Chương 5: Bất lực
Jikken
16/01/2023
Nhưng lần này Lâm Dịch Anh nhìn rất rõ, cậu thấy rất rõ khuôn mặt chi chít những vết thương của cha mình.
Căn phòng mà vài phút trước bị bao trùm bởi bóng tối giờ đã được thắp đèn sáng rực, Dịch Anh tá hỏa khi xung quanh toàn những thứ đồ vật đáng sợ có sức sát thương cực lớn, thậm chí có thể tước đoạt đi mạng sống của con người.
Từ roi da, thòng lọng cho đến dao, kéo, đinh nhọn và lưỡi cưa tất cả đều có đủ cứ như căn phòng này được xây dựng nên nhằm tra tấn để ép cung giống trong mấy bộ phim cổ trang vậy, khiến cho Lâm Dịch Anh mặt mày trở nên không còn giọt máu, dòng suy nghĩ cứ bị ám ảnh bởi những cảnh tượng máu me kinh hoàng.
Ánh mắt sợ hãi đến vô vọng của Dịch Anh lập tức nhận ra cha của mình là Lâm Quốc Minh đang bị trói trên một cây cột sắt to lớn, xung quanh là chằn chịt những mối dây điện câu vào tựa như chỉ cần có ai đó ác ý bật công tắc nguồn lên thì ngay lập tức cha cậu sẽ bị giật cho tan thành tro.
Dịch Anh tay chân bị xích lại một chỗ nên chỉ biết trơ mắt nhìn về hướng người cha kính yêu của mình mà khóc ngất, cổ họng từ lâu đã khàn đặc không thốt thành tiếng nhưng cậu vẫn cố gắng thều thào gọi Lâm Quốc Minh.
"Cha...cha ơi, cha mở mắt ra nhìn con đi cha...đừng làm Tiểu Anh sợ mà..."
Đáp lại Lâm Dịch Anh lúc này chỉ có thể là sự im lặng, cậu hoang mang tột cùng khi không biết bọn người kia tiếp theo sẽ làm điều tồi tệ gì lên người cha của mình.
*Cạch*
Mà vừa hay cách cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một đám người từ ngoài xông vào khiến Lâm Dịch Anh được phen giật mình mà tròn mắt nhìn bọn họ.
Tôn Gia Hoàng điềm tĩnh bước vào sau cùng nhất, Dịch Anh vừa nhìn thấy người kia trong lòng như với được tia hi vọng nhỏ bé, ngay lúc Gia Hoàng đi ngang qua cậu, Dịch Anh cố hết chút sức lực còn lại của mình ôm lấy chân anh òa lên nức nở, cậu trước giờ đường đường là một đại thiếu gia cành vàng lá ngọc chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kì ai ngoài cha mình nhưng bây giờ lại như con chó nhỏ mà ôm lấy chân Gia Hoàng cầu xin thảm thiết.
"Anh...tôi...tôi xin anh đừng làm hại cha tôi... Ông ấy đang rất yếu... Xin anh hãy rũ lòng thương mà thả ông ấy ra. Tôi...tôi không biết lý do vì sao nhưng tôi chấp nhận chịu hình phạt thay cho cha mình."
Lâm Dịch Anh không biết vì sao mà lại nói được những lời như vậy, cậu bé nhút nhát yếu đuối như Dịch Anh hôm nay lại có thể vì cha mình mà chấp nhận chịu mọi sự trừng phạt đến từ người kia. Nhưng chính cậu cũng chẳng biết gia đình mình đã gây nên tội lỗi gì mà lại phải rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy, hay là kẻ kia muốn tiền? Làm sao có thể được, hắn giàu có thế kia mà, sao có thể bắt cóc hai người vì của cải được.
Dịch Anh cố chấp ghì chặt lấy chân của con người cao to trước mặt nhất quyết không chịu buông mà nào biết được bản thân đang bị một ánh mắt bén như gươm găm vào.
Tôn Gia Hoàng bị Lâm Dịch Anh giữ chặt một hồi thì cũng mất kiên nhân, anh thẳng chân tung một cước đầy thô bạo khiến cậu văng ra xa, cái lưng nhỏ bé va đập vào góc tường như thể sắp gãy làm đôi.
Cậu nằm đó, thân xác mỏng manh uốn éo không ngừng, gương mặt trẻ thơ cũng vì cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến mà trở nên nhăn nhó. Trong khoảnh khắc rất nhanh cậu cứ ngỡ mình đã không còn sống nổi nữa. Quả thật quá thê thảm.
Tôn Gia Hoàng nhìn con người khổ sở bên dưới vì hành động vừa rồi của mình mà trở nên sống dở chết dở nên cũng có chút sững sờ, không ngờ cậu làm nam nhân mà lại có thể lực yếu ớt đến là như vậy.
Anh ngồi xuống ghé vào tai Lâm Dịch Anh khiến cậu dù có đau đến điên dại vẫn có thể trợn to đôi mắt.
"Nhóc thật sự muốn tôi trừng phạt? Liệu với thân thể yếu đuối này thì có chịu nổi hay không?... Nhưng Tôn Gia Hoàng này vốn tính tình rất dễ, nhóc đã có lòng cầu xin thì tôi cũng sẽ toại nguyện. Còn Lâm Quốc Minh thì tuyệt đối không thể tha được."
Lâm Dịch Anh đưa cặp mắt thống khổ nhìn vào gương mặt tà ác của Gia Hoàng, niềm hi vọng nhỏ nhoi đều bị dập tắt. Cậu tuyệt vọng nhìn về bóng lưng của kẻ vô tình ấy đang tiến về phía chiếc ghế sang trọng mà thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt không hề lộ ra một chút gì gọi là hổ thẹn trước những việc tàn nhẫn của bản thân.
Tôn Gia Hoàng châm điếu thuốc, lên giọng thị uy.
Lập tức một xô nước lạnh tạt thẳng vào người Lâm Quốc Minh, sự giá rét đến thấu xương lập tức khiến hắn ta bừng tỉnh, trong lúc còn mơ hồ chưa nhận thức rõ ràng gì về thế giới xung quanh thì tiếng kêu nghẹn ngào quen thuộc đã nhanh chóng đập vào màng nhĩ của hắn.
Lâm Quốc Minh đến khi đã thực sự tỉnh táo thì từ cảm xúc đến hành động cũng chẳng khác gì so với Dịch Anh, hai cha con nhà họ Lâm bất lực nhìn nhau mà gào khóc đến đau lòng.
Căn phòng mà vài phút trước bị bao trùm bởi bóng tối giờ đã được thắp đèn sáng rực, Dịch Anh tá hỏa khi xung quanh toàn những thứ đồ vật đáng sợ có sức sát thương cực lớn, thậm chí có thể tước đoạt đi mạng sống của con người.
Từ roi da, thòng lọng cho đến dao, kéo, đinh nhọn và lưỡi cưa tất cả đều có đủ cứ như căn phòng này được xây dựng nên nhằm tra tấn để ép cung giống trong mấy bộ phim cổ trang vậy, khiến cho Lâm Dịch Anh mặt mày trở nên không còn giọt máu, dòng suy nghĩ cứ bị ám ảnh bởi những cảnh tượng máu me kinh hoàng.
Ánh mắt sợ hãi đến vô vọng của Dịch Anh lập tức nhận ra cha của mình là Lâm Quốc Minh đang bị trói trên một cây cột sắt to lớn, xung quanh là chằn chịt những mối dây điện câu vào tựa như chỉ cần có ai đó ác ý bật công tắc nguồn lên thì ngay lập tức cha cậu sẽ bị giật cho tan thành tro.
Dịch Anh tay chân bị xích lại một chỗ nên chỉ biết trơ mắt nhìn về hướng người cha kính yêu của mình mà khóc ngất, cổ họng từ lâu đã khàn đặc không thốt thành tiếng nhưng cậu vẫn cố gắng thều thào gọi Lâm Quốc Minh.
"Cha...cha ơi, cha mở mắt ra nhìn con đi cha...đừng làm Tiểu Anh sợ mà..."
Đáp lại Lâm Dịch Anh lúc này chỉ có thể là sự im lặng, cậu hoang mang tột cùng khi không biết bọn người kia tiếp theo sẽ làm điều tồi tệ gì lên người cha của mình.
*Cạch*
Mà vừa hay cách cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một đám người từ ngoài xông vào khiến Lâm Dịch Anh được phen giật mình mà tròn mắt nhìn bọn họ.
Tôn Gia Hoàng điềm tĩnh bước vào sau cùng nhất, Dịch Anh vừa nhìn thấy người kia trong lòng như với được tia hi vọng nhỏ bé, ngay lúc Gia Hoàng đi ngang qua cậu, Dịch Anh cố hết chút sức lực còn lại của mình ôm lấy chân anh òa lên nức nở, cậu trước giờ đường đường là một đại thiếu gia cành vàng lá ngọc chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kì ai ngoài cha mình nhưng bây giờ lại như con chó nhỏ mà ôm lấy chân Gia Hoàng cầu xin thảm thiết.
"Anh...tôi...tôi xin anh đừng làm hại cha tôi... Ông ấy đang rất yếu... Xin anh hãy rũ lòng thương mà thả ông ấy ra. Tôi...tôi không biết lý do vì sao nhưng tôi chấp nhận chịu hình phạt thay cho cha mình."
Lâm Dịch Anh không biết vì sao mà lại nói được những lời như vậy, cậu bé nhút nhát yếu đuối như Dịch Anh hôm nay lại có thể vì cha mình mà chấp nhận chịu mọi sự trừng phạt đến từ người kia. Nhưng chính cậu cũng chẳng biết gia đình mình đã gây nên tội lỗi gì mà lại phải rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy, hay là kẻ kia muốn tiền? Làm sao có thể được, hắn giàu có thế kia mà, sao có thể bắt cóc hai người vì của cải được.
Dịch Anh cố chấp ghì chặt lấy chân của con người cao to trước mặt nhất quyết không chịu buông mà nào biết được bản thân đang bị một ánh mắt bén như gươm găm vào.
Tôn Gia Hoàng bị Lâm Dịch Anh giữ chặt một hồi thì cũng mất kiên nhân, anh thẳng chân tung một cước đầy thô bạo khiến cậu văng ra xa, cái lưng nhỏ bé va đập vào góc tường như thể sắp gãy làm đôi.
Cậu nằm đó, thân xác mỏng manh uốn éo không ngừng, gương mặt trẻ thơ cũng vì cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến mà trở nên nhăn nhó. Trong khoảnh khắc rất nhanh cậu cứ ngỡ mình đã không còn sống nổi nữa. Quả thật quá thê thảm.
Tôn Gia Hoàng nhìn con người khổ sở bên dưới vì hành động vừa rồi của mình mà trở nên sống dở chết dở nên cũng có chút sững sờ, không ngờ cậu làm nam nhân mà lại có thể lực yếu ớt đến là như vậy.
Anh ngồi xuống ghé vào tai Lâm Dịch Anh khiến cậu dù có đau đến điên dại vẫn có thể trợn to đôi mắt.
"Nhóc thật sự muốn tôi trừng phạt? Liệu với thân thể yếu đuối này thì có chịu nổi hay không?... Nhưng Tôn Gia Hoàng này vốn tính tình rất dễ, nhóc đã có lòng cầu xin thì tôi cũng sẽ toại nguyện. Còn Lâm Quốc Minh thì tuyệt đối không thể tha được."
Lâm Dịch Anh đưa cặp mắt thống khổ nhìn vào gương mặt tà ác của Gia Hoàng, niềm hi vọng nhỏ nhoi đều bị dập tắt. Cậu tuyệt vọng nhìn về bóng lưng của kẻ vô tình ấy đang tiến về phía chiếc ghế sang trọng mà thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt không hề lộ ra một chút gì gọi là hổ thẹn trước những việc tàn nhẫn của bản thân.
Tôn Gia Hoàng châm điếu thuốc, lên giọng thị uy.
Lập tức một xô nước lạnh tạt thẳng vào người Lâm Quốc Minh, sự giá rét đến thấu xương lập tức khiến hắn ta bừng tỉnh, trong lúc còn mơ hồ chưa nhận thức rõ ràng gì về thế giới xung quanh thì tiếng kêu nghẹn ngào quen thuộc đã nhanh chóng đập vào màng nhĩ của hắn.
Lâm Quốc Minh đến khi đã thực sự tỉnh táo thì từ cảm xúc đến hành động cũng chẳng khác gì so với Dịch Anh, hai cha con nhà họ Lâm bất lực nhìn nhau mà gào khóc đến đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.