậu đừng đi lâu quá, nếu không cô sẽ mệt và quên mất cậu. Mười năm hình như đối với cô là quá lâu rồi, cũng phải thôi, đời người có được mấy cái mười năm. Thế là cậu không tính toán chuyện cũ với cô, quyết định cùng cô tạo dựng một mối quan hệ mới sau nhiều năm xa cách.

...

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., nghe cậu kể những chuyện đó cô bật cười thành tiếng. Cô bảo hóa ra chúng ta có nhiều chuyện đến vậy, những chuyện đó phải thừa nhận cô không nhớ rõ bằng cậu. Việc nhớ chuyện cũ hay không cậu không trách cô, khẽ xoa đầu người yêu, thơm nhẹ lên tóc cô cậu bảo, đừng nhớ về quá khứ làm gì, chúng ta tiến đến tương lai nhé!

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., lần thứ hai cậu đưa cô đến căn nhà cũ kĩ nhưng tuyệt đẹp kia, là ngôi nhà có bức tranh cô gái đặc biệt cùng với ngọn hải đăng. Trong phòng ngủ, đứng trước bức tranh cậu đã vẽ bằng tất cả cảm xúc của mình, cậu quỳ một chân xuống trước mặt cô, trên bàn tay to lớn ấm áp là chiếc hộp đựng nhẫn kim cương ba carat, đây là lời hứa cậu từng nói với cô. Hôm nay cậu quỳ trước mặt cô thực hiện lời hứa đó cùng với tất cả sự chân thành của mình cầu hôn cô, muốn cô và cậu được danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau, muốn cô và cậu có thể về cùng một nhà.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy..., cô kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trước mắt, tuy không rành rõi về trang sức nhưng từ nét cắt, màu sắc và một số điểm khác thì cô có thể đoán giá trị của nó rất lớn. Trong một phần kí ức mờ nhạt ít ỏi của cô rõ ràng có lời hứa đó, nhưng cô không nghĩ là cậu còn nhớ, cô cũng không nghĩ cậu sẽ làm như vậy thật. Bởi vì khi đó hai người chỉ là những đứa trẻ. Cô ngập ngừng, cô đắn đo, cô suy nghĩ thật lâu hại cậu sốt ruột kinh khủng. Cuối cùng cô gật đầu, cậu không thể diễn tả được tâm trạng của mình vui sướng đến mức nào. Có lẽ là vui sướng tột cùng, mà cũng không phải, còn hơn thế nữa! Nói chung không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hạnh phúc này của cậu.

Ngày ấy... tháng ấy... năm ấy... cô trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, xinh đẹp thuần khiết sánh vai cùng chú rể với bộ vest lịch sự phong nhã bước vào lễ đường. Cô là Vũ Hoàng Diệu Anh, chú rể là Trịnh Vũ Hải Đăng. Thời khắc này hai người chính thức là vợ chồng của nhau, hai người đã thề trước mặt trời đất sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi là vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook