Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 81: Ngoại truyện #4

PhThao_CHH

17/11/2016

Có anh chồng cảm thấy mình giống như bị hất hủi rồi vậy. Có anh chồng cảm thấy vợ hết quan tâm đến mình rồi. Vợ đang mang thai nên ở nhà dưỡng thai, chồng cấm không được đến bệnh viện. Cô vợ cũng muốn đến khám cho bệnh nhân lắm, nhưng khổ nỗi anh chồng làm Trưởng khoa, đến đó làm sao mà không bị phát hiện được chứ.

Mấy ngày đầu thấy chồng về cô vợ còn ra cửa đón, hỏi chồng có mệt không, chồng đói bụng chưa này nọ đủ thứ kiểu. Bây giờ thì hết rồi nhé, có khi chồng về lúc nào cũng không biết nữa chứ. Cũng như lúc này nè, anh chồng mở cửa vào nhà thấy phòng khách chẳng có ai, biết chắc vợ đang nằm trong phòng đọc sách hay xem phim gì rồi. Y như rằng vừa mở cửa ra thấy cô vợ đang nằm trên giường cầm sách đọc cho con nghe, thi thoảng lại vuốt vuốt bụng, nghĩ đến chuyện gì đó cô vợ liền mỉm cười hạnh phúc.

Thấy cảnh này tự dưng Hải Đăng vui lây, mệt mỏi suốt cả ngày nay bỗng bay biến đâu hết.

– Anh về rồi.

Phía Diệu Anh không hề biết gì cả, cô vẫn tiếp tục đọc sách, hình như không nghe thấy tiếng chồng nói, cũng không biết chồng đã đứng ở cửa nãy giờ. Tự dưng lại thấy khó chịu trong người, chồng không thèm vào phòng thay quần áo, ra ngoài phòng khách ngồi luôn. Diệu Anh đọc hết cuốn sách quay sang nhìn đồng hồ đã là bảy rưỡi tối, kì lạ sao giờ này chồng còn chưa về? Mọi hôm Hải Đăng đều về nhà sớm ăn cơm với cô mà.

Diệu Anh xỏ đôi dép bông Doraemon đi trong nhà ra ngoài phòng khách xem sao, vừa đóng cửa phòng lại cô đã thấy chồng mình nằm ngủ trên sofa. Rón rén lại gần xem thử, chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến Hải Đăng thức giấc. Áo vest, điện thoại, đồng hồ, chìa khóa xe hay cặp tài liệu đều để hết trên bàn, không thiếu một thứ nào. Nhìn sang anh chồng đang nằm ngủ Diệu Anh phì cười. Khổ nỗi, ai bảo cao lớn to xác quá làm gì, giờ nằm trên cái sofa trông chật quá, cả người cứ co ro lại chẳng biết có phải vì lạnh không.

– Anh à, mau dậy đi. Anh mệt thì vào phòng ngủ đi, sao lại nằm ngoài này thế?

Hải Đăng ngủ rất tinh, nghe tiếng vợ liền mở mắt ra, nhưng không nói gì cả. Thấy chồng cứ nhìn mình chằm chằm Diệu Anh đâm ra ngượng, sờ sờ hai má.

– Anh nhìn gì thế?

– Thôi không có gì, chúng ta ăn cơm thôi.

Từ lúc Diệu Anh có thai lập tức được mẹ chồng và chồng yêu cưng như trứng, không dám cho làm bất cứ chuyện gì, việc nhà từ giặt giũ, lau sàn hay nấu ăn đều có người giúp việc làm hết. Mặc dù Diệu Anh không thích có người lạ trong nhà nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng, cô biết mẹ chỉ muốn tốt cho cô và em bé thôi. Mỗi ngày đến tầm ba giờ chiều Diệu Anh đều bảo người giúp việc về, thế là cơm tối luôn do chính tay cô nấu, cô muốn nấu những bữa cơm thật thơm ngon đợi chồng về.

Anh chồng vào phòng thay quần áo trở ra vợ đã dọn sẵn thức ăn trên bàn, trong bữa cơm Hải Đăng đặc biệt ít nói hơn thường ngày, nhưng vẫn theo thói quen gắp thức ăn cho Diệu Anh. Chốc chốc thấy vợ ăn hết thức ăn trong chén Hải Đăng lại gắp thứ khác, lúc thì gắp đậu, lúc thì gắp thịt, có khi lại gắp cá, nói chung có món gì trên bàn đều gắp cho vợ ăn cả. Diệu Anh thấy chồng kiệm lời cứ nghĩ Hải Đăng còn mệt, nên cũng không dám nói nhiều sợ chồng nhức đầu.

Tối đến vợ nằm trên giường xem ti vi, chồng làm xong hết việc cũng leo lên giường nằm với vợ, nhưng kì lạ ở chỗ Hải Đăng nằm xoay lưng về phía Diệu Anh nha. Vợ nhìn sang cả nửa ngày trời mà chồng vẫn giữ tư thế đó, thôi xong, hình như Hải Đăng có chuyện gì rồi. Diệu Anh cầm điều khiển tắt ti vi, quay sang vỗ vỗ vai chồng.



– Anh mệt hả? Đau chỗ nào để em lấy thuốc cho.

– Anh khỏe.

– Thế ở bệnh viện có việc gì à? Cần em đi làm lại giúp anh một tay không?

Nghe đến đây Hải Đăng liền xoay sang phía Diệu Anh, nhíu mày nhìn cô nhưng tay lại xoa xoa bụng thật nhẹ nhàng.

– Em nghĩ vớ vẩn gì thế? Cứ yên tâm ở nhà ăn uống thật nhiều để con anh mau lớn đi.

Khó hiểu quá, cả hai chuyện đó đều không phải thế chồng buồn chuyện gì. Diệu Anh nắm tay chồng, dịu dàng hỏi han.

– Anh có chuyện buồn có phải không? Kể em nghe với, em sẽ chia sẻ với anh.

– Vợ này…

Hai vợ chồng nắm tay nhau xoa xoa rất là tình cảm, có điều nửa vế sau Hải Đăng nói mãi cũng không nên lời.

– Sao thế anh?

– Vợ hết thương anh rồi phải không?

Ặc, anh chồng đang nghĩ gì thế? Tự dưng hôm nay dở hơi hỏi toàn gì đâu không à, có phải bị ấm trán rồi không? Diệu Anh sờ trán chồng, rồi sờ trán mình, cứ liên tục như vậy vài lần khiến Hải Đăng nhíu mày nhìn cô.

– Em nghĩ anh bệnh đấy à?

– Đâu có, nhưng sao tự dưng anh hỏi thế làm gì?



Chồng không nằm nữa, ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn vợ, giọng điệu cũng thay đổi nữa.

– Cô nói anh nghe, có phải trong mắt cô anh chẳng còn kí lô nào nữa không? Cô giờ chỉ xem con cô là nhất rồi, con ông chồng này chẳng còn xứng đáng xếp thứ hạng nào cả rồi phải không?

– …

– Mà thôi, anh nói thế thôi, cô đừng để bụng làm gì. Chắc tại mấy hôm nay anh mệt. – Đợi cả nửa buổi Diệu Anh vẫn chẳng trả lời gì cả. Anh chồng buồn tủi lắc đầu, thi thoảng lén quan sát nét mặt của vợ.

Mặt Diệu Anh đơ ra vài giây, cả người như hóa đá trước mặt anh chồng. Mấy giây sau mới mở miệng, mà y như rằng cái giọng vừa nói ra nó ngọt như mía lùi. Nói sao cái chiêu này Diệu Anh xài nhiều lần rồi mà vẫn có tác dụng với anh chồng Hải Đăng chứ lị.

– Chồng nói gì thế? Em là em thương chồng nhất nhất luôn đấy. Em phải lo cho con sau này con lớn lên nó mới khỏe mạnh giống chồng được chứ!

Gớm, cái miệng thế ai chịu cho nổi. Diệu Anh nói thêm vài câu nữa thôi anh chồng đã bỏ giáp đầu hàng, gì chứ Hải Đăng muôn đời vẫn thua trước người phụ nữ này.

Khuya khuya chồng ôm vợ ngủ, vợ khẽ cựa quậy một chút chồng liền mở mắt ra xem. Hải Đăng thấy Diệu Anh vẫn còn ngủ ngon giấc thì thở phào, cô không thức giấc là tốt rồi. Lại để ý đến cái bụng hơi nhô lên của vợ, Hải Đăng xoa xoa nhẹ giọng thì thầm.

– Con ngoan, yên tĩnh để mẹ ngủ nhé! Mau mau lớn lên ra ngoài để ba được ẵm con nhé, đừng độc chiếm mẹ mãi như vậy, thế là không ngoan.

Anh chồng dịu dàng ôm vợ vào lòng, vuốt nhẹ tóc cô sau đó dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Lời tác giả : Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản, như hai nhân vật của chúng ta. Họ cũng đã rất hạnh phúc với mái ấm của mình, cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con sắp chào đời. Đối với họ, hạnh phúc là khi mỗi ngày trở về nhà có người hỏi làm việc thế nào, tâm trạng ra sao, có mệt không, tối tối cùng nhau ăn cơm hàn huyên tâm sự, khuya khuya cùng nhau ôm ngủ, ấm áp mà vui vẻ. Mỗi ngày đều bình dị trôi qua như thế, cùng nhau già đi…

~~~~~

Có bạn hỏi au truyện này có cảnh H không, lúc đó au đã trả lời là có. Nhưng bây giờ xin đính chính là sẽ không có nhé! Au vẫn chưa thể viết ổn ở phần cảnh H được nên bộ truyện này au quyết định sẽ giữ lại cái trong sáng, thuần khiết nhất, sẽ không viết bất cứ cảnh H nào. Au sẽ chỉ viết về cuộc sống của một gia đình hạnh phúc thôi! – PhThao_CHH.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook