Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 83: Ngoại truyện #6
PhThao_CHH
17/11/2016
Hôm nay kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ, thằng anh lân la rủ rê nhỏ em.
– Ê Linh, hôm nay anh với em sang nhà nội chơi nhé!
Con em nó đang chơi búp bê tự dưng nghe thằng anh nói vậy liền thắc mắc.
– Hôm nay đâu phải chủ nhật, sang nội làm gì hở anh?
Thằng anh nó hơn con em bốn tuổi, thế là Hải Minh thông minh hơn Diệu Linh. Cậu để ý trong phòng ba mẹ có khung ảnh cực to treo trên tường nhé, trong ảnh mẹ mặc áo cưới trắng tinh đẹp ơi là đẹp, trên người ba là áo sơ mi trông cũng đẹp trai lắm luôn. Có lần Hải Minh hỏi bà nội ngày ghi ở góc dưới ảnh là gì, bà đáp đó là ngày ba mẹ cậu cưới nhau, ngày ba mẹ chính thức sống chung với nhau. Bà còn bảo mỗi năm ba đều tặng mẹ quà kỉ niệm ngày cưới.
Năm nay Hải Minh ngoan, vì thương ba yêu mẹ sẽ dẫn em Linh sang nội chơi, để ba mẹ ở nhà tặng quà kỉ niệm.
– Mai chủ nhật rồi, giờ sang sớm tí.
– Không được đâu anh. Tối mẹ về còn phải thắt tóc cho búp bê nữa.
Diệu Linh nằng nặc không chịu đi chỉ vì quá yêu thích trò búp bê trẻ con. Thằng anh thấy thế bĩu môi, đúng là cái trò đó chỉ có con gái mới chơi. Ba cậu nói quá đúng, con trai không được chơi búp bê… phải chơi robot siêu nhân mới ngầu.
Dỗ mãi con em cũng không chịu đi, thằng anh tức quá dọa.
– Giờ mày có đi với anh không thì bảo? Không đi thì khỏi kẹo với chả bánh nhé, anh ăn hết một mình.
Cứ nói đến đồ ăn là hai mắt Diệu Linh sáng rực, răm rắp nghe lời anh ôm búp bê sang nhà nội.
Trước khi đi thằng anh còn lấy giấy bút ra viết thư để lại hẳn hoi. Bằng nét chữ to tròn, rồng bay phượng múa sẵn có thằng anh mới viết vài chữ đã gần hết tờ giấy, nội dung là :” Con với em sang nhà nội chơi. Ba mẹ ở lại vui vẻ. ”
Hai anh em chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình, hôm nay mới thấy sao đường nhiều ngả rẽ thế này, xe lớn xe nhỏ gì cũng nhiều cả. Thằng anh quên mất đường sang nội, trên tay cầm siêu nhân lóng nga lóng ngóng.
– Anh ơi, mình đi đường nào nữa anh?
– Từ từ. Để anh tập trung tinh thần tăng cường trí tuệ.
Ơ câu này Diệu Linh thấy quen quen nhỉ? Hình như trong quảng cáo kẹo ấy, anh hai giỏi cóp-pi của người ta thôi.
Loanh quanh một chặp hai anh em đến trạm xe buýt, ở đó có mấy người lớn thấy Hải Minh và Diệu Linh cứ tấm tắc khen.
– Hai đứa nhỏ đáng yêu quá!
– Không biết ba mẹ là ai mà khéo sinh hai đứa con đẹp đều thế này.
– Ba mẹ các cháu đâu? Sao lại đi một mình vậy?
Từ nhỏ Hải Minh đã được dạy không được nói chuyện với người lạ nên cậu không trả lời gì cả, tập trung nhìn đường nhỏ ngó đường lớn tìm đường đúng để đi. Thế mà con em Diệu Linh không biết đề phòng nguy hiểm, vô tư thành thật đáp.
– Ba mẹ cháu đang ở bệnh viện. Còn chúng cháu đang trên đường sang nội.
Thằng anh tức xì khói, lập tức dắt tay con em đi, cái miệng sao lanh chanh thế không biết.
Truyện được đăng độc quyền trên wattpad, những trang khác là tự tiện sao chép vi phạm bản quyền.
Bên này vợ chồng Hải Đăng về nhà không thấy con đâu thì phát hoảng. Cô vợ lên lầu kiểm tra, anh chồng kiếm quanh phòng khách, nhà bếp đều không có. Cuối cùng Hải Đăng mới nhìn thấy tờ giấy trên bàn. Đọc nội dung xong thì phát bực, anh chồng gọi vợ xuống, hai vợ chồng lái xe sang nhà mẹ.
Dọc đường đi Diệu Anh tập trung nhìn hai bên đường tìm con, trong lòng cặp vợ chồng cứ lo lắng không thôi. Bình thường sang nội hay ngoại đều là Hải Đăng lái xe đưa đi, có bao giờ hai đứa tự đi đâu mà biết đường.
Ai ngờ lo lắng quá đến khi gặp được con thì bực hết nói nổi, Hải Đăng và Diệu Anh vừa vào tới nhà đã thấy hai đứa con yêu quý đang ngồi gặm gà chiên ngon lành.
Thì ra là Hải Minh và Diệu Linh may mắn tìm được đến đầu đường đúng lúc gặp ông nội mới chạy bộ buổi chiều về. Cũng nhờ có ông nội mà hai đứa được ăn gà no nê thoải mái.
– Ai cho hai đứa tự tiện sang đây hả?
Hải Đăng lên giọng quát, cậu thật sự rất lo lắng hai đứa con của mình lạc đường gặp nguy hiểm.
– Con xin lỗi. Nhưng con có thể giải thích.
– Thôi cháu nó biết lỗi rồi, con đừng la nữa. Lần sau hai đứa không được như thế đấy!
Ông bà nội thấy cháu đích tôn sắp bị rầy la thì lên tiếng can ngăn, cũng nhờ có vậy mà Hải Đăng mới nguôi giận.
Tối đến hai vợ chồng chở con về nhà. Vào phòng khách Hải Minh níu áo mẹ, Diệu Linh cũng rất phối hợp kéo áo ba.
– Không phải con hư đâu. Do con muốn ba có thể tặng quà cho mẹ mà.
Hải Minh rất thật thà khai báo, chăm chú trông chờ nụ cười của ba, cái nhéo mũi của mẹ.
– Quà gì?
Anh chồng nhìn sang vợ rồi hỏi con trai.
– Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ mà. Lúc trước bà bảo mỗi lần ngày này đến ba đều tặng quà cho mẹ. Nên con mới rủ em sang nội chơi để ba dễ tặng hơn.
Hải Minh ủ rũ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ba, không biết khi nào ba mới cười lên mà bỏ qua lỗi của cậu.
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi phì cười, con của họ đáng yêu quá. Diệu Anh vuốt nhẹ mũi con trai, sau đó thơm “chụt” vào má Hải Minh. Hải Đăng bế con gái lên, khẽ xoa đầu con, xong mới nói câu đầy ẩn ý mà tình cảm.
– Thật ra ba đã tặng mẹ hai món quà cực lớn và cực ý nghĩa rồi.
Thằng anh nghe mà cứ ngẩn tò te suy nghĩ, quay sang con em cũng đang ngu ngơ nhìn mình. Không hiểu gì cả, quà gì lớn thế?
– Quà gì vậy ba?
Câu hỏi này không ai trả lời cả. Quay sang nhìn vợ thì thấy mặt vợ đỏ như cà chua chín, xong lại cười tít mắt hạnh phúc.
Phải, hai món quà đó rất lớn, rất ý nghĩa, cũng rất quan trọng!
~~~~~
Không hiểu sao muốn up giờ này ngày này nữa. Không biết có ai còn thức không?
– Ê Linh, hôm nay anh với em sang nhà nội chơi nhé!
Con em nó đang chơi búp bê tự dưng nghe thằng anh nói vậy liền thắc mắc.
– Hôm nay đâu phải chủ nhật, sang nội làm gì hở anh?
Thằng anh nó hơn con em bốn tuổi, thế là Hải Minh thông minh hơn Diệu Linh. Cậu để ý trong phòng ba mẹ có khung ảnh cực to treo trên tường nhé, trong ảnh mẹ mặc áo cưới trắng tinh đẹp ơi là đẹp, trên người ba là áo sơ mi trông cũng đẹp trai lắm luôn. Có lần Hải Minh hỏi bà nội ngày ghi ở góc dưới ảnh là gì, bà đáp đó là ngày ba mẹ cậu cưới nhau, ngày ba mẹ chính thức sống chung với nhau. Bà còn bảo mỗi năm ba đều tặng mẹ quà kỉ niệm ngày cưới.
Năm nay Hải Minh ngoan, vì thương ba yêu mẹ sẽ dẫn em Linh sang nội chơi, để ba mẹ ở nhà tặng quà kỉ niệm.
– Mai chủ nhật rồi, giờ sang sớm tí.
– Không được đâu anh. Tối mẹ về còn phải thắt tóc cho búp bê nữa.
Diệu Linh nằng nặc không chịu đi chỉ vì quá yêu thích trò búp bê trẻ con. Thằng anh thấy thế bĩu môi, đúng là cái trò đó chỉ có con gái mới chơi. Ba cậu nói quá đúng, con trai không được chơi búp bê… phải chơi robot siêu nhân mới ngầu.
Dỗ mãi con em cũng không chịu đi, thằng anh tức quá dọa.
– Giờ mày có đi với anh không thì bảo? Không đi thì khỏi kẹo với chả bánh nhé, anh ăn hết một mình.
Cứ nói đến đồ ăn là hai mắt Diệu Linh sáng rực, răm rắp nghe lời anh ôm búp bê sang nhà nội.
Trước khi đi thằng anh còn lấy giấy bút ra viết thư để lại hẳn hoi. Bằng nét chữ to tròn, rồng bay phượng múa sẵn có thằng anh mới viết vài chữ đã gần hết tờ giấy, nội dung là :” Con với em sang nhà nội chơi. Ba mẹ ở lại vui vẻ. ”
Hai anh em chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình, hôm nay mới thấy sao đường nhiều ngả rẽ thế này, xe lớn xe nhỏ gì cũng nhiều cả. Thằng anh quên mất đường sang nội, trên tay cầm siêu nhân lóng nga lóng ngóng.
– Anh ơi, mình đi đường nào nữa anh?
– Từ từ. Để anh tập trung tinh thần tăng cường trí tuệ.
Ơ câu này Diệu Linh thấy quen quen nhỉ? Hình như trong quảng cáo kẹo ấy, anh hai giỏi cóp-pi của người ta thôi.
Loanh quanh một chặp hai anh em đến trạm xe buýt, ở đó có mấy người lớn thấy Hải Minh và Diệu Linh cứ tấm tắc khen.
– Hai đứa nhỏ đáng yêu quá!
– Không biết ba mẹ là ai mà khéo sinh hai đứa con đẹp đều thế này.
– Ba mẹ các cháu đâu? Sao lại đi một mình vậy?
Từ nhỏ Hải Minh đã được dạy không được nói chuyện với người lạ nên cậu không trả lời gì cả, tập trung nhìn đường nhỏ ngó đường lớn tìm đường đúng để đi. Thế mà con em Diệu Linh không biết đề phòng nguy hiểm, vô tư thành thật đáp.
– Ba mẹ cháu đang ở bệnh viện. Còn chúng cháu đang trên đường sang nội.
Thằng anh tức xì khói, lập tức dắt tay con em đi, cái miệng sao lanh chanh thế không biết.
Truyện được đăng độc quyền trên wattpad, những trang khác là tự tiện sao chép vi phạm bản quyền.
Bên này vợ chồng Hải Đăng về nhà không thấy con đâu thì phát hoảng. Cô vợ lên lầu kiểm tra, anh chồng kiếm quanh phòng khách, nhà bếp đều không có. Cuối cùng Hải Đăng mới nhìn thấy tờ giấy trên bàn. Đọc nội dung xong thì phát bực, anh chồng gọi vợ xuống, hai vợ chồng lái xe sang nhà mẹ.
Dọc đường đi Diệu Anh tập trung nhìn hai bên đường tìm con, trong lòng cặp vợ chồng cứ lo lắng không thôi. Bình thường sang nội hay ngoại đều là Hải Đăng lái xe đưa đi, có bao giờ hai đứa tự đi đâu mà biết đường.
Ai ngờ lo lắng quá đến khi gặp được con thì bực hết nói nổi, Hải Đăng và Diệu Anh vừa vào tới nhà đã thấy hai đứa con yêu quý đang ngồi gặm gà chiên ngon lành.
Thì ra là Hải Minh và Diệu Linh may mắn tìm được đến đầu đường đúng lúc gặp ông nội mới chạy bộ buổi chiều về. Cũng nhờ có ông nội mà hai đứa được ăn gà no nê thoải mái.
– Ai cho hai đứa tự tiện sang đây hả?
Hải Đăng lên giọng quát, cậu thật sự rất lo lắng hai đứa con của mình lạc đường gặp nguy hiểm.
– Con xin lỗi. Nhưng con có thể giải thích.
– Thôi cháu nó biết lỗi rồi, con đừng la nữa. Lần sau hai đứa không được như thế đấy!
Ông bà nội thấy cháu đích tôn sắp bị rầy la thì lên tiếng can ngăn, cũng nhờ có vậy mà Hải Đăng mới nguôi giận.
Tối đến hai vợ chồng chở con về nhà. Vào phòng khách Hải Minh níu áo mẹ, Diệu Linh cũng rất phối hợp kéo áo ba.
– Không phải con hư đâu. Do con muốn ba có thể tặng quà cho mẹ mà.
Hải Minh rất thật thà khai báo, chăm chú trông chờ nụ cười của ba, cái nhéo mũi của mẹ.
– Quà gì?
Anh chồng nhìn sang vợ rồi hỏi con trai.
– Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ mà. Lúc trước bà bảo mỗi lần ngày này đến ba đều tặng quà cho mẹ. Nên con mới rủ em sang nội chơi để ba dễ tặng hơn.
Hải Minh ủ rũ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ba, không biết khi nào ba mới cười lên mà bỏ qua lỗi của cậu.
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi phì cười, con của họ đáng yêu quá. Diệu Anh vuốt nhẹ mũi con trai, sau đó thơm “chụt” vào má Hải Minh. Hải Đăng bế con gái lên, khẽ xoa đầu con, xong mới nói câu đầy ẩn ý mà tình cảm.
– Thật ra ba đã tặng mẹ hai món quà cực lớn và cực ý nghĩa rồi.
Thằng anh nghe mà cứ ngẩn tò te suy nghĩ, quay sang con em cũng đang ngu ngơ nhìn mình. Không hiểu gì cả, quà gì lớn thế?
– Quà gì vậy ba?
Câu hỏi này không ai trả lời cả. Quay sang nhìn vợ thì thấy mặt vợ đỏ như cà chua chín, xong lại cười tít mắt hạnh phúc.
Phải, hai món quà đó rất lớn, rất ý nghĩa, cũng rất quan trọng!
~~~~~
Không hiểu sao muốn up giờ này ngày này nữa. Không biết có ai còn thức không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.