Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 82: Ngoại truyện #5
PhThao_CHH
17/11/2016
Thời gian dài trôi qua đứa con trai đầu lòng của cặp vợ chồng trẻ
Hải Đăng và Diệu Anh cũng đã được bốn tuổi. Thằng bé đáng yêu, lanh lợi
lắm, múp múp trắng trắng nhìn chỉ muốn nựng cho vài cái. Người lớn ai
gặp thằng bé cũng khen không ngớt lời. Đặc biệt là ông bà nội cưng nó
như cưng trứng, hôm nào bà cũng đến nhà trẻ đón cháu về, mua đủ món bổ
dưỡng cho cháu ăn no nê thỏa thích. Chẳng biết có phải giống ba nhiều
hơn hay không mà thỉnh thoảng Hải Minh toàn hỏi mấy câu sốc hàng.
Có hôm từ nhà trẻ trở về Hải Minh sà vào lòng mẹ hỏi chuyện.
– Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào vậy?
Diệu Anh đang xoa đầu con thì ngừng lại, đơ người hồi lâu không trả lời được, cuối cùng quay sang nhìn chồng. Hải Đăng đang đọc báo cũng phải dừng lại, phán câu xanh rờn.
– Con được ba nhặt về dưới gốc cây đào.
Thằng bé mở to mắt nhìn ba nó, sau đó bù lu bù loa khóc, mặc cho mẹ nó dỗ dành thế nào vẫn không chịu nín. Diệu Anh hằn học nhìn chồng, sau đó bế con về phòng mà không nói một lời với Hải Đăng.
Tối hôm đó mẹ dỗ Hải Minh cả buổi trời mới chịu nín, nào là mẹ mang bầu Hải Minh chín tháng mười ngày thật dài, nào là mẹ ăn đủ thứ chất dinh dưỡng để con trai khỏe mạnh… Hải Minh cũng là một đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn nên nghe Diệu Anh giải thích liền gật đầu lia lịa.
Khuya cô vợ về phòng thấy anh chồng chưa ngủ đâm ra kì lạ, từ ngày cưới nhau Diệu Anh đã nhận thấy vấn đề sinh hoạt của Hải Đăng rất điều độ, đúng giờ, cũng rất khoa học. Cứ năm giờ sáng Hải Đăng dậy đi chạy bộ, tối đến chín giờ ba mươi đã lên giường ngủ rồi… Còn có rất nhiều thói quen khác đã trở thành rập khuôn của Hải Đăng. Nhưng sao hôm nay mười rưỡi rồi chồng chưa ngủ?
– Sao anh chưa ngủ?
– Con ngủ rồi?
Hải Đăng buông tờ báo xuống, tháo hẳn mắt kính nói chuyện với vợ.
– Vâng. Sao khi chiều anh lại nói với con thế?
– Thế em định nói với nó thế nào? Anh chỉ muốn đùa chút thôi, hai mẹ con em ghê gớm thật.
Anh chồng nói xong câu đó liền nằm xuống giường đắp chăn đi ngủ. Diệu Anh nhìn theo mà cắn rứt lương tâm ghê gớm, khi chiều Hải Đăng chỉ muốn nói giúp cô thôi, tại vì khi đó Diệu Anh không biết trả lời với con thế nào.
Cô vợ làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong cũng lên giường, khẽ khàng chui vào chăn ôm lấy hông chồng. Thật ra anh chồng chưa ngủ đâu, biết vợ làm gì đấy nhưng cứ mặc cô. Diệu Anh áp mặt vào ngực chồng, cô có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập thình thịch và tiếng thở đều đều của chồng ở trên đỉnh đầu.
– Anh chưa chúc em ngủ ngon đấy!
– …
– Em biết anh chưa ngủ mà.
– …
– Sao cứ giận dỗi thế nhỉ?
– …
– Anh biết em không có ý muốn trách móc anh mà.
– …
Anh chồng không trả lời gì cả, chỉ vòng tay qua ôm thật chặt vợ vào lòng, xem như đây đã là lời chúc ngủ ngon rồi. Mà thật như vậy, được chồng ôm Diệu Anh ngủ rất ngon lành, trên môi còn mỉm cười nhẹ nhàng nữa.
~~~~~
Có vài cậu nói muốn đọc truyện về con trai của Hải Đăng & Diệu Anh. Au cũng đã suy nghĩ và định viết nhưng thời gian ra chap có khi một tuần, cũng có khi hai ba tuần, bận bịu với bí ý tưởng quá có khi một tháng lận. Không biết các cậu có muốn đọc không? Nói luôn là chủ đề vẫn là học đường nhé!
PhThao_CHH.
~~~~~
Một ngày đẹp trời nọ Hải Minh đi học về chào ba rất lễ phép, xong thằng bé chạy thẳng lên phòng. Hôm nay mẹ Hải Minh có ca trực ở bệnh viện nên tối đến chỉ có hai ba con ăn cơm thôi, mà Hải Đăng gọi mãi vẫn không thấy con xuống. Quái lạ, hôm nay thằng bé có gì đó không bình thường.
Hải Đăng mở cửa phòng ra thì thấy Hải Minh đang giấu gì đó nhưng lại không tìm ra chỗ, thấy ba bước vào thằng bé liền giấu dưới gối, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hải Đăng.
– Sao không xuống ăn cơm?
– Dạ dạ… con xuống ngay đây.
Hơn ai hết Hải Minh biết ba rất nghiêm, thỉnh thoảng rất cưng chiều cậu nhưng khi gặp chuyện thì còn đáng sợ hơn cả ông nội nữa. Gương mặt Hải Đăng biểu hiện rõ sự nghi ngờ, tiến đến phía gối nằm, tìm ra được chiếc lắc tay. Biểu cảm trên mặt ba thật sự khiến Hải Minh hoảng sợ một phen, cậu chưa bao giờ thấy ba giận dữ đến như vậy.
– Con lấy cái này ở đâu ra?
Mặc dù Hải Đăng rất bực nhưng vẫn không lớn tiếng quát con, Diệu Anh từng nói con nít nên dạy dỗ từ từ, la mắng đánh đập chỉ càng khiến con trẻ hư thêm mà thôi. Hơn nữa Hải Đăng không muốn la mắng con, như vậy trong lòng người ba như cậu rất khó chịu.
– Mấy hôm trước mẹ sang ngủ làm rơi, con nhặt được.
Trên tay Hải Đăng là lắc tay trước đây cậu từng tặng Diệu Anh làm quà sinh nhật, cậu còn nhớ rất rõ vẻ mặt vui sướng của cô lúc đó cùng với câu nói :” Tôi rất thích. ” . Chính vì biểu hiện tích cực của Diệu Anh mà chiếc lắc tay này không chỉ quan trọng với cô mà còn rất đặc biệt đối với Hải Đăng. Giờ thì sao đây, chiếc lắc tay đã bị Hải Minh làm đứt thành mấy đoạn.
– Ba đã dạy con thế nào hả? Có dạy con tự tiện chạm vào đồ của người khác không?
Hải Minh rất thông minh liền hiểu ra ý ba muốn nói, cúi đầu lí nhí đáp.
– Ba dạy con không được chạm vào đồ của người ta, như vậy là không tôn trọng quyền riêng tư.
– Vậy tại sao con lại làm hư lắc tay của mẹ?
– Nhưng đồ của mẹ là đồ của con mà. Chính mẹ đã nói của mẹ là của con.
Khỏi phải nói vẻ mặt của Hải Đăng lúc này trông đáng sợ như thế nào, cứ như cuồng phong bão táp chuẩn bị đến cuốn trôi Hải Minh vậy. Ba đáng sợ quá, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Hải Minh thầm cầu nguyện ba sẽ không đánh cậu, mặc dù chưa bao giờ bị ba đánh nhưng mà một khi đã bị đánh rồi nhất định sẽ rất đau.
– Mau xuống nhà ăn cơm!
Tối hôm đó Hải Đăng không hề nói chuyện với con trai, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi mới bảo Hải Minh một câu duy nhất là đi ngủ đúng giờ rồi về phòng.
Sáng hôm sau Diệu Anh mới vừa mở cửa vào nhà đã thấy con trai ngồi trên ghế thút thít nhìn mẹ trông đến thương. Phía đối diện là ba nó không hề nói gì cả, tập trung xem tài liệu của bệnh nhân. Ba vừa ngẩng mặt lên nhìn con trai đã cười khẩy một cái, đúng là cha nào con nấy! Mới bé tí tuổi đã biết đóng phim giỏi như vậy. Vừa nãy còn ngồi ủ dột lấm lét nhìn Hải Đăng vậy mà nghe tiếng xe mẹ về không biết nước mắt từ đâu nó chảy xuống như vậy nữa.
Tối hôm qua Diệu Anh có gọi điện về nhà hỏi con ăn uống thế nào thì chồng bảo con ngủ rồi, xong chuyển qua chủ đề khác nói cả buổi mới tắt máy. Nói nhiều vậy chứ Diệu Anh đã được nói chuyện với con đâu, đâm ra hôm nay thấy con như vậy cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
– Sao thế con?
– Ba mắng con, ba đáng sợ quá mẹ ơi! Mẹ mau nói ba đi.
Có mẹ là có người bảo vệ. Hải Minh nhào vào người mẹ kể lể, cả đêm qua lần đầu tiên cậu sợ ba kinh khủng khiếp. Chẳng biết chiếc lắc tay xấu xí đó có gì mà ba quý thế nữa. Đúng là…
Diệu Anh nhìn chồng. Hải Đăng không quan tâm đến lời nói của hai mẹ con, tập trung xem tài liệu. Hơn ai hết cô hiểu chồng mình nhất, nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không la mắng con một câu nào, chắc chắn trong chuyện này Hải Minh làm sai gì đó rồi. Cô vợ bế con vào phòng, sau đó hỏi tường tận mọi chuyện. Nghe kể xong Diệu Anh cũng tối đen mặt mày, khẽ mắng con.
– Nhặt được lắc tay sao còn không đem trả cho mẹ? Lại còn phá hư nó rồi nói chuyện không phải phép với ba nữa chứ. Hải Minh, có phải mẹ đã quá nuông chiều con hay không?
Ôi thôi xong, đến cả mẹ cũng giận rồi mắng Hải Minh. Thế là Hải Minh sai thật rồi… Diệu Anh giải thích vài câu thôi con trai đã hiểu rõ mọi chuyện, xin lỗi mẹ rất ngoan. Nhưng vấn đề là làm sao để xin lỗi ba? Ba khó tính lắm, ba nhất định sẽ mắng Hải Minh nữa cho mà xem.
Trái với sự lo lắng của con trai Diệu Anh biết chồng mình chỉ giỏi mạnh miệng thôi, cô bày mưu nói với Hải Minh, nhất định sẽ thành công.
Không biết hai mẹ con kia nói gì trong đó mà hai mươi phút sau đã thấy Hải Minh lon ton chạy ra, ngồi vào bên cạnh ba rất ngay ngắn.
– Ba ơi…
– …
– Ba có nghe Hải Minh nói không?
– …
Kì nhỉ, rõ ràng ba có hai tai rõ ràng mà, sao mẹ lại bảo Hải Minh hỏi thế nhỉ? Mà thôi, mẹ thông minh lắm, nhất định phải nghe lời mẹ mới xin lỗi ba thành công được.
– Ba ơi, Hải Minh xin lỗi ba nhiều nhiều nhiều!
– …
– Con biết không nên nói như thế với ba. Ba đừng giận nữa.
– …
– Ba ơi, con thương ba nhất nhất nhất luôn đấy! Ba đừng giận con tội con trai mà.
– …
Gớm nhỉ, cái chiêu này chắc chắn là cô vợ hiền dạy cho con trai rồi. Cái kiểu nịnh nọt cũng giống y hệt chứ đố có sai đi đâu được.
– Ai dạy con ra đây nói với ba thế đấy?
– Là mẹ ạ! Mẹ bảo cứ nói với ba như thế ba sẽ tha lỗi ngay.
Hải Minh ngây thơ có biết gì đâu, trả lời rất thành thật. Hải Đăng xoa đầu con trai, nói rằng :
– Ừ, ba tha lỗi cho con, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy! Giờ thì con vào nhắn nhủ với mẹ thế này, bảo là ba nói chiêu của mẹ xưa rồi.
Hải Minh thấy ba bỏ qua cho mình thì vui hết cỡ, lon ta lon ton chạy vào phòng mẹ, nhắn nhủ với mẹ “y hệt” như vậy.
– Mẹ ơi, ba bảo chiêu của mẹ xưa rồi Diễm ơi!
Cô vợ nghe xong đen mặt chẳng khác nhọ nồi là mấy, anh chồng này cũng hay thật. Hải Minh đứng trước mặt mẹ che miệng cười rúc rích như chuột, cậu xem trên ti vi người ta hay nói câu đó đấy. Thôi thì thêm tí chữ vào cũng không sao đâu.
~~~~~
Ngoại truyện cuối cùng sẽ được up vào ngày đặc biệt của tháng 11 ^^ Không biết có ai còn nhớ mà đoán ra ngày đặc biệt gì không? =)))
À, chúc mọi người Halloween vui vẻ nhé! ^^ .
Thân ái – PhThao_CHH.
Có hôm từ nhà trẻ trở về Hải Minh sà vào lòng mẹ hỏi chuyện.
– Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào vậy?
Diệu Anh đang xoa đầu con thì ngừng lại, đơ người hồi lâu không trả lời được, cuối cùng quay sang nhìn chồng. Hải Đăng đang đọc báo cũng phải dừng lại, phán câu xanh rờn.
– Con được ba nhặt về dưới gốc cây đào.
Thằng bé mở to mắt nhìn ba nó, sau đó bù lu bù loa khóc, mặc cho mẹ nó dỗ dành thế nào vẫn không chịu nín. Diệu Anh hằn học nhìn chồng, sau đó bế con về phòng mà không nói một lời với Hải Đăng.
Tối hôm đó mẹ dỗ Hải Minh cả buổi trời mới chịu nín, nào là mẹ mang bầu Hải Minh chín tháng mười ngày thật dài, nào là mẹ ăn đủ thứ chất dinh dưỡng để con trai khỏe mạnh… Hải Minh cũng là một đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn nên nghe Diệu Anh giải thích liền gật đầu lia lịa.
Khuya cô vợ về phòng thấy anh chồng chưa ngủ đâm ra kì lạ, từ ngày cưới nhau Diệu Anh đã nhận thấy vấn đề sinh hoạt của Hải Đăng rất điều độ, đúng giờ, cũng rất khoa học. Cứ năm giờ sáng Hải Đăng dậy đi chạy bộ, tối đến chín giờ ba mươi đã lên giường ngủ rồi… Còn có rất nhiều thói quen khác đã trở thành rập khuôn của Hải Đăng. Nhưng sao hôm nay mười rưỡi rồi chồng chưa ngủ?
– Sao anh chưa ngủ?
– Con ngủ rồi?
Hải Đăng buông tờ báo xuống, tháo hẳn mắt kính nói chuyện với vợ.
– Vâng. Sao khi chiều anh lại nói với con thế?
– Thế em định nói với nó thế nào? Anh chỉ muốn đùa chút thôi, hai mẹ con em ghê gớm thật.
Anh chồng nói xong câu đó liền nằm xuống giường đắp chăn đi ngủ. Diệu Anh nhìn theo mà cắn rứt lương tâm ghê gớm, khi chiều Hải Đăng chỉ muốn nói giúp cô thôi, tại vì khi đó Diệu Anh không biết trả lời với con thế nào.
Cô vợ làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong cũng lên giường, khẽ khàng chui vào chăn ôm lấy hông chồng. Thật ra anh chồng chưa ngủ đâu, biết vợ làm gì đấy nhưng cứ mặc cô. Diệu Anh áp mặt vào ngực chồng, cô có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập thình thịch và tiếng thở đều đều của chồng ở trên đỉnh đầu.
– Anh chưa chúc em ngủ ngon đấy!
– …
– Em biết anh chưa ngủ mà.
– …
– Sao cứ giận dỗi thế nhỉ?
– …
– Anh biết em không có ý muốn trách móc anh mà.
– …
Anh chồng không trả lời gì cả, chỉ vòng tay qua ôm thật chặt vợ vào lòng, xem như đây đã là lời chúc ngủ ngon rồi. Mà thật như vậy, được chồng ôm Diệu Anh ngủ rất ngon lành, trên môi còn mỉm cười nhẹ nhàng nữa.
~~~~~
Có vài cậu nói muốn đọc truyện về con trai của Hải Đăng & Diệu Anh. Au cũng đã suy nghĩ và định viết nhưng thời gian ra chap có khi một tuần, cũng có khi hai ba tuần, bận bịu với bí ý tưởng quá có khi một tháng lận. Không biết các cậu có muốn đọc không? Nói luôn là chủ đề vẫn là học đường nhé!
PhThao_CHH.
~~~~~
Một ngày đẹp trời nọ Hải Minh đi học về chào ba rất lễ phép, xong thằng bé chạy thẳng lên phòng. Hôm nay mẹ Hải Minh có ca trực ở bệnh viện nên tối đến chỉ có hai ba con ăn cơm thôi, mà Hải Đăng gọi mãi vẫn không thấy con xuống. Quái lạ, hôm nay thằng bé có gì đó không bình thường.
Hải Đăng mở cửa phòng ra thì thấy Hải Minh đang giấu gì đó nhưng lại không tìm ra chỗ, thấy ba bước vào thằng bé liền giấu dưới gối, nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hải Đăng.
– Sao không xuống ăn cơm?
– Dạ dạ… con xuống ngay đây.
Hơn ai hết Hải Minh biết ba rất nghiêm, thỉnh thoảng rất cưng chiều cậu nhưng khi gặp chuyện thì còn đáng sợ hơn cả ông nội nữa. Gương mặt Hải Đăng biểu hiện rõ sự nghi ngờ, tiến đến phía gối nằm, tìm ra được chiếc lắc tay. Biểu cảm trên mặt ba thật sự khiến Hải Minh hoảng sợ một phen, cậu chưa bao giờ thấy ba giận dữ đến như vậy.
– Con lấy cái này ở đâu ra?
Mặc dù Hải Đăng rất bực nhưng vẫn không lớn tiếng quát con, Diệu Anh từng nói con nít nên dạy dỗ từ từ, la mắng đánh đập chỉ càng khiến con trẻ hư thêm mà thôi. Hơn nữa Hải Đăng không muốn la mắng con, như vậy trong lòng người ba như cậu rất khó chịu.
– Mấy hôm trước mẹ sang ngủ làm rơi, con nhặt được.
Trên tay Hải Đăng là lắc tay trước đây cậu từng tặng Diệu Anh làm quà sinh nhật, cậu còn nhớ rất rõ vẻ mặt vui sướng của cô lúc đó cùng với câu nói :” Tôi rất thích. ” . Chính vì biểu hiện tích cực của Diệu Anh mà chiếc lắc tay này không chỉ quan trọng với cô mà còn rất đặc biệt đối với Hải Đăng. Giờ thì sao đây, chiếc lắc tay đã bị Hải Minh làm đứt thành mấy đoạn.
– Ba đã dạy con thế nào hả? Có dạy con tự tiện chạm vào đồ của người khác không?
Hải Minh rất thông minh liền hiểu ra ý ba muốn nói, cúi đầu lí nhí đáp.
– Ba dạy con không được chạm vào đồ của người ta, như vậy là không tôn trọng quyền riêng tư.
– Vậy tại sao con lại làm hư lắc tay của mẹ?
– Nhưng đồ của mẹ là đồ của con mà. Chính mẹ đã nói của mẹ là của con.
Khỏi phải nói vẻ mặt của Hải Đăng lúc này trông đáng sợ như thế nào, cứ như cuồng phong bão táp chuẩn bị đến cuốn trôi Hải Minh vậy. Ba đáng sợ quá, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Hải Minh thầm cầu nguyện ba sẽ không đánh cậu, mặc dù chưa bao giờ bị ba đánh nhưng mà một khi đã bị đánh rồi nhất định sẽ rất đau.
– Mau xuống nhà ăn cơm!
Tối hôm đó Hải Đăng không hề nói chuyện với con trai, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi mới bảo Hải Minh một câu duy nhất là đi ngủ đúng giờ rồi về phòng.
Sáng hôm sau Diệu Anh mới vừa mở cửa vào nhà đã thấy con trai ngồi trên ghế thút thít nhìn mẹ trông đến thương. Phía đối diện là ba nó không hề nói gì cả, tập trung xem tài liệu của bệnh nhân. Ba vừa ngẩng mặt lên nhìn con trai đã cười khẩy một cái, đúng là cha nào con nấy! Mới bé tí tuổi đã biết đóng phim giỏi như vậy. Vừa nãy còn ngồi ủ dột lấm lét nhìn Hải Đăng vậy mà nghe tiếng xe mẹ về không biết nước mắt từ đâu nó chảy xuống như vậy nữa.
Tối hôm qua Diệu Anh có gọi điện về nhà hỏi con ăn uống thế nào thì chồng bảo con ngủ rồi, xong chuyển qua chủ đề khác nói cả buổi mới tắt máy. Nói nhiều vậy chứ Diệu Anh đã được nói chuyện với con đâu, đâm ra hôm nay thấy con như vậy cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
– Sao thế con?
– Ba mắng con, ba đáng sợ quá mẹ ơi! Mẹ mau nói ba đi.
Có mẹ là có người bảo vệ. Hải Minh nhào vào người mẹ kể lể, cả đêm qua lần đầu tiên cậu sợ ba kinh khủng khiếp. Chẳng biết chiếc lắc tay xấu xí đó có gì mà ba quý thế nữa. Đúng là…
Diệu Anh nhìn chồng. Hải Đăng không quan tâm đến lời nói của hai mẹ con, tập trung xem tài liệu. Hơn ai hết cô hiểu chồng mình nhất, nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không la mắng con một câu nào, chắc chắn trong chuyện này Hải Minh làm sai gì đó rồi. Cô vợ bế con vào phòng, sau đó hỏi tường tận mọi chuyện. Nghe kể xong Diệu Anh cũng tối đen mặt mày, khẽ mắng con.
– Nhặt được lắc tay sao còn không đem trả cho mẹ? Lại còn phá hư nó rồi nói chuyện không phải phép với ba nữa chứ. Hải Minh, có phải mẹ đã quá nuông chiều con hay không?
Ôi thôi xong, đến cả mẹ cũng giận rồi mắng Hải Minh. Thế là Hải Minh sai thật rồi… Diệu Anh giải thích vài câu thôi con trai đã hiểu rõ mọi chuyện, xin lỗi mẹ rất ngoan. Nhưng vấn đề là làm sao để xin lỗi ba? Ba khó tính lắm, ba nhất định sẽ mắng Hải Minh nữa cho mà xem.
Trái với sự lo lắng của con trai Diệu Anh biết chồng mình chỉ giỏi mạnh miệng thôi, cô bày mưu nói với Hải Minh, nhất định sẽ thành công.
Không biết hai mẹ con kia nói gì trong đó mà hai mươi phút sau đã thấy Hải Minh lon ton chạy ra, ngồi vào bên cạnh ba rất ngay ngắn.
– Ba ơi…
– …
– Ba có nghe Hải Minh nói không?
– …
Kì nhỉ, rõ ràng ba có hai tai rõ ràng mà, sao mẹ lại bảo Hải Minh hỏi thế nhỉ? Mà thôi, mẹ thông minh lắm, nhất định phải nghe lời mẹ mới xin lỗi ba thành công được.
– Ba ơi, Hải Minh xin lỗi ba nhiều nhiều nhiều!
– …
– Con biết không nên nói như thế với ba. Ba đừng giận nữa.
– …
– Ba ơi, con thương ba nhất nhất nhất luôn đấy! Ba đừng giận con tội con trai mà.
– …
Gớm nhỉ, cái chiêu này chắc chắn là cô vợ hiền dạy cho con trai rồi. Cái kiểu nịnh nọt cũng giống y hệt chứ đố có sai đi đâu được.
– Ai dạy con ra đây nói với ba thế đấy?
– Là mẹ ạ! Mẹ bảo cứ nói với ba như thế ba sẽ tha lỗi ngay.
Hải Minh ngây thơ có biết gì đâu, trả lời rất thành thật. Hải Đăng xoa đầu con trai, nói rằng :
– Ừ, ba tha lỗi cho con, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy! Giờ thì con vào nhắn nhủ với mẹ thế này, bảo là ba nói chiêu của mẹ xưa rồi.
Hải Minh thấy ba bỏ qua cho mình thì vui hết cỡ, lon ta lon ton chạy vào phòng mẹ, nhắn nhủ với mẹ “y hệt” như vậy.
– Mẹ ơi, ba bảo chiêu của mẹ xưa rồi Diễm ơi!
Cô vợ nghe xong đen mặt chẳng khác nhọ nồi là mấy, anh chồng này cũng hay thật. Hải Minh đứng trước mặt mẹ che miệng cười rúc rích như chuột, cậu xem trên ti vi người ta hay nói câu đó đấy. Thôi thì thêm tí chữ vào cũng không sao đâu.
~~~~~
Ngoại truyện cuối cùng sẽ được up vào ngày đặc biệt của tháng 11 ^^ Không biết có ai còn nhớ mà đoán ra ngày đặc biệt gì không? =)))
À, chúc mọi người Halloween vui vẻ nhé! ^^ .
Thân ái – PhThao_CHH.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.